Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 89: Xảy ra chuyện gì?




Một cây thực vật màu đỏ tươi yên lặng đứng trong bình nuôi cấy trong suốt, trên lá dày rộng màu đỏ tươi dày đặc những đường gân, thân cây mọng nước với màu tím hồng bắt mắt, trên ngọn treo 5, 6 quả hình dáng giống như lồng đèn có màu vàng và đỏ xen kẽ, mấy cái lồng đèn màu vàng, đỏ này xem ra trĩu nặng, quả to mọng nước, khá là vừa ý!

- Đây là một loại thực vật hương liệu khá thường gặp - Phi Diệp Tiêu (chuối lá đỏ???), ngươi xem, thứ ở bên trong mấy cái lồng đèn nhỏ đó chính là thứ chúng ta cần, Phi Hỏa Dịch (chất lỏng màu đỏ lửa???)!" A Tú cẩn thận dùng một loại công cụ kẹp hái xuống một quả "lồng đèn" trên cây Phi Diệp Tiêu đó. Cẩn thận đặt nó trong một cái khay sạch sẽ, sau đó chọc thủng một lỗ nhỏ, chất lỏng màu đỏ lửa từ cái lỗ chảy ra ngoài, tràn ra trong khay, lập tức cả căn phòng tỏa ra một mùi hương ngào ngạt vô cùng.

- Phi Hỏa Dịch chủ yếu dùng để chế tạo một số sản phẩm có mùi thơm chất lượng tốt, giá cao, ừm, không cách nào nuôi cấy quy mô lớn trực tiếp làm cho giá của nó trên thị trường khá đắt đỏ, hì hì, rất nhiều học sinh nữ của khoa chúng ta có lúc cũng cũng dùng cái này đó, nhưng ta lại thích nhẹ nhàng thoang thoảng hơn, Tuyết Lâm cũng không thích dùng cái này lắm!" A Tú cười hì hì nói, có thể thấy được nàng vô cùng tự tin trong lĩnh vực này, chỉ cần vừa bước vào vấn đề chuyên môn, A Tú liền biến thành vô cùng thận trọng, không có chút sơ sễnh nào!

Ngoài A Tú ra, học sinh nữ xung quanh không một ai làm được!

Diệp Trùng nhìn chằm chằm không nháy cái cây trong bình nuôi cấy này, hắn chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình sinh trưởng của cây màu đỏ lửa này! Chỉ trong vòng vỏn vẹn vài giờ đồng hồ, một hạt giống liền được vun bón tới giai đoạn chín muồi. Mà chu kỳ sinh trưởng của thực vật này vốn cần 15 năm. Sự chấn động của Diệp Trùng không gì so sánh được! Lần đầu tiên, cái nghề nghiệp Điều bồi sư này trong mắt hắn trở nên có chút cao thâm khó lường!

Đây chính là sinh vật thật sự đó nhé!

- Diệp tử, người tại sao lại cảm thấy hứng thú như vậy với công nghệ sinh học vậy? Công nghệ sinh học có rất ít học sinh nam đó! A Tú tò mò mở to mắt, ngây thơ, thuần khiết nhìn Diệp Trùng.

Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Chỉ là cảm thấy hứng thú!"

A Tú không hiểu nói: "Ngươi không phải là kỹ sư cải tạo sao? Công nghệ sinh học dường như không hề có ích gì cho ngươi hết á! Hai lĩnh vực lớn chính yếu nhất của công nghệ sinh học hiện nay là hệ thực vật và hệ vi sinh vật, dường như đối với ngươi hoàn toàn vô dụng nha!"

- Hệ thực vật và hệ vi sinh vật? Diệp Trùng hỏi.

- Ừ, hệ thực vật chủ yếu là hương liệu, nguyên liệu nấu ăn, dược liệu các loại và những thứ có liên quan đến thực vật, lấy việc làm xúc tác cho thực vật, thu ngắn chu kỳ sinh trưởng của thực vật, tăng cường hiệu quả đặc biệt các phương diện của thực vật v.v... làm mục tiêu. Những thực vật đó thông thường thì hoặc là khá quý hiếm, hoặc là chu kỳ sinh trưởng quá dài, hoặc là nhu cầu khá lớn, cho nên thị trường cũng khá rộng, loại điều bồi sư này là nhiều nhất! Ta chính là hệ thực vật đó! A Tú dễ thương chỉ cái mũi nhỏ xinh của mình.

