Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 44: Chương thứ bốn mươi bốn




Tin tức thủ lĩnh thứ 2 của hội Renault bị giết trong thời gian ngắn đã truyền tới bãi Xích tinh, lão đại của hội Renault, cũng chính là anh của Bắc Nhị, Bắc lão đại thổ huyết tại chỗ, lại đứng trước mặt đám đông thề thốt, nhất định phải báo thù cho em trai! Mà thực lực cường hãn của Diệp Trùng, thủ đoạn độc ác cũng bị người ta phóng đại lên vài lần, Diệp Trùng liền bị miêu tả thành Tu la tái thế, cỗ máy giết người, rất nhanh, tất cả lão đại, đương gia đều lập tức xem xét lại cái giá phải bỏ ra để lôi kéo Diệp Trùng có đáng hay không.

Điều này có liên quan với Diệp Trùng không? Ít nhất, Diệp Trùng cho rằng tuyệt đối chằng có liên quan gì tới mình!

Diệp Trùng bây giờ đang huấn luyện kỹ xảo xạ kích, trong quá trình đối địch, xạ kích tuyệt đối là một thủ đoạn có hiệu suất rất cao, nó có rất nhiều kỹ xảo phong phú. Nghĩ lại lần trước mình vậy mà vẫn bắn hụt, Diệp Trùng không khỏi nóng hết cả mặt. Lúc trước không có điều kiện cho nên không thể tập luyện, bây giờ có điều kiện rồi, vậy thị đương nhiên không thể bỏ qua được.

Bách Lý Nam ngáp một cái, ngồi không xa buồn chán nhìn Diệp Trùng tập luyện, chẳng chút hứng thú! Nhưng hắn bây giờ không dám rời khỏi phạm vi 50 mét xung quanh Diệp Trùng. Một màn máu tanh mấy ngày trước vẫn ở trước mắt, đuổi mãi không đi, bây giờ e rằng có vô số ánh mắt nhìn sang phía này. Bách Lý Nam nhìn xung quanh, mấy người lén lén lút lút mấy ngày trước ở lân cận theo dõi giờ đều không còn thấy bóng dáng.

Bách Lý Nam không khỏi cười đắc ý, đây chính là công lao của hắn. Mấy ngày trước, hắn phát hiện xung quanh thường có người theo dõi, liền báo cáo vấn đề này với Diệp Trùng, vốn tưởng rằng Diệp Trùng nhất định sẽ điều khiển quang giáp, vung dao từ trường, hét lên xông tới trước mặt mấy người này, chém chúng thành mấy khúc! Nhưng không ngờ Diệp Trùng phản đối nói rằng, bọn họ và mình có quan hệ gì chứ, muốn xem thì xem đi! Sau đó lại tiếp tục huấn luyện! Làm cho Bách Lý Nam vốn đang chờ đợi xem trò vui không khỏi kinh ngạc ngẩn cả người.

Người theo dõi thấy Diệp Trùng chẳng đoái hoài gì tới mình, không khỏi càng táo tợn hơn, giấu giấu giếm giếm là cái gì chứ, toàn bộ không biết đã bị quẳng tới thiên hà nào rồi.

Nhưng Bách Lý Nam là ai, là người sắp thành tinh rồi, bao nhiêu năm qua làm quân sư tính kế hại người, không có chút thủ đoạn làm sao được? Bách Lý Nam sắc mặt ung dung, hoa ngôn xảo ngữ, giải thích rằng theo dõi, giám sát chính là công việc chuẩn bị trước khi phát động tấn công, tìm nhược điểm của đối phương, v.v... Điều này làm cho Diệp Trùng lập tức nhớ lại khi mình bắt thú, thường quen phải quan sát sinh vật biến dị trước, để tìm cách chiến đấu.

Trong lòng Diệp Trùng khẽ run, ánh mắt nhìn mấy người này đã phát ra hàn khí! Bách Lý Nam biết lời của mình có tác dụng rồi, liền nhanh trí im miệng.

Đối với kẻ địch, tuyệt không lưu tình!

Gai chắn đòn của Kim Mạch Lang bị Diệp Trùng cầm trong tay, giống như một thanh trường mâu, Bách Lý Nam trước giờ vẫn chưa từng nhìn thấy ai cầm vũ khí trang bị cho quang giáp trong tay làm thành vũ khí của mình, nhưng chỉ riêng trong tay Diệp Trùng lại nhẹ như một cọng cỏ, cảm giác quái dị vô cùng.

