Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 167: Di Lộc thành – 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

635

521jpg

611jpg

Tiểu Ma Giới dạo gần đây không được yên ổn cho lắm.

Gần đây có hai tu sĩ không biết từ đâu đến, đầu tiên là theo thói quen đọc cho ngươi một đoạn kinh Phật, hỏi ngươi có nguyện ý quy y cửa Phật hay không, có nguyện ý hối cải hay không? Lần nào cũng nhè đúng lúc người ta đang xuống tay với dê béo. Vì thế, đương nhiên chọc đám Ma tu kia giận dữ, không khách khí cự tuyệt hai tu sĩ kia, đồng thời cũng mắng mấy câu không hay ho, ai ngờ còn chưa mắng xong, liền bị hai tu sĩ kia giải quyết nhanh gọn.

Chuyện như vậy liên tục phát sinh hơn trăm lần suốt một tháng nay.

Hôm qua còn nghe nói bọn họ đang ở phía Đông, ngay sau đó liền nghe nói bọn họ ở phía Tây, rồi ngay sau đó nữa bọn họ lại đổi chỗ.

Chưa ai từng gặp qua bọn họ, nhưng chuyện về bọn họ lại lập tức lưu truyền.

Tốc độ quật khởi như vậy thật khiến người ta theo không kịp.

“Ầy, nghe nói hai kẻ kia đều xuất thân Ma Phật?”

“Không, ta nghe nói một người là xuất thân Ma Phật, hình như còn là một đôi đạo lữ. Cách thật xa cũng có thể cảm nhận được không khí cổ quái giữa hai bọn họ!”

“……Mấy tên Ma Phật này mắc bệnh gì vậy, lại còn ép người ta quy y Phật môn nữa chứ?”

“Không biết, dù sao không quấy rầy lão tử tu luyện là được. Mấy ngày trước ta vừa ngắm được một đứa nhóc, gân cốt kia khỏi phải nói, nếu có thể rút thần trí nó ra làm khí linh, ha ha ha!”

“Vậy xin chúc ngươi mã đáo thành công.”

“Có vài kẻ tính tranh cướp với ta, nhưng mà ta đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn rồi.”

Mấy Ma tu bên cạnh cười chẳng kiêng dè gì, tên nào tên nấy đều đang thảo luận xem phải lột da rút gân như thế nào, tế luyện đồng nam đồng nữ ra sao, chướng khí mù mịt, không có chút tự giác nào của tu sĩ.

Mà ông chủ tửu lâu này cũng chẳng buồn để ý, có vẻ đã quen với hành động của mấy Ma tu này. Chỉ cần bọn họ lưu lại linh thạch trước lúc rời đi, thì làm gì ở đây cũng được.

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương thu hồi thần thức, sắc mặt đều không được tốt lắm.

“Tiểu hòa thượng, ngươi không cần để ý.” Văn Xuân Tương thấy cảm xúc của Tạ Chinh Hồng không ổn lắm, liền vội vàng trấn an, “Càng là Ma tu cấp thấp thì lại càng thích làm mấy trò thấp kém này. Những Ma tu có công pháp nhìn xa trông rộng đều sẽ lựa chọn hấp thụ ma khí và oán khí thuần khiết, ma công đạt thành từ máu tươi của nhân loại có quá nhiều tai hại, không làm nên được trò trống gì. Dù có tu đến kỳ Kim Đan, cũng không thoát khỏi Thiên lôi lúc kết Anh.”

“Nhưng trong Tuyết Sa đại thế giới lại có một Quý Hiết.” Tạ Chinh Hồng thở dài nói, “Tiền bối, tiểu tăng cũng không phải vì mấy Ma tu này mà tức giận, chỉ là cảm khái với kiểu sống này mà thôi. Quý Hiết huyết tế thế giới không chịu nửa điểm thương tổn, ngược lại còn xưng vương xưng bá ở nơi này, chẳng trách lại có nhiều tu sĩ mang suy nghĩ giống hắn, đi làm mấy chuyện như kia. Cứ như vậy mãi…..”

