Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 47




Minh Hư đương nhiên sẽ chấp nhặt với Đường Tam Dương.

Nếu không phải vì bình thường yêu thú đều có bản tính bảo vệ con non, chỉ sợ bây giờ Minh Hư đã có tâm bóp chết Đường Tam Dương. Hắn vất vất vả vả vì giấu giếm thân phận huyết mạch của mình mà hao hết tâm tư, Đường Tam Dương ngược lại tùy tiện ném một tờ giấy khiến hắn rước lấy bao nhiêu phiền phức.

Được rồi, phiền phức chủ yếu đều bị Minh Hư giao cho Vinh Khách giải quyết.

Nhưng mà Minh Hư vẫn quyết tâm phải cho Đường Tam Dương một bài học nhớ đời. Tên này căn bản là trẻ trâu giới yêu thú, không dạy dỗ hắn có thể lật trời cho ngươi xem. Thú non ra đời chưa được mười năm, ngay cả hóa hình còn xa mới đến thế mà dám một mình chạy tới đại bản doanh nhân tu?

“…” Đường Tam Dương muốn há miệng giải thích nhưng lập tức phản ứng kịp, thật ra mình không cần cũng không phải giải thích với Minh Hư, “Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Ngụ ý là Minh Hư không cần quá lo lắng.

“… Ta không phải đang lo cho ngươi.” Mặt Minh Hư vặn vẹo thấy rõ, “Chẳng qua tiểu hữu ngươi đã là luyện khí sư, mấy ngày tiếp theo làm phiền ngươi nhiều.” Minh Hư ngoài cười trong không cười nói.

Đường Tam Dương không khỏi cảm thấy bất an, luôn cảm giác có chỗ không đúng.

“Lại nói hóa ra trong giới yêu thú chúng ta cũng có thể xuất hiện đại sư luyện khí.” Ánh mắt Minh Hư nhìn Đường Tam Dương tràn đầy kinh ngạc, “Chuyển thế vẫn diệu dụng như vậy, sau này nếu trở về, ta nhất định sẽ tuyên dương với tộc nhân.”

Đường Tam Dương im lặng nhìn Minh Hư, rất muốn nói cho người có ý đồ mách lẻo trước mắt rằng hẳn là hắn sẽ không quay về bộ tộc yêu thú, nên thủ đoạn nhỏ của Minh Hư không có hiệu quả uy hiếp. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Đường Tam Dương vẫn thông minh không nói rõ ràng. Xem như để tiền bối trước mắt này vui vẻ một chút =v=.

Tin tức trong tay Kiều Tranh có một cây bút diệu sinh sau khi được đại sư luyện khí Đường Nhất Dương tế luyện đã thăng cấp thành bảo khí nhanh chóng truyền khắp Thái Ngọ môn làm cả đám trúc cơ viên mãn, chân quân kim đan đỏ mắt.

Đây chính là bảo khí đó, bảo khí.

Dùng pháp khí của tu sĩ trúc cơ viên mãn tế luyện lại một chút liền thăng cấp thành bảo khí, đại sư luyện khí này trâu bò cỡ nào chứ? Bình thường lũ nhóc luyện khí Đan Khuê môn toàn hét giá một thanh phi kiếm bảo khí hạ phẩm đủ làm người ta phá sản, nhưng cố tình người ta độc tài đại sư luyện khí giới Tu Chân, không thể không nén giận. Mà bây giờ, cuối cùng một đại sư luyện khí cũng tới Thái Ngọ môn họ rồi!

Cảm tạ chưởng môn có bằng hữu tốt như vậy, cảm tạ Kiều Tranh trên đường gặp được Đường Nhất Dương!

Đường Nhất Dương nhìn “quà tặng” và “chút kính ý” chồng chất như núi trong động phủ được phân, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Từ khi hắn ngứa nghề giúp món bảo khí trên người Vinh Khách thăng cấp trước mặt mấy luyện khí sư của Thái Ngọ môn, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều thay đổi. Ánh mắt nhiệt tình như lửa khiến Đường Tam Dương không khỏi nâng cao cảnh giác, chuẩn bị xông ra vòng vây trùng điệp bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc những pháp tu này trước giờ không chịu đối cứng với hắn, từng người lời hay ý đẹp vẻ mặt tươi cười mang một đống lại một đống quà đến động phủ của hắn, không nói yêu cầu gì đã vui vẻ rời đi. Đồ vật nhận được mấy ngày nay so với lúc hắn đi cướp cùng Kiều Tranh còn tới nhanh hơn.

Tiêu chuẩn đãi ngộ cao như thế làm Đường Tam Dương không thể không liên tục cảm thán.

Ở đại lục Kiếm Tu, mỗi kiếm tu đều là luyện khí sư. Một đại sư luyện khí không nhất định là kiếm tu kiếm đạo cao siêu nhưng một kiếm tu ưu tú nhất định sẽ là một đại sư luyện khí lợi hại. Kiếm tu ở đại lục Kiếm Tu luyện khí phần lớn dựa vào thể chất bẩm sinh, họ có thể phân biệt ưu khuyết của các loại tài liệu dễ như trở bàn tay, tất nhiên cũng có thể tiến hành dung hợp và tái tạo chúng.

