Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 119: Phụ nữ cần biết giả ngu mới đáng yêu?




oOo

Đối với đại đa số truyền thông cùng phóng viên giải trí mà nói, liên hoan phim phương Nam năm nay có thể nói là quá nhiều tin tức.

Bất kể là bộ phim tiên hiệp hoành không xuất thế kia, hay vụ hỏa hoạn tại khách sạn của chủ cuộn phim, tất cả đều là những tin cực hot thu hút dư luận.

Nhưng so với hai việc này, khiến người ta càng thêm khiếp sợ phải là dãy sự kiện đến từ ông chủ Chu của công ty điện ảnh và truyền hình Gia Hoa!

Tin đồn đồng tính, trước mặt mọi người “chịch” xã giao với đàn em, bị hại trong án cướp ngân hàng khó tin…

Tóm lại, Chu Vũ Chu tiên sinh vốn là phong phong quang quang tới tham dự liên hoan phim, lại đột nhiên trong một đêm biến thành người đáng thương trăm ngàn vận rủi, ngay ngày kế tiếp phải rời Trường Hải về nhà.

Cùng lúc đó, liên hoan phim vẫn đang thuận lợi tiến hành từng bước, mà các hạng mục giải thưởng cũng không có sai khác với dự đoán trước đó lắm, trừ bộ tiên hiệp ngang trời xuất thế kia.

Bộ điện ảnh đó ngay từ ngày đầu tiên công chiếu đã không hề trì hoãn được công nhận là bất bại.

Theo mỗi ngày “Thần Ma đại chiến” công chiếu, tiếng khen ngợi cùng thảo luận về nó cũng càng ngày càng nhiều, mấy tạp chí lớn thậm chí còn dành riêng một trang lớn để làm chuyên đề đưa tin.

Rất nhiều chuyên gia phê bình phim thậm chí còn phát ngôn những câu kinh người, bọn họ thực tự hào cho rằng bộ phim này có một nền tảng kỹ xảo điện ảnh đạt tới đỉnh cao hiện tại, đủ để bước lên bục nhận giải Oscar!

Nhưng nếu chỉ là kỹ xảo cao minh, hiển nhiên còn không đến mức làm cho bộ phim được nhiều lời khen ngợi như vậy.

Mặc cho vô số người đoán già đoán non Thần Ma Đại Chiến sẽ đi vào lối mòn của phim quốc nội: đầu tư kỹ xảo, bỏ qua kịch bản; thế nhưng chỉ hai tuần sau khi bộ phim được trình chiếu, toàn bộ những lời nghi ngờ kia đều triệt để bị lật đổ.

Tuy rằng vẫn đang tồn tại hiện tượng làm dâu trăm họ, nhưng căn cứ vào Tuần San Điện Ảnh điều tra ngẫu nhiên khán giả, 95% só người được hỏi đều tỏ ý hài lòng về bộ phim, đương nhiên bao gồm cả hài lòng với nội dung trong đó.

Trong một tháng ngắn ngủi, bộ phim được sản xuất bởi một công ty nho nhỏ, hơn nữa không hề có tuyên truyền, lại có thể đạt được thành tích thu về trên trăm triệu từ phòng bán vé, thậm chí đây mới là nó chỉ vỏn vẹn chiếu tại thành phố Trường Hải.

Vô luận từ góc độ nào đến xem, đây đều là một kỳ tích kinh người, mà loại kỳ tích hiển nhiên không phải chỉ dựa vào kỹ xảo 3D là có thể làm được.

Càng soi xét sâu vào, càng là có thêm người tán thưởng nội dung đầy chiều sâu của bộ phim, đồng thời cũng càng có nhiều nghị luận về nó.

Nói thí dụ như bộ phim nhựa đề tài tiên hiệp này có phải nên xếp vào phim ngôn tình thì càng thích hợp không?

Sở dĩ có loại tranh luận này, kỳ thật cũng là bởi vì bộ điện ảnh này đã đạt đến độ tuyệt hảo, dung hợp đầy đủ những điểm xuất sắc của phim Nhật, Hàn, Thái cùng Trung.

Căn cứ Tuần San Điện Ảnh thống kê số lượt xem tại các rạp chiếu phim ở Trường Hải, suốt quá trình mỗi một vị khách theo dõi từ đầu đến cuối Thần Ma Đại Chiến, đều tiêu hao ít nhất hai túi khăn giấy.

Cùng lúc đó, chỉ sau ba tuần khi bộ phim trình chiếu, tỉ lệ kết hôn ở Trường Hải đã tăng lên tới 3%, giải quyết được vấn đề dân cư đang già hóa.

Tóm lại, trừ hai từ “náo động” để hình dung, đã không còn biết dùng ngôn từ nào để ca ngợi bộ điện ảnh này!

