Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 102




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 102



Văn Xuân Tương tuy rằng vẫn rất xui xẻo th nhưng dự cảm của y với xui xẻo luôn chính xác

Văn Xuân Tương tuy rằng vẫn rất xui xẻo, thế nhưng dự cảm của y với xui xẻo luôn chính xác.

Tên Nhan Kiều miệng rộng này, quả đúng là đã kể không ít chuyện.

“Thực ra lời này của ta không thích hợp lắm, nhưng xét đến thân phận của ngươi, điều nên biết thì vẫn nên biết.” Nhan Kiều ra vẻ cao thâm nói.

Tạ Chinh Hồng làm bộ không hiểu ra sao, trong lòng âm thầm thay đổi đánh giá về vị Yêu Hoàng Nhan Kiều này.

Lúc trước tiền bối từng nói hắn kỳ thực rất đáng tin, Tạ Chinh Hồng còn cảm thấy tiền bối hơi tự tin quá mức rồi. Hiện giờ xem ra, tiền bối quả thật nói đúng. Có lẽ người có tu vi đạt đến mức này, đều sẽ lựa chọn cuộc sống tự tại tùy tâm, tính tình cũng trở nên bất kham (không dễ dàng chịu để cho điều khiển). Dù sao, trong ba ngàn thế giới đã chẳng mấy ai có thể xúc phạm bọn họ.

Tạ Chinh Hồng nghĩ như thế, mới miễn cưỡng khiến mình giữ lại một chút tôn kính cuối cùng với những tiền bối cao nhân này.

“Văn Xuân Tương là người xui xẻo nhất ta từng gặp, cũng là người nghị lực nhất.” Nhan Kiều không nén được nụ cười trên mặt, “Lấy ví dụ, khi chúng ta đi thám hiểm bí cảnh, hầu như đều thắng lợi trở về, mà những nơi y đến, mười nơi thì có đến chín là trống không, hiếm khi nào kiếm được thứ tốt đến tay. Ngươi cho rằng y tinh thông tạp học là vì đâu? Chẳng qua là bởi khi đi thám hiểm phải lợi dụng mọi thứ nhìn thấy mà thôi. Y cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu một ít, vậy nên dù ít gặp kỳ ngộ, song cũng đủ để lợi dụng. Thậm chí Thiên kiếp còn bổ trúng y mấy lần, nhiều lần như vậy rồi mà vẫn chưa chết. Đến cuối cùng, ta cũng không biết y rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo nữa.”

“Nói như vậy, đúng là rất kỳ quái.” Tạ Chinh Hồng như có đăm chiêu, gật đầu nói.

“Nhưng mà theo bọn ta thấy, y đoạt nhiều bảo bối của hòa thượng như vậy, làm không ít việc thiếu đạo đức, xui xẻo cũng là lẽ thường thôi.” Nhan Kiều lại bổ sung.

Tạ Chinh Hồng lặng im không nói.

Hắn chính là kẻ trực tiếp hưởng lợi từ việc Văn Xuân Tương cướp đoạt bảo bối của hòa thượng.

“Thực ra diện mạo của Văn Xuân Tương có thể xưng là đứng đầu, tính cách tuy rằng không đủ tốt, nhưng còn mạnh hơn lũ Ma tu hở cái là giết người làm thú vui kia không biết bao nhiêu lần. Số người ái mộ y gần như có thể xếp hàng từ tiểu thế giới đến đại thế giới. Đáng tiếc đáng tiếc, y còn đầu gỗ hơn cả ta, hoàn toàn nghe không hiểu ý ngoài lời của người khác.” Nhan Kiều nửa là khen ngợi nửa là buồn cười, còn chớp chớp mắt hướng về phía Tạ Chinh Hồng, “Ngươi đoán xem, từng xảy ra chuyện gì?”

Tạ Chinh Hồng: ……….

Hắn quả thực đoán không được.

