Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 57: Kiên trì




Buổi tối, Tiêu Mộc Từ gọi điện thoại tới. Cả đám Viên Gia vẻ mặt mờ ám nhìn An Vũ Hàng, cậu bị bọn họ nhìn đến có chút ngại ngùng, cầm điện thoại đi ra hành lang.

“Đang làm gì vậy?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Suy nghĩ chuyện nhân sinh.” An Vũ Hàng trả lời. Cậu thật sự đang nghĩ về cuộc sống, về tương lai của cậu và Tiêu Mộc Từ, tuy rằng giữa bọn họ chênh lực rất lớn, nhưng cậu muốn cố hết sức rút ngắn lại khoảng cách nào, cho dù chỉ là một chút.

Tiêu Mộc Từ cười khẽ, hỏi: “Suy nghĩ ra chuyện gì rồi?”

“Em muốn thi nghiên cứu sinh, anh cảm thấy thế nào?” An Vũ Hàng nói ra ý tưởng của mình. Cậu trước đây không có tính toán thi nghiên cứu sinh, một mặt là vấn đề học phí, ba mẹ không nhất định sẽ đồng ý ra tiền học phí cho cậu, về phương diện khác, tốc độ để dành tiền của cậu cũng sẽ rất chậm, dù sao tiền lương đi làm thêm không thể so sánh với đi làm toàn thời gian.

“Có thể, em thích là quan trọng nhất.” Tiêu Mộc Từ ủng hộ ý tưởng của An Vũ Hàng, lại nói tiếp: “Nếu em muốn ra nước ngoài học cũng được, anh có thể giúp em liên hệ, đi cùng với em.”

An Vũ Hàng cười khẽ, nói: “Anh không quản lý công ty sao?”

“Em quan trọng hơn so với công ty.” Tiêu Mộc Từ rõ ràng đáp lại.

Trong lòng An Vũ Hàng ấm áp, chỉ cười không đáp.

“Đúng rồi, sắp thanh minh, em đi bái tế không?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Có.”

“Anh cùng em.”

“Vâng.” An Vũ Hàng không cự tuyệt, cậu trước đó đã đáp ứng Tiêu Mộc Từ có cơ hội sẽ cùng đi bái tế bà nội.

“Cần chuẩn bị cái gì?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Không cần đặc biệt chuẩn bị gì, trên đường mua là được.” Kỳ thật cậu cũng không cần chuẩn bị cái gì, lúc ba mẹ đi bái tế đều sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, cậu bình thường đều là mang theo bó hoa tươi đến mà thôi.

“Được.”

Sau đó hai người lại hàn huyên một ít việc vặt, An Vũ Hàng mới cúp điện thoại trở về phòng ngủ. Cậu không đề cập đến việc mẹ của Tiêu Mộc Từ đến tìm mình, để tránh gia tăng áp lực thêm cho anh. Về phần áp lực của bản thân cậu, cậu có thể chịu được.

An Vũ Hàng vừa nghĩ đến chuyện tương lai chưa được hai ngày, Từ Tiệp liền tiếp nhận một buổi phỏng vấn, không biết phóng viên là vô tình hay là cố ý, nhắc đến chuyện Emmy gián tiếp bày tỏ tình cảm với Tiêu Mộc Từ. Mà đáp án của Từ Tiệp là, bà rất thích Emmy, nếu như có một cô con dâu như vậy, bản thân sẽ rất vui vẻ.

Lần này giới giải trí chính thức nổ tung, phóng viên sôi nổi đưa tin về gia thế của Emmy và Tiêu Mộc Từ, cũng phân tích khả năng hai người thành đôi, toàn bộ đều cho rằng hai người chính là Kim Đồng Ngọc Nữ, lương duyên trời ban.

Sau khi An Vũ Hàng xem xong tin tức, cũng không nói thêm gì, thái độ của mẹ Tiêu đã rất rõ ràng, hy vọng cậu và Tiêu Mộc Từ chia tay. Cho nên việc công khai thái độ như vậy chưa chắc là thật sự muốn Emmy làm con dâu của bà, càng nhiều là hy vọng cậu có thể nhanh chóng chia tay với Tiêu Mộc Từ, cũng hy vọng Tiêu Mộc Từ nghe theo ý bà.