Tuy rằng Tạ Chinh Hồng cực ít để tâm tới người nào ngoại trừ mình và tiền bối, thế nhưng trông thấy thế giới như vậy, cảnh tượng như vậy, vẫn không khỏi có chút đau đầu.

Nếu chỉ một hai kẻ thì cũng không nói làm gì, thiên địa có âm liền có dương, có chính liền có ác, có tiên liền có ma, nhưng một khi hai bên này hoàn toàn mất đi cân bằng, thì bị cuốn vào sẽ tuyệt đối không chỉ mấy trăm người như vậy thôi. Mà trong Tuyết Sa đại thế giới này, không thể nghi ngờ rằng tuyệt đại đa số người đều noi theo gương Quý Hiết.

“Cho nên chúng ta mới đến đây không phải sao?” Văn Xuân Tương vươn tay, vuốt một đường trên chân mày Tạ Chinh Hồng, “Có hai chúng ta ở đây, còn không chế trụ được một tên Quý Hiết ư?” Mối cơ duyên này, mặc kệ tiểu hòa thượng có muốn hay không, y đều phải trực tiếp đặt trước mặt tiểu hòa thượng mới được!

“Tiền….. Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng bắt lấy tay Văn Xuân Tương, “Gần đây ngài dường như có hơi….. có hơi……”

“Có hơi thích động tay động chân với ngươi hả?” Văn Xuân Tương bắt ngược lấy tay Tạ Chinh Hồng, cười tủm tỉm hỏi.

Y không thể đem tiểu hòa thượng ăn tới miệng, ngược lại còn bị ăn, giờ y chiếm chút tiện nghi còn không cho sao?

Nhân sinh khổ đoản, phải kiếm chút vui vẻ cho mình chứ.

Văn Xuân Tương hiểu rất rõ hành vi của mình, ăn đậu hủ của Tạ Chinh Hồng cũng chẳng kiêng dè gì.

Tạ Chinh Hồng nhìn khuôn mặt tươi cười của Văn Xuân Tương, gật gật đầu.

“Ngươi không thích sao?” Văn Xuân Tương làm bộ bâng quơ hỏi.

“Đâu có, tiền bối làm gì tiểu tăng cũng đều thấy rất thích.” Tạ Chinh Hồng nghiêm trang đáp.

Văn Xuân Tương yên lặng nhìn bàn tay Tạ Chinh Hồng bị mình nắm lấy, phát hiện hắn nắm còn chặt hơn mình rất nhiều.

…….Dạo gần đây công lực đùa giỡn y của tiểu hòa thượng cũng tăng lên rồi!

Tuyết Sa đại thế giới, cũng chính là Tiểu Ma Giới, chia làm chín mươi chín tòa thành, thành chủ mỗi thành hầu hết đều là tâm phúc của Quý Hiết, chí ít ở mặt ngoài thì là như thế.

Nói cách khác, chỉ xét riêng thực lực của thủ hạ, Quý Hiết chắc chắn đứng thứ nhất trong cửu đại Ma Hoàng.

Hiện tại nơi Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ở chính là Di Lộc thành, thành chủ là một vị tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, tu vi xếp hạng khoảng giữa ba đến bốn mươi, không tính là cao nhưng cũng tuyệt đối không thấp. Yêu cầu của hắn đối với tu sĩ trong tòa thành này là cực ít, mặc kệ bọn họ ra sao, có thể xưng là vạn sự bất quản. Song nguyên nhân Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương chọn đi đến tòa thành này cũng rất đơn giản, bởi vì bọn họ lấy được tin tức rằng, Phúc Chân từng là thượng khách của thành chủ tòa Di Lộc thành này.

Không sai, thành chủ tòa Di Lộc thành này, cũng là một vị Ma Phật.

Lúc này Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương tất nhiên không tính toán trực tiếp cứng đối cứng với Quý Hiết. Văn Xuân Tương chưa từng đấu với Quý Hiết, không biết rốt cuộc ai lợi hại hơn ai. Nhưng nếu thật sự động thủ, ít nhất vẫn có thể bảo toàn được mạng của y và tiểu hòa thượng, song bởi vậy sẽ có thể gây hiềm nghi đả thảo kinh xà. Sau này tiểu hòa thượng hành tẩu trong Tuyết Sa đại thế giới cũng sẽ gặp không ít phiền toái, vẫn nên đi từng bước chắc chắn thì hơn.

