Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 71




Gió thu phần phật.

Khóe miệng tu sĩ trẻ tuổi thoáng ánh lên nét cười, hắn đứng chắp tay, vạt áo bị gió thổi tung chậm rãi đong đưa. Tu sĩ ung dung nhìn mấy nữ tu kim đan đang cản đường mình, dường như không để các nàng vào mắt.

Chỉ không nghĩ đến còn chưa kịp đi tìm khổng tước con, hắn đã bị những người này quấn lấy. Nhân tu luôn luôn đáng ghét như thế.

“Ta tự hỏi không oán không thù với các ngươi.” Nam tử cười, nhìn mấy nữ tu đằng trước, hiếm khi nổi tâm tư thương hương tiếc ngọc. Nhân tu muốn kết thành kim đan thật sự khó hơn bọn họ nhiều, nữ tử lại càng phiền phức. “Không ngại buông tay thì ta sẽ xem như không biết các ngươi tồn tại.”

“Vị đạo hữu này, chúng ta tuân mệnh mà đến, cũng chỉ vì ngươi vung tiền như rác lấy được đồ ở buổi đấu giá. Thế lực chủ thượng nhà ta ngươi tuyệt không sánh bằng. Nếu ngươi bằng lòng kết thiện duyên với bọn ta, giao đồ ra. Mấy người bọn ta mặc dù không có bản lĩnh gì nhưng gia tài tàm tạm, sẵn lòng dùng linh thạch trên người bù cho ngươi một chút. Chỉ là muốn năm mươi khối linh thạch thượng phẩm… thì khó.” Nữ tử trung niên chậm rãi nói, nàng ta trưởng thành không tệ, lúc này không cố ý giả vờ phục tùng như trước mặt thiếu nữ nên nhan sắc và vóc dáng trông thuận mắt hơn nhiều.

Dù sao cũng là tu sĩ kim đan, làm nô bộc cho người vẫn có ngạo khí của mình.

Những nữ tu này chính là bà vú tuân mệnh thiếu nữ đến đòi lông vũ.

“Tỷ, nhiều lời với hắn làm gì?” Một nữ tu giữa hai đầu lông mày có chút ngạo khí kiếm cớ nói, “Chẳng lẽ cung chúng ta muốn hắn dám không cho?”!

“Cung?” Nam tử chầm chậm đọc ra chữ này, cuối cùng biết ngạo khí của những người này từ đâu mà ra. Nếu hắn nhớ không nhầm, thế lực này ở đại thế giới Thiên Nguyên hình như cũng có tên tuổi. Ở trung thế giới này dĩ nhiên là chướng mắt tán tu vô danh.

“Nếu ta nhớ không nhầm, cung chủ Băng Tâm lão tổ của các ngươi đấu pháp thua thiên quân nào đó, không giữ được đạo tâm, địa vị tu vi đến thế còn lộ xu thế hạ xuống, với lại… nghe nói hiện đang mê luyến một cái lô đỉnh. Khó trách, nếu không sao các ngươi có thể nhàn nhã đến đây.” Nói xong, nam tử than thở lắc đầu, vô cùng đau đớn, dường như thấy không đáng cho cung. Chỉ là vui vẻ trong mắt làm sao cũng không giấu được, rõ ràng là đang chế giễu.

Nói đến cung này, cũng từng có thời huy hoàng. Cung chủ thiên quân Băng Tâm bắt đầu từ nữ tán tu đến tông sư sáng lập một môn phái, phục chế hoàn mỹ con đường trưởng thành của các loại môn phái. Trong thế giới Thiên Nguyên, thiên tài nhiều không kể xiết, các môn phái cũng đều truyền thừa vô số năm. Ở cục diện hệ thống gần như thiết lập đầy đủ giết ra một đường máu, thành lập cung, trong cung còn thu nạp tu sĩ hóa thần rồi nguyên anh không biết từ nơi nào, cứng rắn chống đỡ cục diện, từ hạng ba một đường tiến công lên nhị lưu khiến thế giới Thiên Nguyên choáng váng!

Thời điểm cung huy hoàng nhất, ai nhắc đến thiên quân Băng Tâm mà không kính ngưỡng, sùng bái, không biết đã thành thần tượng của bao nhiêu nữ tu?!

