Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 46




Như có người ném đại bác bên tai, đầu Thân Nhiên ong ong, cậu còn tưởng mình nghe nhầm rồi.

Cậu quay người lại, nhưng quên mất Triệu Tế Vũ đang kề sát tai mình, vì thế, cảnh tượng lúc chiều trên lưng ngựa lại xuất hiện.

Môi Triệu Tế Vũ lướt qua gò má rồi dừng lại ở khóe miệng cậu.

Tuy không phải cố ý nhưng sự gần gũi đột ngột làm hơi thở thoảng mùi rượu của đối phương phả tới. Toàn thân cậu cứng đờ, cậu chăm chú nhìn người trước mặt nhưng không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, sau đó cậu cảm nhận được Triệu Tế Vũ đang hôn lên môi mình.

Khi bốn cánh môi chạm vào nhau, Thân Nhiên quên luôn cả hô hấp.

Đôi mắt sau tròng kính của Triệu Tế Vũ tối sầm lại, hắn nhéo cằm cậu, đang định hôn tiếp thì cậu đẩy hắn ra, lật người nằm lên gối.

Triệu Tế Vũ nhìn bóng lưng căng cứng của cậu, rõ ràng đang chống cự. Hắn lại nhịn không được tiếp tục hôn cậu, hắn vùi mặt vào cổ và vai cậu, nhẹ nhàng mú.t ra hai vết đỏ, rồi lại cắn xuống.

Lần dùng sức này của Triệu Tế Vũ nhuốm đầy d.ục vọng, Thân Nhiên cảm thấy hơi nhói đau, cậu vặn vẹo người mấy lần để vùng ra, chưa kịp tức giận đã cảm nhận được toàn thân Triệu Tế Vũ đè lên mình, hắn đan ngón tay vào nắm lấy tay cậu vu.ốt ve, đôi môi lại chạm lên mặt cậu.

Thân Nhiên vốn đã uống rượu nên sức lực cũng không còn bao nhiêu, lại bị ép đến toàn thân mềm nhũn. Sau đó Triệu Tế Vũ lại còn từ phía sau đè lên, cậu không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể hét lên: "Triệu Tế Vũ! Cậu còn tiếp tục thế này tôi sẽ tức giận đấy!"

Đúng như dự đoán, người phía sau dừng lại, tựa vào lưng cậu, hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát đẩy cậu ra: "Cậu ngủ trước đi, tôi ra ngoài đi dạo."

Sau khi nói xong, Triệu Tế Vũ đi mãi đến tận đêm khuya mà vẫn chưa trở về phòng.

Thân Nhiên tối nay cũng uống rất nhiều rượu, theo lý mà nói, cậu đáng lẽ phải lăn ra ngủ rồi, thế mà lại trằn trọc mãi trên giường. Sau đó cậu đi ra ngoài sân ngồi, tận đến khi thoáng thấy ánh sáng le lói của bình minh.

Ánh sáng trên bầu trời phía đông xẻ đôi bóng tối, cậu dựa lưng vào ghế, nhìn ánh bình minh dần dần tràn ra, cứ như thế giới đang tách khỏi màn đêm, ánh sáng ngày càng nhiều hơn, lộng lẫy hơn. Một buổi sáng rực rỡ, gió núi cuốn đi chút sương mù cuối cùng của màn đêm.

Thân Nhiên không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được ngắm bình minh trọn vẹn như vậy, Thân Nhiên kéo chăn mỏng qua vai, trở về biệt thự sau khi mắt bị ánh nắng chói chang chiếu vào.

Nhìn đồng hồ lớn trên tường, vẫn chưa đến sáu giờ, cậu nằm trên ghế sofa, chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân trên cầu thang. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được bước chân của đối phương đang đến gần mình, người kia nhẹ nhàng gọi cậu: "Thân Nhiên?"

Cậu mở mí mắt ra thì nhìn thấy chú Ngô đang đứng cạnh ghế sofa: "Sao lại ngủ ở đây? Tế Vũ đâu?"

"Chắc cậu ấy đang ngủ trong phòng." Thân Nhiên mệt mỏi nói.