Nếu thành chủ Di Lộc thành này có chút quan hệ với Phúc Chân, vậy thì không thể trách Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương muốn xuống tay với hắn đầu tiên.

Nói đến cũng khéo.

Để khích lệ thủ hạ của mình, Quý Hiết tuyên bố cứ mỗi một trăm năm liền muốn thành chủ của những thành này mang theo thủ hạ tâm phúc, tiến hành so đấu để quyết định thứ hạng của thành trì. Thứ hạng càng cao, phần thưởng nhận được lại càng lớn. Thậm chí có không ít thành chủ, đều từng đạt được thứ hạng cao trong các cuộc thi đấu như vậy, cuối cùng nhận được phần thưởng của Quý Hiết, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đá thành chủ ban đầu xuống đài, bản thân mình ngồi lên vị trí thành chủ.

Nhưng nếu không giành được thứ hạng tốt, hoặc là lui bước, vậy thành chủ của những tòa thành này cũng cần phải thay đổi. Nhiều năm như vậy qua đi, thành chủ của chín mươi chín tòa thành trong ba trăm năm ngắn ngủi đã đổi đủ hai trăm, có vài thành thậm chí một năm đổi mấy thành chủ. Càng là thành xếp hạng sau thì lại càng loạn, bạo động cũng càng ghê gớm hơn.

Một trăm năm đối với thành chủ có tu vi kỳ Hợp Thể mà nói, thật sự không tính là dài.

May là so đấu giữa thành chủ có thể xếp ra sau, trước tiên chỉ cần khiến thủ hạ của mình đi tham gia so đấu như vậy cũng đủ rồi.

Theo những tu sĩ lấy hạ phạm thượng kia càng ngày càng nhiều, hiện tại khi các thành chủ này lựa chọn thủ hạ tham gia thi đấu, tâm tình cũng vô cùng phức tạp.

Nếu người được chọn thực lực quá mạnh, thiên tư quá cao, sống thẳng đến cuối cùng, nhận được sự tán thưởng của Ma Hoàng, chức thành chủ của mình liền kết thúc. Nhưng nếu mình tùy tiện chọn mấy kẻ đi cho có lệ, đến lúc đó bị Ma Hoàng phát hiện ra, thứ hạng hạ thấp, e rằng vị trí thành chủ này cũng kết thúc luôn. Hắn chẳng hề muốn đi thử xem mình có thể chống đỡ được một kiếm của Trảm Thương Sinh hay không!

Nhưng tài nguyên và quyền lợi mà vị trí thành chủ có thể mang đến lại là thứ mà mỗi Ma tu đều không buông bỏ được.

Quy củ này là khảo nghiệm thực lực của bản thân thành chủ, đồng thời cũng là khảo nghiệm ánh mắt chọn người của hắn.

Quý Hiết không yêu cầu thủ hạ của mình phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chí ít không thể là đồ ngốc mà kẻ khác vừa rục rịch liền tạo phản.

Dù sao thanh danh của Tiểu Ma Giới đã đủ ác liệt rồi, đám Ma tu không lăn lộn được ở bên ngoài cuối cùng rồi sẽ tự nguyện tiến tới đây, máu mới đổi từng đợt, thể nào cũng kiếm được vài tu sĩ coi được.

Thành chủ Di Lộc thành thường niên đều tìm người tham gia tỷ thí.

Đây gọi là lo trước khỏi họa.

