Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông




Hai ngày hôm sau tôi rời giường từ sớm, không kinh động bất cứ ai, cùng Hạng Vũ đi tìm xe của tôi.

Tôi cưỡi ngựa đi chầm chậm dạo mát, nói: “Vũ ca, Đường đao hiện tại anh không làm được không nói, bàn đạp móng ngựa mấy thứ đồ chơi này tốt nhất cũng đừng làm, chuyện này dễ dàng thay đổi lịch sử.”

Hạng Vũ nói: “Anh dù sao cũng xem như một nửa nhân sĩ xuyên qua, không làm chút gì ra cũng thật quá uất ức chứ hả?”

Tôi nói: “Hay là trước tiên đúc thằng cu đi, anh cùng chị dâu ân ái sao không thêm mấy tổ tông cho Bánh Bao, nếu mà không được em mang bí phương của An Đạo Toàn cho anh?”

Hạng Vũ: “....chú giữ lại đi.”

Tôi đi vào xe bắt đầu cởi xuống từng món đồ chơi, Hạng Vũ buồn bực nói: “Chú làm gì vậy?”

“Không thể mang về, máy thứ này em không dám mang về lần nữa, đúng rồi, hoàng kim giáp của anh còn ở chỗ em, lần sau em mang tới cho.”

Hạng Vũ vò đầu: “Thật là, mấy ngày trước anh liền thấy mất, anh còn tưởng A Ngu ném đi.”

Tôi cởi sạch quần áo trên người, cầm thảm che tới eo, phất một tay chào Hạng Vũ nói: “Vũ ca, em đi đây, thứ cho Tiểu Cường khôi giáp tại thân không thể thi toàn lễ.”

Hạng Vũ cười cười nhảy từ trên con thỏ xuống, thất thố nhìn tôi, mãi tới khi tôi vào xe anh ấy còn không nghĩ ra phải nói gì khi cáo biệt, tôi chậm rãi khởi động xe, rốt cục thấy Hạng Vũ ngày càng xa đứng ở chỗ cao hướng tôi vẫy tay, có vẻ cô đơn, tôi bỗng thấy xót xa, các anh hùng cũng đáng thương... gì mà ta không phải anh hùng chứ? Cười cái làm 10 vạn đại quân bỏ chạy không tính là anh hùng sao?

Lần này không dùng bao lâu quãng đường tôi đã tiến nhập vào trục thời gian, trước mắt loang láng màu sắc sặc sỡ, tôi tăng tốc lên lớn nhất, tôi cuối cùng cũng đúc kết chút kinh nghiệm, kỳ thật xăng đến triều Tần là đủ. Chỉ trách tôi nửa đường tham ngắm phong cảnh nên tổn hao nhiều, xe lái chậm thì phí xăng, chạy nhanh trong trục thì tiết kiệm xăng, trăm km có 5 lít là đủ rồi.

Trải qua hơn 9 giờ bôn ba, rốt cục tôi đã trở về, tôi dừng xe ở cửa nhà thì như cảm giác đã qua mấy đời, nhưng mà nói thật trở về cũng không thế nào tốt đẹp, đầu tiên không thích ứng không khí, giống như bị nhét vào nồi, tôi đã có thói quen nhìn trước mắt mênh mông không có gì cùng không khí trong lành. Còn nữa là nơi này chúng tôi dù đã lập xuân, nhưng thành thị phương bắc vẫn rất lạnh, trong trục thời gian nhiệt độ bị kiềm chế, hiện tại chỉ ở bộ vị mấu chốt đắp một cái thảm nên khó chịu nổi, tôi vừa mở cửa xe đã muốn đi vào trong nhà, chỉ thấy phía sau đi tới một đám người, bọn họ đang do một nữ nhân viên bán hàng dẫn đầu đi thăm, vừa chỉ hai bên nhà cửa vừa chỉ giả sơn.