Kết quả là đến giờ, vốn nên là thời điểm lớn mạnh vượt bậc lại xảy ra sự cố giữa đường. Một thế lực hạng hai đang yên lành, kinh doanh tốt đẹp, thời điểm kiên quyết cải cách lại bảo thủ, thậm chí thiên quân Băng Tâm làm chủ một cung không biết vì sao có ân oán với một thiên quân khác bèn đi đấu pháp! Kết quả, đương nhiên cứ thế xuống dốc. Lúc đầu trong đại thế giới Thiên Nguyên đông đảo môn phái, lại thêm không ngừng có tu sĩ từ tiểu thế giới tiến vào, cục diện càng phức tạp. Cho dù là những đại tông môn siêu cấp đều đang cải cách lợi hại, tránh rơi vào cục diện bị động. Ở thời điểm mấu chốt như thế, cung chủ Băng Tâm đấu pháp xong, lâm vào trạng thái không giữ được đạo tâm, mê luyến một lô đỉnh họ Quản, buông bỏ tất cả sự vụ trong cung, hiện giờ không biết mấy cái tay chui từ đâu ra nắm giữ sự vụ.

Đừng nói là hạng hai, qua mấy năm nữa chỉ sợ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Từ xưa đến nay, các loại thế lực biến mất trong lịch sử thế giới đại thiên chẳng lẽ còn ít sao? Cho dù là tộc yêu thú từng tung hoành cũng dần dần lui về sau màn, không còn phồn thịnh như xưa, thậm chí hiện tại ngay cả sinh con đẻ cái cũng không thể bảo đảm.

Cho dù bản thân thiên quân Băng Tâm ở đây, hắn cũng không sợ huống chi là đám tiểu lâu la.

“Cuồng đồ! Dám nói xấu cung chủ nhà ta?” Nữ tu kiêu ngạo kia bị người ngoài vạch trần việc đáng tiếc trong lòng, lúc này rốt cuộc không cách nào nói chuyện tử tế với đối phương. Dù sao giới tu chân mạnh thắng yếu thua, tu vi không bằng người lại mang theo bảo vật, bị giết cũng chỉ đành oán mình thôi! Trong lồng ngực nữ tu bốc lên lửa giận, nhớ đến đối phương vừa ra tay là năm mươi khối linh thạch thượng phẩm, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Linh khí trong tay tỏa ánh sáng sáng rực, xen lẫn tia lửa, lập tức đến trước mặt nam tử.

Nam tử cười ha ha, xoay người một cái, chớp mắt chui vào mây mù xung quanh, biến mất không còn bóng dáng.

“Đây là độn pháp gì?” Mẫy nữ tu thầm nghi ngờ, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời đã cảm thấy ngực đau đớn, hoàn toàn hôn mê.

Nam tử nhìn kim đan móc ra từ đan điền những nữ tu này, hơi nhíu mày, kim đan này phẩm cấp thật sự quá thấp, ăn vào đoán chừng sẽ tiêu chảy mất. Nghĩ vậy, nam tử tiện tay bóp nát mấy viên kim đan trong tay.

“May mà ta luyện Tứ Tượng Đoạt Đan Thủ tốt, không thương tổn tính mạng các ngươi đã móc được kim đan. Sau này an tâm làm người phàm đi, hahaha!” Nam tử thu hết túi trữ vật và linh khí của bọn họ, bỏ vào không gian trữ vật của mình. Mấy món linh khí này ngược lại không có trở ngại, chỉ còn thiếu bộ phận trung tâm, nếu không hẳn là có thể phát huy uy lực tương đương pháp bảo.

Chẳng qua hiện giờ hắn không có tâm tình đi tìm món linh khí còn lại.

Vẫn nên tìm một chỗ dùng bí pháp tìm ra tộc nhân thì hơn.

Bí pháp cái gì cũng tốt, chỉ là cần tuyệt đối an tĩnh và thời gian, tương đối khó khăn.

Nam tử bất đắc dĩ thở dài, hi vọng mình có thể thuận lợi tìm được thú con lưu lạc bên ngoài.

Thiếu nữ đang chờ ở khách điếm đột nhiên cảm giác thấy tim nhói đau, giống như ý thức được gì đó.

Các bà ấy… chẳng lẽ chết cả rồi.

Không thể nào!

Có mấy món linh khí đỉnh cấp đó, dù gặp tu sĩ nguyên anh cũng có sức liều mạng. Bao nhiêu tu sĩ hóa thần ở thế giới này chẳng lẽ lại đích thân ra tay sao?

Trừ khi người mua được đồ chính là tu sĩ kỳ hóa thần.

Thiếu nữ không khỏi cắn ngón tay, cắn rất mạnh, chảy máu cũng không để ý đến.

Nếu quả thật là tu sĩ kỳ hóa thần, các bà ấy chết là bình thường, chỉ cần không liên lụy đến mình là được.