Một khi được lựa chọn, trước khi tham gia thi đấu, thành chủ có thể lo liệu hết thảy tài nguyên mà ngươi cần, thậm chí còn có thể giúp ngươi tìm một vài công pháp tu luyện thích hợp. Đãi ngộ không thể nói là không tốt. Càng khiến người ta vừa lòng là, trong phủ thành chủ, ngươi không cần lo lắng mỗi lần đả tọa sẽ bị kẻ khác đánh lén, không cần nơm nớp lo sợ phòng bị bất cứ kẻ nào. Càng chẳng nói đến một khi tiến vào tham gia thi đấu, nếu có thể giành được thứ hạng tốt, đến lúc đó không những Ma Hoàng sẽ vươn cành ô liu với ngươi, mà thành chủ của các thành chủ khác cũng sẽ hứa hẹn cho ngươi vô số kỳ trân dị bảo để thu ngươi về dưới trướng.

Song thí luyện ở phủ thành chủ cũng không phải trò đùa.

Cuộc tỷ thí lần trước, thủ hạ giành được không ít thành tích tốt, mình cũng không uổng công, dù sao lại có thể an tâm làm thành chủ thêm một trăm năm nữa. Nhưng thành chủ Di Lộc thành còn chưa cao hứng được bao lâu, sau khi trở về thành hắn phát hiện những thủ hạ tâm phúc lấy được thành tích tốt cho mình đều chết hết. Hắn thế mới biết, thì ra người của Cao Võ thành đã ngấm ngầm hạ độc thủ với người của hắn từ lâu.

Thời gian vừa đến, đám thủ hạ tâm phúc bị kẻ khác hạ pháp thuật mà không hề hay biết đều thân tử đạo tiêu, không có nửa điểm dấu vết. Thành chủ Di Lộc thành nhìn cái sân trống trơn hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chiêu mộ anh tài.

Hiện tại một trăm năm đã qua đi bảy tám mươi năm, mới chỉ có ba người thông qua thí luyện và đạt được lộ trình vạch ra của Di Lộc thành

Thành chủ Di Lộc thành bất đắc dĩ, chỉ đành nâng đãi ngộ ban đầu lên một bậc, hi vọng có thể hấp dẫn nhiều tu sĩ đến thử sức hơn. Nhưng có kinh nghiệm xương máu của vô số Ma tu từ mấy chục năm trước, dù đãi ngộ có tốt, trước khi đến thử các tu sĩ đều phải suy xét khả năng của mình.

Đãi ngộ tuy tốt, nhưng cũng phải có mệnh lấy mới được.

Di Lộc thành.

Hiện tại một nam tử đang ngồi trên đài, lẳng lặng nhìn tu sĩ bốn phía.

Tu sĩ ngồi trong sảnh ngay cả mí mắt cũng không chớp, chẳng biết hồn đã bay tới nơi nào? Bọn họ sớm đã thành quen với sự yên lặng này, mỗi lần cứ cách nửa ngày là lại có thể trở về, lần này hẳn cũng không ngoại lệ.

Nam tử trên đài mặc một bộ cẩm y màu vàng, trên đầu cột một sợi dây trắng, khóe mắt hơi rũ xuống, khiến hắn thoạt nhìn có thêm vài phần u buồn, trông vô cùng hào hoa phong nhã.

Song không ai dám xem nhẹ người này.

Người này chính là Cung Tử Hiên, thành chủ Di Lộc thành, mà người ngồi bên dưới đương nhiên là thủ hạ mà hiện tại hắn tương đối tín nhiệm.

Chính là cái loại thuộc hạ chỉ có thể dùng để bày mưu tính kế, không thể dùng để đánh nhau.

“Cách đại bỉ còn hai mươi lăm năm nữa, nhưng cho tới bây giờ mới chỉ chọn được ba người. Trong ba người này cũng chỉ một kẻ coi được, tu vi hai kẻ còn lại không tính là đứng đầu, mà yêu cầu đòi hỏi thì tên này còn nhiều hơn tên kia. Chẳng lẽ chư vị không định nghĩ chút biện pháp gì sao? Đến lúc đó nếu ngay cả năm người cũng không giao ra được, Di Lộc thành chúng ta sẽ có kết cục gì, hẳn chư vị cũng biết rồi đấy.” Cung Tử Hiên giương mắt, nhìn các tu sĩ ở đây, nói.

Vẫn không hề có động tĩnh gì.

Cung Tử Hiên thầm cười lạnh một tiếng, buông ra uy thế của mình, ép những tu sĩ ở đây đến gần như không thở nổi.