Từ Tiệp là mẹ của Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng không thể nói gì, nhưng Tiêu Mộc Từ không phải là loại người để mặc cho người khác định đoạt.

Sáng sớm ngày thứ 5, Tiêu Mộc Từ liền trực tiếp xông vào văn phòng của mẹ mình.

“Mẹ làm vậy là có ý gì?” Tiêu Mộc Từ ném mấy quyển tạp chí lên bàn làm việc của mẹ, lạnh giọng hỏi.

Từ Tiệp liếc mắt nhìn anh, bảo trợ lý đi ra ngoài, sau đó không nhanh không chậm hỏi: “Nhìn không hiểu?”

“Con đã nói, đừng can thiệp chuyện của con. Mẹ thích ai là chuyện của mẹ, đừng áp đặt ý muốn của mẹ lên trên người con.” Ánh mắt Tiêu Mộc Từ lạnh đến mức sắp kết băng.

“Con chia tay với người bạn trai kia của con đi, mẹ sẽ không nhắc lại chuyện của Emmy nữa.” Từ Tiệp thoạt nhìn như nhượng bộ, kỳ thật là đang từng bước ép sát. Bà cảm thấy nếu chỉ xuống tay từ chỗ An Vũ Hàng, hiệu quả quá chậm, phải hai bút cùng vẽ mới được.

“Không thể.” Tiêu Mộc Từ đáp chắc như đinh đóng cột.

“Mộc Từ, mẹ đều là vì tốt cho con. Con đừng tuỳ tiện làm bậy, bất kể hậu quả như vậy.” Từ Tiệp khuyên nhủ.

“Con đã nói rất rõ ràng. Nếu mẹ còn tiếp tục dồn ép, con không để ý công khai comeout đâu.” Tiêu Mộc Từ không chút nào thoả hiệp.

“Con…” Từ Tiệp phẫn nộ đứng lên, “Con đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy hả? Trước kia con đâu có như vậy!”

“Trước kia con chưa từng yêu ai.” Tiêu Mộc Từ bình tĩnh đáp, nói xong liền xoay người rời đi.

Từ Tiệp suy sụp ngồi trở lại trên ghế, Tiêu Mộc Từ dám nói, khẳng định dám làm, bà cũng không dám ép buộc anh quá chặt chẽ. Nhưng hiện tại bà cũng là tiến thoái lưỡng nan, chuyện thích Emmy bà đã nói ra, Emmy cũng thân thiên gọi điện thoại với bà, mà Đức gia đối với chuyện này rõ ràng cũng rất xem trọng. Nếu hiện tại bà đổi ý, không chỉ tự đánh lên mặt mình và Đức gia, hơn nữa chỉ sợ lần hợp tác này sẽ thất bại, về sau có thể cũng không còn khả năng tiếp tục hợp tác.

Chẳng qua nghe Tiêu Mộc Từ nói, anh hẳn là còn chưa biết mình đi tìm An Vũ Hàng, nếu không sẽ không có chuyện một chữ cũng không đề cập tới. Nghĩ như vậy, Từ Tiệp cảm thấy có lẽ vẫn nên xuống tay từ chỗ An Vũ Hàng càng dễ dàng hơn một chút, cậu không nói cho Tiêu Mộc Từ biết bọn họ đã gặp mặt, chứng tỏ An Vũ Hàng đối với bà vẫn có điều kiêng kị. Chỉ cần có kiêng kị, chuyện bà nói An Vũ Hàng sẽ cẩn thận suy nghĩ một phen, ít nhất sẽ không cường ngạnh giống như Tiêu Mộc Từ, hoàn toàn không có đường sống thương lương.

