Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ




Tôi nhổ xuống đất một bãi nước bọt: “Phì, lại bóc lột lão tử nữa thì lão tử mặc kệ đó.”

Sáu Lưu cười he he: “Chú hiện tại hận anh, sau này có khi chú còn thấy chiếm tiện nghi - qua vài ngày nữa Khang Hi sẽ tới, chú chuẩn bị tốt công tác tiếp đãi nhé.”

Tôi buồn bực: “Vì cái gì không phải Nỗ Nhĩ Cáp Xích?” Bởi vì cho tới giờ gặp bốn người, đa phần là khai quốc quân chủ, Lý Thế Dân mặc dù không phải thái tổ nhưng cơ nghiệp Đại Đường đa phần là một tay lão lập nên, Thành Cát Tư Hãn thì khỏi phải nói, không có lão già này thì cũng chẳng có Hốt Tất Liệt.

Sáu Lưu nói: “Chẳng lẽ chú không phát hiện ra sao, anh đều cố ý đem mấy người tốt tới chỗ chú? Lúc Khang Hi nắm quyền thì quốc lực mạnh hơn nhiều.”

“Lão chó nhà mi rốt cục muốn làm gì?”

Sáu Lưu nghiêm mặt lại: “Chú càng ngày càng thiếu tôn trọng thượng cấp rồi đó.”

Tôi nói: “May cho lão, còn không thêm chữ “chết” nữa là lão còn may rồi đó.”

Sáu Lưu giận dữ: “Anh đi đây.”

Tôi túm lão lại nói: “Trả tiền! Lão thiếu tôi mấy ngàn đó.”

Sáu Lưu lập tức lại tỏ vẻ đáng thương, cười làm lành: “Anh em ta hai người có gì không thể từ từ nói chuyện chứ hả? Cùng lắm thì lần sau anh cho chú thêm hai vị hoàng đế.”

Tôi kêu: “Rắm thúi! Thứ lão tử không thiếu nhất là hoàng đế đó.” Bốn lão già đang ngồi bên bàn nhìn tôi đầy bất thiện...

Sáu Lưu năn nỉ: “Thế này đi, chờ Bánh Bao mang thai anh sẽ mang cho chú tứ đại mỹ nhân.”

Tôi nghĩ nghĩ, quả quyết từ chối: “Không được.”

Mang tứ đại mỹ nữ tới đây, đầu tiên là Điều Thuyền không thể kết nối, nói thế nào thì cũng là lão bà của Nhị Béo kiếp trước. Thê tử của bằng hữu không cưỡi được; Vương Chiêu Quân, từ một ý nào đó thì coi như một nữ anh hùng, vì hòa bình dân tộc làm ra cống hiến; Tây Thi, càng không được, nghe nói cuối cùng chạy theo tỷ phú Phạm Lãi, có nữ nhân như vậy mà không có biệt thự siêu xe cung phụng sẽ thành thật với mình sao? Cuối cùng là Dương Ngọc Hoàn, thời Đường lấy béo là đẹp, Dương mỹ nữ mùi hôi nách thì cứ gọi là....

Sáu Lưu thực có thể đọc tôi nghĩ gì, lập tức sửa lời: “Vậy anh mang cho chú Tô Đát Kỷ cùng Triệu Phi Yến. Vậy cũng đều là tiểu yêu tinh, hehe.”

Lúc này tôi không cần suy nghĩ đã xua tay: “Vậy lão đi đi, tiền không cần trả đâu.”

Sáu Lưu: “...”

Lão lừa đảo đi rồi, tôi gọi điện cho Vương Dần kêu anh ấy lái xe của trường tới đón bọn tôi. Xe tắc xi không ngồi được, hơn nữa không chính thống lắm, làm gì có hoàng đế xuất môn mà thuê xe?

Tôi trở lại chỗ ngồi hàn huyên với các vị bệ hạ một lúc, vài vị này mặc dù đều là hoàng đế nhưng cơ bản đều là tay trắng dựng cơ đồ, hiện tại thay đổi hoàn cảnh cho nên cũng không làm dáng, mỗi người đều rất biết điều. Lý Thé Dân nhạy bén rộng lượng, lại thuận tay trái (chân thân lịch sử mời tham khảo chính sử, nếu như có gì khác biệt xin lượng thứ). Triệu Khuông Dận có điều trầm mặc nhưng thường thường một lời trúng đích. Thông qua nói chuyện phiếm tôi mới biết, lão Triệu kỳ thực không xuất thân bần hàn. Cha lão là người trong quân đội, hơn nữa chức quyền không nhỏ. Thành Cát Tư Hãn sáng sủa hào sảng nhưng cũng không phải người vô tâm kế, giống như cũng có một đại ca làm chỗ dựa. Chu Nguyên Chương không nói gì, ngồi trên ghế mông ngọ nguậy liên tục, kính lão một cái, tôi ân cần hỏi: “Bát Bát huynh bị trĩ à?”

