Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 111: V34: Trò chơi ném thẻ vào bình, một đêm ngọt ngào (4)




Edit: Tịch Liêu 

Phượng thiếu khinh người, bày ra bô dạng lẳng lơ, hơn nữa còn bắt đầu làm dáng khoe khoang. 

Thật đúng là biết chọc tức người ta a a a a!! 

Già Lam rất muốn xem hắn như con chó nhỏ mà dắt về nhà, tránh cho việc hắn ở lại đây làm nhiều chuyện mất mặt, chỉ tiếc da mặt Phượng thiếu rất dày, căn bản sẽ không để ý suy nghĩ bức thiết đó của nàng. 

Hắn ba ba phe phẩy cây quạt trong tay, tóc dài đen nhánh như dòng nước chảy, đôi mắt lấp lánh những ánh sao. 

Nếu nói hắn là cực phẩm lẳng lơ, vậy hắn nhất định là kẻ lẳng lơ xinh đẹp nhất, mê người nhất. 

Nạp Lan Tiêu Bạch không để ý đến lời nói của Phượng Thiên Sách, bình tĩnh đứng đó. Ánh mắt của hắn vẫn chìm trong một màu mực tối, không vì sợ hãi mà dậy sóng, làm người ta thương tiếc không nguôi. 

"Nạp Lan công tử, để ta đỡ huynh." Đại công chúa kìm lòng không đặng đứng dậy theo. 

Không ngờ, Nạp Lan Tiêu Bạch lại mỉm cười từ chối, hắn cất bước, nhanh chóng đi vòng qua đám người trước mặt, đi tới chỗ so tài. 

Hắn nhìn về hướng Già Lam, khẽ gật đầu ra hiệu. 

Cử chỉ này của hắn, có chỗ nào làm người ta liên tưởng hắn là một người mù chứ? 

Già Lam cũng cảm nhận được hắn đang nhìn mình, khẽ giơ tay vẫy chào hắn. 

Phượng Thiên Sách đen mặt, phóng ánh mắt bất mãn nhìn Già Lam, hình tượng vô cùng giống người chồng oán giận. 

"Đại ca càng lúc càng đáng yêu." Phượng Thiên Tầm không chút tiếc rẻ nào khen ngợi, từ trước đến giờ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đại ca cũng có lúc lại ấu trĩ như thế. 

Ha ha, càng ngày càng thú vị!! 

Sắc mặt Đại công chúa lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía Già Lam càng lạnh lẽo hơn, nàng híp mắt lại, sau đó trở về chỗ ngồi. 

Lúc này, Nạp Lan Tiêu Bạch lên tiếng: "Phượng thiếu định chơi thế nào?" 

Phượng Thiên Sách thu hồi quạt giấy, vỗ một cái đã cầm lấy ba cái bình, khẽ nhếch môi nói: "Ba cái bình quá ít, chi bằng....ba mươi cái bình đi, huynh thấy thế nào?" 

Tất cả những người ở đây đều cảm thấy hắn điên rồi. 

Ba mươi cái bình? 

Đùa gì thế? 

Một cái bình còn không xong, huống chí là ba mươi cái bình, đây không phải chỉ đơn thuần là ném đại chứ? 

"Được." Nạp Lan Tiêu Bạch bình tĩnh trả lời. 

Già Lam không hề kinh ngạc, trái lại nàng cảm thấy nhất định Phượng Thiên Sách đang có âm mưu gì đó, mắt Nạp Lan đại ca không nhìn thấy đồ vật, nhưng tai hắn cực kỳ nhạy bén, vừa rồi nhìn hắn một mình bước ra giữa sân, lại có thể đoán chính xác vị trí của nàng, đúng là nhạy hơn cả con báo. 

Ba cái bình còn có thể dễ dàng lắng nghe âm thanh mà định vị, như vậy ba mươi cái bình??? 

Đừng nói là người mù, cho dù là một người bình thường như nàng, cũng không nhất định có thể làm được. 

Phượng Thiên Sách chính là lợi dụng điểm này, muốn nhiễu loạn suy đoán của Nạp Lan đại ca đây mà. 

Thông minh thì cũng có thông minh, nhưng vẫn không quên bắt nạt người ta. 