“Thành chủ…… Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói.”

“Thành chủ bớt giận.”

…….

Cũng không biết qua bao lâu, Cung Tử Hiên mới chậm rãi thu lại khí tức, cười nói với mấy tu sĩ này, “Nếu các ngươi không đề cử được hai người nữa, vậy đến khi đó các ngươi hãy tự mình thế vào hai chỗ trống còn lại đi.”

Lời này nói ra, một vài Ma tu lập tức ngồi không yên.

Trình độ đấu pháp của hầu hết bọn họ đều chẳng ra làm sao, chỉ thắng ở chỗ đầu óc dùng tạm được, trong Di Lộc thành cũng coi như sống có tư có vị. Nhưng nếu chỉ vì cuộc sống đó mà bắt bọn họ đi tham gia cuộc đại bỉ kia, mấy Ma tu này đương nhiên sinh lòng kháng cự.

“Khởi bẩm thành chủ, nghe nói gần đây ở thành bên cạnh có một Kiếm tu mới tới, tu vi không tệ, một mình đấu với ba đại tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ mà vẫn bất bại, tuổi tác cũng không lớn.”

“Ngươi nói đến cái tên kia ấy hả, ta nhớ hình như hắn đã bị thành chủ Thiệu Cảnh Dương bên kia mời chào mất rồi.”

“……Tốc độ của Thiệu thành chủ cũng quá nhanh rồi.”

Chúng Ma tu lại cảm thán.

Cung Tử Hiên nghe hồi lâu, vẫn không thể nhận được đề nghị nào hữu dụng từ bọn họ, “Lẽ nào các ngươi không có ai khác để đề cử sao? Nếu đã vậy, ta đây cũng chỉ có thể chúc mừng chư vị. Về phần chọn người, chi bằng bốc thăm nhé?”

“Xin thành chủ hãy khoan.” Một đạo nhân trung niên mặc đạo bào thuần trắng nhanh chóng tiến lên, “Hôm nay nhận được tổng cộng gần một trăm tu sĩ đưa ra yêu cầu khảo nghiệm, quả thực là hiếm thấy. Thành chủ có thể đợi bọn họ so đấu xong rồi hẵng quyết định. Biết đâu trong những người này có thể có vài người đạt được yêu cầu của thành chủ?”

“Ồ? Hôm nay có gần một trăm người tới đây khảo nghiệm sao?” Vẻ mặt Cung Tử Hiên hòa hoãn lại đôi chút, có vẻ tốt hơn không ít.

Phải biết rằng, mấy năm qua, đừng nói là một trăm người một ngày, ngay cả một tháng cũng không nhất định có một trăm tu sĩ đến khảo nghiệm.

“Hôm nay là ngày gì, sao người bỗng dưng nhiều như vậy?” Có người không nhịn được hỏi.

“Khụ khụ, hình như là vì ghen tuông.” Đạo nhân trung niên xấu hổ trả lời.

“Hả?”

“Xin thành chủ cho phép thuộc hạ từ từ kể lại.”

“Nói đi.” Cung Tử Hiên chẳng mấy khi dâng lên chút hứng thú, bèn muốn tìm hiểu một phen.

“Vâng.” Đạo nhân trung niên mở lòng bàn tay ra, bên trên có một viên bảo châu lấp lóa vầng sáng trắng âm u, bảo châu to khoảng nắm tay trẻ con, thỉnh thoảng lại thấy có vài bóng người ở bên trong.

“Đi!”

Đạo nhân trung niên ném hạt châu về phía trước, nó lập tức hóa thành một bức bình phong cao lớn, dài chừng hai mươi trượng, rộng chừng ba mươi trượng. Tỏa sáng lung linh, khiến người ta vô cùng thích thú.

“Lão Lý vẫn thích chơi mấy mánh lới nho nhỏ như vậy nhỉ.”

“Dù sao cũng là bản lĩnh kiếm cơm mà.”

Thấy đạo nhân trung niên này rề rà nửa ngày vẫn không nói, có vài Ma tu đã sắp mất kiên nhẫn.

