Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý




Tam hùng nghe xong chuyện của Hạng Vũ, lắng lại trong tâm, Trương Thuận dè dặt hỏi: “Vậy chị dâu hiện tại…”

Tôi nói: “Chị dâu hiện tại là một sinh viên quên sạch rồi, anh Vũ mặc thế này là để đi cua.”

Ba người vô cùng hứng khởi, đồng thanh nói: “Cần trợ thủ không?”

Tôi thay anh Vũ đáp lời: “Tạm thời không, bọn em có một tiểu tổ xử lý rồi, lúc nào chị dâu cùng mẹ đều rớt xuống nước thì bọn anh sẽ hữu dụng.” Tôi đột nhiên nhớ lại đề bài làm vô số đàn ông từ cổ chí kim khốn đốn: “Mẹ và vợ cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”

Trương Thuận: “Nói quỷ gì vậy, đang yên lành sao lại rơi xuống nước?”

Tôi nói: “Thì coi như thế đi.”

“Vậy đương nhiên là cứu mẹ rồi, vợ anh bơi giỏi lắm.”

“Coi như không biết bơi đi.”

Trương Thuận nói: “Vậy anh sẽ mỗi tay kéo một người.”

Tôi nói: “Chỉ có thể cứu một người thôi.”

“Chú đang gây sự với anh hả?”

“Mau nói, mau nói đi, anh mà đáp được câu này thì anh sẽ trở thành đàn ông thời đại này đó, em còn dễ dàng xin giải thưởng đặc thù gì đó cho anh nữa.”

Nguyễn Tiểu Nhị xen vào: “Nếu là anh thì sẽ cứu mẹ.” Sau đó chọc Nguyễn Tiểu Ngũ: “Chú thì sao?’

Nguyễn Tiểu Ngũ: “Hai anh em ta một cứu mẹ, một cứu vợ là được roài, em giúp anh cứu chị dâu.”

Nguyễn Tiểu Nhị: “Anh em tốt.”

Trương Thuận cũng gật đầu: “Đúng, anh cũng cứu mẹ, để Trương Hoành cứu vợ anh.”

Mẹ nó, bọn nó đều là hai người một, khiến một thằng con độc nhất trong gia đình sinh vào sau năm 80 biết nói gì đây: “Thế nếu các anh không ở cùng một chỗ, mà mỗi người đều gặp phải chuyện này thì sao?”

Nguyễn Tiểu Nhị: ‘Vậy cũng cứu mẹ.”

Nguyễn Tiểu Ngũ gật đầu: “Đúng, cứu mẹ.”

Tôi hỏi hai tên: “Nếu vợ anh cũng hỏi thế, các anh cũng dám nói thế hả?”

Cả bọn gật đầu.

Ai, vẫn là đàn ông cổ đại tốt, bọn họ không sợ bạn gái đau lòng, tôi lại quên đi một chuyện bọn họ cưới vợ cũng chẳng dám hỏi thế này. Kỳ thực, lối nghĩ của anh em họ Nguyễn rất có vấn đề, bởi vì họ đều chọn cứu mẹ, vậy thì đồng nghĩa sẽ có 2 bà vợ phải chết, nếu như họ đều chọn cứu vợ thì chỉ hi sinh một bà mẹ thôi, cái vấn đề số học này ngay cả một thằng dốt toán như tôi cũng tính ra được, chẳng qua tôi không dám nói với cả bọn mà thôi.

Tôi lại hỏi Hạng Vũ; “Anh Vũ, anh làm sao?”

Hạng Vũ lắc đầu: “A Ngu chắc chắn sẽ không hỏi vấn đề vô bổ như thế, nếu như người phụ nữ khác mà dám hỏi anh thế, anh sẽ tát nó lật mặt.”

Tát lật mặt? cũng là một tuyển chọn không tồi, nhưng nó không thích hợp đối với bất kỳ người đàn ông nào, đàn ông có vô số lúc nhúc, Sở bá vương có nổi mấy người?

Đêm nay chúng tôi nói rất vô bổ, sau cùng ngay cả Chu Quý cùng Đỗ Hưng cũng tới, bọn họ biết là Hạng Vũ, quả nhiên “cúi đầu vái chào”, kể chuyện Ngu Cơ, các hảo hán đều hâm mộ, đáng tiếc nữ đồ đệ Vương Tịnh không ở, nếu không trước sức ép của sư phụ chắc chắn sẽ phun ra nhiều tình báo hữu dụng.