Thấy bộ dáng mờ mịt vô thố của Tạ Chinh Hồng, ham muốn tám chuyện trong lòng Nhan Kiều tức thì được thỏa mãn, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Muốn biết thì cầu xin ta đi” lên mặt. (Kiều ơi là Kiều, lắm chuyện hơn cả mấy bà hàng cá)

Tạ Chinh Hồng chắp tay, định bái lạy Nhan Kiều, “Xin đại nhân chỉ giáo.”

Nhan Kiều theo bản năng né tránh lễ của Tạ Chinh Hồng.

Ơ? Quái lạ, sao mình lại phải tránh, nhưng mà hình như có cảm giác rất nguy hiểm.

“E hèm, không cần đa lễ như thế. Ta nói là được.” Nhan Kiều tự cảm thấy có chút dọa người vì hành vi trực giác vừa rồi của mình, lễ của tiểu bối thì có gì mà không thể nhận đâu chứ? Dù có là ba quỳ chín lạy cũng không thành vấn đề!

Có điều Nhan Kiều luôn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, đối với chuyện liên quan đến nhân quả thì lại càng linh mẫn hơn. Nếu mình theo bản năng có động tác này, chứng tỏ rằng mình tuyệt đối không thể nhận lễ của hắn.

Thú vị thú vị.

Xem ra đồ đệ mà Văn Xuân Tương vô tình thu được này rất thú vị?

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tâm tư của Nhan Kiều đã biến chuyển xoành xoạch. Là Nhật Nguyệt Yêu Hoàng ở Tà Dương đại thế giới, dù hắn trông chẳng đáng tin tí nào, song bao giờ cũng có chút bản lĩnh.

“Khoảng chừng sáu trăm năm trước, có một hòa thượng của Pháp Tướng tông đến tìm Văn Xuân Tương khiêu chiến, lấy tính mạng của chính mình ra đặt cược, muốn đổi lấy bản kinh thư bị Văn Xuân Tương cướp đi…….” Nhan Kiều nói chậm rì.

Sáu trăm năm trước chính là thời điểm Pháp Tướng tông xuất hiện nhân tài đông đảo, có đến vài Phật tu có hi vọng kết ấn, được xem là thời kỳ hoàng kim của Pháp Tướng tông, khí thế cường thịnh, những tông môn Phật tu ở cùng thế giới căn bản không thể với tới.

Mà bảy trăm năm trước Văn Xuân Tương từng đoạt đi một quyển Vô Tự thiên thư của Pháp Tướng tông, việc đó vẫn luôn bị coi là nỗi sỉ nhục của Pháp Tướng tông. Bởi vậy, có một Phật tu không biết trời cao đất rộng tìm đến cửa, muốn đọ sức với Văn Xuân Tương.

Trận tỷ thí này chẳng hồi hộp chút nào, Văn Xuân Tương còn chưa ra tay thật, tên tiểu Phật tu kia đã bị y đánh hộc máu.

“Sau đó, ngươi đoán thế nào?” Nhan Kiều mỉm cười nói.

Trong lòng Tạ Chinh Hồng có dự cảm không tốt, không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.

“Lúc ấy Văn Xuân Tương nói với tiểu Phật tu kia rằng, ‘Luyện thêm mấy năm nữa rồi lại đến đây’, sau đó tiểu Phật tu kia quả thực mỗi năm lại tìm đến một lần, cũng không biết hắn tìm được người kiểu gì nữa. Ha ha ha, cuối cùng Văn Xuân Tương rời khỏi đại thế giới đó, đổi nơi khác ha ha ha. Người ta đâu có muốn tỷ thí với y thật đâu, chẳng qua là muốn gặp được y mà thôi.” Nhan Kiều cười đến còng cả lưng.

Tạ Chinh Hồng gần như có thể tưởng tượng được phong thái năm đó của tiền bối, chắc là cực kỳ hấp dẫn người khác nhỉ.

“Hai trăm năm sau khi Văn Xuân Tương rời đi, tiểu Phật tu kia kết ấn thành công, thậm chí còn luyện được La Hán Pháp Tướng. Hôm nay hắn đã là trụ cột vững vàng của Pháp Tướng tông, không biết Văn Xuân Tương mà biết thì có thấy hối hận hay không?” Nhan Kiều tự mình nói.

