Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 117: C117: Tôi Nhớ Cô







Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Phần 6: Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 117: Tôi nhớ cô

***

"Nhường đường nhường đường!" Một y tá đẩy giường bệnh lao ra khỏi phòng sinh, chạy vào phòng phẫu thuật như một cơn gió.

Phản xạ có điều kiện của anh rể thứ hai muốn đi theo, nhưng lại bị y tá ngăn lại.

"Người nhà chờ bên ngoài."

Đèn báo "đang phẫu thuật" sáng lên, sắc mặt đám người thân của nhà họ Phạm trắng bệch.

Sắc mặt của Phạm Lam phỏng chừng là khó coi nhất, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô rõ ràng nhìn thấy một luồng oán khí quấn quanh trên người chị họ rồi đi theo vào phòng phẫu thuật.

Phạm Lam nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến cô, cô chạy đến phòng vệ sinh tự thi một câu thần chú tàng hình lẻn vào phòng phẫu thuật.

Vừa vào phòng phẫu thuật, đã cảm thấy mùi máu tươi xộc lên.

Toàn bộ bàn giải phẫu bao phủ trong một kết giới trong suốt, một thanh niên cao cao gầy gầy giơ tay lên, đầu đầy mồ hôi duy trì kết giới, trên người anh ta là thần quang màu xanh biếc, hiển nhiên là nhân viên thần chức.

Trong kết giới, các bác sĩ y tá không hề nhìn thấy bọn họ đang mặc áo và chuẩn bị dụng cụ trước phẫu thuật, bầu không khí rất nặng nề.

Mà ở phía trước bàn phẫu thuật, có một quả cầu màu đỏ lơ lửng, thể tích bằng nửa gian phòng, bề mặt đang chảy chất lỏng giống như máu nhìn vô cùng đáng sợ.

"Chuyện gì thế này?!" Phạm Lam kinh hãi tỏa ra thần quang hộ thể.

Thanh niên kia nhìn thấy Phạm Lam, mừng rỡ: "Dám hỏi tiên hữu đi ngang qua này là ai, tôi là bà Thổ Địa Lý Đại Sơn thuộc miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ thuộc Cốc Thị, pháp trận trợ sản của thiên thánh mẫu đột nhiên bị hư hỏng, oán khí ngưng kết thành Túy, xin trợ giúp một tay."

"Mẹ kiếp, lại dám chọc vào người nhà tôi!" Phạm Lam giận dữ: "Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh!"

Pháp chú màu vàng chui ra khỏi màn hình điện thoại, nhào về phía bàn mổ.

"Tuyệt đối đừng!" Lý Đại Sơn kêu to: "Con Túy này vừa nuốt hai địa sai!"

"Cái gì?!" Phạm Lam trở tay thu hồi pháp chú, cô cẩn thận nhìn con túy kia mới mới phát hiện, bên trong túy thể của nó mơ hồ tỏa ra hồn quang.

"Huyết áp của sản phụ tăng cao!"

"Gây mê thành công."

"Khử trùng!"

Trên bàn mổ, các bác sĩ và y tá tranh giành từng giây từng phút.

Túy thể màu đỏ thẫm dần dần lớn lên, chất lỏng màu máu tràn vào kết giới của Lý Đại Sơn, toàn bộ kết giới kịch liệt chấn động, Lý Đại Sơn phun ra một ngụm máu.

"Huyết áp của sản phụ tiếp tục tăng!"


"Tim thai yếu quá!"

"Cắt da bụng!"

"Giới chú...khai!" Phạm Lam ném ra một tầng kết giới lồng ở bên ngoài kết giới ban đầu: "Võ triệu chú... khai!"

Tức Khâm bay ra khỏi điện thoại quấn lấy con túy kia.

Lý Đại Sơn choáng váng: "Đó, đó là cái gì? Heo Peppa?!"