Lúc chia tay, Trương Thuận quay đầu ôm quyền: “Anh Vũ, anh em bọn em không giúp gì được anh, nhưng nếu cần cứ gọi một tiếng, Lương Sơn bọn em, cái thế hào kiệt rất nhiều, chỉ mong sau này anh hay tới chơi.”

Tôi nói vào tai Hạng Vũ: “Đây là một bọn thổ phỉ nổi danh lịch sử, chẳng qua bản tính cũng tốt.”

Hạng Vũ cũng ôm quyền: “Về sau gặp anh cũng không nên khách khí nhé.”

Chúng tôi về nhà, Lưu Bang không ở, Tần Thủy Hoàng đang nghịch camera, chỉ có Lý Sư Sư thanh nhàn nhất, đang ngồi xem TV cùng Bánh Bao. Chẳng qua cô bé ra hiệu thắng lợi với tôi, xem ra thu hoạch lớn. Khi Hạng Vũ đi từ sau lưng tôi ra, hai cô nàng đều kinh ngạc, Bánh Bao: “Anh to con ăn mặc thế này thật phong độ, mặc đồ âu trông như ông chủ doanh nghiệp vậy.”

Bánh Bao nói thế làm tôi nảy ra ý nghĩ hay, tôi ghé vào tai Hạng Vũ nói: “Đúng rồi, anh về sau cứ nói mình là ông chủ tiệm bánh bao là ok.”

Tôi kéo Tần Thủy Hoàng tới họp, hỏi: “Anh Chính, máy móc thế nào rồi.”

“Ổn cả.”

“Tốt, thế mai lúc thấy mục tiêu anh chụp thả cửa nhé trước sau chụp tất, còn có người tiếp xúc với mục tiêu nữa, cứ là đàn ông là không bỏ qua.”

Anh Chính gật đầu.

Lý Sư Sư đẩy cửa buồng ngủ, chạy qua lấy một tập giấy ném trên bàn, nói rất nhanh: “Trương Băng nhà cũ ở khu tập thể khu ủy, ông chị ấy từng là phó trưởng khu, hiện tại cán bộ về hưu, gọi tắt là quan công ủy…” cô bé quay qua nhìn cửa phòng bánh bao, nói tiếp: “Đều là em hỏi từ Vương Tịnh, đây là số điện thoại của Trương Băng, nhưng em còn không mạo muội gọi.” rồi cô bé mở giấy, trên đó có ghi số điện thoại. Nhìn giờ, đã muộn, tôi đề nghị để mai bàn tiếp. Quả nhiên lập tức nghe tiếng Bánh Bao la: “Em Nam tới đây mau, Ấn Tiểu Thiên xuất hiện rồi này.”

Tôi buồn bực: “Sao em cứ phải dấu dấu diếm diếm, Bánh Bao cũng không phải đối việc anh Vũ làm, em sợ cô ấy để ý làm gì?”

Lý Sư Sư: “Chị không phản đối cua Trương Băng, nhưng anh dám để chị biết Bá Vương của Ngu Cơ à? Thôi…em đi xem Ấn Tiểu Thiên đây.”

Tôi phất tay”: “Đi đi, xem ‘Anh giết em, người yêu của anh’ của em đi.”

Lý Sư Sư trừng mắt, vừa chạy ra vừa lớn tiếng hỏi Bánh Bao: “Chúc Tứ Bình giết ai vậy?”

Hạng Vũ hỏi tôi: “Khu ủy cũ ở đâu vậy?”

Tôi nhanh chóng cầm lấy bút chì vẽ lên trên trang báo một hình vuông, chỉ vào hình vuông nói: “Chúng ta giờ đang ở đây, đây là trường của cô bé, còn đây, là tòa nhà khu ủy cũ, ông của mục tiêu nếu như là phó trưởng khu nghỉ hưu, vậy chắc sẽ ở trong nhà riêng hai tầng rồi.”

“Cại chi đây?” Tần Thủy Hoàng chỉ vào chữ C trên hình vẽ hỏi.

“Đây là hai cửa trường nơi mục tiêu đang cư trú.”

Kinh Kha dán tai vào cái radio, tay kia cầm tờ báo, hỏi: “Anh phải biết mục tiêu có thói quen đi cửa nào, bên người có bao nhiêu hộ vệ?”