- Ứng dụng của hệ vi sinh vật cũng rất rộng lớn, chúng chủ yếu là nhờ nuôi cấy vi khuẩn mà sinh ra các enzyme, hợp chất hữu cơ các loại. Cũng rất lợi hại đó! Vẻ mặt A Tú lộ rõ sự say mê.

Diệp Trùng trong lòng khẽ động, hỏi: "Vậy có hay không việc nuôi cấy khoáng thạch?"

A Tú lắc lắc đầu, nói chắc nịch: "Đương nhiên không có rồi! Khoáng thạch lại không có đặc trưng sự sống, làm thế nào có thể nuôi cấy được? Nuôi cấy động vật thì có đó, nhưng 5 thiên hà lớn đã ra lệnh cất tiệt rồi, nhưng dường như vẫn có người lén lút làm mấy thứ này! Mấy tên này thực là quá tà ác đi!" A Tú mặt mũi tức giậm hầm hầm.

Quả nhiên, thứ trong kho dữ liệu của Mục dường như đều không phải bình thường như vậy. Diệp Trùng đối với tư liệu trong kho dữ liệu của Mục đều vô cùng tin tưởng, gần như trước giờ chưa từng hoài nghi tính chính xác của nó!

Nhưng A Tú nói tới động vật, Diệp Trùng không khỏi tò mò hỏi: "Nuôi cấy động vật? Tại sao lại cấm?"

Vẻ mặt A Tú chán ghét nói: "Nuôi cấy động vật sẽ làm ra rất nhiều thứ kỳ lạ hiếm thấy, sự nguy hiểm của mấy động vật này so với sự nguy hiểm của thực vật cũng lớn hơn nhiều lắm, rất nhiều động vật nuôi cất ra đều có tình tình tàn bạo, trong đó còn dính tới rất nhiều vấn đề về phương diện luân lý, đạo đức, hơn nữa quá tàn nhẫn đi! Cho nên bất cứ chính phủ liên hợp của thiên hà nào cũng đều ra lệnh cấm!"

Diệp Trùng nửa hiểu nửa không, nhưng, điều này với mình có quan hệ gì chứ? Diệp Trùng không cho là đúng.

Diệp Trùng tỉ mỉ quan sát Phi Diệp Tiêu trong bình nuôi cấy, khen ngợi sự thần kỳ của công nghệ sinh học, cũng không khỏi đối với công nghệ sinh học nảy sinh sự say mê, trong lòng liền suy xét lại công thức A Tú vừa mới sử dụng, còn có thao tác, không ngừng ấn chứng cùng những thứ mà mình học vẹt trước đây.

Dường như, công nghệ sinh học cũng không phải là nhàm chán như vậy! Diệp Trùng thầm nghĩ!

Bỗng, một cơn đau như khoan vào tim không hề có chút dấu hiệu nào giống như một cây kim, dữ dội đâm vào tim mình, Diệp Trùng rên một tiếng, tay phải ôm lấy ngực trái, lưng không tự chủ được mà cong lên.

Đau! Diệp Trùng cảm thấy trái tim mình giống như bị cái kim đột nhiên xuất hiện đâm chọc. Sắc mặt Diệp Trùng thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi dầm dề, chỉ trong khoảnh khắc đã đầy trên trán Diệp Trùng!

Diệp Trùng còn chưa kịp phản ứng, cơn đau này bỗng chạy đi khắp nơi, nơi nó đi qua, Diệp Trùng đều có ảo giác bên trong cơ thể mình bị cắn tới nát nhừ! Trước mặt như nổ đom đóm, ông, cơ bắp như bị xé toạc ra, Diệp Trùng cũng không thể nhịn hơn được nữa, không kìm được phát ra tiếng rên nho nhỏ!

