Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 127




Editor: Tiểu Ly Ly.

"Ta từng là đệ tử mà hắn vẫn kiêu ngạo, nhưng cuối cùng lại không để tâm ở lại Trường Lưu, mà là để lại cho một nữ nhân. Hắn lấy Xích Hỏa và mạng của hắn, ép ta làm ra quyết định. Mà ta, chỉ có một lựa chọn. Ta thân là Chưởng môn của một phương, gông xiềng gánh vác không cách nào tháo xuống, không được tự do càng không cách nào tùy hứng. Trên dưới Tiên môn đều lấy ta làm gương mẫu, ở trong mắt rất nhiều đệ tử, ta chính là tín ngưỡng của bọn họ, bọn họ lấy ta làm mục tiêu để tu hành lâu dài, làm sao ta có thể vì một đoạn chấp niệm, vô tình ruồng bỏ hi vọng và tín ngưỡng của những người này. Mà sư phụ từ nhỏ đã dưỡng dục ta thành người, ta không đành lòng làm cho hắn thất vọng." 

"Cho nên người hy sinh Xích Hỏa."

Thiên Âm sợ run một lát, Lục Nhiên không nói lời gì nữa. Thật lâu sau, Thiên Âm từ từ nói: "Có cơ hội, ta thấy được Xích Hỏa tỷ tỷ, sẽ truyền lời của ngưởi." 

"Đa tạ."

Nói đến đây, cũng không có ai có thêm ham muốn nào nữa. Nói thêm một chút nữa, chỉ biết càng nói càng thương cảm. Lục Nhiên sẽ nghĩ tới quá khứ, Thiên Âm không muốn nghĩ tới tương lai.

Không bằng liền dừng ở giờ phút này, nàng có thể ngây thơ mà tư nhiên bỏ qua.

Một bình nước trà đã nhanh chóng thấy đáy, Thiên Âm nói: "Nếu là Xích Hỏa tỷ tỷ thật sự chết rồi, người sẽ như thế nào?"

"Ta sẽ trả lại cho nàng một mạng."

Thiên Âm cứng đờ.

"Đa tạ trà của ngươi, mùi vị rất tốt, đây là loại trà ngon nhất mà những năm này ta uống được." Lục Nhiên đứng dậy từ biệt, Thiên Âm đưa tới cửa, nhìn thấy một mình Trọng Hoa đứng bên cạnh ao ở trong viện.

Trong lòng nàng giật mình, lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười nói với Lục Nhiên: "Lục chưởng môn, có cơ hội trở lại ngồi một chút, người nói những chuyện xưa rất thú vị."

Lục Nhiên cũng cười: "Đã lâu không gặp người như vậy, một hậu bối làm cho người hài lòng, lại có thể tán gẫu trò chuyện tới bây giờ." Rồi nhìn về phía Trọng Hoa hành lễ: "Tôn thượng có phúc, thu nhận được đồ đệ biết điều như vậy."

Nói xong nhẹ lướt đi.

Thiên Âm nhảy mấy bước đến trước mặt Trọng Hoa, ngưỡng mặt thần bí nói: "Sư phụ, người đoán Lục chưởng môn nói với chuyện gì với con?"

Trọng Hoa tránh không đáp, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi lại đang pha trà?"

"Khụ, con ăn quá dầu mở, uống chút trà trôi dầu đi, buổi tối mới ngủ ngon......" Vừa nhấc mắt, Trọng Hoa cười nồng đậm nhưng nhìn mình chằm chằm, Thiên Âm hô to một tiếng không được, lại còn nói ra khỏi miệng rồi!

Nàng vội chê cười chỉ bầu trời đêm: "Mặt trời thật sáng......"

"Là trăng sáng."

Từ sau lưng truyền đến tiếng cười của Trọng Hoa, Thiên Âm thì biết rõ hắn không có ý trách mình, vội dắt tay áo hắn kéo vào trong phòng: "Còn có chút nước trà, chớ lãng phí, liền hiếu kính sư phụ!"

Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền đến âm thanh của Trọng Hoa: "Thiên Tuyết, ngươi giấu đi, hoặc là ngươi ăn xong, hoặc là vứt bỏ, tóm lại, không cho Thiên Âm ăn."

"Sư phụ!!"

Ánh trăng vừa đúng, hương hoa đang nồng.

Thiên Tuyết ôm túi đựng đồ mặt mày cong cong nhảy tới nóc nhà, phơi trăng sáng ăn thịt.

Không tới mấy ngày nữa, lại một ban đêm, cửa phòng Thiên Âm lần nữa bị người gõ vang.

Thiên Âm cho là Lục Nhiên, vội vàng thu thập trong phòng, đứng dậy mở cửa, lại không ngờ tới, hẳn là Phương Diệc Nhiên đã lâu không gặp.

"Phương sư huynh, khi nào ngươi trở về?"

"Hôm qua."

Thân hình hắn thẳng tắp giống như cây tùng bách, trên nét mặt cũng là mơ hồ có mất mát, môi không có huyết sắc, sắc mặt tái xanh, giống như bị người giày vò một phen, so với người có tư thế hiên ngang mạnh mẽ của tháng trước lại không giống nhau.

Hắn nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Thiên Âm từ trong vui mừng hồi hồn, đóng cửa phòng lại, hai người ngồi vào trong sân.

Đón gió tươi mát, tay áo ở trong gió lưu luyến, vang lên phành phạch.

"Phương sư huynh, bọn người Tru Tiên không có tổn thương ngươi chứ?" Thiên Âm tỉ mỉ quan sát hắn, trừ đáy mắt non nớt không hề có gì, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Phương Diệc Nhiên tránh không đáp, ngược lại hỏi "Làm sao ngươi thành vị thần cuối cùng?" 

