Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 559: Ý tưởng




Con nhện lớn lăn trên đất, sức mạnh cú vừa rồi đó của Dạ tuyết báo cực lớn, lại lật tung con nhện lớn có thể hình lớn hơn nó mấy lần. Trong buồng lái, Sa Á và Tuyên Ninh ngã tới thất điên bát đảo, đầu váng mắt hoa. Chỉ có mình Diệp Trùng vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh hãi, sức mạnh của con Dạ tuyết báo này quá khủng bố.

Chính bản thân Diệp Trùng cũng không sao lật tung con nhện lớn này, sức mạnh của hắn đã cực kỳ cường đại rồi, nhưng sức mạnh của con Dạ tuyết báo này lại vượt xa hắn. Thể hình nhỏ, sức mạnh kinh người, tốc độ nhanh như tia chớp, biết kỹ xảo né tránh, năng lực phòng hộ của lông mao kinh người, thật là một sinh vật cường đại!

Nhưng, vô luận nó cường đại thế nào, chỉ cần nó là sinh vật, vậy nó tất phải có nhược điểm. Càng là sinh vật có bề mặt cường đại, nhược điểm của nó có lẽ sẽ càng bị che khuất, nhưng nhất định cũng sẽ càng thêm trí mạng.

Nhìn Sa Á và Tuyên Ninh đã đầu váng mắt hoa một cái, xác định hai người không hề chịu thương tổn nghiêm trọng gì, hắn thu hồi ánh mắt của mình. Cặp mắt bình tĩnh hơi nhắm lại, nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa.

Thính lực của Diệp Trùng cực kỳ nhạy bén, đây là chỗ mà mỗi một vị võ thuật gia đều cực kỳ coi trọng.

Mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân hình Diệp Trùng đã trôi tới chỗ lối vào của con nhện lớn. Da bụng con nhện lớn hướng lên trời, lối vào cũng ở trên đỉnh đầu Diệp Trùng.

Nhẹ nhàng mở he hé cửa lối vào, nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không có động tĩnh gì.

Chui ra từ con nhện lớn, Diệp Trùng rất mau liền phát hiện con Dạ tuyết báo. Con dã thú cường đại này hiện lại yên tĩnh ngã trên đất, giống như đang chìm trong giấc ngủ.

Hiệu quả của loại thuốc mê mạnh này xem ra không tệ, Diệp Trùng thở phào. Con Dạ tuyết báo này không còn phải nghi ngờ gì, cường đại vô cùng, nếu như không có quang giáp, Diệp Trùng tuyệt đối không đi trêu chọc chúng. Tình hình vừa rồi thật sự có chút nguy hiểm, Diệp Trùng đã rất lâu không gặp được tình huống nguy hiểm thế này. Không ngờ vừa mới tiến vào Darkness lại gặp phải sinh vật đáng sợ thế này. Với cái nhìn của Diệp Trùng, sự cường đại của con Dạ tuyết báo này không thua kém Xích vĩ thú.

Darkness quả nhiên là một nơi đáng sợ.

Diệp Trùng ngưng hô hấp, lấy ra một liều thuốc độc mạnh, mở nắp ra, đặt dưới mũi con Dạ tuyết báo lắc một cái. Dạ tuyết báo co rút một hồi, rất mau liền bất động. Cẩn thận chút thường sẽ không sai, sức chiến đấu mạnh mẽ của Dạ tuyết báo làm Diệp Trùng hoảng sợ trong lòng. Hắn không muốn xảy ra bất ngờ gì. Ánh mắt của hắn rơi ở vị trí mà vừa rồi Dạ tuyết báo đội lên của con nhện lớn, vết nứt như mạng nhện nhìn mà sợ hãi, từ đây có thể thấy sức mạnh của một cú vừa rồi đó khủng bố đến bực nào.

Xem hình dáng chỗ này phải đổi một miếng giáp mới rồi, may mà hắn mang theo linh kiện dự phòng, chính là vì ứng phó tình huống thế này xảy ra.

Chính ngay lúc này, Sa Á và Tuyên Ninh chật vật bò ra từ trong con nhện lớn.

Hai người dừng trước mặt Dạ tuyết báo, vừa tò mò lại vừa hoảng sợ đánh giá loại sinh vật đáng sợ này.

- Thật là tên đáng sợ. Quá cường hãn rồi. Tuyên Ninh cảm khái nói: “Lúc trước đều chỉ từng nghe nói lợi hại của Dạ tuyết báo, bây giờ mới biết, mấy lời đồn đó vẫn không đủ chân thật. Ta ước chừng, có lẽ chỉ có xạ thủ cấp mười mới có thể thắng được chúng.” Nhưng hắn rất mau liền nghĩ tới Diệp Trùng đứng bên cạnh: “Đương nhiên, tên nhà người ngoại lệ.” Thủ đoạn của Diệp Trùng vô cùng vô tận, Dạ tuyết báo so với hắn, có thể coi là dễ bảo. Tuyên Ninh nguyện ý đối mặt ba con Dạ tuyết báo cũng không chịu đối mặt Diệp Trùng.

