Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 67




Edit: Michellevn 

Ngồi xe một buổi sáng, lại vừa mới ăn một phần bánh ngọt nhỏ, Chu Lăng vẫn không thấy đói mấy. Hướng Nghị đã làm một nồi cháo chân giò hun khói củ từ, ăn kèm với trứng trộn cà chua dưa leo và cải chíp xào, hai người đơn giản ăn xong bữa trưa, rồi đi ngả lưng nghỉ trưa.

Cuối cùng cũng được chen chúc trên chiếc giường quen thuộc, được bao quanh bởi hương vị quen thuộc, Chu Lăng vừa vùi đầu xuống gối thì cơn mệt mỏi đã kéo ngay đến.

" Em cảm thấy là con trai hay con gái hả?" Hướng Nghị vẫn còn đang kích động, tràn đầy phấn khởi mà hỏi.

Chu Lăng khẽ cười:" Cái này sao có thể cảm giác được."

âm thanh của cô có phần mơ hồ, Hướng Nghị liền ngừng nói, tay vỗ nhè nhẹ trên lưng cô, dỗ cô ngủ.

Nhưng sự tích cực của bộ não thì không hề dừng suy nghĩ.

Tốt nhất là con gái, anh nghĩ, con trai quá ồn ào. Con gái ngoan ngoãn, nhỏ nhắn, trắng trẻo, mềm mại, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt như vầng trăng, sẽ gọi anh là ba ba, sẽ bám lấy anh để nhõng nhẽo, khi làm sai bị mẹ răn dạy cũng sẽ trốn trong vòng tay anh, muốn dựa dẫm vào anh.

Tốt nhất là có dáng vẻ giống mẹ. anh nhìn gương mặt mềm mại của Chu Lăng trong giấc ngủ, khẽ hôn xuống vầng trán cô, ôm ghì lấy cô, khép mắt lại.

Mấy ngày chưa từng được ngon giấc, Chu Lăng ngủ thật sự thoải mái, lúc mê man được gọi dậy, đã trôi qua ba tiếng đồng hồ rồi. Ánh sáng trong phòng mờ mờ, vẻ mặt Hướng Nghị cực kỳ dịu dàng, cô vừa mở mắt ra lại không kìm được nhắm ngay lại, lăn lăn bên người anh, gác chân lên người anh.

" Bốn giờ rồi," Hướng Nghị kéo kéo gương mặt cô," Ngủ nữa là bệnh viện hết giờ làm việc đấy."

" không dậy nổi....." Chu Lăng rầm rì.

Hướng Nghị vắt hay tay cô lên sau cổ mình, vòng ra sau lưng bế cô lên, đi tất cho cô. Chu Lăng ngáp một cái, ngoan ngoãn nâng chân lên.

Tiêu chuẩn đãi ngộ phụ nữ có thai thực sự tốt.

Kết quả kiểm tra của bệnh viện giống với xét nghiệm.

Mang thai chưa đến năm tuần, vẫn chưa thể làm siêu âm B, Chu Lăng chỉ làm các xét nghiệm thông thường như progesterone và hcg, mọi thứ đều bình thường.

Hướng Nghị cầm kết quả kiểm tra xem tới xem lui, có vẻ như là thật sự xem hiểu. Bị Chu Lăng cười nhạo, mới gập lại cất đi, rồi quấn lên cho cô một loạt trang bị từ áo lông, khăn quàng cổ và mũ.

So với bình thường thì hôm nay còn có thêm khẩu trang, Chu Lăng không muốn mang, bị Hướng ba ba tiêu chuẩn cưỡng chế đeo lên với lý do không khí xấu ảnh hưởng đến cục cưng.

Trong thời gian này, quả thật khói bụi có hơi gay gắt, Chu Lăng nhìn cảnh trời u ám bên ngoài, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.

trên đường về nhà, đi ngang qua quầy hàng nhỏ bán quýt xanh, sâu thèm ăn Chu Lăng bỗng dưng bị gọi dậy, đập mạnh lên cánh tay Hướng Nghị, liếm liếm môi nói :" Em muốn uống nước ép chanh quýt!"

Hướng Nghị lập tức dừng xe bên đường, đi xuống mua một bọc đầy ắp quýt nhỏ xanh mướt, đi ngang qua chợ lại ghé vào mua chanh và một ít đồ ăn, về đến nha lôi máy ép phủ bụi ra cọ rửa sạch sẽ, ép lấy một ly chanh quýt, bỏ thêm mật ong, chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng.

Hai con chó cũng đã mang qua qua đây, Chu Lăng ngồi trong phòng khách xem ti vi, vừa nhấm nháp nước trái cây do đích thân Hướng ba ba tiêu chuẩn ép ra, trong lòng ôm Pomeranian, Nhị ngốc nằm sấp bên chân, cái đó gọi là một sự hưởng thụ.