"Không có, chú vừa mới tới phòng cậu ấy để hỏi bữa sáng ăn gì nhưng không có ai bên trong cả."

Thân Nhiên ngồi dậy, kéo chăn từ vai xuống bụng.

Đêm qua Triệu Tế Vũ nói sẽ ra ngoài đi dạo, sau đó không thấy trở lại phòng, cậu cũng không để ý lắm, cứ nghĩ Triệu Tế Vũ sẽ quay lại ngủ tiếp.

Nhưng cậu cũng không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, xe của Triệu Tế Vũ vẫn đỗ ở vị trí cũ.

Chú Ngô gọi điện cho Triệu Tế Vũ nhưng lại nghe âm báo máy bận. Thân Nhiên cùng chú tím khắp ba tầng của biệt thự, rồi lại đến hầm chứa rượu tìm tiếp.

Hầm chưa rượu luôn duy trì một nhiệt độ cố định, diện tích tuy lớn nhưng nhiệt độ lại thấp, Triệu Tế Vũ không thể ở đây quá lâu.

"Cậu ấy sẽ đi đâu chứ?" Thân Nhiên lo lắng hỏi.

"Tới chuồng ngựa xem thử." chú Ngô nhắc nhở.

Hai người đi vòng ra phía sau trang trại ngựa. Bãi cỏ rộng lớn mênh mông, hoàn toàn không bóng người nào. Tuy nhiên, khi vào chuồng ngựa, họ nghe thấy tiếng cọ rửa, hai người bước nhanh tới và phát hiện Triệu Tế Vũ mặc quần yếm liền thân và ủng không thấm nước đang dùng miếng bọt biển tắm cho Medusa.

Triệu Tế Vũ nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay người lại, trong miệng hắn đang ngậm điếu thuốc cháy dở, dưới cằm thường ngày nhẵn nhụi đã lún phún râu. Hiện tại, hắn cũng không đeo kính nên càng toát lên vẻ đẹp hoang dã phóng túng

Ánh mắt Thân Nhiên dừng lại trên môi hắn, đôi môi này tối qua vẫn còn mềm mại, bây giờ lại khô khốc vì thiếu nước, khóe miệng thậm chí còn có chút nứt nẻ.

Thấy hắn không sao thì chú Ngô trở về chuẩn bị bữa sáng. Còn Thân Nhiên vẫn đứng đó, bên ngoài là bầu trời xanh trong với những đám mây trắng bồng bềnh, không khí sáng sớm rất dễ chịu nhưng chuồng ngựa trước mặt lại không đủ ánh sáng. Trên người Medusa phủ đầy bọt trắng như tuyết, thỉnh thoảng nó lại khịt mũi, thấy chủ nhân đang tắm cho mình nên không động đậy lung tung, Medusa chợt nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay của Triệu Tế Vũ.

Triệu Tế Vũ không nhìn Thân Nhiên nữa, tiếp tục cúi người làm ướt miếng bọt biển trong xô. Hắn lặp lại động tác cọ rửa, xem ra rất thành thạo, ngay cả khi tắm đến phần mông, Medusa cũng không chống cự gì.

Thân Nhiên nhìn một lúc nhưng không có ý định rời đi, Triệu Tế Vũ thả miếng bọt biển trong tay ra, vứt tàn thuốc xuống rồi dùng chân dụi dụi: "Muốn thử chút không?"

Thân Nhiên hỏi: "Thử cái gì?"

"Tắm cho nó."

"Tôi có thể à?"

"Thử rồi sẽ biết."

Triệu Tế Vũ vuốt ve đầu Medusa, ghé vào tai nó thì thầm vài lời, Medusa rít lên, vó ngựa đá hai lần rồi đứng yên.

Thân Nhiên đi tới, cúi người nhặt miếng bọt biển lớn trong xô lên, nhẹ nhàng lau lên người Medusa giống như Triệu Tế Vũ đã làm.

Động tác của cậu quá nhẹ nhàng, Triệu Tế Vũ nhìn cậu lau mấy lần, thì nắm tay cậu nói: "Cậu phải dùng lực nhiều hơn, nếu không sẽ không sạch."