Sa Á cẩn thận sấn tới trước mặt Dạ tuyết báo: “Nhưng, Dạ tuyết báo không phải ở chỗ sâu trong Darkness sao? Chúng tại sao lại chạy tới chỗ này chứ?”

- Ai biết chứ? Tuyên Ninh nhún nhún vai, bất quá, dường như nghĩ tới gì đó, thần tình chẳng có gì quan trọng trên mặt lập tức thu lại, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng: “Mấy năm gần đây có chút kỳ quái, theo lý, Dạ tuyết báo và loại quái vật có đuôi tên màu đỏ lúc trước đó đều nên sống ở chỗ sâu của Darkness mới đúng. Khoảng thời gian trước có bắt được một con quái đuôi tên màu đỏ trúng độc, hôm nay chúng ta lại gặp được Dạ tuyết báo, chẳng lẽ gần đây Darkness đã xảy ra biến cố gì hay sao?”

Diệp Trùng nghe nói, hỏi: “Trong này có vấn đề gì?”

- Vấn đề lớn. Tuyên Ninh giải thích: “Ở Darkness, mỗi loại sinh vật đều có khu vực sinh sống cực kỳ cố định của chúng, mà càng đi vào trong, loại tính khu vực này sẽ càng rõ ràng. Loại sinh vật cường đại như Dạ tuyết báo này, trước giờ không chạy loạn khắp nơi, chúng đều có chỗ nghỉ ngơi, sinh sống của chúng. Chúng ta bây giời lại gặp được Dạ tuyết báo ở gần lối vào Darkness. Tình huống này rất nghiêm trọng.”

- Tại sao?

- Ngươi nghĩ coi, nếu như ba con Dạ tuyết báo này đi ra từ Darkness, tiến vào rừng rậm Lưỡng ngạn, rồi tiến thêm một bước, tiến vào nước Đông Vân của chúng ta, đó tuyệt đối là một thảm họa. Nếu như không phải ba con Dạ tuyết báo, mà là một đàn Dạ tuyết báo thì sao? Sinh vật cường đại thế này, Darkness có rất nhiều, chúng nếu như đều đi ra từ Darkness, không ai có thể cản chúng, đó chính là ngày tàn của chúng ta.

Sa Á ở bên cạnh cũng cực kỳ tán đồng cách nói của Tuyên Ninh: “Dạ tuyết báo xuất hiện ở gần lối vào Darkness, đây là một tín hiệu cực kỳ nghiêm trọng, ta có một loại dự cảm không hay.”

- Ha ha, cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần chúng ta tiếp tục đi sâu vào, nói không chừng có thể làm rõ vấn đề này. Tuyên Ninh cười có chút miễn cưỡng.

Vấn đề hai người nói, Diệp Trùng không hề có cảm thụ quá lớn, dù sao hắn không phải người nước Đông Vân thật sự. Hắn bò vào buồng lái của con nhện lớn, từ trong phòng trữ đồ lấy ra một máy thu thập mẫu. Hắn định thu thập các loại mẫu tổ chức trên người Dạ tuyết báo. Sức mạnh của Dạ tuyết báo cực kỳ kinh người, lực bạo phát kinh người, với lại, lông của nó có tính phòng hộ cực tốt đối với vũ khí có tính năng lượng, đây là sinh vật cường hãn nhất trừ Xích vĩ thú mà Diệp Trùng từng thấy. Rất khó tưởng tượng, trong thể hình nhỏ bé thế này lại chứa sức mạnh to lớn như thế. Điều này đủ nói rõ kết cấu tổ chức cơ nhục của nó hoàn mỹ tới bực nào.

Điều này đối với Diệp Trùng mà nói, có tác dụng cực kỳ quan trọng. Bởi vì tổ chức cơ nhục trên người Thần, hao tốn vô số sức người sức của của tổ nghiên cứu, nhưng so với cơ nhục của Dạ tuyết báo, thua kém quá xa. Nếu như tổ chức cơ nhục trên người Thần có thể cường hãn được như tổ chức cơ nhục của Dạ tuyết báo thế này, lực bạo phát và sức mạnh khủng bố đó sẽ làm thực lực của Thần đạt tới một mức độ kinh người.

Thần có thể tiến hóa, điều này làm nó có tiềm lực có thể nâng cao.

Diệp Trùng lấy các loại mẫu tổ chức trên người Dạ tuyết báo cực kỳ cẩn thận. Chỉ cần chút xíu mẫu, hắn trở về thì có thể bồi dưỡng ra lượng lớn các loại tổ chức cơ nhục. Tới lúc đó lại nghĩ cách thay nó với tổ chức cơ nhục hiện giờ của Thần, đương nhiên vấn đề liên quan trong này vẫn còn rất nhiều. Nhưng Diệp Trùng tin rằng, chỉ cần nỗ lực kiên trì không nghỉ, nhất định có thể thành công.

Năng lực phòng hộ của lông Dạ tuyết báo mạnh mẽ phi thường, Diệp Trùng tốn khá nhiều sức lực mới hoàn thành việc thu thập.