Phạm Lam híp mắc, cẩn thận siết chặt Tức Khâm, tầm mắt của cô xuyên qua hơi thở và thân thể màu đỏ như máu, nhìn thấy cảnh tượng bên trong... trong khối chất lỏng đỏ như máu kia trôi nổi hai địa sai trẻ tuổi, hai người đó mặc quần áo làm việc địa giới màu trắng, kiểu dáng đồng phục rất giống với Bạch Huyên, chỉ có thương hiệu trên ngực là khác, đó là một chiếc lá màu tím nửa trong suốt, trên đó khắc một dãy số.

Hai người họ rụt lại trong túy thế, nhắm chặt mắt, quanh thân nở ra thần quang màu xanh biếc yếu ớt hình thành kết giới mềm mại, chất lỏng màu đỏ trong từ lòng túy không ngừng rửa sạch thần quang của hai người, Phạm Lam thậm chí nghe được tiếng ăn mòn của thần quang.

Ở trong ngực hai người đó là hai hồn quang ấm áp, hồn quang trong suốt không bị tổn thương gì.

Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, cô thật cẩn thận khống chế tốc độ cắn nuốt của Tức Khâm, từng tấc từng tấc tiến về phía trước, lần đầu tiên cô khống chế nó một cách tinh tế như vậy, Tức Khâm dường như rất không quen với loại phương thức công kích chậm chạp như thế này, mấy lần trước đều đều đơn giản thô bạo nuốt hết toàn bộ, lần này Phạm Lam cố gắng hạ thấp âm thanh trong phòng phẫu thuật.

"Huyết áp của sản phụ tiếp tục tăng!"

"Tiêm thêm 50 ml!"

"Tách lớp cơ bắp!"

"Mở phúc mạc ra!"

"Tim thai yếu quá!"

[Pháp khí bổn mạng tiêu hao 356 hộc pháp lực]

[Pháp khí bổn mạng tiêu hao 559 hộc pháp lực]

Tức Khâm nuốt sạch lớp ngoài, chất lỏng màu máu bên trong sôi trào, thần quang xuất hiện đốm ăn mòn.

Phạm Lam cảm thấy hơi ghê tởm, loại khống chế tinh tế này hiển nhiên vô cùng tiêu hao sức mạnh tinh thần, cơ bắp của cô bắt đầu run rẩy, tim đập thình thịch không ngừng trong lồng ngực.

Tức Khâm đột nhiên siết chặt hai tấc, thần quang của địa sai bị hút đi một ít, phun ra một ngụm máu.

Xung quanh im lặng!

Phạm Lam trong lòng tức giận quát.

[Mệt quá, mau làm xong rồi trở về nghỉ ngơi.]

Phạm Lam nghe được giọng nói của Tức Khâm. Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy giọng của nó hao hao giống cô.

Phạm Lam: Chuyện lần này mà hỏng là Mẫu Thượng Đại Nhân sẽ ăn sạch chúng ta!

[......Được rồi...]

Tức Khâm ngoan ngoãn lại không ít.

"Đâm thủng màng thai!"

"Hút sạch nước ối!"

"Lấy thai nhi đầu tiên ra!"

"Lấy thai nhi thứ hai ra!"


"Thai nhi không thở!"

Đầu Phạm Lam đầy mồ hôi, cẩn thận thu ngón tay lại: "Thu ..."

Tức Khâm cẩn thận bao bọc lấy thần quang, giống như dòng nước sạch rửa chất lỏng như máu bám vào thần quang, khoảnh khắc thần quang bị bóc tách, Tức Khâm đột nhiên siết chặt, hút sạch sẽ mớ túy còn lại.

Phạm Lam ngồi bệt trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn.

Tức Khâm cực kỳ không tình nguyện chui trở về thủ phù.