"Người đâu, mang bình tới đây." Nhị công chúa dạt dào hứng thú, muốn thưởng thức tài nghệ của Phượng thiếu. 

Đại công chúa nhíu mày lo lắng, nhưng ngay lập tức liền biến mất. Bởi vì trong mắt nàng, Phượng thiếu không đủ tư cách làm đối thủ của Nạp Lan công tử, muốn thắng Nạp Lan công tử? Nằm mơ!! 

Vài phút sau, ba mươi cái bình đã được chuẩn bị xong xuôi, xếp thành năm sáu hàng ngay ngắn. 

Phượng Thiên Sách gõ gõ lên từng miệng bình, phát ra âm thanh bong bong: "Nghe rõ không, bọn chúng đều được sắp theo từng vị trí, đừng nói ta bắt nạt huynh đấy." 

Nạp Lan Tiêu Bạch chỉ cười không đáp. 

Trong lòng Già Lam thầm nghĩ, tóm lại Phượng Thiên Sách có để lộ ra thực lực thật sự không nhỉ? Chỉ là, nếu coi như thua, cũng không cần màu mè thế chứ, hai bên cùng lắm là hòa nhau thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng thoải mái rất nhiều. 

"Bắt đầu đi!" Phượng Thiên Sách ung dung mỉm cười, bắt đầu ra tay. 

Bầu không khí nơi so tài trong nháy mắt ngưng trệ, trước mặt mọi người là một khoảng không mơ hồ, chỉ thấy trùng trùng điệp điệp bóng dáng cái bình, bay nhảy không theo trật tự nào cả. 

Hơn nữa còn theo tiết tấu nhanh chậm, lớn nhỏ khác nhau, có hai cái bóng, ba cái bóng, tựa như ngư ông giăng lưới bắt cá, rồi lại đem chúng trở lại biển khơi, mỗi một con cá đều có sinh mệnh riêng, từng hành vi cử động đều khiến người ta khó nắm bắt được. 

Nạp Lan Tiêu Bạch không nhanh không chậm, bàn tay to nắm lại, ba mươi mũi tên lần lượt rơi vào trong tay hắn, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, sau đó mũi tên từ đầu ngón tay hắn bay vụt ra ngoài. 

Vù vù, mọi người dường như chỉ thấy có một mũi tên, nhưng sau khi đưa vào tay hắn lại hóa thành hư ảnh nhiều màu sắc. Chúng nó không còn là đường thẳng nữa, thay vào đó là một đường cong hoàn hảo, mỗi đoạn đều phát ra ánh sáng lấp lánh, như có vô số bọt nước ngưng tụ lại. 

Già Lam nhìn thấy không khỏi giật mình, nàng và Nạp Lan Tiêu Bạch đều tu luyện thủy linh thuật, nhưng thủy linh thuật thế này, nàng chưa từng thấy qua, đây coi như là lần đầu tiên chứng kiến. 

Đến lúc nào nàng mới đạt đến trình độ như hắn nhỉ? 

Trong nháy mắt, Phượng Thiên Sách và Nạp Lan Tiêu Bạch chính thức đối đầu nhau. 

Chân chính so tài, đúng vậy bây giờ mới coi là chân chính so tài. 

"Phượng thiếu, ta chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng ngươi cũng không giấu giếm thực lực của mình nữa." Giọng điệu Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên, ba phần thăm dò, bảy phần khẳng định. 

Trong lúc nói chuyện, hắn cũng không quên tiếp tục tăng cao sức mạnh, tóc dài đến đầu gối tung bay trong gió, hơi nước bao phủ quanh người, trong nháy mắt, đông lại thành một lớp áo giáp thủy tinh trong suốt. 

"Đây là?" 

Đại công chúa hiểu biết sâu rộng là người đầu tiên ngạc nhiên đến thốt ra lời, ánh mắt nhìn về Nạp Lan Tiêu Bạch càng thêm nóng rực. 

Đây là thủy thần chiến khải!! 

Chỉ những cao thủ linh sư mới có thể thành công đột phá tu luyện, nhưng cơ hội chỉ có một phần vạn, rất nhiều người dốc hết thời gian và tinh lực cả đời, cũng không có khả năng ngưng luyện thành công thủy thần chiến khải. 