Tim, ngực, tay, chân, thân thể dường như càng lúc càng không chịu sự khống chế của mình, cảm giác đau đớn không ngừng lan ra, như sâu, kiến từng chút từng chút một cắn nuốt ý chí của Diệp Trùng, hàng ngàn hàng vạn cảm giác đau đớn nhỏ bé tập trung lại với nhau, mãnh liệt gần như hoàn toàn thôn tính Diệp Trùng!

Binh! Diệp Trùng cũng không đứng được nữa, thân thể không thể điều khiển té nhào trên đất, đau đớn cuộn lại như một con tôm! Sắc mặt trắng đến nổi giống như một tờ giấy trắng, cơ thịt trên mặt không ngừng co giật, xem ra rất là khủng khiếp!

A Tú kinh hoảng bịt miệng, tiếng la thất thanh kẽ hở giữa 2 tay đang bịt miệng phá tan sự yên tĩnh của phòng nuôi cấy!

- Diệp tử, người sao vậy? Ngươi sao vậy? Cô ơi...

Nỗi đau kịch liệt như khoan vào tim thế này, nhưng thần trí của Diệp Trùng lúc này lại tỉnh táo vô cùng, mỗi một điểm đau đớn, Diệp Trùng đều cảm giác rõ ràng vô cùng, Diệp Trùng thậm chí chưa từng nghĩ tới cảm giác của mình lại có thể đạt tới mức độ tinh tế như vậy!

Nhưng, vào lúc này, đây rõ ràng là một việc đau khổ nhất!

Trên mặt Diệp Trùng không có chút biểu hiện đau đớn nào, bởi vì cơ thịt trên mặt đã hoàn toàn không chịu điều khiển nữa! Trên thực tế, toàn thân hắn lúc này không có một miếng cơ thịt nào do hắn điều khiển, mà điều ngụy dị là, thần trí của Diệp Trùng lại tỉnh táo vô cùng!

- Diệp tử... Diệp tử... Thế nào rồi? Giọng nói vẫn luôn bình ổn của Mục hiện giờ cũng biến thành sốt ruột.

Mà sóng não của Diệp Trùng giống như bị vỏ não chắn lại, Diệp Trùng có thể nghe được giọng nói của Mục, nhưng bản thân kêu gọi Mục hết lần này tới lần khác, Mục lại không hề nghe được lần nào!

Giọng nói của Mục càng lúc càng sốt ruột, Diệp Trùng giống như chết vậy, không hề tiếp nhận bất cứ sóng não nào đến từ Diệp Trùng!

Ba phút! Trọn vẹn 3 phút! Cơn đau trước giờ chưa từng có làm Diệp Trùng cảm thấy mình trôi dạt trong địa ngục, không ngừng nghỉ, từng chút từng chút tới gần, dù là người kiên cường như Diệp Trùng cũng cảm thấy hoảng sợ! Lần đầu tiên cảm thấy cái chết cách mình gần như vậy!

Diệp Trùng đau khổ chịu đựng, cơn đau đầu do hậu di chứng của việc sử dụng tinh thần quá độ mang lại mấy hôm trước so với lần này, đơn giản là chú tiểu gặp thầy tu! Một cái là nỗi đau đớn tinh thần, một cái là sự đau đớn thể xác, mà nỗi đau kỳ lạ hôm nay cũng vượt xa cơn đau đầu mấy hôm trước!

Nhưng, đã có kinh nghiệm lần trước, Diệp Trùng lần này tính ra không có sụp đổ! Diệp Trùng mang toàn bộ tinh thần của mình tập trung lên một đường vân trên sàn nhà trước mặt! Cơn đau kịch liệt làm tinh thần của Diệp Trùng có chút tan rã, nhưng nỗi đau lại không vì thế mà giảm đi chút nào!

Diệp Trùng cố gắng tụ tập ý thức của mình lại, từng chút từng chút một, không dám có chút buông lơi nào! Diệp Trùng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có 1 ngày ngay cả ý thức của mình cũng không điều khiển được!

Song, chính lúc Diệp Trùng gần như sụp đổ, giống như lúc tới, không chút dấu hiệu nào, cảm giác đau đớn này cũng giống như vậy, không chút dấu hiệu nào đột nhiên biến mất!

Đột nhiên biến mất!