Trong tình huống quấn mỗi cái thảm tôi vội vàng lùi về xe. Đối phương mặc dù không phát hiện tôi chật vật nhưng cũng phát hiện trong xe có người. Một đôi vợ chồng như phát hiện bảo bối chạy tới chỗ tôi. Phụ nữ nói: “Ôi chao tiên sinh, nghe nói nơi này nhà chỉ bán được 2 căn, xem ra đúng là ngài, chúng tôi muốn hỏi thể nghiệm của bản thân ngài xem nơi này thế nào? Dù sao không thể nghe nhân viên bán nhà ...” Phụ nữ chạy tới trước xe của tôi, liếc mắt thấy tôi trần như nhộng ngồi trong xe, còn ra vẻ nhàn nhã đi chơi, một tay đặt lên cửa kính xe, lập tức đỏ mặt quay trở về.

Ông chồng cũng thấy tôi, bất quá vị này từng trải, đi tới trong xe nhìn thoáng quá, chắp tay sau lưng hỏi: “Ngài đây là...”

Tôi lấy tay gõ cửa xe, thản nhiên nói: “A, tôi là người thích bơi vào mùa đông.” Nói xong còn làm bộ vỗ tai ra vẻ bị nước vào tai, người đàn ông mắt sáng lên. Quay đầu lại hỏi nhân viên bán hàng: “Hồ nhân tạo của các vị có thể bơi sao?”

Nhân viên bán nhà: “...À, hẳn có thể.”

Người đàn ông thò tay qua cửa sổ với tôi: “Vui mừng gặp mặt, tôi cũng là người thích đi bơi vào mùa đông.”

Tôi chỉ trông mong bọn họ chạy nhanh đi, bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Hân hạnh, hân hạnh.”

Người đàn ông nhìn xem cái hồ nhân tạo còn chưa đóng băng, nhìn tôi nói: “Anh có thể bơi cho chúng tôi xem một vòng không?”

.....

Buổi tối tôi khoắc chăn dày ngồi ở sô pha, trước mặt là canh gừng do Bánh Bao nấu.

Mặc dù chưa biểu diễn cho người đàn ông kia coi, nhưng cũng lạnh chết tôi rồi, người đàn ông kia cực kỳ hưng phấn nói sẽ mua nhà ở đây, sau này mùa đông có bạn cùng đi bơi, người phụ nữ không đồng ý, nói nhỏ với chồng: “Em thấy người nó giống kẻ biến thái, chúng ta đi nơi khác đi..”

Hoa Mộc Lan nhìn tôi chật vật không chịu nổi cười hỏi: “Chú đi đánh nhau ở đâu đấy?” Cô ấy lúc mở cửa cho tôi thì tôi còn trần như nhộng, cảm ơn trời đất cô ấy không nói cho Bánh Bao.

Ngô Tam Quế đi tới trước mặt tôi ngửi khịt khịt, vẻ mặt xấu xa cười hề hề: “Anh ngửi được hương vị chiến trường.”

Bánh Bao a một tiếng nói: “Anh đánh nhau với ai? Mấy ngày này anh đi đâu, điện thoại cũng báo nằm trong vùng phủ váy, cũng không gọi điện cho nhà một cái.”

Tôi bưng canh gừng lên húp hai hớp, nước mũi chảy lòng thòng: “Chồng của em, một người đối mặt thiên quân vạn mã. Em đoán thế nào, anh chỉ cần cười ha ha, đối phương 10 vạn đại quân chạy sạch...”

Bánh Bao dậm chân: “Anh đã sốt đến hồ đồ rồi, mọi người nhìn anh ấy kìa, em chuẩn bị khăn lạnh đắp mặt.”

Ngô Tam Quế nhìn Bánh Bao rời đi, kéo tôi nói nhỏ: “Tiểu Cường, mấy ngày này chú đi đâu?”

Tôi vẫn chưa hết khoái trá: “Em nói với mọi người, Vũ ca đánh trận thận bá cháy, lấy 3 vạn người địch 10 vạn, đối phương còn không có lực hoàn thủ -- bất quá anh ấy cũng nói tiền đề là có em trợ giúp.”

Ngô Tam Quế sửng sốt: “Chú thật đi gặp Hạng Vũ lão đệ?”