Chu Nguyên Chương ấp úng hỏi: “À, anh hỏi chút, Đại Minh của anh vẫn duy trì chứ hả?”

Nguyên lai là nghĩ cái này, mấy người đang ngồi đều là triều này tiếp triều kia, giang sơn của ba người kia mất trong tay con cháu, dù sao cũng biết đáp án, chỉ có Chu Nguyên Chương mới tới, còn chưa gặp ai để hỏi, còn tưởng rằng Đại Minh vương triều vẫn tồn tại vạn năm. Kỳ thật nó cũng không quan trọng, mang chữ “hán xưởng” thì trong đó cũng chẳng có thằng thái giám nào.

Vì không làm lão Chu thương tâm, tôi uyển chuyển nói: “Qua mấy ngày nữa có một thằng tên Khang Hi tới, việc này anh cứ hỏi nó, nhưng mà anh cũng nên học tập ba vị, không nên buồn bực.”

Chu Nguyên Chương sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài: “Xem ra Đại Minh của anh cũng không giữ được, ai, vì cái gì không có cơ nghiệp vạn năm hả?”

Lý Thế Dân cười nói: “Mọi người đều kêu chúng ta là hoàng đế vạn tuế, trên cái bàn này là bốn vạn tuế, kỳ thật nếu sống lâu như thế, cũng không có gì là thú vị.”

Tôi bổ sung: “Thêm em nữa là bốn vạn chín nghìn tuổi - em còn là Hán Triều Tịnh Kiên Vương.”

Sau đó bốn vị hoàng đế (Thành Cát Tư Hãn miễn cưỡng cũng xem là một người đi) bắt đầu cảm khái kể lể, nói làm hoàng đế mệt mỏi thế nào, phải quan tâm làm sao, không khác gì bốn CEO ngồi nói chuyện với nhau.

Chỉ chốc lát Vương Dần đã lái xe tới, tôi giới thiệu bốn vị hoàng đế với anh ấy, Vương Dần chỉ gật đầu với Thành Cát Tư Hãn, xem ra anh ấy chẳng hứng thú với mấy vị hoàng đế. Cái này khó trách, mấy người Phương Tịch kiếp trước đều tạo phản quen rồi, từ góc độ mà nói, Vương Dần cùng Triệu Khuông Dận cũng có chút giống nhau.

Trên xe, Vương Dần nói với tôi: “Hạng Vũ Hạng đại ca nửa đêm có về trường, sau đó bỏ xe lại cưỡi ngựa đi rồi.”

Tôi vội vàng hỏi: “Anh ấy có nói gì không?”

“Không, chỉ mượn bọn tôi chút tiền rồi đi, nói là trên xe để lại mấy thứ cho chú.” Vương Dần nói rồi ném chìa khóa xe cho tôi.

“Anh ấy cũng không nói đi đâu làm gì à?”

“Không có.”

Hạng Vũ đưa Trương Băng về nhà rồi không về nữa, cưỡi con thỏ thọt đi đâu chứ?

Lý Thế Dân vỗ lưng tôi từ phía sau nói: “Hạng Vũ là Tây Sở Bá Vương sao?”

Tôi nói: “Ừ, đúng đó.”

Chú Nguyên Chương cảm khái nói: “Chí Kim Tư Hạng Vũ, Bất Khẳng Quá Giang Đông. Lúc trước tôi chỉ nghĩ Sở Bá Vương lòng dạ có chút hẹp hòi, một khi bại trận sao không đông sơn tái khởi, hiện tại thấy đó cũng là một cử chí sáng suốt, nhân sinh khổ đoản, cũng chỉ vài chục năm sống lâu, quay đầu đều là không hết.” Không hổ đã từng làm hòa thượng, Chu Nguyên Chương tái thế làm người, rõ ràng nói toàn triết học.

Lý Thế Dân hỏi: “Chí Kim Tư Hạng Vũ, Bất khẳng quá Giang Đông? Đây là ai viết vậy, có chút khí khái .”