Diệp Trùng từ từ đi về mấy người đó.

Mấy người đó khẳng định là không có chứng kiến một màn mấy ngày trước, mỗi người đều tươi cười hớn hở chào hỏi Diệp Trùng.

Cổ tay khẽ rung, gai chắn đòn cứng rắn vô cùng vạch lên một đường cong, vài người đau đớn bóp chặt yết hầu, máu tươi vẫn cứ chảy ra từ kẽ tay bọn chúng, ánh mắt đầy vẻ khó tin, mấy giây sau, ngã rầm xuống đất.

Diệp Trùng lười xem, tiếp tục huấn luyện của mình.

Bách Lý Nam không phải cố ý gây sự với mấy người này, nhưng hắn từng là hải tặc, vô cùng hiểu rõ thủ đoạn của mấy người này. Bọn chúng không gì không làm, chỉ cần bị bọn chúng phát hiện ra nhược điểm, vậy thì bọn chúng liền có thể nghĩ ra cách tới đối phó ngươi, Bách Lý Nam vốn cũng là cao thủ trong đó. Bây giờ chỉ e rằng tất cả mọi người đều biết hắn và Diệp Trùng là một bọn, nhưng chỉ cần Diệp Trùng không sao, thì không ai dám đụng tới một cọng lông của hắn, nhưng nếu Diệp Trùng xảy ra chuyện, bản thân khẳng định là chạy không thoát!

Bách Lý Nam sợ nhất điều này xảy ra, liền ra sức khuyên Diệp Trùng khởi hành đi Hắc giác. Phí bao công phu miệng lưỡi của Bách Lý Nam, Diệp Trùng mới miễn cưỡng đồng ý, bởi vì xạ kích của hắn vừa mới có chút tiến bộ. Nói ra cũng kỳ quái, tài năng của Diệp Trùng về mặt điều khiển quang giáp cận chiến có thể nói là cực kỳ kinh người, ngay cả Mục có lúc cũng khen ngợi không thôi, nhưng về mặt xạ kích, Diệp Trùng tuy không đến mức dùng ngu độn để hình dung, cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Nghe theo đề nghị của Bách Lý Nam, Diệp Trùng bán tất cả quang giáp trung cấp có trên người, đổi thành tiền mặt (kim cương). Ông chủ cửa hàng thấy Diệp Trùng từ trong túi trút rào rào ra một đống công tắc không gian, nhất thời bị dọa ngây cả người! Cho dù ở bất cứ thiên hà nào, không có giấy phép chứng nhận mà buôn bán quang giáp thì chắc chắn là tội chết!Tuy rằng ở Renault, pháp luật của chính phủ vẫn chưa vươn tới, nhưng ông chủ vẫn là lần đầu tiên gặp được một người lấy tư cách cá nhân buôn bán quang giáp như vậy, hơn nữa toàn bộ đều là quang giáp trắng chưa từng qua sử dụng.

Khi Diệp Trùng và Bách Lý Nam từ cửa hàng đi ra, trên tay xách theo một túi kim cương vàng lớn. Diệp Trùng lấy ra một cái, đưa lên trước mặt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiền tệ thật sự. Viên kim cương vàng lớn hơn móng tay một chút, màu vàng kim trong suốt, có hình thoi, trên mặt khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, phong phú, bo tròn ở các góc, dày khoảng 2 hoặc 3 mm, chất liệu vô cùng cứng rắn, Diệp Trùng dùng hết sức lực lớn nhất mới bẻ gãy được nó! Quả nhiên chất liệu cứng rắn, trong lòng Diệp Trùng đánh giá!

Bách Lý Nam mở to miệng, hai mắt trơ ra, vậy mà vẫn có người có thể dùng sức trâu bò bẻ gãy kim cương? Đây chính là kim cương được cho là có thể sử dụng 500 năm mà không hư hỏng, với ánh mắt lâu năm của hắn, đây tuyệt đối không phải là tiền giả!

Lập tức hắn lại đau lòng, trời ơi, đây chính là một viên kim cương vàng a, vậy mà lại phí mất một nửa! Kim cương vàng bị hư hỏng đi ngân hàng chỉ có thể đổi được một nửa giá trị!

