Sư Phụ Như Phu

Chương 101: Bị sét đánh 3




Lôi Thường hừ lạnh, cũng không từ mà biệt, “Đã có Hoa Thần Quân che chở, Bổn thần tạm thời tha cho nàng vậy ——”

“Tha cho nàng? Vậy còn ngươi…” từng tiếng lạnh lùng, tà áo trắng càng làm nổi bật cảm giác tinh tế trên khuôn mặt mang nét thiên nhân của hắn.

Bạch Trì Hữu đi ra, nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã đang bối rối trong ngực Hoa Trung Vĩ, chân mày nhíu chặt, trên người lại tỏa ra luồng khí lạnh.

Hoa Tiểu Nhã không mở mắt nên không biết chuyện gì nhưng trong lòng có một chút ủy khuất và khó chịu.

Nhìn dáng vẻ giờ phút này của nàng, Bạch Trì Hữu cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa.

“Sao nào, chẳng lẽ Hồ vương còn muốn đánh nhau mới được hay sao?” Đôi mắt Lôi Thường mang theo vài phần khiêu khích.

Bạch Trì Hữu đột nhiên… lại cười như vậy, mặc dù chỉ là cười nhạt, nhưng mang theo nét hào hoa phong nhã, “Lôi Thường lấy việc công làm chuyện tư, ngươi nói, làm sao trừng phạt cho phải đây?”

“Ngươi muốn… ngươi muốn vận dụng tư hình?” Lôi Thường lóe mắt, có chút sợ hãi.

“Là ngươi khiêu khích người của ta trước, bây giờ còn nói ta vận dụng tư hình sao?” Nụ cười của Bạch Trì Hữu mang theo khí lạnh, khiến Hoa Tiểu Nhã ở trong ngực Hoa Trung Vĩ cũng hơi sợ hãi.

Vừa nhìn sang, Bạch Trì Hữu lại đột nhiên biến mất ở đó, hóa thành một làn khói trắng bay thẳng lên trời ——

“Người ——” Hoa Tiểu Nhã khóe môi hé ra, lại vô lực khép lại.

“Hắn đi tìm Lôi Thường đánh nhau, cô nương, cô không sao chứ?” Hoa Trung Vĩ kia vốn là vẻ mặt rất thích thú, nhưng lại hết sức nhu hòa.

Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, “Đa tạ ơn cứu mạng của ngài.”

Hoa Trung Vĩ cười khẽ, “Dáng vẻ của cô nương thế này ta đây vừa thấy đã yêu, ta không ra tay giúp đỡ, dĩ nhiên không phải đạo rồi.”

Hoa Tiểu Nhã khóe miệng giật giật, dáng vẻ của mình hắn vừa thấy đã yêu? Tại sao nàng không biết nhỉ?

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, âm thanh này vừa nghe đã biết chính là giọng Lôi Thường thô bạo ngông cuồng vừa nãy, chỉ chốc lát, Bạch Trì Hữu đã đứng một bên, trên người hắn, lại mang theo một loại sát ý lạnh lẽo.

“Đa tạ Hoa Thần Quân.” Bạch Trì Hữu hé mắt, điềm tĩnh đón lấy Hoa Tiểu Nhã.

Hoa Tiểu Nhã thấy hắn muốn ôm mình, tức giận trong lòng càng sâu thêm, vẫn ôm cổ Hoa Trung Vĩ không chịu buông tay.

Hoa Trung Vĩ lúng túng nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu, lại nhìn Hoa Tiểu Nhã, lên tiếng đầy vẻ cưng chiều, “Sao thế?”

“Ngài cứu ta một mạng, có thể ở lại để ta cảm tạ ngài cho chu đáo hay không? Người nói có phải không, sư phụ?” Nàng nói rất lễ phép như vậy đó. Nhưng, từ chút tà ác trong lòng, nàng hết lần này tới lần khác vẫn không phục.

Hoa Trung Vĩ: “…”

Ngẩng đầu nhìn Bạch Trì Hữu một cái, hồ ly này sắc mặt đã hơi đen rồi!

Bạch Trì Hữu nhếch môi, nha đầu này, rốt cuộc còn muốn làm gì đây? Đáng tiếc, hắn thật sự vô cùng cảm kích Hoa Trung Vĩ, nếu như y không cứu nha đầu này, hắn cũng thật sự không còn gặp được nàng nữa!

Nghĩ tới đây, Bạch Trì Hữu thở dài. Vết thương trên người nàng cũng không thể chậm trễ.

“Hoa Thần Quân cứ ở lại mấy ngày đi.” Giọng nói Bạch Trì Hữu nhàn nhạt.

Hoa Trung Vĩ lộ nét cười yếu ớt, “Đa tạ Hồ vương, tiểu đồ nhi này của ngài Bổn thần quân nhìn rất yêu thích.”

Hoa Tiểu Nhã cười một cái đáp lại Hoa Trung Vĩ, ý tứ rất rõ ràng, ngài cũng thật tinh mắt!

Bạch Trì Hữu nhếch khóe môi, vẫn ôm Hoa Tiểu Nhã vào lòng, ba người tiến vào kết giới ——

Hoa Tiểu Nhã ở trong ngực Bạch Trì Hữu, trong lòng mặc dù yên ổn, tuy nhiên hết lần này tới lần khác có chút không được tự nhiên, hơn nữa, vết thương kia của nàng càng ngày càng đau, nàng khẽ nhíu mày, trước sau vẫn không kêu được lên thành tiếng. Cuối cùng, đau đớn khiến nàng ngất lịm ——

Nhìn nàng được Bạch Trì Hữu ôm trở về, Mai Hoa tiên tử cũng đang được Ngọc Nhi dìu đỡ bước tới.