Chu Nguyên Chương chỉ Triệu Khuông Dận nói: “Dường như người của lão Triệu nói, huynh đệ ta thi thư chẳng ra gì.”

Vương Dần vừa lái xe vừa nói: “Lý Thành Chiếu viết, là một cô gái, trước đó còn có hai câu.”

Lý Thế Dân hứng trí nói: “A, còn hai câu thế nào?”

Vương Dần: “... Đã quên.”

Lý Thế Dân nhìn qua tôi, tôi vò đầu nói: “Có phải là câu “Đầu rớt bái đại cá chứ gì” He he, làm cho hoàng thượng thất vọng rồi, tể tướng của ngài không chút học vấn nào cả.”

Lý Thế Dân thở dài nói: “Một hồi tới đó, chú tìm cho anh vài quyển sách, anh muốn tự mình đọc xem.”

Tôi nói: “Chẳng biết hoàng thượng muốn đọc sách loại gì, từ Đường sau mới ra sách thì có cho già cho trẻ “Kim Bình Mai’ à, “Nhục Bồ Đoàn”, viết cũng hay, còn có một quyển sách ngài là nhân vật nam số hai - đúng là nhân vật tiếp cận nam chính nhất.”

Lý Thế Dân lập tức nổi trí tò mò: “A, là sách nào?”

“Tây Du Ký, nói về Đường Tăng lấy kinh, bên trong thường nói tới ngài. Đương Tăng là hoàng ngự đệ của ngài à?”

“Đường Tăng này là ...” Lý Thế Dân không nhớ ra là ai.

Vương Dần không hổ mỗi ngày ở trong trường học, ngắt lời nói: “Là Huyền Trang.”

Lý thế Dân giật mình nói: “A, là thằng hòa thượng kia à, nó khi nào thành hoàng ngự đệ của anh?”

Điều này thì bó tay. Bởi vì Ngô Thừa Ân viết nó thế, lão bịa đặt một bộ phận mà.

Khi tới trường học, mọi người tản mát hết cả, đành gọi mọi người vào đại lễ đường mở một buổi hoan nghênh nhỏ. Mấy vị khách hộ mỗi tuần đều mở một buổi tọa đàm, người mới tới thì mở hội chào mừng, sớm đã tìm từng nhóm hai ba người ngồi nói chuyện, đã không thấy có gì mới lạ. Mỗi lần mở hội nghị họ đều coi là lúc nói chuyện phiếm cực tốt.

Nhưng lần này đều là VIP tới khiến hội trường oanh động, tôi tuyên bố hai điều. Thứ nhất, có thể tìm hoàng đế bổn triều kí tên, chụp ảnh chung. Thứ hai, người triều khác không được tìm hoàng đế khai quốc trút giận. Chủ yếu là nhằm vào các hảo hán thôi. Kết quả hoàn toàn dư thừa, bọn thổ phỉ hiện tại rất vô vị, là một trong những vị khách tới sớm nhất, bọn họ hoàn toàn hiểu được còn sống là phải hưởng thụ, rất siêu nhiên.

Điều làm tôi không ngờ là thái độ lạnh nhạt của 300 Nhạc Gia Quân khi thấy Triệu Khuông Dận, tôi tưởng rằng bọn họ dù không quỳ lạý khai quốc thái tổ cũng phải nhìn đầy thiện cảm, thật không ngờ bọn họ chỉ phục tùng Nhạc Phi mà thôi, chuyện này cũng phải nói tới là do Tống Cao Tông nghi ngờ Nhạc Phi, 300 quân trung với Nhạc Phi, trung Nhạc Phi mà không trung với quốc gia, chẳng phải là thủ đoạn của người lãnh đạo, là mị lực nhân cách.

Nghi thức hoan nghênh qua đi, một đám nghệ thuật gia vây quanh Lý Thế Dân, không phải hâm mộ mà rất nhiều người muốn vẽ về vị hoàng đế sơ Đường này, Lý Thế Dân cũng muốn biết “Chí Kim Tư Hạng Vũ” nên hỏi Trương Trạch Đoan, Vương Hi Chi cùng hai vị thần y, rốt cuộc chẳng ai biết, đơn giản ngồi chung nói chuyện phiếm thôi.

Các hảo hán mặc dù sinh trước Thành Cát Tư Hãn, chiếm hết tiện nghi, nhưng biết đây là vị anh hùng trên thảo nguyên, cũng không có để ý mối hận diệt quốc, kéo lão nhân đi uống rượu.