Cân nhắc đến đây, Từ Tiệp gọi trợ lý của mình tới, dặn dò vài câu. Trợ lý nhất nhất ghi nhớ, liền lui ra ngoài. Từ Tiệp một hơi uống cạn tách trà đã lạnh lẽo, lửa giận trong lòng mới giảm đi một chút, ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Hôm nay là tiết thanh minh, sáng sớm Tiêu Mộc Từ đã đến trường đón An Vũ Hàng. Sau khi An Vũ Hàng lên xe, Tiêu Mộc Từ đưa xửng tre đựng bánh bao hấp đặt ở ghế sau cho cậu.

An Vũ Hàng chưa ăn điểm tâm, đang chờ chính là món này, đêm qua lúc hai người gọi điện thoại, Tiêu Mộc Từ liền nói hôm nay sẽ mang điểm tâm cho cậu.

“Anh ăn chưa?” An Vũ Hàng hỏi.

“Ăn rồi.” Tiêu Mộc Từ đáp.

Tuy rằng anh nói ăn rồi, nhưng An Vũ Hàng vẫn gắp một cái đưa đến bên miệng anh, Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, ăn hết cái banh bao mới khởi động xe, lái khỏi trường học.

Có bản đồ chỉ đường, An Vũ Hàng không cần thiết phải nói Tiêu Mộc Từ đi thế nào, an tâm ngồi trên xe ăn điểm tâm.

Chờ An Vũ Hàng ăn điểm tâm xong, Tiêu Mộc Từ mới mở miệng nói: “Về chuyện của Emmy, em không hỏi gì sao?”

Từ lúc báo chí đăng tin này, An Vũ Hàng chưa từng đề cập chuyện này với anh, tựa như không nhìn thấy vậy. Nhưng Tiêu Mộc Từ biết, An Vũ Hàng không có khả năng không biết đến, cho dù bản thân cậu không phát hiện, lúc Viên Gia đọc tin tức khẳng định cũng sẽ chú ý tới.

“Không phải anh không thích nữ sao?” An Vũ Hàng quay đầu nhìn anh, tuy rằng cậu trả lời thực nhẹ nhàng, nhưng áp lực trong lòng kỳ thật tuyệt đối không nhỏ.

“Phải, anh chỉ thích em.” Tiêu Mộc Từ đáp.

An Vũ Hàng cười, nói: “Kỳ thật lúc nhìn thấy bài phỏng vấn và những tin tức đó, em cũng có chút khẩn trương. Chẳng qua mẹ anh nói thích Emmy, chứ không phải anh nói thích. Em cảm thấy không cần thiết vì chuyện này mà chạy đến hỏi anh, em biết tâm ý của anh là đủ rồi.”

Tiêu Mộc Từ vươn tay ôm chầm lấy cậu, khẽ hôn lên trán cậu một cái, nói: “Anh yêu em.”

“Em biết, anh nghiêm túc nhìn đường đi kìa.” An Vũ Hàng nhanh chóng đẩy anh ra, đỏ mặt nói.

Tiêu Mộc Từ cười nắm chặt tay An Vũ Hàng, đặt tay cậu lên trên hộp số xe, sau đó lại đặt tay mình lên, tập trung lái xe.

Sau khi tới nghĩa trang, hai người cầm hoa tươi xuống xe, hoa là mua trên đường đi, hoa nở vô cùng xinh đẹp.

Một đoạn đường ngắn phía trước không thể lái xe vào, chỉ có thể đi bộ, nhưng cũng không quá xa. Lúc đi tới cầu thang lên mộ địa, An Vũ Hàng đụng mặt ba mẹ vừa mới bái tế xong. Ba mẹ nhìn đến cậu, cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Mộc Từ đứng bên cạnh cậu lại nhíu mày.

“Ba, mẹ.” An Vũ Hàng lên tiếng chào hỏi, bất kể ba mẹ đối với cậu là thái độ gì, cậu cũng không thể giả vờ như không thấy.

Ba mẹ An Vũ Hàng không lên tiếng, chỉ là đứng trước mặt bọn họ.