Hướng ba ba tiêu chuẩn thì chui trong phòng bếp, đinh đinh bang bang, tinh thần phấn chấn bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Bột mì nhào với tôm bóc nõn, đậu hũ, hành lá và cà rốt xắt hạt lựu, chiên lên thành bánh đậu phụ tôm vàng ươm giòn rụm; Nấm hương, nấm cua, và nấm kim châm được xào cùng nhau;Cá hố trước đó còn lại thì ướp muối thêm gia vị, bỏ thêm lá thơm, hương hoa hồi rồi chiên trong chảo dầu đến vàng óng, thêm nước nóng và nước hầm chín gia vị, liền thành món cá hố ngũ vị hương.

Từ khi ở cùng với Chu Lăng, anh làm cơm mỗi lần làm là một lần đổi mới, người khác nhàn rỗi thì lướt weibo, anh thường lướt chính là các loại thực đơn món ăn, trình độ nấu canh cũng từ canh trứng đánh bông rau cải tăng vọt lên mạnh mẽ, hiện giờ động một tí là canh cá, canh xương hầm.

Hai người yêu nhau, vốn là một quá trình điều chỉnh lẫn nhau. 

Xương heo hầm tuyết lê đã sôi sùng sục, Hướng Nghị vặn lửa nhỏ đi, vớt ra nghêu đã ngâm xong, nước nóng khiến nghêu mở miệng, đặt vào trong trứng gà đã ngâm qua rượu ngon, hấp trong vài phút, rưới dầu mè và nước tương, rắc hành lá xắt nhỏ, vậy là một bát nghêu hấp trứng xinh đẹp mịn màng đã làm xong.

Đồ ăn thơm hay không, không cần hỏi Chu Lăng, cứ nhìn Nhị Ngốc liều mạng cào bàn là biết ngay thôi, Pomeranian vẫn luôn ngoan ngoãn cũng luẩn quẩn quấn quanh chân anh, gấp đến độ kêu liên hồi.

Hướng Nghị lấy chút canh xương cho bọn chúng, đổ đầy thức ăn cho chó, hai con chó mới yên tĩnh lại.

không biết là tác dụng của nước chanh quýt hay là tay nghề Hướng đại đầu bếp quá tốt, mà khẩu vị Chu Lăng tăng lên rất nhiều, một bát trứng hấp và đồ ăn Hướng Nghị phần, ăn hết veo một bát cơm, rồi uống liền hai bát canh.

Hướng Nghị nhìn cô ăn ngon lành, trên mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười say đắm.

Sau khi ăn xong sợ cô không tiêu hóa nổi, vốn định đưa cô xuống dưới đi tản bộ, nhưng nhìn thời tiết bên ngoài, vẫn là bỏ đi suy nghĩ. Cùng thu dọn bàn ăn xong, hai người nằm ổ trong ghế sô pha xem tiết mục tạp kỹ mà cô thích.

Lâu rồi không được tận hưởng không gian hai người yên tĩnh thế này, hai con chó đã ăn no nê, nằm rạp trên đất buồn ngủ, Chu Lăng dựa nửa người lên người Hướng Nghị, tay anh đặt trên cái bụng vừa ăn no có chút phồng lên của cô xoa chầm chậm.

Chu Lăng cũng tự đưa tay mình ra sờ sờ, phiền muộn lẩm bẩm:" Sao mà thịt lại phát triển nhiều thế này....."

" Thịt nhiều giữ ấm." Hướng Nghị nói.

Chu Lăng lập tức lại vui lên ngay. Phôi thai nhỏ trong bụng cô còn chưa thành hình, đã có thể khiến anhxem như bảo bối thế này, sau này sinh ra thì còn hơn thế nữa.

" anh muốn con gái có phải không ?" cô hỏi

Vấn đề này thì tự mình có thể suy ngẫm, khi được vợ hỏi, mức độ tương đương với " Em và mẹ anhcùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai", Hướng Nghị trả lời bằng vẻ mặt có phần chân thành:" Trai gái gì cũng thích hết."

Chu Lăng híp híp mắt lại, ngón tay nắm nắm cằm anh :" anh nói thật đi. Chúng ta nghiên cứu một cách hợp lý.

Hướng Nghị hé miệng cắn ngón tay cô, vẫn giữ nguyên vẻ chân thành:" thật sự là đều thích hết mà."

" không có tí nào thành khẩn hết," Chu Lăng chậc một tiếng, " Dù sao thì em cũng mong là một cô con gái. Con gái thì có phần ngoan hơn, áo bông nhỏ tri kỷ. anh có cảm thấy thế không ?"

Vừa nói vừa tỉ mỉ dò xét vẻ mặt của anh.