“Mời thành chủ xem.” Đạo nhân trung niên vươn tay chỉ một cái, trên bình phong mới lần lượt hiện lên hình ảnh của một vài người.

“Ơ?”

Khi bóng người thứ nhất hiện lên, có vài Ma tu rốt cuộc phát hiện điểm đặc biệt của bình phong này.

Thủy kính pháp thuật chẳng những rất dễ bị tu sĩ phát hiện, mà hơn nữa còn thường bị tu sĩ sáng tạo ra ảo cảnh mê hoặc. Một khi người bị quan sát có tu vi vượt trên mình, thì cực dễ bị phản phệ, tác dụng rất hữu hạn. Nhưng hiện tại bức bình phong này lại khác biệt.

Những bóng người kia chẳng những hiện lên rõ ràng, mà thậm chí khí tức của bọn họ cũng hiển lộ vài phần. Từ những khí tức này, có thể phán đoán được tu vi của mấy tu sĩ nọ. Đạo nhân trung niên này chỉ có tu vi kỳ Xuất Khiếu, còn những người trong bình phong hầu hết đều có tu vi từ kỳ Hóa Thần trở lên. Xem ra có vẻ không phát hiện sự tồn tại của bình phong, đúng là thú vị thật.

“Bình phong này của ta tên là Kim Đào Thần Mộc Bát Bảo bình phong, chỉ cần dựa vào khẩu quyết và thuật pháp tương ứng là có thể thấy được bất cứ cảnh tượng nào muốn thấy. Dù đối phương có tu vi vượt trên mình cũng không cần lo lắng.” Đạo nhân trung niên dương dương tự đắc nói.

“Thôi đi, chắc chắn là trước đó đã chuẩn bị vài thứ rồi, tỷ như địa điểm cố định gì gì đó.” Vài Ma tu biết hàng liền vạch trần. Bằng không nếu thực sự có thứ tốt như vậy, đạo nhân trung niên này đã sớm hớn hở dâng lên cho thành chủ, sao còn giữ lại thế kia?

“Có thể dùng được đương nhiên chính là chuyện tốt.” Đạo nhân trung niên nói chẳng chút hoang mang.

“Nói cả buổi rồi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Đừng vội. Các vị hãy xem.” Đạo nhân trung niên lẩm bẩm, hình ảnh trong bình phong lại biến đổi.

Các Ma tu vừa liếc nhìn liền bị người vừa xuất hiện trong hình hấp dẫn.

“Hai người này có vẻ là một đôi đạo lữ song tu.” Đạo nhân trung niên chỉ vào hai nam tử bên trong, “Hai người này chính là nguyên nhân chủ yếu khiến khảo nghiệm lần này có nhiều người như vậy.”

“Không tồi.” Một Ma tu cẩn thận đánh giá hai người, “Diện mạo trước hết không bàn tới, chỉ riêng khí chất này thôi đã thật sự hiếm có rồi. Chỗ chúng ta vắng vẻ, uống say cũng chẳng thấy được mấy kẻ trông giống mỹ nhân. Không có khí chất không có diện mạo thì được tác dụng gì!”

“Đúng vậy, một khi kết thành Nguyên Anh là có thể đắp lại thân thể, đám tu sĩ kia đều chỉnh mình thành mỹ nhân, lại quên mất rằng mỹ nhân quan trọng nhất là hai chữ hiếm có. Mỹ nhân thật và mỹ nhân giả đứng chung một chỗ, cũng giống như trân châu và mắt cá vậy, vừa nhìn là biết ngay nên chọn ai!”

Đạo nhân trung niên thấy thành chủ cũng có chút hứng trí, lại càng ra sức nói.

“Hai người này đều xuất thân Ma Phật.” Đạo nhân trung niên chỉ vào hai người phía trước, “Một người tên Hoa Tương, một người tên Ôn Hồng. Nghe nói hai người vốn là Phật tu trong một trung thế giới, còn là một đôi sư huynh đệ. Về sau trời xui đất khiến đem lòng yêu nhau, trở thành một cặp đạo lữ song tu, bị đuổi ra khỏi chùa. Sau này không biết nhân duyên đưa đẩy thế nào lại trở thành Ma Phật, tu vi cũng một đường tăng lên. Mãi dạo gần đây bọn họ mới đến Tiểu Ma Giới chúng ta, dự định nghỉ ngơi dàn xếp.”