Nhìn thấy ba mẹ An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ cũng không tỏ thái độ gì, bình tĩnh nói: “Chú, dì, chào hai người.”

Ba An hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không chừa mặt mũi.

Mẹ An càng nhăn chặt mày hơn, nói với An Vũ Hàng: “Mày đứa nhỏ này là sao đây? Sao lại…”

Không đợi bà nói xong, An Vũ Hàng liền nói thẳng: “Anh ấy đi cùng với con. Con cũng muốn cho bà nội gặp mặt anh ấy.”

“Mày không sợ chọc giận bà nội mày sao?!” Ba An lạnh lùng nói, nếu không phải đang ở bên ngoài, phỏng chừng ông đã ra tay đánh An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng nhìn ba mình, nói: “Tức giận vẫn chỉ luôn là hai người mà thôi.”

“Mày…” Ba An bị tức đến nói không ra lời.

An Vũ Hàng cũng không ở lâu, dắt tay Tiêu Mộc Từ, đi về phía cầu thang. Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay cậu, cũng không để ý đến ba An mẹ An.

Ba An nặng nề hừ một tiếng, quay lưng rời đi, mẹ An quay đầu lại liếc mắt nhìn An Vũ Hàng một cái, sau đó cũng theo ba An rời đi.

“Đừng khổ sở.” Tiêu Mộc Từ nói với An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng lắc đầu, “Không khổ sở, em đã quen rồi. Ngược lại là anh, đừng để ý.”

“Không có gì, nằm trong dự kiến thôi.” Tiêu Mộc Từ nói: “Cho dù người khác phản đối như thế nào, chúng ta vẫn sẽ cùng một chỗ.”

“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu, đó cũng là chuyện duy nhất mà cậu muốn kiên trì.

Đi đến trước mộ bà nội, An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ đặt hoa xuống.

An Vũ Hàng đối mặt với bức ảnh chụp trắng đen của bà nội, mỉm cười nói: “Bà nội, con đến thăm bà. Đây là Tiêu Mộc Từ, người yêu của con. Bà có cảm thấy thực kinh ngạc hay không? Nhưng con rất thích anh ấy, vô cùng thích, cho nên con hy vọng có thể luôn được ở bên cạnh anh ấy. Bà sẽ ủng hộ con, đúng không?”

Bà nội trong ảnh chụp vẫn tràn đầy ý cười như trước, tựa hồ là dùng tươi cười trả lời lại An Vũ Hàng.

Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay An Vũ Hàng, nhìn thẳng vào ảnh chụp của bà nội, nói: “Con biết bà vẫn luôn lo lắng cho Vũ Hàng, lo lắng em ấy bị khi dễ, lo lắng em ấy sống không tốt. Nhưng bà yên tâm, con sẽ chiếu cố em ấy thật tốt, trân trọng em ấy, không để em ấy khổ sở.”

Ý cười trên mặt An Vũ Hàng sâu hơn một chút, lại nói với bà nội: “Con biết con đường của con và Mộc Từ không dễ đi, nhưng chỉ cần chúng con còn yêu nhau, con nguyện ý sẽ tiếp tục kiên trì.”

Tiêu Mộc Từ mỉm cười nhìn An Vũ Hàng, nghiêm túc nói với cậu: “Cám ơn em.” Trước những động tác nhỏ của mẹ mình, không có gì càng khiến anh cao hứng và vui mừng bằng sự kiện trị của An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng nhìn về phía Tiêu Mộc Từ, cũng nói ra lời từ nội tâm: “Cám ơn anh.” Kiên trì là chuyện của hai người, chỉ cần có một bên lơi lỏng, bên còn lại sẽ lâm vào khốn cảnh, Tiêu Mộc Từ kiên trì cũng là động lực lớn nhất để cậu tiếp tục bước tiếp.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng mây chiếu lên trên người bọn họ, phủ lên một tầng ánh sáng cam sắc ấm áp. Hai người tay nắm tay đứng trước mộ bia, không ai nói chuyện, lại đều hiểu được tâm ý lẫn nhau.

