Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 111




Văn Xuân Tương nói có biện pháp thì đúng là có biện pháp thật.

Y dạy Tạ Chinh Hồng một thuật pháp của khôi lỗi sư tên là Khiên dẫn thuật, có thể tùy ý dùng một ít tuyết và bùn đất tạo ra một đám người nho nhỏ, đưa một tia thần thức của mình bám vào đó, cho chúng nó bay đi quan sát bốn phía, những gì chúng nhìn thấy đương nhiên sẽ truyền đến trong đầu Tạ Chinh Hồng.

Sau khi Tạ Chinh Hồng học xong, mới đầu vẫn chưa thích ứng được với kiểu quan sát từ nhiều góc độ này. Đối với chuyện này, Văn Xuân Tương tỏ vẻ điều đó rất bình thường, “Trò này hao phí thần thức cực lớn, hơn nữa yêu cầu đối với bản thân tu sĩ cũng rất cao. Khôi lỗi sư là một đạo thống hiếm gặp, ngươi nhất thời không thích ứng được cũng là bình thường.” Vả lại, trong hoàn cảnh cực đoan thế này, thần thức vốn phải chịu áp chế rất lớn.

Thực ra tiểu hòa thượng mới thử một lần liền dùng được đã là tốt lắm rồi.

Song xét thấy không cần cổ vũ tiểu hòa thượng tránh để hắn kiêu ngạo tự mãn, Văn Xuân Tương vẫn nhịn xuống không nói lời khích lệ.

“Ngươi có thể thả Tiểu Ngốc Tử ra.” Văn Xuân Tương nói.

“Tiền bối, trong hoàn cảnh này mà thả Tiểu Ngốc Tử ra thì có gây tổn thương cho nó không?” Tạ Chinh Hồng chần chờ hỏi.

“Ngươi có thể tách một miếng nhỏ Dưỡng Thần đan cực phẩm đút cho nó ăn, sẽ không sợ lạnh nữa.” Dù sao loại yêu thú như chuột dẫn đường này, cái gì cũng ăn, căn bản không kiêng kén gì cả.

“Ra là vậy, bần tăng hiểu rồi.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, đổ ra một viên Dưỡng Thần đan từ trong bình đan dược, nhẹ nhàng sờ, tách ra một miếng nhỏ, phần Dưỡng Thần đan còn lại thì trực tiếp bỏ vào miệng.

Vừa cho vào miệng, liền thấy một dòng nước ấm chảy vào toàn thân, băng tiêu tuyết tan, quét sạch cảm giác tắc nghẽn gân mạch lúc trước.

Tạ Chinh Hồng vận chuyển mấy vòng Chu Thiên, sau khi tiêu hóa xong đan dược, liền cảm thấy tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ đã mơ hồ có chút dấu hiệu đột phá. Trước đây khi sử dụng Như Lai thần chưởng thì tu vi cũng đã có điềm báo đột phá, giờ có thêm đan dược này, lập tức càng chứng thực cảm giác đột phá lúc trước.

“Tiểu hòa thượng, ngươi chuẩn bị đột phá, Tiểu Ngốc Tử để ta giải quyết.” Dứt lời, Văn Xuân Tương liền thoát ra khỏi chuỗi hạt của Tạ Chinh Hồng, cuốn Tiểu Ngốc Tử đang cắn đan dược rôm rốp lên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Ngai Tử đang ra sức gặm đan dược.

Tiểu Ngốc Tử: Hức! Đáng sợ quá.

“Ngoan nào, đừng phát ra tiếng biết chưa? Nếu không, bổn tọa không ngại tạo ra một cái tượng băng chuột dẫn đường đâu.” Văn Xuân Tương hiếm khi được hiện thân quang minh chính đại, tâm tình rất dễ nói chuyện.

Tiểu Ngốc Tử không dám kêu, chẳng những nín thinh rụt thành một cục, còn rất có mắt nhìn cách xa Tạ Chinh Hồng cả mấy mét.

Văn Xuân Tương bấy giờ mới vừa lòng gật đầu, đứng trước mặt tiểu hòa thượng lẳng lặng nhìn hắn đột phá.