“Lời ngươi nói không rõ ràng.” Cung Tử Hiên lắc đầu nói, “Là trời xui đất khiến với nhân duyên đưa đẩy cái gì chứ, chẳng qua là tìm cớ mà thôi. Ngươi hẳn phải làm rõ lai lịch của bọn họ mới đúng.”

Đầu đạo nhân trung niên ứa mồ hôi lạnh, “Vâng.”

“Mà thôi, tiếp tục nói đi.” Cung Tử Hiện giáo huấn xong, lại cho một trái táo ngọt.

“Hai người Hoa Tương và Ôn Hồng vốn đang uống rượu trong một tửu lâu, sau đó có mấy Ma tu nổi tranh chấp, đánh tới phòng bọn họ. Nào ngờ sau khi mấy Ma tu kia nhìn thấy bọn họ, liền bỏ tranh đấu, ngược lại muốn thu hai người này làm vật trong tay. Tu vi của Hoa Tương và Ôn Hồng không kém, đánh giết mấy Ma tu nọ, theo lý hẳn là nên lấy đi túi trữ vật của bọn chúng. Nhưng không ngờ vào đúng thời điểm quan trọng, túi trữ vật này lại bị một tu sĩ khác trộm mất.”

“Trộm mất?” Cung Tử Hiên nhíu mày.

“Đúng vậy.” Đạo nhân trung niên cúi đầu trả lời, “Tu sĩ kia luyện được ngón nghề diệu thủ không không, vốn là đệ tử Diệu Không môn, sau này rơi vào Ma đạo, thường dựa vào đó mà sống. Hai người Hoa Tương và Ôn Hồng vô cùng tức giận, muốn đấu với tu sĩ này, ai ngờ tu sĩ này nói năng lỗ mãng, buông lời tán tỉnh Ôn Hồng, Hoa Tương nổi nóng, liền hạ chiến thư với tu sĩ Diệu Không môn kia!”

(Diệu thủ không không là công phu nổi tiếng của Diệu thủ thư sinh Chu Thông, nhân vật trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, có thể lấy đồ trong người của bất kỳ ai dù võ công cao đến đâu mà địch nhân không hề hay biết.)

“Túi trữ vật của mình bị kẻ khác trộm mất, còn bị kẻ đó đùa bỡn đạo lữ của mình ngay trước mặt, nỗi sỉ nhục như thế đương nhiên chỉ có thể dùng máu tươi của đối phương để rửa sạch!” Lập tức, trong sảnh liền có một Ma tu cả giận nói.

“Hoa Tương hạ chiến thư với tên trộm Diệu Không môn kia, nhưng tên trộm kia yêu cầu đến thí luyện trường tỷ thí, ai thành công thông qua được thì người đó có thể trở thành đạo lữ của Ôn Hồng, Hoa Tương nhất thời tức giận, thế mà cũng đáp ứng luôn. Đám tu sĩ vây xem thấy tham gia tỷ thí liền có khả năng trở thành đạo lữ của Ôn Hồng, bèn cùng theo tới đây báo danh. Mời thành chủ xem, Hoa Tương này đến giờ vẫn mặt mày cáu kỉnh, có vẻ vô cùng bực tức.” Đạo nhân trung niên chỉ vào nam tử tướng mạo hoa lệ, nói.

“Ra là thế.” Cung Tử Hiên gật đầu, “Xét riêng dung mạo, Hoa Tương này hơn một bậc so với đạo lữ Ôn Hồng của y, nhưng đạo lữ Ôn Hồng của y lại có khí chất hơi thiên hướng về Phật tu Chính đạo, có lẽ bình thường chẳng dính bao nhiêu máu. Cũng khó trách mấy tu sĩ này ùn ùn chạy theo hắn.”