Bái tế trở về, An Vũ Hàng liền nhận được điện thoại của mẹ mình. Lúc này An Vũ Hàng đang cầm theo một bao thức ăn thật to do Tiêu Mộc Từ mua cho mình, chậm rì rì đi vào cầu thang lên phòng ký túc xá.

“Người đàn ông kia rốt cục là ai?” Mẹ cậu ở đầu bên kia trực tiếp hỏi.

“Hai người không phải đã nhìn ra rồi sao?” Vấn đề của mẹ cậu quả thật dư thừa, nhìn thế nào cũng thấy bọn họ là người yêu rồi?

“Không phải, ý của tao là người đàn kia rốt cục làm nghề gì?”

Hoá ra trọng điểm là cái này… An Vũ Hàng khinh thường mà khẽ cười một chút, nói: “Chuyện này quan trọng sao? Dù sao cũng không phải người xấu.”

“Em trai của mày nói mày đi teo một người đàn ông vào hội quán cao cấp, chính là cậu ta?” Mẹ cậu tựa hồ luôn có chuyện hỏi hoài không hết.

An Vũ Hàng nhíu mày, nói: “Mẹ có rảnh thì nên quản lý An Minh Hi nhiều một đi.”

“Tiểu Hi làm sao chú? Nó làm đều là chuyện đứng đắn!” Mẹ cậu chắc chắn đáp lại.

“Hy vọng là thế.” An Vũ Hàng thản nhiên nói.

“Mày có ý gì?” Mẹ cậu bất mãn hỏi.

“Ý trên mặt chữ. Mẹ cảm thấy con đi vào hội quán cao cấp thì không thích hợp, nhưng An Minh Hi xuất hiện ở đó lại rất thích hợp sao?”

Mẹ cậu trầm mặc một chút, mới đáp: “Nó là vì dự định tương lai.”

“Nó là vì dự định tương lai như thế nào con không rõ lắm. Nhưng con chỉ là đi ăn cơm cùng bạn bè, hệ số nguy hiểm nhìn thế nào cũng thấy thấp hơn nó nhiều. Cho nên mẹ có rảnh thì quan tâm một chút xem rốt cục nó đang tiếp xúc với ai.” Khi nói chuyện, An Vũ Hàng đã đi tới phòng ngủ, “Mẹ nếu không còn chuyện gì, con cúp máy trước.”

Mẹ cậu căn bản không trả lời, trước khi An Vũ Hàng cúp điện thoại, đã trước một bước dập máy. Gần như mỗi lần đều như vậy, An Vũ Hàng cũng đã quen.

Mở cửa đi vào phòng ngủ, Viên Gia nhìn cậu mang theo một túi thức ăn đi vào, liền nhanh chóng tiếp nhận cầm giúp cậu, cũng từ bên trong thấy được thức ăn cho mình —— Kỳ thật mỗi lần Tiêu Mộc Từ mua đồ cho An Vũ Hàng, cậu đều ăn không hết. Mà An Vũ Hàng cũng không phải người keo kiệt, cho nên mỗi lần đều là bốn người chia đều. Đương nhiên, đồ ăn An Vũ Hàng thích, ba người bọn họ đều sẽ chừa lại cho cậu.

An Vũ Hàng gửi tin nhắn cho Tiêu Mộc Từ, nói cho anh biết mình đã về tới phòng ngủ, nhắc anh lái xe cẩn thận một chút. Tiêu Mộc Từ trả lời cậu một câu ‘Ít ăn đồ ăn vặt, ăn cơm đúng bữa’. An Vũ Hàng cười cười, không trả lời lại. Cậu biết mỗi lần Tiêu Mộc Từ đều sẽ chờ cậu trở về tới phòng ngủ rồi mới rời đi. Tuy rằng chuyện này đối với nhiều người mà nói chỉ là nhỏ bé không đáng kể, nhưng An Vũ Hàng lại cảm thấy thật tri kỷ, thật ấm áp…

Hết –