Hướng Nghị vẫn như cũ mà đáp:" Đều tốt."

Thế mà không mắc mưu nha. Hướng Nghị ngã lên người anh cười, Hướng Nghị cũng không nổi cáu, cúi đầu hôn cô.

Nam nữ trưởng thành, khi hôn ấy mà, rất khó mà chuyên tâm vào mỗi chuyện hôn không thôi. Vốn chỉ là nụ hôn lướt qua, dần dần trở nên xâm nhập, tay Hướng Nghị từ cái bụng mịn màng của cô di chuyển dần lên, nắm vào chỗ mà anh yêu thích nhất.

Tiếng cười đùa ầm ĩ trong ti vi vẫn còn đang tiếp diễn, mà hai người xem ti vi lại đã đắm chìm vào trong chuyện khác từ lâu. Hơi thở Chu Lăng dần trở nên gấp gáp, cảm thấy khó thở uốn éo qua lại, thở hổn hển ngồi dậy, dạng chân trên đùi anh, dán sát người hôn anh, vừa nhanh nhẹn cởi quần áo của anh.

Thời khắc động tình, ấy thế mà Hướng Nghị lại hơi ngửa ra sau, né tránh bờ môi mọng đỏ dâng tới, đồng thời nắm lấy bàn tay vội vã không ngừng của cô.

" không thể làm." anh cố gắng kìm nén dục vọng gào thét trong cơ thể.

Lúc này Chu Lăng mới nhớ tới, trong người cô hãy còn một vật nhỏ yếu ớt. Thở dài không cam lòng, tựa vào hõm gáy trên vai Hướng Nghị, cứ ngồi như vậy trở lại yên tĩnh.

Những người khác đều không ở nhà, rốt cuộc hai người cũng có thể làm càn những gì họ thích làm, không ngờ lại nhảy ra một viên chướng ngại vật nhỏ. Hai người nam nữ trưởng thành ngủ cùng nhau, hôn hôn ôm ôm sờ sờ, lại chẳng được làm chuyện thú vị hơn, quả thực là một loại dày vò.

đã vậy hai người luôn thích chạm vào nhau, hôn nhau, một đêm đấu tranh rồi thỏa hiệp không dưới ba lần.

Mà thời gian như vậy, kéo dài luôn ba ngày.

Mùng bảy các cơ quan nhà nước chính thức đi làm, Chu Lăng hẹn luật sư Trịnh và Thời Tuấn đến chỗ công chứng, đưa ra tuyên bố từ bỏ quyền sở hữu di sản, kết hợp làm công chứng.

Kỳ nghỉ năm mới Thời Tuấn cũng không nghỉ ngơi, vẫn bôn ba các nơi xem xét, khiến cho bản thân hoàn toàn bận rộn không có thời gian dừng lại, suy nghĩ chuyện khác. Đáng tiếc là không gánh vác được sự nôn nóng của Chu Lăng, món gia sản lớn như vậy, nói từ bỏ là từ bỏ, không có chút nào lưu luyến, thậm chí còn cấp bách hơn cả anh ta.

Giữa những lúc bận rộn, Thời Tuấn luôn không tự chủ mà suy nghĩ, tên sửa xe kia có gì tốt,mà có thể khiến cho cô ấy si mê như vậy. Thường xuyên hơn thì lại nhớ tới lần đó ở biệt thự gặp cô đưa tên kia về nhà, kéo tay chạy lên lầu, bước nhân nhẹ nhàng, nụ cười tươi xinh.

Hình ảnh đó, cho tới ngày hôm nay vẫn làm cho anh ta cảm thấy con mắt đau như kim châm.

cô lại đến muộn nữa rồi.

Lần thứ ba Thời Tuấn đưa tay lên nhìn thời gian, cô đã muộn mười lăm phút rồi.

Trợ lý được cử đi mua cà phê đã quay trở lại, đưa ly kia qua bên cho Trịnh luật sư, và cung kính đưa một ly khác đến trước mặt anh ta. Thời Tuấn nhận lấy, rồi lơ đãng đặt xuống.

Tiếng bước chân với nhịp bước quen thuộc vang lên, cơ thể phản ứng trước bộ não, anh ta đưa mắt lên ngay lập tức, nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

một nam một nữ trước sau tiến vào, người phụ nữ phía trước trang bị cả người bao bọc kín kẽ, cặp mắt bên trên khẩu trang quét về phía bọn họ, sau đó đi thẳng tới.

Thời Tuấn có khoảnh khắc sợ sệt.

cô mặc áo lông màu trắng rất dày, dài đến mắt cá chân, dường như giấu đi cả cơ thể, ngay cả mũ áo lông cũng chùm lên, cả hai tay đều mang găng tay len màu nghệ, trên chân là đôi giày đi tuyết cồng kềnh.

cô tháo khẩu trang và găng tay ra, nhét hết cho người đàn ông phía sau, gạt mũ xuống, dùng ngón tay làm lược vuốt vuốt mái tóc mềm mại vào nếp.

