Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 15




Editor: Mì Tương Đen.

Gần đây Kiều Tranh có chút phiền muộn, nhóc con bảo bối nhà y đột nhiên không chịu để ý đến y.

Đường Tam Dương hoàn toàn không bạo lực, cũng chẳng có không hợp tác, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, cần ôm ấp thì vô cùng hợp tác leo tới ôm, nhưng dù có làm gì cũng không chịu lên tiếng. Mặc kệ Kiều Tranh nói gì, hắn đều xem như không nghe thấy.

Kiều Tranh cố gắng hai ngày, cuối cùng chịu thua.

Trước kia y nghe nói mỗi tháng yêu thú cũng sẽ có vài ngày khác thường. Nếu tính toán cẩn thận, nhóc con vẫn luôn một mực đi theo y, cũng chưa từng có khúc mắc gì, vậy giờ hẳn là đến tuổi bất thường rồi.

Nghĩ vậy, Kiều Tranh an tâm hơn rất nhiều.

Chẳng qua, gần đây đệ tử trong Thái Ngọ môn phát hiện ra khu vực linh khí mỏng manh phía sau núi bị phá hoại rất nhiều, dù có tăng cường trận pháp phòng ngừa cũng không giảm được sức công phá, đành phải báo cáo lên tông môn, chuẩn bị mời các trưởng lão tới xem xét.


"Lại đây, ta sửa soạn cho ngươi một chút."Một tay Kiều Tranh cố định Đường Tam Dương trên bồ đoàn, tay còn lại cầm phi kiếm thu nhỏ – pháp khí thượng phẩm y mới mua, nụ cười vui vẻ thập phần.

"Chiếp chiếp!" Đường Tam Dương cuối cùng vẫn không nhịn được, phá vỡ trạng thái im lặng mấy hôm nay.

Hết cách rồi, Kiều Tranh đánh chủ ý lên đầu hắn.

Đúng thật là lên đầu!

Kiều Tranh muốn đưa《Trọng Lãng Kiếm Quyết》đến tay Minh Hư chân nhân, thế nhưng làm sao đưa đến được lại là vấn đề khác. Minh Hư chân nhân có huyết thống yêu tộc, mình mang một con yêu thú theo, chắc chắn có thể gây ấn tượng thật tốt.

Thế nhưng, Kiều Tranh quay đầu nhìn Đường chim non chim không ra chim, gà không ra gà, một chút đáng yêu xinh đẹp cũng không có, hai chữ "uy phong khí thế" cách càng xa, có bắn đại bác cũng chẳng với nổi. Ôm Đường Tam Dương bộ dạng thế này qua, nói không chừng người ta còn cho là y ngược đãi yêu thú.


Vậy nên mới có cảnh như bây giờ.

Kiều Tranh định dùng kiếm trong tay cạo sạch "lông ngốc"[1] của Đường Tam Dương, dù y cảm thấy yêu thú có lông ngốc mới là đáng yêu nhất. Chim yêu có lông trên đầu cũng rất đẹp, đáng tiếc lông của Đường Tam Dương đến giờ vẫn còn chưa dài ra.

[1] Lông ngốc: ngốc mao – sợi tóc vểnh lên trên đầu mà các nhân vật trong anime hay có.

"Chiếp!"

Đường Tam Dương giương đôi cánh nhỏ béo múp, cong chân chuẩn bị chạy.

Mặc dù một Kiếm tu sẽ không quá chú trọng ngoại hình của bản thân, thế nhưng không có nghĩa là hắn không chú ý đến ngoại hình của bản thân mình.

Nếu để một Pháp tu cạo mất lông ngốc của mình, về sau hắn làm gì còn mặt mũi lăn lộn trong giới Kiếm tu nữa? Điều quan trọng là, một Pháp tu vô dụng đến chiêu thức mở đầu của kiếm quyết cũng không luyện được như Kiều Tranh, nói không chừng sơ ý một cái sẽ cạo luôn cả lông lẫn da hắn xuống mất.


Đường Tam Dương vẫn còn muốn lấy kiếm chứng đạo, dấn thân vào con đường đầy tiền đồ của một Kiếm tu, sao có thể yên tâm giao mạng nhỏ vào tay Kiều Tranh để y đùa giỡn? Hắn quay đầu dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn Kiều Tranh, quả quyết lưu loát bắt đầu chạy!

Hắn không hổ là yêu thú cấp cao đã thay lông, tốc độ không thể so sánh được với trước kia. Chỉ thấy tro bụi quét qua, Đường Tam Dương nhanh nhẹn nhảy xa mấy trượng, nháy mắt đã sắp tới cửa động phủ.