Tạ Chinh Hồng lại cảm thấy, tiền bối nhất định sẽ không nhớ rõ có một người như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tạ Chinh Hồng lại tốt lên không ít.

“Ầy, phụ lòng thật đúng là phụ lòng, cũng không biết Văn Xuân Tương ở bên ngoài đã khiến bao nhiêu kẻ phải tương tư rồi, y lại chẳng hiểu tí gì, xem việc người khác lấy lòng ái mộ mình như lẽ đương nhiên, có điều chuyện này đối với y…….” Khụ khụ, suýt chút nữa là nói ra rồi.

Nhan Kiều xoa xoa ngực mình an ủi.

Nếu nói chuyện khác thì còn được, chứ nếu để lộ ra bản thể của Văn Xuân Tương thì thật đúng là đi đời.

Văn Xuân Tương có hai cái vảy ngược, một là tên Phật tu khốn kiếp đã phi thăng theo lời y, còn lại chính là bản thể của y.

(Vảy ngược là chỗ đau trong lòng của người khác mà mình tuyệt đối không được chạm vào, nếu không người đó sẽ đau đớn, thương tâm.Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vảy lớp mọc ngược, nên gọi là “vảy ngược”, lớp “vảy ngược” này tuyệt đối không được sờ vào. Chỉ cần bạn sờ vào nó, thì rồng sẽ đau thấu tim, nhất định sẽ giãy giụa đến đảo lộn trời đất.)

Ừm, được người ta khen ngợi ái mộ đã lâu, nên đều xem chuyện đó là bình thường.

Cái kẻ thiên hạ đệ nhất phụ lòng như vậy, y mà không xui xẻo thì ai xui xẻo đây?

“Bàn Nhược thiền sư và Cửu Châu Ma Hoàng là cùng một người ư?” Tạ Chinh Hồng im lặng một lát, bỗng nhiên nói.

Giống như bình địa nổi kinh lôi, chỉ trong tức khắc, Nhan Kiều liền cười không nổi.

“Sao lại nói vậy?” Sắc mặt Nhan Kiều hơi lạnh đi. Những thứ hắn nói vừa rồi chẳng có dính líu gì đến phỏng đoán này. Hoặc là, kỳ thực kẻ này vẫn luôn giả heo ăn hổ?

“Cẩn thận ngẫm lại thì, theo như những thông tin mà bần tăng nghe được, Bàn Nhược thiền sư và Cửu Châu Ma Hoàng chưa từng xuất hiện cùng một thời điểm.” Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nói.

“Nhưng như thế vẫn chưa đủ để phán định.” Nhan Kiều nhàn nhạt trả lời.

Hắn tuy rằng miệng rộng, nhưng đó là bởi vì hắn có bản lĩnh tùy tiện làm bậy.

Dù đối phương nghe được bí mật gì, hắn đều có biện pháp để người khác quên bí mật đó đi, cũng có năng lực giải quyết hậu quả nếu bí mật bị tiết lộ. Hắn và Văn Xuân Tương tốt xấu gì cũng quen biết nhiều năm, nếu vì hắn mà khiến Văn Xuân Tương rơi vào nguy hiểm, hắn không ngại bóp chết ngọn nguồn nguy hiểm từ trong nôi. (Bạn lợn nhưng vẫn là bạn tốt)

“Có lẽ là do trực giác.” Tạ Chinh Hồng nói có vẻ buồn rầu, “Sâu xa bên trong hình như có liên hệ nhân quả.”

Nhan Kiều lẳng lặng nhìn chằm chằm Tạ Chinh Hồng hồi lâu.

Hắn không biết lời Phật tu này nói là thật hay giả.

Nhưng Văn Xuân Tương và Bàn Nhược thiền sư đúng là một người, đối phương học công pháp Phật gia của Văn Xuân Tương, nếu thực sự có cảm ứng nhân quả thì cũng là bình thường. Nhưng nếu hắn nói dối thì sao?

Nhan Kiều nghĩ khi rời khỏi Viêm Hỏa đại thế giới, có nên cho Phật tu này một thuật phong ấn thử xem hay không.