Khí áp trong phòng lập tức tăng vọt, áp lực đè nén không nói nên lời. 

Cái bàn, chén dĩa, đụng chạm nhau phát ra âm thanh. 

Bầu không khí kịch liệt chấn động. 

Vạt áo mỗi người không tự chủ mà theo gió tung bay. 

"Lợi hại!! Nạp Lan công tử không hổ là người người đứng đầu Bát công tử Hạo Thiên, thử hỏi trên đời này có mấy người có thể đứng ngang tầm với Nạp Lan công tử." 

"Phượng thiếu nhất định sẽ thua." 

"Nạp Lan công tử uy vũ." 

Nạp Lan Tiêu Bạch không đếm xỉa những tiếng cổ vũ xung quanh, nhàn nhạt nở nụ cười, nói với Phượng Thiên Sách: "Phượng thiếu, nếu ngươi không muốn làm Lam Lam thất vọng, vậy lấy thực lực thật sự của ngươi ra đi! Ta cần biết, rốt cuộc đối thủ của ta có đáng để ta tôn trọng hay không. Nếu như ngươi không có thực lực, vậy thì buông tha Lam Lam đi, nàng có quyền lựa chọn người tốt hơn ngươi." 

Nạp Lan Tiêu Bạch nói lời này hoàn toàn là khiêu khích, hơn nữa còn đánh trực tiếp vào nhược điểm trí mạng của Phượng Thiên Sách. 

Cuộc tỷ thí này, không chỉ đơn giản là thắng thua, nó còn là cuộc đọ sức thật sự giữa hai người đàn ông. 

Phượng Thiên Sách mỉm cười, đáy mắt toát ra ngọn lửa đã bán đứng tâm tình của hắn. 

"Phong thần...." Chưa kịp nói hai chữ chiến khải, đột nhiên hắn đứng không vững, nghiêng người ngã xuống. 

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người. 

Mở đầu hoàng tráng rực rỡ, kết thúc bi thảm. 

Xoạt xoạt xoạt xoạt 

Ba mươi mũi tên, không một mũi tên nào vào bình, toàn bộ đều bay ra ngoài!!! 

Trong tích tắc thắng thua đã rõ. 

Già Lam còn đang chờ mong Phượng Thiên Sách phát huy thực lực thật sự của mình, có thể không vinh quang chiến thắng, nhưng ít ra cũng có thể cân sức ngang tài với Nạp Lan Tiêu Bạch, ai nghĩ, kết quả lại đổi sang chiều hướng này. 

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? 

Lúc Phượng Thiên Sách đọc lên hai chữ 'Phong thần', nàng liền biết hắn đã có tính toán muốn lộ ra thực lực thật sự. Nhưng mà, tại sao lại bỏ dở giữa đường. 

Già Lam nhìn về phía Phượng Thiên Sách, trong lúc vô tình chú ý ánh mắt quỷ dị của hắn, bèn nhìn theo phương hướng hắn nhìn. Ở một góc tường ngoài cửa lớn, có một bóng người màu đen nhanh chóng bay vút qua, nàng chỉ nhìn thấy vạt áo đen của người đó. 

Nhưng nàng khẳng định, vừa nãy nơi đó có người. Hơn nữa rất có khả năng người này chính ở trong bóng tối giám thị Phượng Thiên Sách.... 

Đột nhiên nàng hiểu vì sao Phượng Thiên Sách lại bỏ ngang giữa chừng. 

Cuối cùng người này là ai? Vì sao lại nhìn chằm chằm Phượng Thiên Sách không buông tha? Phượng Thiên Sách đang lo lắng điều gì? Vì sao hắn cứ nhất quyết che giấu thực lực của mình? 

Đại công chúa để lộ nghi hoặc nồng đậm, kinh ngạc nhìn về phía Phượng Thiên Sách, mặc dù khi nãy thời gian hắn thi triển thực lực rất ngắn, nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được sụ đáng sợ trong đó. Rốt cuộc hắn thật sự là người ngu ngốc, hay đang cố tình ẩn giấu thực lực? 

"Tiểu Lam Lam, còn không mang tới đây đỡ ta lên?" Phượng Thiên Sách ngồi dưới đất, không chịu bò dậy, phất tay về phía Già Lam, cầu xin giúp đỡ. 