Thiếu nữ nhìn linh khí mang trên người, nó vốn là món linh khí trung tâm. Bây giờ giữ lại cũng không có ý nghĩa, phải quyết đoán tránh tai vạ liên lụy!

Thiếu nữ đặt linh khí lên bàn, vận khởi bí pháp, lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong đựng máu thú đầy oán khí cực kì bẩn. Đổ máu thú lên linh khí, linh khí sẽ bị máu thú làm bẩn. Nó vốn nên là một trong các bảo bối bảo mạng của nàng ta, lúc này lại dùng để tiêu hủy linh khí của chính mình.

Chỉ cần linh khí trung tâm này bị hủy, những linh khí bị đoạt cũng sẽ tự hủy.

Như thế sẽ không có chứng cứ mang tính quyết định liên lụy đến bản thân.

Thiếu nữ nhìn linh khí dần dần bị máu thú làm bẩn, vẻ mặt bình tĩnh.

Thế giới này thật không thú vị, trở về kết đan thôi.

— Ta là đường phân cách bắt đầu đại điển kim đan —

Sau khi hội đấu giá kết thúc, Kiều Tranh và Đường Tam Dương cũng không còn lý do ở lại. Tạm thời tạm biệt Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh, mấy người họ hẹn gặp lại ở đại điển kim đan của Kiều Tranh.

Bốn người rốt cuộc vẫn là cùng trải qua sống chết, giờ khắc chia ly sắp đến khiến trong lòng có cảm xúc nỗi buồn ly biệt.

Cảm giác bằng hữu này khác các sư huynh đệ trong Thái Ngọ môn. Hơn nữa nhân phẩm Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh không tệ, lại có Đường Tam Dương kết nối, Kiều Tranh cũng thay đổi cái nhìn về họ. Ít nhất khi Nhạc Minh quấn lấy Tam Dương thảo luận kiếm đạo, y sẽ không muốn trực tiếp xông lên cứng rắn tách người ra nữa.

À, cũng có khả năng là tu vi hiện giờ của y thấp hơn Tam Dương hơi nhiều.

Mặt khác, tu vi Tam Dương tăng quá nhanh, khẳng định cần củng cố một phen. Mà Kiều Tranh chẳng biết gì về kiếm đạo, bởi vậy Nhạc Minh là đối tượng luyện cùng rất tốt. Cân nhắc đến an toàn của Tam Dương, Kiều Tranh cũng không biểu hiện chút tâm tư ấy ra ngoài.

Trên thực tế, nếu Kiều Tranh không trở về, Hà Tất Khinh sẽ tự thân xuất mã đi tìm Kiều Tranh.

Đại điển kim đan của Kiều Tranh sắp đến, người trong cuộc vốn phủi tay là y giờ cũng phải đích thân tiếp đãi khách khứa.

Về phần Đường Tam Dương…

Không sao, nếu hắn thành shota thật mới không tiện khai báo, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, haha, trước đây không phải có danh tiếng “đại sư luyện khí” Đường Nhất Dương sao?

“Chắc hẳn lần này trở về, đại sư luyện khí đi rồi quay lại gấp gáp chạy về vì đại điển kim đan của ta, thanh danh ta lại phải tăng thêm một bậc rồi, đúng không Đường đại sư Đường Nhất Dương.” Kiều Tranh lúc này đã có thể buông lỏng tâm thái, bắt đầu trêu chọc Đường Tam Dương. Y rốt cuộc nhìn rõ, cho dù Đường Tam Dương hóa thành hình người, thật ra không khác gì yêu thú nhỏ tùy y bóp tròn mài dẹp trước kia.

Đối phương rõ ràng không quen nói năng, hơn nữa còn không phải loại kiếm tu mặt đơ điển hình.

Hoàn toàn là loại “trong lòng có khe rãnh vạn dặm” nhưng “ngoài miệng trầm mặc không nói”.

Nói trắng ra là dễ ức hiếp.

Kiều Tranh hơi nheo mắt, nhìn bộ dáng trầm mặc hồi lâu của Đường Tam Dương, không nhịn được vui mừng. Nếu có thể y còn muốn tùy ý ca một khúc.

Quả nhiên, nghe thấy lời trêu chọc của Kiều Tranh, Đường Tam Dương chẳng tìm ra cớ phản bác.

Cảm giác rõ ràng muốn phản bác nhưng không tìm được lý do này…

Kiếm tu chỉ có thể âm thầm yên lặng hắc pháp tu một trận, hắn xưa nay không chấp nhặt với pháp tu.

Làm kiếm tu phải dựa vào nắm đấm, không, là dựa vào kiếm mà nói chuyện.