Ừm, đã đến Xuất Khiếu trung kỳ…….. Không, hậu kỳ!

Có nhanh quá không vậy.

Ánh mắt Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng có chút phức tạp, giờ mới cách lúc đột phá kỳ Nguyên Anh bao lâu cơ chứ, nhanh vậy mà đã đến Xuất Khiếu hậu kỳ rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đạt đến kỳ Hóa Thần, đến lúc đó dù là ở đại thế giới, cũng không còn là một tu sĩ nho nhỏ dễ dàng bị áp bách.

Nói cách khác, mấy tông môn Phật tu sẽ chú ý đến tiểu hòa thượng.

Ở đại thế giới, tu vi kỳ Hóa Thần trở xuống đều là con kiến.

Đạt đến bước Hóa Thần, ngươi mới có cơ hội phi thăng, mới có thể phi thăng, triệt để dứt bỏ phàm thai.

Tạ Chinh Hồng cảm thấy rất thoải mái.

Sự thoải mái chưa từng có.

Dù là lúc trước khi kết Đan, kết Anh hay kết ấn cũng thế, phần lớn đều cho hắn sự thống khổ và tôi luyện, mà cảm thụ linh khí vận hành trong linh mạch như thế này, thể ngộ sự ảo diệu của đại đạo Phật pháp, vẫn là lần đầu tiên từ trước đến nay.

Thời điểm Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ. Cho dù là Chư Hành Vô Thường ấn trước đây cảm thấy khó khống chế, bây giờ cũng đã nắm chắc được nhuần nhuyễn hơn.

“Ừm, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể tiến tới kỳ Hóa Thần.” Vừa vặn cùng cấp với tu vi của phân thần này, nói cách khác, nếu lúc đó mà y vẫn chưa thoát ra được, thì thực sự sẽ trở thành sự trói buộc.

Gánh, nặng!

Văn Xuân Tương vừa nghĩ đến hai chữ này là lại thấy đau đầu.

Y sao có thể liên quan đến hai chữ này được? Hoàn toàn không thể nào.

“Đều nhờ sự chỉ bảo của tiền bối.” Tạ Chinh Hồng không hề tỏ vẻ tự đắc kiêu ngạo, trái lại, hắn vô cùng chính trực nhìn Văn Xuân Tương, “Nếu không có tiền bối, có lẽ bần tăng vẫn chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan nhỏ bé, vẫn đang đau khổ giãy dụa để phá Đan thành Anh.”

“Có khi nếu không có ta liên lụy ngươi, hiện tại ngươi đã đạt kỳ Hóa Thần rồi ấy chứ.” Văn Xuân Tương nói.

“Sao tiền bối lại làm liên lụy được?” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, tỏ vẻ không tán đồng nhìn y, “Sao tiền bối không nói, nếu không có sự chỉ bảo của ngài, bần tăng đã sớm chết trong tay người khác. Với ta, tiền bối là, là………” Tạ Chinh Hồng nói được một nửa, bỗng nhiên không biết nói tiếp như thế nào.

Đối với hắn, Văn Xuân Tương là gì?

Sư phụ? Bằng hữu? Huynh đệ? Đạo hữu?

Đều không phải.

Tạ Chinh Hồng cảm thấy còn phức tạp hơn những thứ đó nữa.

“Bổn tọa hiểu mà.” Văn Xuân Tương xua tay ý bảo Tạ Chinh Hồng không cần nói nữa.

“Tiền bối hiểu gì cơ?” Tạ Chinh Hồng mù mờ hỏi, ngay cả hắn còn không rõ nữa kìa.

“Bổn tạo đương nhiên hiểu được.” Văn Xuân Tương thấm thía nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, sắc tức thị không.” Nhất định là bị sắc đẹp của y mê hoặc rồi, nhất định! Dù gì y cũng là hoa trung chi vương mà, năm đó được cả vạn người ngưỡng mộ đó.

Ngẫm lại cũng khá đắc ý đó chứ, có chút vui vẻ nha.

Dừng lại! Không được nghĩ nữa.