Tôi thở dài một hơi: “Việc này nói với mấy người thôi, bất quá không cần nói cho Bánh Bao, em sợ cô ấy động thai khí, em thật sự gặp Vũ ca rồi...” Tôi nói chuyện trục nhân giới với bọn họ, Ngô Tam Quế kích động: 

“Nói thế bọn anh cũng có thể trở về?”

Hoa Mộc Lan ngắt lời: “Không nhớ được, cho dù chúng ta có thể trở về cũng là phải uống Mạnh bà thang, Tiểu Cường nếu không đi tìm chúng ta, chúng ta cũng sẽ không biết mình đã chết một lần.”

Ngô Tam Quế nắm lấy tay tôi hưng phấn nói: “Vậy...” nhưng mà nói xong một chữ, không có nói tiếp, thật lâu sau mới ảm đạm: “Ai, vậy Tiểu Cường không cần phải đi tìm anh. Anh cả đời không có gì đáng giá lưu luyến, chú không cần phải tới.”

Hoa Mộc Lan cũng cảm khái: “Có tài năng ở trong lịch sử lưu lại chút danh, kỳ thật người nào mà chẳng một đời gian khổ, muốn cho chị sống 12 năm như vậy, chị sợ không chịu nổi.”

Tôi nghiêm trang nói: “Vậy có ý gì, là không chào đón em tới nhà hai người hả?”

Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế liếc mắt nhìn nhau cười ha hả: “Tốt nhất đừng đi, chú đi tìm bọn anh đã là nói lên chú mang phiền toái tới thôi.”

Lúc này Bánh Bao mang theo một cái khăn lạnh tới: “Nhanh lên nhanh lên, cho anh ấy nằm xuống....”

Khỏi phải nói. Bị khăn lạnh của Bánh Bao cuốn lấy tôi cảm thấy vô cùng tốt, tôi bỗng nghĩ: Những người này trở về sau đó đại bộ phận muốn sống theo quỹ tích cũ, đương nhiên sẽ có chuyện xảy ra, nhưng là tính cách của người ta mới là nhân tố quyết định, ví dụ như Hạng Vũ, anh ấy tuyệt đối sẽ không vì một hai sự việc ngẫu nhiên phát sinh mà thay đổi cái nhìn với bằng hữu cùng địch nhân, nói cách khác chính anh ấy tiêu hóa ảnh hưởng xảy ra, bởi vậy tôi có một kết luận, làm xong chuyện Kinh Khờ cùng Chính béo, cơ bản sẽ không cần phải chạy tiếp.

Ngày thứ hai tôi mang theo mang theo khăn quấn đầu tìm Hà Thiên Đậu, Sáu Lưu cũng ở đó. Hai lão khốn kiếp còn muốn biến chiến tranh thành tơ lụa chơi rất thân, tôi ngồi xuống sô pha nhà Hà Thiên Đậu, nói: “Lần này không đi tới triều Tần.”

....

Hà Thiên Đậu nói: “Bọn anh biết, đang nói chuyện này đây.”

Tôi duỗi tay ra: “Cho vài viên thuốc để bỏ qua chuyện này đi.”

Sáu Lưu hỏi: “Chú định làm gì?”

Tôi nói: “Tôi nghĩ qua rồi, trước tiên cho Kinh Kha ăn thuốc, Tần Thủy Hoàng là hoàng đế tôi tiếp cận khó khăn, chỉ cần cho Kinh Kha ăn thuốc không ám sát Chính béo là được rồi.”

Hà Thiên Đậu cười cao thâm: “Chỉ sợ không dễ thế.”

Tôi nói: “Tôi chủ yếu đi vì cứu Kinh Kha, kỳ thật chúng ta không đi quản bọn họ, Chính béo hẳn là cũng an nhiên vô sự, phải không?”

Hà Thiên Đậu lắc đầu liên tục: “Chú đã quên một chuyện. Kinh Kha thứ Tần thì chủy thủ còn ở chỗ chú đó, đây chính là đạo cụ quan trọng, đương nhiên, Kinh Kha không có sẽ dùng một thanh khác đi thích sát Tần Thủy Hoàng. Cũng có thể sẽ dùng vũ khí khác hay biện pháp khác, nhưng đây là một chuyện cực xấu cho sự kiện trọng đại, cho dù hắn dùng một cái chủy thủ giống như đúc ám sát Tần vương. Kết quả có thể đồng dạng hay không thì rất khó nói.