“Phía trước có người?” Bước chân của Nhan Kiều bỗng nhiên ngừng lại.

Tạ Chinh Hồng cũng dừng theo, nhưng hắn lại không phát hiện bất cứ kẻ nào.

Người này xuất hiện từ hư không, lại bị Nhan Kiều phát hiện, muốn không nghĩ nhiều cũng không được.

Nhưng mà, biết rõ có khả năng là cạm bẫy, Nhan Kiều vẫn phải đi một chuyến. Bọn họ đã đi hồi lâu, nhưng chẳng nhìn thấy vật sống nào, đúng thật là cổ quái. Bây giờ đã có một chút manh mối, không thể bỏ qua được.

“Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi xem thử.” Nhan Kiều tùy ý huơ huơ tay áo, nháy mắt liền biến mất tại chỗ, có vẻ rất yên tâm về an nguy của Tạ Chinh Hồng.

Có lẽ là cảm giác được Nhan Kiều rời đi, Văn Xuân Tương bèn lộ đầu ra.

“Tiểu hòa thượng, tên Nhan Kiều lắm mồm kia đã nói những gì?” Văn Xuân Tương không khỏi nhô đầu ra hỏi.

A a a a, mình y ở trong phòng gấp như kiến bò trên chảo nóng vậy, chỉ sợ tên khốn Nhan Kiều kia nói ra chuyện gì không hay ho.

“Những gì hắn nói bần tăng đều đã biết.” Tạ Chinh Hồng nghe thấy giọng điệu vừa thẹn vừa vội của Văn Xuân Tương, trong lòng cười thầm.

“Ngươi biết cái gì?” Văn Xuân Tương nhíu mày.

“Yêu Hoàng đại nhân kể cho bần tăng nghe về chuyện xưa giữa tiền bối và một Phật tu Pháp Tướng tông.” Tạ Chinh Hồng ăn ngay nói thật.

“Pháp Tướng tông? Đám lừa trọc Pháp Tướng tông ta thấy nhiều lắm, ngươi nói kẻ nào?” Văn Xuân Tương tự hỏi một lát rồi hỏi ngược lại.

“Người trước kia thường xuyên khiêu chiến ngài, nghe nói đã kết ấn thành công.”

“……..Không nhớ rõ.” Văn Xuân Tương lắc đầu. Đùa hả, số lừa trọc y từng đập không mười vạn thì cũng tám vạn, đánh đến vô số thế giới, kẻ tìm tới cửa khiêu chiến y thì lại càng nhiều như lông mao, làm gì có thời giờ mà nhớ kỹ một đám như thế được?

“Bần tăng cũng nghĩ như thế.” Tạ Chinh Hồng tiếp tục nói.

“Không thể nào, hắn nhất định còn nói chuyện khác?” Văn Xuân Tương cảm thấy tên Nhan Kiều miệng rộng kia không lý nào lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.

“À, nói tiền bối ý chí kiên định Đạo Tâm không đổi.” Tạ Chinh Hồng không chút do dự trả lời.

Văn Xuân Tương: “……..Sao nghe vào tai cứ là lạ? Tiểu hòa thượng, ngươi khẳng định ngươi không phải đang oán thầm ta đó chứ?”

Tạ Chinh Hồng: “Tiền bối nói đùa.”

Vận khí của Văn Xuân Tương Văn tiền bối cũng không phải rất kém sao? Điểm này Tạ Chinh Hồng đã sớm phát hiện. Ngay từ đầu khi ký kết khế ước, rõ ràng là vì muốn gỡ bỏ Khốn Tiên thằng giải cứu tiền bối. Nhưng thực ra về sau Tạ Chinh Hồng đều nhận được sự trả giá đơn phương từ Văn Xuân Tương. So ra thì, việc làm cách nào để giải cứu tiền bối đều bị hai người ăn ý áp xuống, vẫn không nói ra ngoài mặt.