Ở đại lục Kiếm Tu, Đường Tam Dương chưa từng bị người vây quanh vì thân phận đại sư luyện khí. Nhưng mà đến Thái Ngọ môn, những người kia hoàn toàn không nhìn thân phận kiếm tu của hắn, ngược lại tán thưởng không thôi thân phận luyện khí sư. Đây chính là phiên bản “lấy gùi bỏ ngọc”, hoàn toàn chú ý sai trọng điểm.

Lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp đựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc; ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng

Tất cả chuyện này khiến Đường Tam Dương rất tức giận.

Nhưng càng tức giận hơn là gia hỏa Kiều Tranh.

Y vừa về Thái Ngọ môn thì đại môn không ra nhị môn không bước, hệt như tiểu thư khuê các. Bây giờ Đường Tam Dương đang là nhân vật đầu đề, hận không thể không dính dáng tới hắn mảy may. Từ sau ngày đầu tiên trở về, Đường Tam Dương cũng không gặp được Kiều Tranh.

Qua sông chặt cầu, bỏ đá xuống giếng, vong ân phụ nghĩa chính là nói loại người này.

Đường Tam Dương tức giận, chọn chọn lựa lựa trong đống quà đệ tử Thái Ngọ môn tặng luyện chế được một thanh linh kiếm miễn cưỡng dùng thuận tay, chạy tới diễn đấu trường Thái Ngọ môn, ép tu vi xuống kỳ trúc cơ đồng thời buông lời ai kiên trì một trăm chiêu không bại dưới tay hắn thì hắn sẽ luyện chế một thanh vũ khí không ràng buộc cho đối phương.

Thoáng chốc, tu sĩ toàn diễn đấu trường mắt tỏa kim quang, hận không thể cùng lên đánh một trận với Đường Tam Dương.

“Đường tiền bối, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tại hạ bất tài, tung gạch nhử ngọc lên trước lĩnh giáo cao chiêu của Đường tiền bối.” Một nam tử thô cuồng dựa vào ưu thế bệ đá tới gần diễn đấu trường, huênh hoang ra sân đầu tiên.

Đường Tam Dương hơi trừng mắt, luôn cảm thấy đối phương khá quen mắt.

Nhưng mà tu vi phế vật của gã này không đáng để hắn dùng kiếm, một cước đã đá bay đối phương, suýt chút thổ huyết.

“Phì, Dương Vân thật thú vị, lại bị người ta đá xuống?” Trong đám tu sĩ bỗng truyền ra tiếng cười to, các tu sĩ biết chuyện cũng cười ha hả.

“Này, từ khi hắn bị yêu thú của Kiều sư huynh đá một cước, sư huynh đệ cùng hắn đối chiến lúc sau không phải đều cố gắng dùng chân đá ở chiêu cuối cùng sao?”

“Dương Vân về sau không phải quá lợi hại, thân pháp luyện khá được. Đáng tiếc gặp phải Đường tiền bối, nếu không lấy kinh nghiệm bị đá nhiều lần như vậy, hắn chắc chắn trốn được.”

À, nhớ rồi.

Đường Tam Dương nhìn nam tử bị hắn đá xuống đài không ngừng xoa ngực, rốt cuộc nghĩ ra. Đây không phải quỷ xui xẻo lần trước hắn tới diễn đấu trường cho một cú Hồi Toàn Cước để lại dấu móng vuốt sao?

Dương Vân gục dưới đài nghe thấy lời nói của đám bạn xấu vô lương, khuôn mặt to giận đến đỏ bừng. Hừ hai tiếng, cúi người với Đường Tam Dương xong yên lặng đi vào đám đông, níu lấy người lên tiếng đầu tiên mà bạo đánh.

Đường Tam Dương ngoắc ngoắc ngón tay với chúng tu sĩ phía dưới, “Lên tiếp!”.

Âm thanh trầm thấp, khí thế dọa người.

Đường Tam Dương đứng trên bệ đá cao cao, ở trên cao nhìn xuống đám người, giống như căn bản không để người phía dưới vào mắt.

Không thể nghi ngờ, nó đã khơi dậy lòng hiếu chiến của các tu sĩ ở đây.

Nhóm luyện khí sư của Đan Khuê môn họ cũng từng gặp, trình độ luyện khí cao nhưng đấu pháp không có chỗ nào lợi hại. Người trước mắt khẳng định cũng như vậy, dù đánh thắng một, hai người cũng không có khả năng thắng tất cả!

Nếu bị một luyện khí sư đánh bại, còn là một luyện khí sư ngoại lai đánh bại thì đúng là mất sạch thể diện.

Không thể vứt thể diện Thái Ngọ môn.

Quần tình xúc động, từng người lấy ra bản lĩnh giữ nhà, thậm chí có mấy chân quân kim đan không chịu nổi cám dỗ của cam kết từ đại sư luyện khí, đi lên luyện tay một chút.