Triệu Tế Vũ nắm lấy tay cậu, hướng dẫn cậu chà xát người Medusa bằng lực thích hợp. Hai người tắm rửa sạch sẽ cho Medusa từ lưng sang hai bên, Triệu Tế Vũ ngồi xổm xuống chỉ cậu cách tắm cho bụng ngựa sau đó di chuyển tới phần phình lên lộ ra ở cuối đuôi.

Thân Nhiên chưa bao giờ quan sát ngựa ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa ánh sáng ở đây không đủ nên cậu cũng không nhận ra đó là bộ phận nào. Triệu Tế Vũ lại gần tai cậu, nói: "Khi vệ sinh bộ phận này phải cẩn thận, tránh để làm tổn thương nó."

Mặc dù nụ cười của Triệu Tế Vũ hơi ngả ngớn nhưng Thân Nhiên vẫn không nghĩ ra được cái gì cho đến khi Triệu Tế Vũ cầm tay cậu đến nhẹ nhàng lau vật nửa mềm nửa cứng đó. Medusa bắt đầu vẫy đuôi không ngừng và hừ hừ thêm hai lần, cậu cuối cùng cũng nhận ra và quay lại nhìn Triệu Tế Vũ.

Hắn khó khăn lắm mới nhịn được cười, thấy cuối cùng cậu cũng hiểu ra, thì không nhịn nổi nữa, cứ thế tựa lên vai cậu cười đến run rẩy.

Thân Nhiên xấu hổ đến mức tai nóng bừng, tưởng mình lại bị Triệu Tế Vũ lừa nên không muốn tắm cho ngựa nữa, cậu vừa quay đầu đi liền nghe thấy Triệu Tế Vũ xin lỗi nói: "Tôi không quậy nữa, muốn tắm rửa cho nó thì cứ làm đi, ăn cơm xong thì cúng ta cưỡi mấy vòng nữa."

Trải nghiệm vui vẻ và thoải mái trên lưng ngựa ngày hôm qua thật sự khó quên, cậu lại bị mê hoặc nữa rồi. Sau khi chà sữa tắm, Triệu Tế Vũ chỉ cậu cách phun vòi nước. Cuối cùng khi cậu muốn làm sạch bờm của Medusa thì Triệu Tế Vũ ngăn lại, chỉ để cậu đứng bên cạnh nhìn.

Sau khi sấy khô lông, bộ lông của Medusa sáng bóng hơn hôm qua và trông cũng đẹp hơn nhiều.

Thân Nhiên bước tới sờ đầu Medusa, cậu chỉ giúp Triệu Tế Vũ tắm cho Medusa mà Medusa có vẻ thân thiết hơn, chủ động lại gần cậu một chút. Ngựa vừa tắm xong chưa cưỡi được nên Triệu Tế Vũ đưa Thân Nhiên về biệt thự trước. Hai người ăn sáng xong mới quay lại trường đua ngựa.

So với ngày hôm qua, tư thế cưỡi ngựa của Thân Nhiên hôm nay đã thuần thục hơn rất nhiều, nhưng Triệu Tế Vũ vẫn cưỡi cùng cậu, lưng cậu tựa vào ngực Triệu Tế Vũ, đầu họ cũng rất gần nhau, tiếng gió sượt qua mặt có thể nghe thấy rõ. Thân Nhiên nhìn đồng cỏ mênh mông phía trước, đắm chim trong không khí tự do này, cậu chợt không muốn đi về nữa.

Người ở phía sau chú ý đến sườn mặt của cậu, cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, Triệu Tế Vũ nói: "Nếu cậu thích thì tuần sau chúng ta quay lại."

"Tuần sau bắt đầu đi học rồi." Thân Nhiên nói.

"Cuối tuần cậu có thể tới đây, người nhà tôi hầu như không có ở đây, chỉ có quản gia và người trông chuồng ngựa ở đây thôi."

Thân Nhiên vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng sau đó cậu lại nhớ tới chuyện xảy ra trước khi đi ngủ tối qua.

Triệu Tế Vũ hỏi cậu rằng đã thử với người cùng giới rồi thì có cân nhắc tìm bạn trai hay không.