Già Lam bất đắc dĩ thở dài, bước lên trước, dùng sức kéo hắn dậy: "Ngươi thật đúng là thua đẹp mặt." 

Phượng Thiên Sách cười mê người, mượn cơ hội đem một nửa trọng lượng cơ thể áp lên người nàng, đùi phải khập khiễng: "Ta bị thương, nếu không chúng ta sẽ thắng rồi." 

"Không thắng chính là không thắng, dù sao chúng ta hai thua hai thắng, coi như hòa nhau." Lời nói của Già Lam, khiến Phượng Thiên Sách kinh ngạc nhíu mày,còn tưởng nàng hiếu thắng, sẽ không đồng ý với đề nghị của mình. 

Già Lam nghĩ, nếu đã có người ở trong bóng tối giám thị Phượng Thiên Sách, vậy nàng phải suy nghĩ đến vấn đề an toàn của hắn, cần liệt hắn vào hàng ngũ được ưu tiên. 

"Ai nói hòa nhau? Dựa theo tổng tính toán của hai tổ, vừa nãy Nạp Lan công tử bắn ra tổng cộng ba mươi mũi tên, nhiều hơn so với tổ các người mười mũi tên đấy. Cho nên, chúng ta thắng." Lâm sư tỷ nhảy ra nói, lời này của nàng kích động đám người còn lại rối rít lên tiếng ủng hộ. 

Nhị công chúa khẽ mừng thầm trong lòng, kết quả cuộc so tài hoàn toàn không sai biệt với dự đoán của nàng, bây giờ tất cả đều nằm trong tay nàng. 

"Khụ khụ, Phượng thiếu, thật đáng tiếc. Trước đó chúng ta đã nói rõ quy tắc trò chơi, hai tổ dựa vào tổng điểm mà phân định thắng thua, vòng một vừa rồi, Nạp Lan công tử thắng, một lần ném ba mươi mũi tên vào bình. Mà tổng cộng hai người Phượng tam tiểu thư và Phượng Thiên Ca chỉ ném trúng có hai mươi mũi tên, thắng bại đã rõ." 

Nàng cố tình dừng lại, rồi nói tiếp: "Nhưng mà, nếu chân Phượng thiếu bị thương, ta sẽ miễn phạt Phượng thiếu, vậy để ta mời đại phu trong phủ đến xem vết thương cho người nhé." 

Nàng rõ ràng là đang bao che, chỉ nói Phượng thiếu được miễn xử phạt, còn những người khác vẫn bị phạt như thường. 

"Không cần. Có chơi có chịu. Phượng Thiên Sách ta cũng không phải là người thua không nhận." Phượng Thiên Sách từ chối ý tốt của nàng. 

Vì thế mới có một màn thế này. 

Hồ nước trong đêm, có hai người nam nhân nửa người ngâm trong nước, không nhúc nhích, trên lưng bọn họ, cõng hai nữ nhân, hai chân các nàng cũng không hề chạm mặt nước. 

Cảnh tượng rất chật vật, nhưng giờ phút này có thêm ánh trăng làm nền, cho nên đặc biệt ấm áp và xinh đẹp. 

Già Lam lẳng lặng nằm trên lưng Phượng Thiên Sách, đầu của nàng kề ngay bên tai hắn, sợi tóc sau lưng xõa dài, quất quít với tóc của hắn. 

Bầu không khí mờ ám bao phủ giữa hai người. 

Để xóa bỏ lúng túng, Già Lam mở đầu câu chuyện: "Người áo đen vừa rồi là ai? Tại sao hắn muốn theo dõi ngươi?" 

Phượng Thiên Sách rất lâu không nói gì, Già Lam cúi đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt mãnh liệt sóng ngầm của hắn di chuyển: "Hắn muốn làm hại ngươi sao?" 

Một lúc sau, Phượng Thiên Sách cười rạng rỡ nói: "Cũng có thể hắn thầm mến ta." 

Giơ tay lên, đánh vào đầu hắn, Già Lam nhịn không được bĩu môi: "Ngươi không thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta à?" 

"Có thể, vậy nàng cũng phải nghiêm túc trả lời vấn đề của ta." Phượng Thiên Sách nói điều kiện với nàng. 