Thế cho nên sau này từ khi trốn thoát khỏi Đạo Xuân trung thế giới, cũng vẫn là Văn Xuân Tương trả giá đắt nhiều hơn. Lại thêm chuyện tiền bối còn bị người ta đuổi giết đặt bẫy, bị nhốt ở ngọn núi phía sau Nhân Chân tự, hết lần này tới lần khác, cũng không phải chỉ mình từ “Vận khí kém” có thể khái quát được.

Về phần bị Thiên kiếp bổ vài lần theo như Nhan Kiều nói……..

Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Tiền bối là hoa yêu biến hóa sao?”

“Làm sao ngươi biết?” Văn Xuân Tương suýt chút nữa lăn từ trên giường hàn ngọc xuống, bật thốt ra.

Tạ Chinh Hồng thở dài, “Bần tăng chẳng qua chỉ thử một chút mà thôi.” Không ngờ tiền bối lại trực tiếp cho đáp án nhanh như vậy.

Văn Xuân Tương ở trong phòng: ………..

Chết tiệt!

Tiểu hòa thượng thế mà lại học được trò lừa mình.

Quan trọng nhất là, sao tiểu hòa thượng lại biết mình là hoa?

✿Tác giả có lời muốn nói:

Những chương tiếp theo mở ra hồi ức của Văn Xuân Tương, sẽ đề cập đến kiếp trước của Tạ Chinh Hồng. Mấy em gái nào không thích loại kịch bản máu cún kiếp trước kiếp này thì có thể nhảy ra trước.

Tui muốn bắt đầu hắt máu cún há há há há há há!

Cứ đăng một chương trước cái đã, giờ tui cần đi lục lại phần hồi ức đây 233333 phục bút chôn lâu quá, rốt cuộc cũng có thể bắt đầu vạch trần một ít rồi huhu! Trong phần hồi ức tui sẽ lược bớt chỉ kể chuyện quan trọng thôi nha. Lúc nào hết cái nói thì lại tiếp tục kịch bản của Bạch Sa Cảnh.

(233333 là mô phỏng tiếng cười đó, đọc giống wow ha ha ha, giống LOL hay LMAO)

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Nghe thấy lời mời của Tam ca nhà mình, Phật Tử miêu yêu vừa cảm thán sự thực rằng Tam ca vẫn chẳng thay đổi gì, vừa không khỏi đau lòng thay cho cái đầu óc trì độn của ca ca.

Chẳng những không thể biến hóa, hình thể biến lớn, ngay cả đầu óc cũng chẳng dùng được.

Đúng là không dễ dàng.



“Tam ca, huynh cũng biết chuyện tòa nhà này có miêu yêu đã truyền ra ngoài rồi chứ? Sẽ có một đống đạo sĩ hòa thượng cuồn cuộn không ngừng kéo đến đây bắt huynh đó.” Phật Tử miêu yêu bất đắc dĩ thở dài nói.

“Thế thì có sao a meo?” Tam ca mèo hoa liếm móng vuốt, “Mấy kẻ lúc trước đều bị ta đuổi đi rồi meo. Không chịu nổi một kích a meo.”

“……….Tam ca, muốn biến thành hình người thì không thể nói chuyện chèn thêm tiếng mèo được.”

“Không cần, đây là câu cửa miệng của ta a meo.” Mèo hoa lắc đầu nói.

   

Mèo hoa thật sự quá lớn, nó lắc đầu, Phật Tử miêu yêu chỉ cảm thấy mặt đất rung rung.

“Được rồi.” Phật Tử miêu yêu cũng không muốn tiếp tục vấn đề rối rắm này, “Nhưng cuối cùng sẽ có cao nhân lợi hại tìm tới đây, đến lúc đó Tam ca định làm thế nào?”

“Không phải còn có đệ đây sao meo?” Mèo hoa nghiêng đầu, vô tội nhìn Tiểu Ngũ, “Tiểu Ngũ, trên người đệ nặng Phật quang quá a meo. Lúc ra ngoài mẫu thân nói cho ta biết, nếu thực sự bị con người đuổi giết thì có thể tới tìm đệ a meo.”

…………Thảo nào ngốc như vậy mà mẫu thân cũng dám thả huynh ra ngoài.