Hơn nửa ngày sau.

Đám đệ tử kêu gào thể diện Thái Ngọ môn gục ngã toàn bộ, mấy chân quân kim đan cũng che mặt rời đi mà Đường Tam Dương vẫn mây trôi nước chảy như lúc mới lên đài, giống như căn bản không động đậy chút nào.

Thật là không dùng được!

Đường Tam Dương liếc nhóm pháp tu trên mặt đất vẫn chưa đứng dậy, lần nữa có cảm giác chỗ cao lạnh lẽo vô cùng của kiếp trước.

Quả nhiên vẫn không thể kỳ vọng quá cao vào pháp tu.

Trừ miệng lưỡi lợi hại chút, cơ bản cũng là đơn thuần dựa vào pháp khí và thân pháp công kích từ xa, một khi bị đến gần thì chẳng mạnh hơn người phàm là bao. Đoán chừng một mình Kiều Tranh vẫn có thể hạ gục những người này!

Nhắc đến Kiều Tranh, tận lúc này y cũng chưa ra ngoài.

Nhất định là vì hắn gây động tĩnh chưa đủ lớn, nếu không đến diễn đấu trường của Tam Nguyên Kiếm Đạo môn thử một lần xem.

Nói đến Kiều Tranh một chút vậy.

Khụ khụ, y vô cùng cảm tạ Đường Nhất Dương đã thu hút toàn bộ ánh mắt trong Thái Ngọ môn, thật đấy.

Nếu không, y sẽ không có cơ hội né tránh không ít tai mắt trực tiếp đến hỏi Vinh Khách một phần thủ lệnh, chạy đến trước động phủ của Thẩm Trì.

Kiều Tranh không ôm Đường Tam Dương theo mà để nó ở lại động phủ. Nếu y mang Đường Tam Dương theo, không chừng Thẩm Trì sẽ động tâm với máu khổng tước! Vì an toàn của Tam Dương, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Trên người Kiều Tranh ngoài tinh hóa ưu đàm ra còn có một chút linh xu kim sa, chuẩn bị hai tay luôn có thể đổi được Tam Chuyển Tù Tâm Đan.

Danh tiếng của Thẩm Trì, Kiều Tranh có nghe sơ qua.

Tiếng tăm hắn không tệ, nghe nói là người tính tình ôn hòa, rất có mị lực.

Ít nhất khi Kiều Tranh hỏi Vinh Khách muốn thủ lệnh để gặp Thẩm Trì, vẻ mặt vạn năm không đổi của Vinh Khách có hơi thay đổi.

Điều này khiến Kiều Tranh nổi chút hứng thú.

Kiếp trước Kiều Tranh chưa từng gặp Thẩm Trì nhưng Thẩm Trì vẫn sai người đưa cho y thứ gọi là “đan bảo mệnh”. Vì điểm này, Kiều Tranh cũng có thiện chí với Thẩm Trì. Kiếp trước danh tiếng Kiều Tranh không quá tốt nhưng Thẩm Trì vẫn không quên một phần của y, có thể thấy nhân duyên tốt của người ta không phải do chém gió mà thành.

Thẩm Trì thân là chân nhân nguyên anh, lại là đại sư luyện đan hiếm có ở Thái Ngọ môn, bối phận cao tư cách dày thực lực mạnh do đó động phủ hắn ở thuộc linh mạch có linh khí dày nhất trong Thái Ngọ môn, vị trí cũng tốt nhất.

Kiều Tranh vốn tưởng rằng phải ở trước động phủ chờ một hồi, không ngờ vừa mới đến đã thấy một đứa nhỏ mặc đạo bào đang nhàm chán ngồi xổm ở cửa ra vào.

“Huynh chính là Kiều Tranh tiền bối mà đại sư huynh nói đến ạ?” Một tiểu đồng bảy, tám tuổi bình bịch chạy đến, ngẩng đầu đáng yêu nhìn Kiều Tranh, hỏi.

“Đúng, đây là thủ lệnh đại sư huynh cho ta.” Kiều Tranh mỉm cười gật đầu, đặt thủ lệnh Vinh Khách cho mình vào tay đứa bé.

Đứa bé nhận thủ lệnh, kiểm tra cẩn thận rồi nhìn Kiều Tranh từ đầu đến chân một lượt, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, chỉ vào phía trong, “Huynh đi theo con đường ở giữa, chủ nhân ở bên trong. Thời gian trước chủ nhân mới luyện xong đan dược, giờ đang nghỉ ngơi, vận khí huynh thật tốt.”

Nói xong, đứa bé lấy ra một tấm lệnh bài từ bên hông, nhét vào tay Kiều Tranh, “Cầm chắc, nếu không không vào được đâu.”

Kiều Tranh cảm ơn đứa bé, từ từ đi vào.

Đứa bé nhìn bóng lưng Kiều Tranh xa dần, bất đắc dĩ nói, “Hi vọng đừng lại lấy đạo của chủ nhân mới được.”