"Được, ngươi hỏi đi." Già Lam nói. 

Phượng Thiên Sách quay lại, nhìn nàng hỏi: "Tiểu Lam Lam, có phải nàng thích ta không?" 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng đỏ, Già Lam trở tay kịp với câu hỏi của hắn, nhất là nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của hắn, trái tim Già Lam đập nhanh hơn. 

Hai người Phượng Thiên Tầm ở cách đó không xa cũng lắng tai nghe trộm. 

"Mau trả lời ta, sao nàng không dám trả lời câu hỏi của ta chứ?" Phượng Thiên Sách nhíu mày thúc giục, che đậy đắc y trong lòng. 

"Ừm." Già Lam nhanh chóng vùi đầu vào cổ hắn, cắn một miếng, vừa mới mở miệng, nàng sợ sẽ làm hắn bị thường, cho nên dùng lực cực kỳ nhỏ. 

Cổ người là trung tâm, một dòng điện tê dại chạy khắp thân, hành động cắn của nàng giống như gia vị của những cặp yêu nhau, tâm tình Phượng Thiên Sách thoáng chốc bay tận đến trời cao. 

"Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ." 

Đáng ghét!! 

Già Lam cúi đầu, cắn hắn lần nữa, mạnh hơn khi nãy, nhưng cũng không hơn muỗi đốt là mấy. 

"Nàng không nói lại cắn ta, ta đau quá." Phượng Thiên Sách rõ ràng rất hưởng thụ, lại cố tình giả vờ bày ra bộ mặt bị người ta ngược đãi, còn khoa trương kêu gào, Già Lam giận đến nỗi muốn dán miệng hắn lại, thế nhưng đến cuối cùng cũng không làm được. 

"A!" 

"Đau quá." 

"Tiểu Lam Lam, nếu như nàng còn cắn ở chỗ khác, ta nhất định sẽ đau chết được." 

"...." 

Phượng Thiên Tầm nghe xong thật sự chịu hết nổi, đại ca à, danh tiết của huynh đâu rồi? 

"Thiên Ca, chúng ta qua bên kia đi, cách xa bọn họ một chút, tránh cho hai mắt lại nổi mụn cóc." 

Đợi hai người Phượng Thiên Tầm và Phượng Thiên Ca rời đi, xung quanh hồ nước cũng chỉ còn Già Lam và Phượng Thiên Sách, ánh trăng như nước đặt biệt dịu dàng đổ xuống trên người bọn họ, mặt nước phản chiếu ngược lại bóng người triền miên. 

Già Lam cúi đầu, nhờ ánh trắng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, dung nhan xấu xí bắt mắt, thoáng cái khiến nàng xì hơi. Ban đầu, nàng không phải không để ý đến dung mạo của mình, chẳng qua do chưa gặp được người trong lòng, nên nàng không biết vì ai mà để ý. 

Hiện tại, trong lòng nàng chậm rãi tiếp nhận một người, thế nên nàng lại càng để tâm. 

Nàng xấu xí như thế, so với người tuấn mỹ trong nước, hoàn toàn như người của hai thế giới, nói thế nào cũng không xứng đôi. 

"Ta xấu như vậy, sao chàng còn thích ta? Cuối cùng chàng thích ta chỗ nào?" 

Phượng Thiên Sách cúi đầu nhìn hình ảnh trong nước, khẽ cau mày nói: "Nàng không nói ta còn không biết nàng xấu đến vậy. Đời này ta gặp rất nhiều người, nói về xấu đẹp, nàng là người xấu nhất." 

Gương mặt người kia xụ xuống, giọng điệu Phượng Thiên Sách kịp thời sửa lại: "Nhưng mà, dù xấu xí cũng rất đáng yêu, xấu rất chân thật! Ta thích nàng. Mặc kệ sau này nàng có xấu hơn hiện tại, hay là đẹp hơn so với hiện tại, ta cũng không quan tâm. Bởi vì ta chỉ thích nàng, thích cô nương tên là Già Lam...." 

Giọng nói của hắn càng lúc càng dịu dàng, nhẹ nhàng nỉ non giữa đêm khuya, Già Lam nghe xong, nước mắt đã ướt hai bên má.