Văn Xuân Tương chính trực nghĩ.

Ơ?

Là như thế sao?

Tạ Chinh Hồng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại chẳng nói ra được là không đúng chỗ nào.

Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương đang cố gắng trấn định, trong đầu bỗng có gì đó lướt qua.

Thôi.

Tiền bối vui là được.

Tiểu Ngốc Tử thấy Tạ Chinh Hồng tỉnh lại, đang định bổ nhào vào lòng Tạ Chinh Hồng, sau lưng bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh.

“Tiểu Ngốc Tử, lại đây.” Tạ Chinh Hồng vươn tay về phía Tiểu Ngốc Tử.

Bốn cái móng vuốt của Tiểu Ngốc Tử bám chặt vào góc áo Tạ Chinh Hồng leo lên, bỏ qua lồng ngực ôm ấp thoải mái ấm áp, dứt khoát chạy lên bả vai Tạ Chinh Hồng.

“Trên vai thoải mái hơn sao?” Tạ Chinh Hồng nhẹ giọng nói, Tiểu Ngốc Tử thức thời kêu “Chít chít”.

Tạ Chinh Hồng một lần nữa sử dụng Khiên dẫn thuật, xem xét động tĩnh của những con rối bằng tuyết kia.

Sau khi đột phá, đồng thời điều khiển hơn trăm con rối liền thoải mái hơn nhiều.

“Tiểu Ngốc Tử, nói xem, chúng ta nên đi hướng nào đây?” Văn Xuân Tương đứng bên cạnh Tạ Chinh Hồng, quay đầu nhìn Tiểu Ngốc Tử nói.

Tạ Chinh Hồng cũng quay đầu nhìn Văn Xuân Tương, “Hình như đây là lần đầu tiền bối đứng chung một chỗ với ta?”

“Nơi này không có tu sĩ, hơn nữa toàn là băng tuyết không thấy rõ, rất an toàn.” Văn Xuân Tương giải thích, “Bổn tọa cũng đâu phải Quỷ tu, đương nhiên không thể bay qua bay lại mãi. Cùng ngươi đi tìm đồ tốt luôn.” Cho tiểu hòa thượng thấy được sự lợi hại của phong hào “Cửu Châu” của y một chút.

“Chít chít chít chít.” Tiểu Ngốc Tử đều kêu “Chít” một tiếng về cả bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

Ánh mắt Văn Xuân Tương lập tức sáng lên.

Quả nhiên ở lại là quyết định chính xác.

“Tiền bối, hay là chúng ta đi phía Đông trước nhé.” Tạ Chinh Hồng đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, rồi liền đề nghị.

“Ừm, được.” Văn Xuân Tương sảng khoái gật đầu.

Dường như cũng đã rất lâu rồi Văn Xuân Tương không đi thám hiểm tìm bảo vật như thế này, từ khi tu vi của đạt đến kỳ Độ Kiếp, y ít khi cần tự mình đi tìm bảo. Bảo bối mà y muốn có cũng không phải muốn tìm là tìm được. Nhưng bây giờ cùng đi tìm bảo với tiểu hòa thượng như vậy, gợi lên trong y một ít hồi ức.

Chẳng qua năm đó, chỉ có một mình y lẻ loi mà thôi.

Bạch Sa Cảnh vẫn giống như trước, thậm chí khi không còn đại năng như Nhan Kiều ở đây, tuyết ngày càng dày thêm, sự rét lạnh thấm tận xương tủy càng trở nên nghiêm trọng hơn. Có lẽ do tu vi đột phá, hoặc cũng có lẽ vì có tiền bối đi bên cạnh, Tạ Chinh Hồng cảm thấy không còn gian khổ như lúc trước nữa.

Tiểu Ngốc Tử dựa vào dược lực gian nan chống chọi trên vai Tạ Chinh Hồng.

“Đợi đã.” Văn Xuân Tương giơ tay cản Tạ Chinh Hồng lại.

“Tiểu Ngốc Tử xuống đây.” Văn Xuân Tương gọi Tiểu Ngốc Tử.