Triệu Khuông Dận cùng Chu Nguyên Chương tự nhiên cũng chẳng nhàn rỗi, đều tự tìm bạn tâm đầu ý hợp nói chuyện, có thể thấy hai vị này chưa thích ứng với hoàn cảnh, thấy ở đây trăm người, chẳng ai dập đầu, nhưng bọn họ nghe nói Tần Thủy Hoàng tự đi đào mộ mình, Lưu Bang cùng chung với một tiểu thương nhân làm hàng giả thì tâm tính mới cân bằng.

May mắn Ngô Tam Quế không có mặt, nếu không tôi cũng không biết lão có chơi Chu Nguyên Chương không, còn vài ngày nữa Khang Hi tới, lúc này tôi cũng nhận ra thủ đoạn của Hán gian rồi, hơn nữa chả biết Lý Tự Thành có đến nốt không, phàm là người đánh nhau với lão thì không thể để ở chung, có vẻ còn thảm hơn Tần Cối.

Tôi thấy tạm thời không có việc gì, cuộc sống cụ thể tự nhiên từ Tú Tú cùng mọi người hỗ trợ chiếu cố, tôi theo lời Vương Dần chỉ dẫn đi tới chỗ để xe, tôi rất hiếu kỳ Hạng Vũ lưu cho tôi thứ gì.

Lúc mở của xe, quả nhiên tôi thấy trên tay lái có một tờ giấy, tôi mở ra, thấy trên đó ghi mấy chữ lớn: Anh tìm thấy Ngu Cơ rồi, cô ấy trong lòng anh.

Trong phút chốc, tôi liền như bị nước lạnh rót lên đầu, tìm Ngu Cơ, đi đâu tìm?

Tôi nhất thời nhớ tới tối quá, Hà Thiên Đậu vốn muốn nói cho Hạng Vũ Ngu Cơ đầu thai nơi nào, nhưng Hạng Vũ ngăn trở, còn nói mình biết rồi, tôi còn tưởng là có gì huyền bí, hiện tại nghĩ ra, anh ấy căn bản là sợ hãi nghe Hà Thiên Đậu nói là giết chết một tia hy vọng cuối cùng, hiện tại anh ấy cưỡi ngựa tung tăng, chẳng biết thân ở nơi nào, còn nói Ngu Cơ ở trong lòng, quá thi thơ, con mẹ nó chắc là muốn đi tự sát.

Tôi còn nhớ anh ấy ôm Trương Băng khi đã bị lộ mặt, mặt lộ vẻ vui mừng quỷ dị, đó là vì anh ấy cùng Trương Băng ở chung cũng không vui, sự thật cùng lý tưởng xung đột làm anh ấy mâu thuẫn, khi Trương Băng bị vạch trần, Ngu Cơ sống lại, lại thành hóa thân của hoàn mỹ mà anh ấy yêu nhất, tâm của Bá Vương cũng đã sống lại.

Hiện tại, tôi chỉ có thể hy vọng Hạng Vũ bỏ đi chơi có thể khuây khỏa, có lẽ anh ấy trở lại chốn xưa tưởng nhớ một hồi, mà cũng có lẽ, từ nay về sau tôi sẽ không còn được gặp lại vị tổ tông của Bánh Bao nữa...

Tôi buồn bực cực độ, lúc này tôi mới phát hiện trên của kính xe ô tô có mấy thủ ấn màu đỏ, bởi vì cần gạt nước xe tôi bị hỏng, cho nên một nửa đều là bùn, thủ ấn nhấn lên làm bùn rơi xuống, hiệu quả rất không rõ ràng, kết quả người phá hoại còn chưa vừa lòng lại ấn vài cái lên thân xe.

Tôi tức giận giơ chân mắng to: “Thằng nhóc nào làm đây?”

Tôi đang điên tiết, chợt nghe có người ở sau nói: “Đây là Mafia làm, lưu dấu tay trên xe, nói rõ bọn họ sẽ xuống tay với chú.”

Tôi nhìn lại, là Phí Tam Khẩu, anh ấy nhắc nhở tôi, Mafia dường như có thói quen này, cũng không biết có phải là học Lý Mạc Sầu không nữa.

Tôi chẳng để ý được nhiều hơn nữa, nhìn lại thủ ấn trên xe, bỗng tức giận ngửa mặt lên trời hét to: “Mẹ nó, bọn Mafia này còn có thằng tay sáu ngón à....”