Đây là lần đầu tiên từ khi tôi quen Kinh khờ mới thấ anh ta nói một câu tinh minh chính xác, Hạng Vũ lạnh run: “Anh tính giết cô ấy hả?”

Tôi chỉ vào phòng Kinh khờ: “Anh Kha, không còn cần tới anh nữa rồi, anh đi ngủ đi.”

Kinh Kha đi rồi, tôi ho khan: “Chúng ta cứ gọi mục tiêu là Trương Băng đi.”

Hạng Vũ dùng hai ngón tay đè lên 2 điểm tập thể khu ủy cùng cửa hiệu, hỏi : “Anh muốn biết chúng ta cách nhà cô ấy bao xa?”

Tôi lấy bút chì vẽ loằng ngoằng, nói: “Ở giữa có phố sắt thép, trên đường có hai rạp chiếu phim cùng không dưới 3 quán cafe, anh có thể nhân lúc đưa cô bé về nhà mời đi xem phim hoặc uống cafe… đương nhiên không thể đi cái xe của anh bây giờ, anh Bang sẽ tìm cho anh một cái xe, giờ đã muộn mà anh ấy chưa về thì chắc đã thành công.”

Hạng Vũ không hiểu: “Xem phim, uống cà phê?”

Tôi nói: “Đúng, đương nhiên lúc đầu trước tặng hoa cùng hẹn trước vào ban ngày, à đúng rồi, anh Vũ cũng phải học cách nhắn tin, ngày mai em sẽ mua cho anh cái di động.”

Hạng Vũ sửng sốt, ngập ngừng: “Mấy thứ này.. anh chẳng biết gì cả.”

“Có cái gì mà không biết, tặng hoa cho con gái, con gái đều thích hoa, hoa là sinh thực khí của thực vật..” tôi nhìn Hạng Vũ ngốc như con gà gỗ, kinh ngạc hỏi : “Chẳng lẽ anh không dám?”

Hạng Vũ lập tức nói: “Anh có gì mà không dám làm hả?”

“Đúng rồi, anh là Sở bá vương thì sợ cái gì, nhớ năm xưa anh cùng chị dâu huyết sắc lãng mạn, trong lúc bị hơn trăm người vây công còn có thể nói chuyện tình yêu.”

Hạng Vũ nói nhỏ: “Anh nguyện bị vài trăm thằng vây lấy lần nữa.”

Lần này tôi hiểu rõ cả rồi, Tây Sở bá vương của chúng ta đích thực luống cuống rồi.

Nhưng nếu muốn kiếm vài trăm người bao vây bọn họ như năm xưa liệu được không?

Có nên nhờ 300 không nhỉ? Đến lúc đó đùa thành thật, 300 dù chỉ sống có một năm, khỏi sống nữa, để Hạng Vũ giết chơi? Bọn họ sẽ đồng ý sao? Trừ phi là Nhạc Phi tán gái nếu không đừng mơ.

Mẹ ơi, biện pháp này mà tôi cũng nghĩ ra, tôi cũng có khí chất coi nhân mạng như cỏ rác hả? Chợt có số máy lạ gọi tới, tôi nghe không ngờ là Nhan Cảnh Sinh. Cậu ta dùng tháng lương đầu tiên do tôi phát mua một chiếc di động, cậu ta gọi tôi chủ yếu là trách cứ các hảo hán Lương Sơn, còn có cả Lý Bạch nữa, cậu ta tức giận nói : ‘Chủ nhiệm Tiêu, anh thỉnh ai tới làm thầy vậy, mỗi ngày hết ăn lại nằm, bọn họ đều là thầy dạy võ, lêu lổng chút cũng miễn cưỡng chấp nhận, đáng giận nhất là thầy Lý dậy ngữ văn, ngày ngày uống rượu sau khướt, có ngày tôi đi tìm anh ta thương lượng chuyện dạy học, anh đoán anh ta nói gì nào?”

Tôi cũng rất hiếu kỳ: “Nói gì?”

“Anh ta nói với tôi ‘Ngã túy dục miên, quân thả khứ.’.”

Tôi nói: “Đây là thơ của Lý Bạch hả?”

Nhan Cảnh Sinh tức điên, nói lớn; “Có phải thơ của Lý Bạch hay không không quan trọng, quan trọng là câu sau này.”

“Thế lão rốt cục nói gì?”

“Anh ta nói với tôi: “ngã túy dục miên khanh thả khứ, khứ con mẹ nó mà khứ.”

…..