Cậu cũng không biết phải hiểu ý của Triệu Tế Vũ thế nào, bây giờ hai người đã thân thiết thế này, mối quan hệ giữa họ lại càng khó giải thích, không biết Triệu Tế Vũ có thực sự muốn tiến xa hơn không?

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc một ngày nào đó mình sẽ hẹn hò với người đồng giới.

Thấy cậu không trả lời, ánh mắt lại hơi thất thần, Triệu Tế Vũ lặng lẽ cưỡi ngựa chạy mấy vòng nữa, khi thấy đủ rồi thì hắn kéo dây cương ghìm Medusa dừng lại.

Lúc xuống ngựa, giày cưỡi ngựa của Thân Nhiên vướng vào bàn đạp, suýt nữa thì ngã xuống, may mà có Triệu Tế Vũ kịp thời đỡ lấy, ôm chặt lấy cậu, đợi cậu chống chân phải xuống trước mới thả ra để cậu bỏ chân trái xuống sau.

Thân Nhiên thấp giọng cảm ơn, Triệu Tế Vũ mỉm cười dịu dàng với cậu, hắn cởi mũ bảo hiểm ra rồi lắc lắc tóc hai lần: "Đi tắm đi, lát nữa chúng ta quay về."

Trước khi rời đi, Triệu Tế Vũ lấy một thùng vang đỏ cất vào cốp xe, trên đường hắn nhận vài cuộc điện thoại, Thân Nhiên ngồi bên cạnh cũng nghe được buổi chiều hắn phải đến công ty của gia đình.

Chú Ngô còn phải dọn dẹp nên không đi cùng hai người. Khi về đến nhà, Triệu Tế Vũ thay quần áo, trước khi ra ngoài, hắn nhắc cậu rằng buổi tối chú Ngô sẽ sang nấu ăn.

Thân Nhiên đáp lại, nhìn Triệu Tế Vũ ngồi trên ghế gần cửa ra vào thay giày rồi mở cửa ra ngoài.

Khi căn nhà trở nên yên tĩnh, cậu mới bước vào phòng tắm, cậu nhìn mình trong gương, định cởi quần áo thì cậu dừng lại nhìn quần áo trên người mình.

Lúc đến đó, cậu không biết phải ở lại qua đêm nên cuối cùng phải mặc quần áo của Triệu Tế Vũ từ tối qua tới giờ, ngay cả quầ.n lót cũng là của hắn.

Cậu cởi quầ.n lót lụa mềm mại ra rồi thở dài một hơi. Cậu tắm rửa xong thì trở về phong ngủ tiếp. Buổi chiều khi tỉnh dậy, cậu đến nhà Quý Minh Luân lấy tài liệu tiếng Anh đã hỏi mượn trước đó.

Trên đường đi, cậu mở điện thoại thì thấy một cuộc gọi nhỡ của Trịnh Minh Kim. Khi cậu gọi lại, bên kia không bắt máy. Lúc cậu đến nhà Quý Minh Luân thì Quý Minh Luân đang có một cuộc gọi video quan trọng nên bảo cậu chờ một lúc.

Thân Nhiên ngồi trên sofa trong phòng khách, TV đang phát tin tức, thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn bóng lưng người đang nói chuyện điện thoại trong bếp. Cậu đang cân nhắc xem mình có nên nói cho Quý Minh Luân về chuyện của Triệu Tế Vũ để anh cho mình một lời khuyên hay không.

Thế nhưng, lời đến bên miệng vẫn không có cách nào nói ra. Chuyện của cậu và hắn quá phức tạp, Triệu Tế Vũ cũng không nói một lời rõ ràng, cậu cũng không chắc Triệu Tế Vũ có ý đó hay không, lỡ như Triệu Tế Vũ chỉ muốn gợi ý cho cậu một chút về chuyện tìm bạn trai thôi thì sao.

Cậu tựa người vào đệm sofa, buồn bực mà không biết phải làm sao. Giang Lẫm tỉnh dậy, từ trong phòng đi ra chào hỏi cậu. Sau đó Quý Minh Luân cúp điện thoại, đi tới kéo Giang Lẫm vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng khóa cửa, Thân Nhiên cố ý tăng âm lượng TV để họ có không gian riêng tư. Cậu vừa đặt điều khiển từ xa xuống, điện thoại di động lại vang lên, Trịnh Minh Kim gọi lại và gửi một ảnh sang WeChat.