Thân thể của hai gã địa sai tỏa ra thần quang màu xanh nhạt, hai người mở mắt bay lên bế hai đứa bé. Sau đó cô thấy hai người kia hai tay nhẹ nhàng ném hồn quang trong ngực ra, hồn quang tỏa ra ánh sáng màu cam trong suốt chui vào ngực đứa bé.

Ngay sau đó, hai em bé cùng khóc òa lên.

"Em bé thở lại bình thường rồi!" Y tá hét lên: "Một cặp long phượng thai khỏe mạnh."

Chị họ mừng đến phát khóc, bác sĩ mổ chính thở phào nhẹ nhõm.

"Bắt đầu khâu!"

"Huyết áp của sản phụ bình thường!"

"Mẹ con bình an!"

Phạm Lam tiến lại gần nhìn hai đứa cháu gái của mình, đứa bé mới sinh ra hồng hồng, nhăn nhúm, thật sự không đáng yêu lắm thế nhưng trong lòng Phạm Lam lại dâng lên một loại cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. Hồn quang của chúng dường như hô ứng với thần quang của cô, không, có lẽ không phải là thần quang, mà là huyết mạch...

Hai gã địa sai lơ lửng trên đầu hai đứa bé, hai người họ nhẹ nhàng lắc thủ phù, gia hộ tầng pháp chú bảo hộ cuối cùng cho hai đứa bé, đó là một bài ca dao rất cổ xưa, rất ôn nhu.

Phạm Lam nhớ đến chiến ca của tộc Nữ Oa, đoạn cuối cùng Vinh Mậu có nói thế này.

[Luân Hồi gọi là hi vọng kéo dài sinh mệnh... sinh ra và chết đi là dòng chảy song song vĩnh cửu ...]

Hốc mắt của cô đột nhiên hơi chua xót.

"Cảm ơn tiên hữu!" Lý Đại Sơn chạy qua, ríu rít nói: "Tiên hữu cô lợi hại quá, dám hỏi đại danh của tiên hữu?"

"Tôi tên Phạm Lam." Phạm Lam đáp lễ.

"Phạm Lam!" Hai gã địa sai nhìn biểu cảm của Phạm Lam cứ phải gọi là sùng bái: "Bà Thổ Địa ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân mạch, Phạm Lam sao?"

Phạm Lam: "... Phải."

"Chẳng lẽ thứ vừa mới cứu chúng tôi là Tức Khâm sao?

"...... Phải."

"Wow wow, trời ơi!"

"Tôi trở về phải khoác lác 500 năm."

Lý Đại Sơn kích động không chịu nổi, lấy ra một tờ giấy từ trong túi: "Bà Phạm Lam, có thể ký tên cho tôi không?"

"......"

Phạm Lam trở lại phòng chờ phẫu thuật, cả gia đình ôm nhau cổ vũ.


"Phạm Lam, em chạy đi đâu thế, cái không khí cảm động kia em không được nhìn thấy!" Chị Ba túm lấy cánh tay Phạm Lam nói: "Lúc y tá nói mẹ con bình an, anh rể khóc thành nước mắt luôn, còn nói nửa đời sau phải bảo vệ ba mẹ con thật tốt, khiến mọi người khóc òa lên hết."

Em họ gọi điện thoại: "Các anh em, lão tử lên chức cậu rồi, ha ha ha ha ha!"

Mẹ Phạm kéo tay dì hai dùng sức vỗ vỗ: Mẹ con bình anh, thật có phúc quá."

Dì hai dượng hai vừa khóc vừa cười.

Phạm Lam thở dài một hơi mỉm cười.

Thật tuyệt khi cô là bà Thổ Địa.

*

"Tình hình đại trận quả thật không hề lạc quan, pháp trận bảo vệ của các cơ sở đều xuất hiện sơ hở ở trình độ khác nhau." Giọng của Kế Ngỗi trong màn hình điện thoại đè xuống rất thấp: "Mộc ca gần đây càng hay buồn ngủ, hẳn là bị sơ hở của đại trận ảnh hưởng."

