Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 156: Không cần phải thăm dò tôi




Hà Thuy Lâm cũng biết bọn họ tới để làm gì, cô ta biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến chỉ là cô không biết nó lại đến sớm như vậy.

“Anh còn không cho tôi cười à?” Cô ta ngừng tiếng cười lại.

Đột nhiên Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy người phụ nữ này điên rồi. “Lâm Tâm Ngôn đang ở đâu?” Giọng nói trầm đục phát ra từ màn đêm.

“Sao em biết cô ta ở đầu được?" Hà Thuy lâm nhếch miệng cười: “Anh không tìm thấy cô ta rồi à? Hay cô ta lại trốn đi với một người đàn ông nào đó rồi...”

Cô ta còn chưa kịp nói xong thì cảm thấy một trận gió lạnh tạt qua, bàn tay cũng như gang thép bóp chặt cố của cô ta, những lời đang định nói đều bị nghẹn ở cổ.

Cô ta dường như không thở được, mặt cô ta đỏ lựng lên. . Truyện Điền Văn

“Nói, người đang ở đâu?” Ánh mắt anh đỏ cạnh, từ khi Lâm Tâm Ngôn mất tích, anh không cảm nhận được sự đau đớn nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ vì Lâm Tân Ngôn mà tức giận của anh, Hà Thuy Lâm muốn bật cười.

Nhưng tiếng cười phát ra từ cổ họng lại nghẹn lại, nghe như tiếng sáo vỡ đâm thẳng vào tai, khục khục.

Tông Cảnh Hạo dựng lực mạnh hơn, dường như chặn đường lấy không khí của cô ta, đủ để không cho cô ta tiếp tục nói chuyện nhưng gần như đang bóp chết cô ta!

Thẩm Bồi Xuyên thấy tình hình không hay, như vậy thì đúng là có thể bóp chết người ta được đó.

Anh ấy nhanh chóng khuyên: “Bây giờ tìm người quan trọng hơn, cô ta là người mấu chốt, chết rồi chúng ta đi đâu tìm người?”

“Chết rồi chúng ta thật sự không thể tìm người được đâu!” Không thấy anh buông lỏng tay, Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục khuyên.

Tông Cảnh Hạo mất đi lý trí, lúc này mới nghe lọt tại vài lời của Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ đi tìm Lâm Tân Ngôn mới là việc quan trọng.

Anh hất tay thật mạnh, thân thể của Hà Thuy Lâm như như đường cong parabol ngã xuống bậc thềm, trán cô ta đập vào hàng rào, một cơn đau ập đến, cô ta cảm thấy hơi ấm từ trên đầu chảy xuống.

Dưỡng khí lại được nạp vào, cô ta mở miệng hít thật sâu.

Thẩm Bồi Xuyên không cho cô ta thời gian để làm dịu cơn đau vừa rồi, anh kéo cô ta lên sau đó lối vào trong xe: “Để tôi xem miệng của cô hay thủ đoạn của tôi, cái nào cứng hơn.”

Dạng tội phạm gì Thẩm Bồi Xuyên cũng từng thẩm vấn qua, anh ấy không tin anh không cậy nối miệng của một người phụ nữ.

Lần này Thẩm Bồi Xuyên lên xe rất nhanh: "Tôi lái xe”

Anh ấy không dám để Tông Cảnh Hạo lái xe nữa rồi, đúng là doạ người.

Sắc mặt Tông Cảnh Hạo trầm xuống, anh không nói gì cả, hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Lâm Tân Ngôn.

“Đội trưởng Thẩm” Ngay lúc Thẩm Bồi Xuyên định mang người đi, Hà Văn Hoài từ trong nhà đi ra: “Anh mang người nhà họ Hà đi như thế này hình như không được hợp lý lắm nhỉ? Nó phạm tội gì, anh có thể mang bằng chứng ra cho tôi xem”

Tuy ông ta tức giận vì Hà Thuy Lâm chỉ toàn gây chuyện, nhưng cứ chống mắt lên nhìn cô ta bị đưa đi như vậy, thế khác nào để người khác tát một bạt vào mặt của nhà họ Hà chử.

Ông ta đi ra không phải vì an nguy của Hà Thuy Lâm, mà bởi vì thể diện của nhà họ Hà.

“Chủ tịch Hà yên tâm, tôi không bắt sai người tốt, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu. Nếu tôi bắt sai người, sau này tôi sẽ đến tận cửa nhà ông để xin lỗi”.

Nói xong Thẩm Bồi Xuyên đạp chân ga, chiếc xe lao như bay lướt qua mặt ông ta, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Hà Thuy Hành đứng ở bên cạnh Hà Văn Hoài: “Lần này sẽ không có chuyện gì chứ?”

Anh ta không nắm chắc.

Hà Văn Hoài cũng không chắc: “Con đi nghe ngóng xem, lần này lại có chuyện gì.”

Hình như ông ta không còn sức lực gì để tức giận nữa rồi. “Vâng, con sẽ đi tìm hiểu rõ ràng” Nói xong Hà Thuy Hành vào phòng thay quần áo. Nhưng ở một bên khác, Hà Thuy Lâm bị dẫn vào phòng thẩm vấn.

Trên trần có một bóng đèn trắng mờ mờ, căn phòng không rộng lắm, trong đó để một chiếc bàn, Hà Thuy Lâm bị cột chặt ngay trước cái bàn.

Thẩm Bồi Xuyên đưa video cô ta đi gặp Thẩm Tú Tinh cho cô ta xem: “Nói, cô đi tìm cô ấy làm gì?”

“Người trong đó đeo khẩu trang, anh dựa vào cái gì nói đó là tôi?”

Thẩm Bồi Xuyên cười lạnh: “Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã phân tích qua, người trong đó chính là cô”

“Tôi muốn nói, cô làm người thì phải lương thiện, con người ấy à, có đẹp đến mấy thì cũng vô dụng, nếu lòng dạ ác độc thì vẻ ngoài của cô có đẹp nữa thì người ta cũng không tán thưởng cô”.

Hà Thuy Lâm cười, cười một cách điên dại: “Thẩm Bồi Xuyên, anh bớt chút đi, anh vòng vèo như vậy cũng chỉ muốn biết tung tích của Lâm Tân Ngôn từ tôi đúng không?”

Nói xong cô ta ngẩng đầu nhìn camera trên tường, cô ta biết Tông Cảnh Hạo nhất định đang giám sát mọi hành động của cô ta, biết anh ta nhất định có thể nghe được lời cô ta nói.

Cô ta nhìn chằm chằm vào camera, nói từng câu từng chữ: "Tôi không biết cô ta ở đâu, dù có biết tôi cũng không nói, tôi hận cô ta, hận đến mức muốn cô ta chết đi, nói không chừng hiện giờ cô ta cũng đã chết rồi.”

Thẩm Bồi Xuyên cau mày: “Nể mặt nhưng cô không nể lại đúng không?”

Hà Thuy Lâm cười: “Anh không có chứng cứ, anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ kiện anh.”

“Hà Thuy Lâm, cô quá không hiểu tôi rồi” Thẩm Bồi Xuyên tỏ ra lạnh lùng.

Râm!

Cửa của phòng thẩm vấn đột nhiên bị đá ra.

- -----------------