Tiểu Ngốc Tử nhảy xuống khỏi người Tạ Chinh Hồng, chuyển hướng đến chỗ Văn Xuân Tương.

“Chít ~”

“Lại đây, có phải trong này có cất giấu Bạch Cốt Tuyết Liên không?” Văn Xuân Tương vẫy tay nói.

Tiểu Ngốc Tử nhảy nhót chạy đến chỗ Văn Xuân Tương chỉ, nó thò hai móng ra phía trước nằm sấp xuống đất, ngửi Đông ngửi Tây một hồi, bấy giờ mới “Chít chít chít” vui thích kêu lên.

“Bổn tọa quả nhiên không nhớ lầm.” Trong lòng Văn Xuân Tương bỗng sinh ra cảm giác bảo đao chưa cũ. (Bảo đao chưa cũ: câu thành ngữ Trung Quốc ý chỉ những người đã luống tuổi, về già nhưng vẫn mạnh mẽ không hề suy yếu, tài hoa không giảm theo tháng năm.)

“Tiểu hòa thượng, đào Bạch Cốt Tuyết Liên ra đi.” Văn Xuân Tương bình tĩnh thong dong nói, “Bạch Cốt Tuyết Liên mọc trên xác chết, trải qua băng tuyết phủ kín mấy trăm năm xác chết không thối rữa mà sinh ra tinh hoa. Sinh trưởng ở nơi cực hoang vu lạnh lẽo, chính là vật trời sinh có thể khắc chế oán khí. Có nó rồi, bổn tọa có thể làm cho ngươi một món pháp bảo không tồi.”

Tạ Chinh Hồng dùng một chiêu Thiên Hoa Thất Tinh quyền phá chỗ nọ ra, lộ ra một hố sâu hình vuông cạnh khoảng chừng ba mươi mét.

Trên hố sâu này chỉ có một tầng băng bao phủ, sau khi bị Tạ Chinh Hồng đánh nát, lộ ra cảnh tượng vốn có trước mặt bọn họ.

Lượng xác chết bên trong không nhiều, khoảng mười mấy cái xác.

Bọn họ bị đóng băng thành một khối, biểu tình trên mặt còn có thể thấy được rõ ràng, hình thành một quan tài băng thiên nhiên. Bên trên chiếc quan tài băng to lớn này, một đóa sen tuyết lấp lánh trong suốt đang đung đưa, không hề có màu sắc, toàn bộ đều trong suốt. Vài bông tuyết rơi xuống trên Bạch Cốt Tuyết Liên, không tan rã cũng không chồng chất, mà phân tán đi, điểm xuyết khiến đóa sen tuyết trong càng xinh đẹp hơn.

“Xem ra đã chết lâu lắm rồi. Không biết Nguyên Anh có còn hay không?” Văn Xuân Tương xoa cằm nói, “Đã vậy, bổn tọa coi như làm chuyện tốt đi.”

Dứt lời, Văn Xuân Tương ngoắc ngón tay, đóa sen tuyết kia liền bay thẳng đến, dừng ở hộp ngọc mà Tạ Chinh Hồng đã chuẩn bị sẵn. Đồ vật trong túi và nhẫn trữ vật của tu sĩ trong quan tài băng cũng phá băng bay ra, đồng loạt trôi nổi trước mắt Tạ Chinh Hồng.

“Nhận lấy đi. Bọn họ chết cũng khá lâu rồi, không biết đồ trong đó còn dùng được hay không nữa.” Văn Xuân Tương khẽ nâng cằm nói.

Dứt lời, Văn Xuân Tương lại tạo pháp quyết, hỏa thiêu hết mười mấy thi thể này.

Editor: Hi~(‘)ノ゙Lâu lắm mới gặp lại. Xin lỗi các bạn vì đã mấy ngày rồi mà không có chương mới. Vẫn lý do cũ, mình bận học(. •́ _ʖ •̀.) mệt mỏi chả muốn làm gì, nên mong mọi người thông cảm. Sắp tới chắc vẫn cái tình trạng này, báo trước để bà con chuẩn bị dựng lều lót dép dài dài ( ͡° ͜ʖ ͡°)──*:・゚