"Nhóc con, đứng lại!" Kiều Tranh có chút thẹn quá hóa giận, ánh mắt vừa rồi của nhóc con tuyệt đối là chế giễu y. Đúng vậy, bởi vì mấy ngày nay biểu hiện của Đường Tam Dương quá ngoan ngoãn, suýt chút nữa y đã quên đi khí thế uy vũ trong mắt Đường Tam Dương khi hắn phá vỏ mà ra!

Quả nhiên, Pháp tu nói nhảm quá nhiều!
Thừa dịp Kiều Tranh còn đang lải nhải, Đường Tam Dương đã chạy khỏi động phủ, hướng về ánh nắng chói lọi như đang tìm kiếm đại đạo.

Sắc mặt Kiều Tranh thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười lớn tiếng.

"Được rồi, ta lại so đo với một con yêu thú nhỏ làm gì." Dù sao cũng đã mở linh trí, hẳn là ít nhiều vẫn sẽ để ý đến vẻ ngoài của mình. Kiều Tranh nghĩ vậy, phi kiếm trên tay cũng thu về. Y phất tay, ngay lập tức bụi đất mù mịt bay lên khi Đường Tam Dương chạy qua biến mất sạch sẽ, một trận mưa phùn nhỏ rơi xuống, triệt để thanh tẩy động phủ, từng giọt mưa đều tránh khỏi Kiều Tranh.

Thấy Kiều Tranh không đuổi theo, bước chân Đường Tam Dương cũng chậm lại.

Đây chính là chỗ không tốt của thân thể yêu thú.

Đường Tam Dương dùng cánh tự vỗ vỗ đầu mình, về sau hẳn là hắn sẽ mọc ra lông chim màu trắng, cộng thêm cái đuôi là minh chứng cho huyết thống và thực lực của Khổng Tước. Màu lông càng diễm lệ lại càng cao quý hơn, Bạch Khổng mặc dù nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ có hai màu trắng đỏ, nhưng vẫn vô cùng coi trọng lông vũ của chính mình.
Đương nhiên, Đường Tam Dương muốn tự nghiên cứu về bản thân mình, nhổ một sợi lông cũng không sao.

"Ấy, đây không phải tiểu yêu thú Kiều Tranh nuôi sao? Lớn cũng nhanh đấy chứ."

Theo sau Hà Tất Khinh là vài đệ tử nội môn, có nam có nữ, ánh mắt mỗi người nhìn Hà Tất Khinh đều tràn đầy kính nể ngưỡng mộ. Thấy Hà Tất Khinh dừng lại, bọn họ cũng nhìn theo ánh mắt hắn, thấy được Đường Tam Dương.

"Hoá ra là chim Bạch Hỏa." Tâm tư nho nhỏ của một đệ tử bị dập tắt ngay lập tức. Chim Bạch Hỏa ngoài dùng để ăn ra thì còn làm được gì?

"Yêu đan ăn ngon không?" Hà Tất Khinh không trả lời vị đệ tử này, ôm thái độ hỏi thăm với Đường Tam Dương. Nhãn lực hắn không tầm thường, lại vì sư tôn là Minh Hư chân nhân nên vô cùng quan tâm đến yêu thú, ban đầu vốn tưởng Đường Tam Dương là một con chim Bạch Hỏa bình thường, nhưng giờ hắn lại không nghĩ như vậy.
Yêu đan hắn cho Kiều Tranh, đẳng cấp mỗi viên đã lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với chim Bạch Hoả. Nếu Kiều Tranh thật sự cho Đường Tam Dương ăn hết, hẳn đã sớm không kiềm chế được mà đi tìm hắn.

Đường Tam Dương không chút nghi ngờ, nhẹ nhàng gật đầu chim.

"Vậy là tốt rồi. Chờ ta trở về lại đòi đại sư huynh thêm một ít rồi đưa qua cho ngươi." Hà Tất Khinh hài lòng cười cười. "Kiều sư đệ đang ở trong động phủ?"

Đường Tam Dương gật gật đầu lần nữa.

"Thế mà khá thông minh."

Một đệ tử khác thấy thái độ của Hà Tất Khinh với con chim Bạch Hoả này, không khỏi cong lên cười cười, vui vẻ khen Đường Tam Dương một câu.

"Đi thôi. Nếu đến trễ sợ rằng sẽ có người khác đến tìm Kiều sư đệ trước." Khoé môi Hà Tất Khinh cong cong, dẫn theo một đám sư đệ sư muội đi về phía động phủ của Kiều Tranh.
Đường Tam Dương phẩy cánh hai lần, quyết tâm không nhúng chân vào vũng nước đục này. Mấy ngày trước không cẩn thận phá hư phía sau núi hơi nghiêm trọng, giờ hắn lại phải tìm một chỗ mới. Có điều hôm qua hắn đã phát hiện ra đấu trường để đệ tử Thái Ngọ môn diễn luyện, ngày ngày đều có đệ tử Thái Ngọ môn luận bàn trên lôi đài.