Nhắc tới cái này, Thiên Âm cũng là khổ não cực kỳ. Thần Đãng Sơn thật tốt, làm sao lại đột nhiên phá vỡ Liệt Cốc? Có một Đại Liệt Cốc thì cũng được, vì sao lại cố tình ở nơi không khả năng xuất hiện tại tên tuổi của Thiên Âm nàng?

Vị thần cuối cùng? Liền chính nàng cũng không tin, nàng sẽ là Cửu Thiên Chi Ngoại mà Lục giới kính sợ.

Nếu nàng là thần, sẽ đảm nhận nhiệm vụ quan trọng nhất chính là muốn hành hung nhóm người có ham muốn ẩn sâu này một trận, sau đó vứt xuống nhân gian, thể nghiệm và quan sát bảy điều khổ của cuộc sống, dạy cho bọn hắn biết cái gì gọi là “thỏa mãn”!

Mặc dù Trọng Hoa không có nhắc tới những thứ này ở trước mặt nàng, nhưng tiếng người như gió, bất kỳ xó xỉnh nào cũng có thể xông vào, làm sao tình huống Trường Lưu này càng ngày càng nhiều người, lời đồn đãi như gió thổi, mặc dù nàng không có tận lực đi thám thính, ít nhiều cũng có thể nghe được một chút ít tin tức.

Nghĩ đến Trọng Hoa  ân cần dặn dò, nàng vì không để cho hắn lo lắng, mấy ngày gần đây cũng cực kỳ ít bước ra khỏi Trích Tinh Các một bước, cho dù là nướng tiên thú, cũng là Thiên Tuyết làm thay.

Nhưng cuối cùng, lòng người lại tham lam. Người không ngừng đi tới Trường Lưu ngày càng nhiều, bọn họ có mưu đồ gì, Trọng Hoa biết, nàng cũng biết. Nếu không Hoa Tần sẽ không mang theo một đám đệ tử hậu bối lặng lẽ trở về Thái A. Lần này Hoa Tần trở về, hơn phân nửa là tìm cứu binh, nếu không dựa vào mấy trăm người của Thái A đang ở nơi này, làm sao có thể trong lúc mọi người như hổ rình mồi mà có thể bình yên trở về Thái A?

Nàng mãn bất không thèm để ý cười nói: "Xem ra tiểu Thiên Âm ta vô cùng có sức quyến rũ, ngày hôm nay ở trong đất Lục giới, tên của ta không có người nào không biết nhé!"

"Ngươi còn có tâm trạng nói đùa? Dọc đường ta trở về, người người đều ở đây bàn về Thần Tàng, thật đúng là Thất Phu Vô Tội* có báu vật là mang tội, hiện giờ ngươi là chìa khóa mở ra Thần Tàng, tình cảnh cực kỳ hung hiểm. Sao ngươi lại không lo lắng?" Ánh mắt của Phương Diệc Nhiên hung hăng, dáng vẻ lúc này của hắn rất được tôn trọng, thật sự có chút tức cười, nhưng Thiên Âm không có cười. 

Thất phu vô tội*: người bình thường không có tội.

"Lo lắng có tác dụng gì? Bọn họ sẽ không bởi vì lo lắng của ta mà bỏ qua cho ta, trừ phi ta biến mất ở trên đời này." Nàng ngửa đầu nhìn sao trên trời, lẩm bẩm nói: "Mà ta còn không muốn chết."

Trong nháy mắt, Phương Diệc Nhiên cho là mình sinh ra ảo giác. Trong mắt của nàng, lại lóe lên huyết quang rồi biến mất. 

" Thiên Âm?"

"Hả?" Một mình Thiên Âm nhìn sao trên trời đến mất hồn, lại quên bên cạnh còn có một người, làm như nhớ ra cái gì đó, mặt tò mò hỏi: "Phương sư huynh, Dao Dao không có bắt ngươi trở lại?"

Phương Diệc Nhiên không tự nhiên vội ho một tiếng, thời điểm quay mặt sang, vẻ mặt lạnh lùng lại như nước, nhu hòa ánh trăng trên đỉnh đầu. 

Thiên Âm vẫn nghĩ tới Bạch Dao hung hãn bá vương ngạnh thượng cung khiến cho hắn nộp vũ khí đầu hàng, trái tim lại không giữ được, âm thầm thu dáng vẻ tựa như thẹn thùng lại giống như tức giận của hắn vào đáy mắt, nhỏ giọng hỏi: "Xem như chúng ta là đồng môn, ngươi không ngại nói cho ta biết một chút, rốt cuộc có từng bị ăn sạch sành sanh?"

Gương mặt của Phương Diệc Nhiên bỗng chốc thay đổi một lần, dưới ánh trăng bên tai đều đỏ, hắn làm như giận, phất tay áo đứng dậy, đối mặt với câu hỏi vẫn chưa trả lời. 

Không biết tại sao, bầu trời đầy sao mênh mông dưới ánh trăng thanh u trong bóng đêm, hắn đứng ngắm hồ mà bóng lưng lại lộ ra mấy phần hiu quạnh.

Thật lâu, âm thanh của hắn trộn lẫn trong bóng đêm, lạnh lẽo làm người ta cảm thấy đè nén: "Ta với Dao Dao, cuộc đời này không thể nào ở chung một chỗ."

Thiên Âm xem thường: "Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng là Ma tộc? Nếu ngươi thật lòng yêu nàng, cho dù dấn thân vào Ma tộc thì có làm sao?"