Tuyên Ninh và Sa Á sắc mặt trắng bệch nhìn từng hành động của Diệp Trùng, trong mắt hai người, hành vi của Diệp Trùng hiện giờ tràn đầy hơi thở ngụy dị và u ám. Ngay cả dã thú đã chết cũng không bỏ qua, quả nhiên đủ tà ác a! Với lại, hình dáng kỳ quái của hộp thu thập mẫu chân không Diệp Trùng đặt bên cạnh, trong mắt hai người cũng tràn đầy thần bí.

Nhìn Diệp Trùng sắc mặt bình thường, như không có việc gì cầm một con dao ánh sáng, tùng xẻo từng chút một con Dạ tuyết báo, máu thịt mơ hồ, quả thật làm người ta phát hoảng. Hai người kìm nén cảm giác buồn nôn mạnh mẽ dâng lên trong lòng, hoảng hốt chui vào buồng lái con nhện lớn, làm như không thấy.

Có sự trợ giúp của ba con chip của Khuê, lý giải của Diệp Trùng đối với sinh vật học ngày đi ngàn dặm, từ mấy động tác trước mắt của hắn thì có thể nhìn ra được. Mới bắt đầu vẫn có vài phần cảm giác xa lạ, sau đó lại cực kỳ quen thuộc.

Hài lòng mang hộp thu thập mẫu chân không trở về buồng lái, Diệp Trùng đối với thu hoạch ngày hôm nay cực kỳ vừa ý. Tuy gặp phải nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng, nhưng thu hoạch cũng vượt xa tưởng tượng giống như vậy.

Trong sinh vật học, có lúc một mẫu liền đủ thay đổi mọi thứ.

Nhưng hiện giờ, bọn họ không có cách nào tiếp tục lên đường, con nhện lớn cần sửa chữa. Hoạt động kỹ thuật này đương nhiên cũng chỉ có Diệp Trùng tới làm, còn hai người Tuyên Ninh và Sa Á dứt khoát ngồi trên một khối nham thạch, uống nước, ăn điểm tâm, nhìn Diệp Trùng bận rộn ở đó, không hề thoải mái. Vừa mới vật lộn trở về từ lằn ranh sinh tử, mới phát hiện có thể tán dóc, uống trà thoải mái thế này đã là việc hạnh phúc nhất đời người rồi.

Động tác của Diệp Trùng rất nhanh, so với sinh vật học, thành tựu của hắn ở phương diện cơ giới thâm hậu hơn nhiều. Với lại, chuẩn bị của hắn lần này có thể nói là khá đầy đủ, các loại linh kiện dự phòng đều vô cùng đầy đủ.

Ba người ngồi trong con nhện lớn, lại bắt đầu tiếp tục hành trình Darkness của bọn họ.

Cũng không biết có phải là nguyên nhân bĩ cực thái lai, hành trình tiếp theo của bọn họ cực kỳ nhẹ nhàng. Trừ gặp phải mấy bầy Dực long thân xám vằn đen ra, cũng không còn gặp phải dã thú chỉ nghĩ tới thì đã làm người ta mất đi dũng khí giống như Dạ tuyết báo.

Điều Sa Á và Tuyên Ninh kỳ quái nhất vẫn là Diệp Trùng. Diệp Trùng dọc đường giống như một người nhặt mót, cái gì cũng lụm. Loại tài liệu trước giờ được kỹ sư chế tạo vũ khí yêu thích như là đá nặng, hai người vẫn có thể hiểu được, nhưng những thứ giống như là hoa cỏ, rong rêu hắn cũng không bỏ quả, thậm chí có lúc gặp được một số vũng nước, Diệp Trùng cũng xuống thu thập chút nước.

Sa Á và Tuyên Ninh không sao hiểu được các loại hành vi quái dị của Diệp Trùng, đương nhiên, bọn họ có sáng suốt biết rõ mình, biết không sao can thiệp hành vi của Diệp Trùng liền chỉ đành mắt nhìn như không thấy.

Diệp Trùng hiện giờ mê mải thu thập, trong mắt hắn, Darkness hắc ám giống như một bảo tàng không cho người ta biết. Chỗ này có rất nhiều kim loại thậm chí ngay cả hắn cũng không gọi được tên, còn có rất nhiều thực vật không biết. Chủng loại của những kim loại này cực kỳ phong phú, với lại, lượng rất lớn, độ thuần đều rất cao, đây là bảo địa tư nguyên thật sự. Còn mấy thực vật đó, có rất nhiều đều là tại liệu điều bồi cực kỳ quý hiếm.

Kim loại, đối với Diệp Trùng mà nói, rất quan trọng. Trên tay Diệp Trùng có lượng lớn máy móc gia công, chỉ cần có kim loại, hắn có thể chế tạo ra rất nhiều thứ, thí dụ quang giáp, lại thí dụ như tàu vũ trụ.

Nếu như ở chỗ này có thể xây dựng một căn cứ…

Diệp Trùng tim đập thình thịch.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451