Dù sao kiếm pháp trong Thái Ngọ môn cũng chênh lệch không nhỏ so với bên ngoài.

Đường Tam Dương cuối cùng cũng không chống cự được cám dỗ của kiếm pháp, chậm rãi rảo bước đi về hướng đấu trường diễn luyện.



Hà Tất Khinh đến tìm Kiều Tranh, tất nhiên là để truyền đạt ý tứ của đại sư huynh, thu Kiều Tranh làm đệ tử ký danh của sư tôn, đợi đến lúc y kết thành Kim Đan thì lại suy nghĩ xem có muốn chính thức bái nhập làm đệ tử chân truyền hay không. Bất luận Kiều Tranh tốt hay xấu, việc y từ chối Trần Chi Dung đã đủ để Hà Tất Khinh thưởng thức thêm mấy phần.
Trong Thái Ngọ môn tuy nhiều người đố kỵ với Vinh Khách, nhưng khắp nơi học theo điệu bộ tác phong của đại sư huynh, còn luôn đố kỵ đặt điều bôi nhọ đại sư huynh thì đúng là hiếm thấy. Dã tâm thì có nhưng bây giờ còn chưa kết thành Kim Đan, dù mọi việc thuận lợi hơi thì cũng đâu ích gì?

Kiều Tranh muốn kết Kim Đan còn cần tối thiểu tám, chín năm nữa, những năm này cũng đủ để hắn và đại sư huynh nhìn xem y là người như thế nào.

Vinh Khách không yên lòng với Kiều Tranh, việc mời chào đương nhiên sẽ rơi vào tay Hà Tất Khinh. Mấy đệ tử sau lưng hắn đều là người bọn họ xem trọng, trong mười năm này có khả năng sẽ kết thành Kim Đan nhất. Cùng đưa đến, trước mắt là để làm quen với nhau, về sau coi như cũng có thêm bằng hữu trong Thái Ngọ môn, bên cạnh đó cũng coi như khích lệ bọn họ rằng rất nhiều người đều muốn trở thành đệ tử của chưởng môn, bản thân không được sinh ra tâm thế khoe khoang kiêu căng, phải chuyên tâm nỗ lực tu hành.
Những suy nghĩ này, người khác không biết, Kiều Tranh lại nắm rõ ràng trong tay.

Y và Hà Tất Khinh trò chuyện vô cùng vui vẻ tự nhiên, dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ cũng làm không ít đệ tử sau lưng Hà Tất khinh xua tan cảnh giác.

"Đã vậy, lát nữa ta dẫn Kiều sư đệ tới chỗ quản sự làm một cái lệnh bài, quy về mạch Bán Hư của chúng ta." Hà Tất Khinh quyết định rất nhanh. "Về sau cùng là đệ tử một mạch, mọi người phải hoà thuận với nhau."

"Đa tạ Hà sư huynh, ta nhất định sẽ cố gắng." Kiều Tranh vô cùng vui vẻ nói.

"Đúng rồi, vừa rồi ta có nhìn thấy tiểu yêu thú của đệ. Đệ đúng là qua loa, để nó chạy lung tung như vậy cũng không sợ bị lạc mất." Nụ cười trên môi Hà Tất Khinh vô cùng xấu xa. "Ta nói này Kiều sư đệ, Thái Ngọ môn chúng ta có vô số đệ tử, nhưng chẳng có bao nhiêu người tích cốc thành công, người không mua nổi chim Bạch Hỏa để ăn lại càng nhiều."
Nghe hắn nói xong, Kiều Tranh sững sờ.

"Ý của sư huynh là...?"

"Vừa rồi ta gặp nó gần đấu trường diễn luyện, nơi đó có rất nhiều đệ tử đấu pháp. Không chừng lại có người nổi lên tâm tư muốn ăn ăn thịt yêu thú bồi bổ đấy."

Kiều Khanh cười khan, trên mặt đã lộ rõ vẻ lo lắng.

"Cái này... Sư huynh, ta có thể đi tìm nó trước không?"

"Đi mau đi." Hà Tất Khinh cười tủm tỉm. "Vừa lúc ta có thể giúp đỡ sư đệ bố trí động phủ thật tốt."

"Vậy đa tạ sư huynh."

Nói rồi Kiều Tranh thi pháp, ngự kiếm bay nhanh về hướng đấu trường diễn luyện.

"Sư huynh muốn kiểm tra động phủ của Kiều sư đệ cũng đâu cần doạ y như vậy. Ta thấy con yêu thú kia cũng không tồi, vạn nhất thật sự trở thành bữa ăn trong miệng người khác thì thật đáng tiếc." Một nữ tử dung nhan diễm lệ trêu chọc.
"Ta cũng đâu có nói dối." Hà Tất Khinh cong khoé môi, vừa lúc có thể xem lai lịch của Kiều Tranh và con yêu thú kia, tội gì lại không làm? Vả lại, chuyện yêu thú của đệ tử nuôi dưỡng bị lén lút bắt trộm làm thịt cũng đã xảy ra không ít lần, hắn chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

Có điều, đúng là hắn có hứng thú với động phủ của Kiều Tranh."