Đột nhiên, thân thể Diệp Trùng lại do hắn điều khiển, giống như thân thể hắn là một cái quang giáp, còn ý thức của hắn lại là một sư sĩ, trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, sư sĩ vô duyên vô cớ mất đi điều khiển đối với quang giáp, song chính trong khoảnh khắc vừa rồi đó, sư sĩ lại vô duyên vô cớ khôi phục lại sự điều khiển đối với quang giáp!

Vừa rồi là một giấc mộng ư?

Từ trên sàn nhà bò dậy, Diệp Trùng vô ý thức suy nghĩ mông lung, thân thể khôi phục như thường, trong đầu lại loạn cào cào cả lên!

Cảm nhận được sóng não của Diệp Trùng khôi phục bình thường, Mục sốt ruột hỏi: "Vừa rồi sao thế? Diệp tử!"

Diệp Trùng vẫn chưa từ trong hỗn loạn hồi phục trở lại. Nhìn thấy đám học sinh nữ chen chúc xung quang mình, Diệp Trùng vô ý thức lắc lắc đầu, muốn làm đầu óc mình thêm tỉnh táo!

Phải qua cả nửa phút, Diệp Trùng mới từ trạng thái này khôi phục trở lại!

Ánh mắt của A Tú và học sinh nữ xung quanh trần đầy sự khủng hoảng, thấy Diệp Trùng đứng lên, đều không khỏi lùi ra sau 1 bước!

Diệp Trùng không biết hình dáng của mình bây giờ đáng sợ thế nào!

Sắc mặt trắng bệch giống như quỷ trong phim kinh dị mà học sinh nữ thích nhất, mồ hôi to bằng hạt đậu gần như sắp tập hợp thành con suối nhỏ, làm gương mặt của Diệp Trùng xem ra mơ hồ không rõ ràng, phần mặt vẫn có vài chỗ chốc chốc lại rung giật, trông ngụy dị không nói nên lời!

Diệp Trùng nói với Mục: "Mục, chúng ta trở về hãy nói!"

Diệp Trùng hít sâu vài hơi, xác định toàn thân đều do mình điều khiển, điều Diệp Trùng nghĩ tới là nhanh nhất có thể rời khỏi nơi này, nhiều người như vậy không thể gây cho Diệp Trùng chút cảm giác an toàn nào, vừa trở về từ địa ngục, điều duy nhất Diệp Trùng nghĩ bây giờ là tìm một nơi yên tĩnh, không người, cùng với Mục làm cho rõ ràng việc này rốt cuộc là chuyện gì!

Ngay lúc Diệp Trùng muốn rời đi, ngoài cửa vội vàng xông vào 2 người trung niên mặc bộ đồ màu xanh lá nhạt kỳ quái, trên tay xách cái rương, vừa vào cửa liền hét: "Ai? Ai xảy ra chuyện?"

Lập tức mọi người mở ra một con đường, 2 người trung niên nhìn thấy Diệp Trùng bị vây ở giữa!

Mặt Diệp Trùng vẫn đầy mồ hôi, hiển nhiên cho biết vừa rồi mới xảy ra việc gì, một người trong đó nhận ra Diệp Trùng gây nên sóng gió gần đây: "Thầy Diệp, thân thể không khỏe ư? Chúng tôi vừa nhận được báo động, còn cho rằng là học sinh nào đột nhiên có việc gấp, không ngờ lại là thầy Diệp, nào, chúng tôi kiểm tra thầy một chút! Ừm, nơi này nhiều người quá, chúng ta đổi phòng học khác đi!"

Diệp Trùng vừa muốn từ chối, Mục lại nói: "Diệp tử, hay là kiểm tra mộc chút đi!"

Năm phút sau, ở một phòng học khác.

Vị bác sĩ giúp Diệp Trùng kiểm tra đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Thầy Diệp, tình hình của thầy chúng tôi khám không ra, có thể là mấy thiết bị này quá đơn giản rồi! Chúng tôi đề nghị thầy tới bệnh viện cao cấp của trường làm kiểm tra tổng quát! Được rồi, nơi này không có việc của chúng tôi nữa, chúng tôi đi trước đây! Thầy Diệp, đừng quên tới bệnh viện cao cấp kiểm tra! Được rồi, tạm biệt!"