Cải trang cả người như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thời Tuấn. anh ta biết cô là người yêuthích cái đẹp, mỗi giây mỗi phút đều không hề lơi lỏng, thời tiết có lạnh nữa cũng sẽ không xuất hiệntrong hình ảnh nặng nề thế này.

Hôm nay thậm chí còn không cả trang điểm, thế nhưng khí sắc lại rất tốt. Làn da trắng tự nhiên, lông mày chưa được tô vẽ có vẻ nhợt nhạt, không có sự tổ điểm gia tăng của mỹ phẩm, chỉ còn lại những đường nét mềm mại và đẹp đẽ ban đầu của người phụ nữ Giang Nam, ấy thế mà lại bình thản dễ chịu một cách bất ngờ.

Bởi vì đi gấp, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ngập tràn vẻ rạng rỡ, rực sáng và chói mắt.

cô sống tốt thật đấy. một nơi nào đó trong trái tim của Thời Tuấn, đột nhiên sinh ra một chút chua xót khổ sở.

Quá trình công chứng hết sức thuận lợi, chỉ chờ đợi tiến hành thủ tục sang tên, thì Chu Lăng đã có thể hoàn toàn hủy bỏ mối quan hệ với tập đoàn Đại Nguyên. Mãi đến giờ phút này mới thật sự buông lỏng xuống được, giống như đã dỡ xuống hết tất cả gánh nặng, cuối cùng cũng có thể thoải mái bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo.

Hướng Nghị và cô cùng đi về biệt thự thu dọn đồ, lần này, là thật sự phải rời khỏi rồi.

Mọi thứ trong ngôi nhà này từng là của cô, kết quả tính toán tỉ mỉ lại là, ngoại trừ tấm bằng tốt nghiệp nằm sâu trong ngăn tủ kia, thì thực tế ra chẳng có gì chân chính thuộc về cô.

Có thể lấy đi, không lấy đi, thì tất cả đều là dấu ấn của nhà họ Nguyên.

một phòng trang phục lớn như vậy, theo lời Hướng Nghị nói thì đóng gói lại hết thì cả căn nhà của Hướng Nghị cũng không nhét hết. Chu Lăng chỉ mang đi một phần nho nhỏ, còn lại kia là những số lượng lễ phục đặt may riêng, những trang sức châu báu xa xỉ, những cái đó cộng lại có thể đổi lấy mấy chiếc xe thể thao và túi xách hàng hiệu, tuy rằng luyến tiếc, nhưng đi theo cô cũng không có chỗ dùng đến.

Cơ thể cô bất tiện, Hướng Nghị lại chân tay vụng về, hầu như việc đóng gói là dì Thu hỗ trợ, tất tả nhanh gọn làm đâu ra đó, chỉ là lúc quay lưng lại cứ lấy tay gạt nước mắt.

Chu Lăng cũng có vài phần không nỡ. cô vẫn luôn cho rằng dì Thu đối xử với cô không như cách cư xử với con ruột mà bà dùng với Thời Tuấn, cũng không bằng Bùi Hi Mạn một tay bà nuôi nấng, nhưng thậtra mà nói, đối với cô cũng là rất tận tâm.

Trong ngôi nhà này, thật ra dì Thu là người ở lâu nhất, cũng chứng kiến nhiều sự ly biệt nhất.

Lúc rời đi, Dì Thu đưa họ ra cửa, đứng ở bên cạnh xe nhìn Hướng Nghị chuyển từng thùng hành lý lên xe, cốp sau xe không chứa nổi nữa, có mấy cái đành phải đặt ở chỗ ngồi phía sau.

" hiện giờ cô có bầu rồi, không thể như trước kia được nữa, nhất định phải chăm sóc cơ thể thật tốt, một ngày ba bữa không được bỏ, rất nhiều thứ cũng phải ăn kiêng, những thứ cua cáy kia thì không nóinữa, hạnh nhân ý dĩ nấm mèo cũng không thể ăn, cả đồ uống lạnh và nước có ga, cũng tuyệt đối khôngthể đụng vào......."

Chu Lăng gật đầu nghe lời, dì Thu vẫn còn không yên tâm, quay sang người đàn ông đã sắp đặt xong hành lý, dặn dò:" Ba tháng đầu thai kỳ không ổn định, cậu nên để ý cô ấy cẩn thận..."

" Tôi sẽ như vậy." Hướng Nghị dĩ nhiên tiếp thu, nhưng lại có chút chần chờ do dự, nhìn nhìn Chu Lăng.

Sáng mai anh phải bay rồi, khởi hành đi H thị, Chu Lăng phải làm sao đây?