"Ta đã đặt một phần《Trọng Lãng Kiếm Quyết》trong động phủ, hẳn là bọn họ sẽ nhìn thấy." Kiều Tranh giẫm lên phi kiếm, mặt mày chẳng còn giả bộ ngượng ngùng, trái lại hiện rõ nét hưng phấn.

Muốn tặng lễ, cũng phải có kỹ xảo.

Mặc dù y là phế vật của Kiếm đạo, nhưng vẫn thấy được rõ ràng sự bất phàm của《Trọng Lãng Kiếm Quyết》.

Rất nhanh đã tới đấu trường diễn luyện, Kiều Tranh thu phi kiếm về, thả thần thức ra tìm vị trí của Đường Tam Dương.
"Chiếp chiếp!"

Ở góc Tây Nam của đấu trường, đệ tử vây thành một vòng, từng ánh mắt buồn cười, kinh ngạc, khát vọng của họ đều hướng về một con chim Bạch Hỏa vô cùng uy phong lẫm liệt!

Đường Tam Dương hai chân đứng thẳng trên mặt đất, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nam tử trước mắt.

Đối diện hắn là một đệ tử ngoại môn tướng mạo tráng kiện, nhìn qua cũng có nét anh tuấn. Đáng tiếc, trên mặt trái của gã hiện rõ một dấu chân chim đỏ tươi trông vô cùng buồn cười, sắc mặt tất nhiên cũng vô cùng kém.

"Tiểu súc sinh, cho thể diện mà không cần!" Nhiều đệ tử vây quanh như vậy, nam tử kia mặt có dày đến đâu cũng không thể lấy pháp khí ra đối phó với một con yêu thú còn chưa thành niên, dáng vẻ rõ ràng là được nuôi thành sủng vật.

Hôm nay chắc chắn là ngày xấu, gã chỉ định bắt gà tẩm bổ một chút, ai ngờ lại vớ phải một con quái thai? Gã đã ăn nhiều chim Bạch Hỏa như thế, nhưng thật sự chưa từng có một con nào dám lưu lại dấu chân trên mặt gã!
Nói không chừng đây là yêu thú biến dị!

Nếu như vậy, có nuôi thành hình dạng của chim Bạch Hỏa bình thường cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Yêu thú biến dị mặc dù đều là yêu thú cấp thấp, nhưng sau khi biến dị đều có tỉ lệ xuất hiện hiện tượng đột phá, không chừng tới lúc đó sẽ trở thành một trợ thủ tuyệt hảo!

Nghĩ vậy, nam tử kia không định dùng pháp khí tổn thương Đường Tam Dương nữa, dùng tay bắt cũng không thành vấn đề.

Chỉ thấy tay trái gã bấm pháp quyết, trên đầu ngón tay phải nháy mắt xuất hiện một sợi dây mây. Dây mây toàn thân xanh biếc, những cái lá cây nho nhỏ đung đưa dưới ánh mặt trời trông vô cùng đáng yêu, thoạt nhìn còn có phần linh động.

"Thiên Tự Vạn Nhiễu Đằng!"

Có đệ tử biết nhìn hàng thốt lên, rõ ràng đây chính là hiện tượng chỉ xảy ra khi thi triển Thanh Đằng quyết đến cực hạn. Dù đây chỉ là một sợi dây mây nhỏ, nhưng điều này cũng chứng minh đệ tử ngoại môn này đã nghiên cứu pháp quyết này rất sâu.
"Đi!"

Nam tử kia hét lớn một tiếng, ngay lập tức dây mây không ngừng lan ra, nháy mắt đã vây kín xung quanh Đường Tam Dương, giương nanh múa vuốt.

Đường Tam Dương mắt cũng chẳng thèm chớp, vuốt nhỏ đạp nhẹ lên nền đất, vào đúng giây phút dây mây xông lên lập tức tung cánh thoát khỏi vòng vây của trùng điệp, lượn vòng trong không trung, ngừng một giây rồi mạnh mẽ đá về phía nam tử kia, tiếp tục lưu lên một dấu chân chim!



Lời lảm nhảm của editor: gần đây tớ u mê bộ Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Ổn Định Thiên Hạ quá, vừa đu truyện vừa cười tít mắt luôn. =))) nếu cả nhà thích thể loại đế vương cung đình, ngọt ngọt mà vẫn có cốt truyện đầy đủ thì tớ nghĩ bộ này cũng là một lựa chọn không tồi đâu nè.