"Sao? Tôi còn tưởng Dung Mộc bị Phạm Lam cô nhiễm nữa chứ." Ly Trạch nói.

Phạm Lam: "..."

"Không có cách nào sửa chữa sao?" Phạm Lam hỏi: "Cứ kéo dài như vậy thì tình hình sẽ càng lúc càng tệ."

"Cục nghiên cứu và phát triển công nghệ Tam Giới đã mở sáu vòng hội thảo, đưa ra ba phương án tu bổ, trước mắt đều đang trong giai đoạn luận chứng hành chính, nếu nhanh thì qua năm mới sẽ có kết quả."

"Dung Mộc không sao chứ?"

"Trước mắt 50% đại trận lấy thần quang của Mộc ca duy trì, 38% dựa vào thần quang của Hạo Lâm bệ hạ duy trì, 12% lấy thần quang ngưng tụ của cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới." Kế Ngỗi thở dài: "Đã thấp đến cực hạn rồi."

Phạm Lam thở dài.

Xem ra chỉ có thể đợi thôi.

"Hai ngày nay Dung Mộc rất lạ." Ly Trạch tiến đến trước màn hình nói: "Rất hay ngồi bên ngoài ngẩn người, dáng vẻ đầy tâm sự."

Phạm Lam: "Hả?"

Kế Ngỗi không nói gì, cũng không biết có phải do ánh đèn không sắc mặt anh ta dường như đen lại.

"Ly Trạch, Hỗn Độn lại đang ăn vụng..." An An xông vào, thấy Phạm Lam thì chào hỏi: "Chào chị Phạm Lam." Rồi kéo Ly Trạch bỏ chạy.

Phạm Lam cảm thấy từ sau khi An An thành thần rồi chơi đùa với Ly Trạch, Hỗn Độn, thì cái hình tượng cô bé nhu thuận đáng yêu kia đã sụp đổ mất rồi, càng ngày càng giống như một con khỉ điên.

Cũng coi như là một hiện tượng tốt vì cô biết An An đã thích nghi với cuộc sống này.

"Phạm Lam." Kế Ngỗi hỏi: "Khi nào cô về?"

Phạm Lam hơi giật mình: "Ít nhất cũng phải mùng 10."

"Muộn quá, mùng sáu thôi."

"Hả?"

"Mùng sáu tôi đi đón cô."

"Này!"

"Đi nói chuyện với Mộc ca."

"Gì cơ?"

Chỉ thấy Kế Ngỗi đứng dậy sau đó giống như một trận gió đi ra ngoài. Phạm Lam ở trên màn hình nhìn thấy sàn nhà trắng như gương, cột nhà đỏ thẫm, mái hiên xanh biếc, còn có một bãi dừng mây, mấy trăm đàm Tường Vân với đủ tạo hình khác nhau tụ tập bên trong rất hoành tráng. Cơ Đan mang theo Ly Trạch An An ngồi ở trên một đám Tường Vân lớn, miệng hét to đuổi theo Hỗn Độn chạy trốn chung quanh. Mười nhân viên công tác mặc hán phục xuyên qua hành lang, trong tay bưng khay ngọc thúy, bên trong chứa đầy thức ăn màu sắc rực rỡ, cách màn hình Phạm Lam cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.

"Bữa cơm tất niên của các người phong phú ha." Phạm Lam bày tỏ sự ngưỡng mộ.

"Ăn tạm thôi." Kế Ngỗi xoay một vòng, Phạm Lam thấy được Dung Mộc.

Anh đang ngồi trong sân, trên người khoác một chiếc áo choàng dày, bên trái có một cây mai vàng nở rộ, cánh hoa rơi đầy trên vai anh.

Hô hấp của Phạm Lam giống như ai đó kéo lại, đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.


"Mộc ca, điện thoại video của Phạm Lam." Kế Ngỗi nói.