Đại nhân này lai lịch cũng thật là thần bí, ngay cả thẻ thân phận cũng không có, trên thế gian vẫn có nơi dân chúng không có thẻ thân phận ư? Ông chủ vừa rồi cũng bị làm cho toàn thân đổ mồ hôi, hắn cũng không ngờ trên thế gian vậy mà lại có người không có thẻ thân phận, luôn luôn trực tiếp kéo thẻ để giao dịch, ông chủ vốn trong nhất thời không lấy đâu ra nhiều kim cương như vậy, không thể không phái người đi ngân hàng rút ra một lượng lớn kim cương. Do kim cương vàng giá trị quá lớn, cho nên thường thường rất ít người lấy nó làm tiền tệ lưu thông mà mang theo người.

(DG: Tới bây giờ có thể kết luận, đơn vị tiền tệ được sử dụng là kim cương, có thể là kim cương nhân tạo. Giá trị của kim cương dùng làm tiền tệ này có thể phân biệt giá trị bằng màu sắc, trong đó kim cương vàng có giá trị rất lớn. Trong chương 35 có nhắc tới giá tiền một gói xì gà, chỉ là kim cương, có lẽ là kim cương trắng, có giá trị thấp hơn kim cương vàng này nhiều lắm.)

Thực lực siêu phàm, tính tình lãnh khốc, lai lịch bí ẩn.

Một chủ nhân thật sự làm người khác dò không thấu a!

Bách Lý Nam nhanh tay lẹ mắt lụm lại viên kim cương bị bẻ thanh 2 nửa bị Diệp Trùng thuận tay quăng trên mặt đất, cẩn thận phủi bụi đất bám trên bề mặt, sau đó cẩn thận bỏ nó vào trong túi mình.

Hai người đi xuyên qua hơn nửa Renault, đương nhiên, trên đường không thiếu được nước bọt được phung không ngừng bởi Bách Lý Nam, thao thao bất tuyệt phát huy khả năng miệng lưỡi của mình. Nhưng vẻ mặt Diệp Trùng từ đầu tới cuối không hề thay đổi, cũng không biết hắn cuối cùng có nghe được chút nào không!

Dưới sự hướng dẫn của Bách Lý Nam, Diệp Trùng mua một lượng lớn pin năng lượng.

Theo Bách Lý Nam nói, đường đi Hắc giác vô cùng khó đi, tàu vũ trụ vốn không thể đi được, chỉ có nhờ vào sư sĩ điều khiển quang giáp mới có thể tới, cho nên tốt nhất nên chuẩn bị nhiều pin năng lượng trước. Điều này lại vô cùng phù hợp với phong cách của Diệp Trùng, đối với việc chuẩn bị, Diệp Trùng luôn cho là chỉ sợ thiếu chứ không sợ thừa!

Đồng thời, tin tức vị sát tinh này sắp sửa rời khỏi Renault cũng truyền ra ngoài, tất cả người biết tin ở Renault đều đồng loạt thở phào! Ôn thần cuối cùng sắp đi rồi! Con đường mà lần trước Diệp Trùng đồ sát hội Renault tới bây giờ căn bản không ai dám qua lại, mùi máu tanh nồng nặc tuy rằng đã được tẩy rửa vô số lần vẫn không cách nào tan hết. Mấy ngày trước nghe nói còn có người dám theo dõi hắn, dọa tới các lão đại lúc đó cùng nhau chạy tới chỗ lão đại nọ khuyên can hắn ngưng ngay loại hành vi nguy hiểm này, hơn nữa còn uy hiếp nói, nếu không nghe, mọi người sẽ liên thủ trước tiên tiêu diệt hắn! Nhưng không ngờ lúc đó liền có người chạy tới báo rằng mấy tên lâu la đó đã bị giết rồi!

Tất cả đều trông mong vị sát tinh này có thể mau chóng rời khỏi Renault, nhưng trong lòng mọi người đều xuất hiện một vấn đề, hắn đi Hắc giác làm chi?

Nghe Bách Lý Nam nói như vậy, Diệp Trùng đối với việc từ bỏ tàu vũ trụ đó có chút không nỡ, tính năng tốt như vậy, quan trọng nhất là rất kiên cố a! Quăng đi thật có chút đáng tiếc, tuy rằng hơi khó coi, nhưng Diệp Trùng không quan tâm tới điều đó.

Hai người chuẩn bị tốt xong lập tức hướng Hắc giác thần bí xuất phát!