Tôi nghe được mồ hôi vã ra: Kinh Khờ ngày đầu tới đã hỏi tôi vì sao thứ Tần thất bại, tội dạy cho anh ấy phóng đại bản đồ Triệu quốc, bên trong mang một món vũ khí dài hơn, anh ấy thật sự mang một cây phương thiên họa kích đi hả?

Hà Thiên Đậu mỉm cười nói: “Cho nên, chuyện này mặc kệ từ đạo nghĩa hay trách nhiệm, chỉ sợ chú nhất định phải đi.”

Tôi nghĩ ngợi chút rồi nói với Sáu Lưu nói: “Muốn đi cũng được, lão sửa cái xe đi. Đầu tiên là quần áo này, lần này đi trên cơ bản mấy món quần áo trong viện bảo tàng quốc gia không có mấy cái là tôi mặc được đến nơi -- nếu tôi về mãn thanh mà tóc không để đuôi sam thì là bị chém chết, đi Tần triều pháp luật hà khắc không quần áo bị coi là rác rưởi sẽ bị chặt tay, tôi trần như nhộng thì cảnh sát cũng không bỏ qua, không gặp Tần Thủy Hoàng đã bị thiến - nói không chừng lịch sử vì thế mà thay đổi, người dạy Tần Thủy Hoàng rút kiếm chẳng phải thái giám sao? Nhỡ đời trước là tôi! Còn nữa, xăng cũng không đủ, đầy thùng cũng chưa đủ, tôi tính qua, chạy tới Tần triều thì lúc quay về bình xăng nhiều lắm chỉ đủ tôi về tới Bắc Ngụy, Mộc Lan tỷ không quay về tôi chả có ai quen biết hết.”

Sáu Lưu gật đầu thật mạnh: “Lỗi tại anh, bởi vì trước kia cũng không có trải qua việc này nên xem nhẹ, lát nữa anh cho người tăng cho xe một cái pháp thuật mật phong, chỉ cần thứ gì trong xe cũng không bị ảnh hưởng.”

Tôi đại hỉ, nói vậy tôi có thể giống như thương nhân vượt thời gian, mang trộm mấy thứ thành danh! Ngẫm lại coi, cho dù Tần Thủy Hoàng còn không nhớ rõ tôi là ai, tôi mang duy nhất một cái bật lửa bỏ trước mặt, mở miệng cái nói muốn một quận chắc không khó khăn nha.

Sáu Lưu liếc nhìn tôi: “Bất quá anh phải nhắc chú tốt nhất không mang mấy thứ thời đại đó về, lúc xảy ra chuyện là phiền toái của riêng chú.”

Tôi trầm mặt lại: “Còn nữa, thời gian nguội xe quá dài, mỗi lần là ba ngày, một năm tôi đi làm mười lần nhiệm vụ, cũng chẳng làm được gì khác.”

Sáu Lưu vân vê cằm suy nghĩ hồi lâu: “Điều này anh có thể nghĩ biện pháp, ngày mai cho chú thêm cái thần phong thuật làm nguội động cơ.”

He He, rốt cục buôn bán lời một món, thần phong thuật a, nghe thực uy phong...

Tôi lúc này mới nói chuyện với Hà Thiên Đậu: “Được rồi, đem dược cho tôi.”

Lúc này Hà Thiên Đậu cười he he ho khan hai ba cái mới ấp úng nói: “Dược... có chút vấn đề.”

Tôi nhảy dựng: “Chuyện gì?”

Lần này Hà Thiên Đậu ngược lại thực là lợn chết không sợ nước sôi nói: “Còn không có sản xuất xong.” Lão thấy tôi tay đã nắm gạt tàn thuốc lá, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hét lên: “Bất quá chú có thể cầm theo hấp dẫn thảo.”