Dung Mộc quay đầu lại, gương mặt tuấn tú của anh chiếu vào màn hình điện thoại.

Phạm Lam cảm giác có một hơi thở nghẹn ở trong phổi, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

"Anh... sao thế?" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc không nói gì, anh giơ điện thoại lên, dường như có hơi ngây cả người, lẳng lặng nhìn Phạm Lam một lúc lâu, miệng thở ra một ngụm khí trắng, mỉm cười.

"Cô mập rồi."

Phạm Lam: "..."

Anh bạn, anh biết nói chuyện không thế?

Ước chừng thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, Dung Mộc vội chớp chớp mắt, nhíu mày: "Gầy rồi."

Phạm Lam: "... Hả?"

"Nhà Cơ Đan ở trên núi, vừa cao vừa lạnh, cơm cũng không ngon bằng A Ngỗi nấu, Tường Vân quá nhiều, khí thải ẩm ướt quá..."

Anh càng nói giọng càng nhỏ, một đôi mắt lớn tràn đầy tủi thân, Phạm Lam thấy vậy thì dở khóc dở cười.

"Không phải năm nào anh cũng đi sao? Đáng lẽ phải quen rồi mới đúng chứ?"

"Năm nay không giống." Dung Mộc nói: "Bởi vì ..."

Anh mới nói nửa câu lại đột nhiên không nói nữa, nhìn chằm chằm màn hình mím môi, dời mắt, Phạm Lam nhìn thấy vành tai anh biến thành màu hồng nhạt.

Phạm Lam nhướng mày: "Bởi vì... cái gì?"

Dung Mộc quay mắt lại, đôi mắt chiếu thẳng vào màn hình, ánh nước lấp lánh.

"Bởi vì cô..."

"Bởi vì cái người không có nghĩa khí như cô, đi cũng không báo với tôi một tiếng!" Mặt Cơ Đan vọt vào màn hình, một đôi lỗ mũi to dán vào camera, thiếu chút nữa khiến Phạm Lam sợ tới mức rơi xuống gầm giường.

"Tiểu Lam Lam, chúng ta dù sao cũng là chiến hữu từng ăn chung chiến đấu chung với nhau, cô về nhà lại cũng không nói với một tiếng, quá đáng!" Cơ Đan nói: "Cô mà nói thì tôi khẳng định phái một đám ngân hán phiên bản siêu xa hoa 2020 kéo đuôi Tường Vân đưa cô áo gấm hồi hương!"

"Không cần!" Phạm Lam hét lớn: "Nhà tôi đều là con người bình thường, chịu không nổi loại kinh hãi như vậy."

Cơ Đan vỗ ót: "Đúng vậy, quên mất."

"Mau ăn cơm đi, nếu không Hỗn Độn lại ăn hết bây giờ!" Giọng của Ly Trạch từ xa xa truyền đếm.

"Vậy, vậy đi." Cơ Đan đưa điện thoại lên mặt Dung Mộc: "Lão Mộc, nói lời nào cát tường đi."

Dung Mộc: "..."

"Lão Mộc rất nhớ cô, chúng tôi đều rất nhớ cô, mua mua ta?" Cơ Đan nháy mắt với Phạm Lam rồi cúp máy.

Phạm Lam: "..."

Cơ Đan, anh!

"Phạm Lam, sao vẫn còn ở trên giường?! Nhanh thay quần áo rồi đi ăn tất niên!" Mẹ Phạm mở cửa hét lên: "Cho chị 30 giây, nhanh lên!"

Phạm Lam thở dài, nhập một dòng chữ vào hộp thoại.

[Lam lười biếng]: Chúc mừng năm mới.

[Thần Thổ Địa]: Chúc mừng năm mới (khuôn mặt tươi cười đáng Yêu)

Phạm Lam bật cười.

Lão già này, lại còn học được dùng meme.

27.3.2022