"Gì đây?" Thân Nhiên mở ảnh ra xem, Trịnh Minh Kim nói: "Tối hôm qua tôi và Dương Hân đến quán bar uống rượu, cô ca sĩ của quán lần trước đã nhận ra tôi và đưa cho tôi xem. "

Thân Nhiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh, không nói nên lời.

Trong khung cảnh mờ ảo của quán bar, cậu dựa vào lưng ghế sô pha, đầu hơi cúi xuống, nhắm mắt không nhúc nhích, Triệu Tế Vũ nghiêng người sang, mặc dù ảnh không chụp được cận mặt nhưng ai nhìn cũng sẽ biết ngay họ đang hôn nhau.

"Hôm qua muộn quá rồi nên tôi không làm phiền cậu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Đừng nói cái người kia chính là Triệu Tế Vũ nhé?"

Thân Nhiên rất bối rối, may mà nhớ ra mình đang ở nhà người khác nên cậu vội vàng nói "Nói với cậu sau" rồi cúp điện thoại trước.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, cậu mới nhớ ra đó là ngày Dương Hân mới về, Triệu Tế Vũ đã đến quán bar tìm cậu. Sau khi say rượu thì Triệu Tế Vũ làm như vậy, hắn điên rồi à? Sao có thể làm mấy chuyện thân mật ở nơi như vậy chứ!

Đầu óc cậu loạn cả lên, cứ thế nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không chú ý tới Quý Minh Luân, anh đã bước ra ngoài đứng sát bên cậu và nhìn rõ bức ảnh kia.

Khi cậu phát hiện người bên cạnh thì lập tức che màn hình lại nhưng đã muộn rồi, Quý Minh Luân là người từng trải, liếc mắt một cái là hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay, anh cau mày hỏi: "Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy?"

Thân Nhiên không còn gì để nói, Quý Minh Luân biết chuyện Lý Đình, thậm chí anh cũng biết chuyện cậu đến gay bar để uống rượu vì quá kích động. Trước mặt Trịnh Minh Kim cậu còn có thể lấp liếm qua mắt chứ còn với Quý Minh Luân thì cậu có cảm giác mình đã bị nhìn thấu hết rồi.

Thân Nhiên không muốn ở lại nữa nên đứng dậy nói: "Đàn anh cho em mượn tài liệu với, em có việc phải đi trước rồi."

Quý Minh Luân cau mày, lúc Thân Nhiên cúi đầu đi dép lê, cậu nghiêng người về phía trước, lộ ra một dấu đỏ gần xương quai xanh.

"Người còn lại trong ảnh là Triệu Tế Vũ nhỉ, tối đó cậu đến gay bar đã gặp cậu ta phải không?"

Thân Nhiên đánh rớt điện thoại luôn xuống thảm.

"Đó là ảnh của người khác, đàn anh đừng đoán bừa. " Thân Nhiên giả vờ bình tĩnh, cậu cúi người xuống nhặt điện thoại lên, cậu không nhận ra mình lại đưa gáy ra trước mắt Quý Minh Luân. Quý Minh Luân phát hiện trên vai và cổ cậu có dấu răng.

Dấu vết thân mật thế này làm Quý Minh Luân lập tức đoán ra nguyên nhân hôm đó Triệu Tế Vũ đến tiếp ứng cho trận đấu của Thân Nhiên, nhưng hôm đó Thân Nhiên lại nói cậu bị trẹo eo, không tham gia được.

Thân Nhiên đã không muốn thừa nhận nên cuối cùng anh cũng không hỏi nữa. Chờ cho Thân Nhiên đứng thẳng dậy, Quý Minh Luân lại nhắc nhở: "Nếu muốn giấu chuyện với Triệu Tế Vũ thì mấy ngày nay ra ngoài nhớ mặc áo cổ cao, dấu vết trên người cũng rõ ràng quá rồi đấy."