Trong Tiểu Ma Giới, đừng nói là Phật tu, dù là Tiên tu cũng là nhân vật gần như tuyệt tích.

Tiểu Ma Giới vào dễ ra khó, mấy Ma tu kia hôm nay vất vả lắm mới gặp được một nhân vật có khí chất giống với Phật tu Chính đạo, đương nhiên là bắt đầu hưng phấn không thôi, hận không thể lập tức bắt hắn về làm đối tượng song tu của mình.

“Không sai, Hoa Tương này tính tình táo bạo không dễ hàng phục, đẹp thì rất đẹp, nhưng có hơi phổ thông quá, mọi người đều nhìn chán rồi.” Đạo nhân trung niên vội vàng nói tiếp.

“Nếu vậy thì cùng xem xem.” Cung Tử Hiên nhìn hai người trong bình phong, nói đầy hứng thú.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri[1].

“Hổ thí chủ?” Đường Tăng kinh hỉ nói.

“Sư phụ, hiện tại hắn là Hổ tiên nhân rồi.” Tôn Ngộ Không vừa nhìn liền biết Phật Tử đã đắc đạo thành tiên, liền cười trêu rằng, “Mười mấy năm trôi qua, chúng ta lấy được chân kinh, hắn cũng tu luyện thành tiên, quả là mọi người cùng vui.”

“Chỉ mới mười mấy năm…..” Trư Bát Giới và Sa Tăng tốt xấu gì cũng từng làm tiên quan ở Thiên Đình hẳn hoi, biết được độ khó của việc tu luyện thành tiên, chỉ trong mười mấy năm đã thăng tiên, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

Song Phật môn và Thiên Đình vốn là quan hệ nước giếng không phạm nước sông, Trư Bát Giới hiện tại coi như vừa lòng với chức vị của mình, cũng không nói ra mấy lời sẽ khiến người ta thấy phiền này.

“Chúc mừng, chúc mừng.” Đường Tăng chân thành ca ngợi.

“Nào có, biết được chư vị thành công cầu được chân kinh, công đức vô lượng, tiểu tiên mới nên nói tiếng chúc mừng.” Phật Tử cười nói.

Sắc mặt Đường Tăng có hơi chùng xuống, “Haiz.”

“Thánh tăng có chuyện gì phiền muộn chăng?” Phật Tử nghi hoặc hỏi.

“Tạm thời không nói mấy cái này.” Đường Tăng hôm nay cũng bị bức hiểu được một chút đạo lý đối nhân xử thế, “Trước hết cùng tụ họp lại đã. Hổ thí chủ, chỗ bần tăng có mấy quyển chân kinh, chẳng hay có thể cùng các hạ trao đổi đôi chút không?”

“Vô cùng vinh hạnh.” Phật Tử thấy đám người Tôn Ngộ Không tỏ vẻ tán thành, liền lập tức sảng khoái đáp ứng, cùng Đường Tăng đi vào nghiên cứu kinh Phật.

“Đại sư huynh, huynh xem hổ tiên kia…..” Trư Bát Giới tò mò lại gần, “Hiện tại mới qua mười mấy năm, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Đồ ngốc, đến cả Quan Thế Âm cũng không quản, đệ quản làm gì? Nếu đệ hiếu kỳ quá, có giỏi thì đi mà hỏi Phật Tổ ấy.” Tôn Ngộ Không nhéo tai Trư Bát Giới, cười mắng.

“Đại sư huynh buông ra, buông ra.” Trư Bát Giới kêu đau úi da úi da, “Chẳng phải ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi sao?”

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Tôn Ngộ Không buông Trư Bát Giới ra, nói, “Đợi khi nào mấy đại hội Phật pháp này kết thúc, ta sẽ về Hoa Quả sơn của ta.”

******

★Chú thích:

[1]Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri: Là nói đến hai trong tứ hỉ – bốn điều mừng vui của đời người, theo như bài thơ “Tứ hỉ” chép trong sách Ấu học ngũ ngôn thi. Đầy đủ là “Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ, kim bảng quải danh thì”. Dịch nghĩa: “Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, động phòng đêm hoa chúc, bảng vàng thi đỗ cao”.