Mà nhờ phúc đến từ phòng vé, nguyên bản công ty điện ảnh và truyền hình Đông Vũ sắp phá sản lại trong vòng một đên khởi tử hồi sinh, hơn nữa còn nhận được vô số lời mời hợp tác đầu tư.

Đương nhiên, bởi vì đảm nhiệm tổng đạo diễn bộ phim, Thương Trụ vốn lặng yêu vô danh cũng nhanh chóng trở thành một đời đạo diễn trẻ tài năng trong quốc nội, trở thành một trong những nhân vật tiêu điểm của năm.

Chẳng qua, mỗi khi được phỏng vấn thì vị đạo diễn này lại luôn khiêm tốn tuyên bố rằng bộ phim này hắn không hề ra sức dù chỉ một chút…

Có người tin tưởng sao? Ngược lại truyền thông nghe lời như thế đều chỉ co rằng vị đạo diễn này đang khiêm tốn, nhưng cũng vì thế mà thêm tán thưởng nhân phẩm của hắn.

Mà thêm thú vị chính là, đại khái là bị phẩm hạnh khiêm tốn của đạo diễn cảm nhiễm, toàn bộ nhân viên của đoàn làm phim, từ tổ kỹ xảo đến tổ ánh sáng, đều không hề lộ mặt dù chỉ một lần.

Tuy nhiên bọn họ càng im lặng thì truyền thông cùng công chúng lại càng tò mò, hận không thể đào hết thông tin ra.

Nhất là vị tác giả của kịch bản, càng là chiếm được tình cảm của hàng vạn hàng ngàn người hâm mộ, hơn nữa còn chiếm luôn trái tim của vô số cô gái.

Không chỉ có như thế, mấy nhà xuất bản lớn trên cả nước thậm chí còn toàn lực tìm kiếm vị tác gia này, hy vọng có thể mời hắn đến viết một quyển tiểu thuyết, giá cả cao tới một trăm vạn!

- Một trăm vạn a! Như Oa Oa nói, có thể mua toàn bộ tiệm đồ lót rồi!
Khi nghe thấy cái giá ấy, Nặc Nặc đang đọc báo lại không thể không bi phẫn thở dài.

Trần Mặc vỗ vỗ nó, đồng dạng bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, cũng là không có cách nào, chẳng lẽ mày muốn bị đưa đi giải phẫu trong phòng thí nghiệm sao?

Mấy đồ điện nhịn không được rùng mình một cái, sau đó thực chỉnh tề lắc đầu, rồi lập tức len lén chui vào một góc.

Cơ hồ đồng thời, Diệp Dung đã đẩy cửa đi đến, mặt đầy ngạc nhiên nói:
- Mặc Mặc, vừa rồi em nghe người ta nói là anh muốn đi phương Bắc một chuyến?

- Uầy, tin tức của em nhanh thật!
Trần Mặc cười cười gật đầu, đem lý do sớm đã chuẩn bị trước nói ra:
- Là vì tiểu Trụ tính quay phim ở đó, cho nên nhờ anh đi khảo sát khung cảnh trước, đại khái chỉ một hai tháng là về thôi.

- Vậy sao?
Bởi vì nhiều lần bị lừa, Diệp Dung hiện đối với Trần Mặc đã có lực miễn dịch, khó tránh vẫn còn có chút nghi hoặc nói:
- Nếu là như vậy, dù sao sinh ý trong tiệm hiện cũng không tốt, chi bằng em đóng cửa đi cùng anh, coi như là du lịch nhé?

Lời này hoàn toàn chỉ là kiếm cớ, bởi sinh ý tiệm cơm hiện tốt vô cùng, khách gọi đặt bàn buổi trưa đều đông tới muốn cháy đường dây.

Cho nên nghe lý do không chút logic này, Trần Mặc không khỏi tròn mắt, rồi lại cười hì hì nhìn chằm chằm Diệp Dung, thẳng đến lúc mặt nàng đỏ ửng lên mới thôi.

- Nhìn cái gì vậy, em chỉ là muốn nghỉ xả hơi mà thôi!
Không hề nghi ngờ, bà chủ Diệp lại sắp muốn nổi bão.

Có điều là ngoài dự liệu của nàng, Trần Mặc lần này lại không có thoái thác, ngược lại thở một hơi nhẹ nhõm:
- Tốt! Vừa xong anh còn đang nghĩ làm sao để kéo em đi theo, giờ thì khỏi cần!

- Hả? Anh thật sự muốn em cùng đi?
Diệp Dung ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái.

- Đúng!
Trần Mặc gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Nơi tiểu Trụ tuyển rất hoang vu, anh đang lo tìm ai theo anh theo giúp việc chịu khổ cùng đây, nếu em đã xung phong nhận thì anh chỉ đành tùy ý thôi.

- Hoang vu? Chịu khổ?
Diệp Dung mặt mê mang lặp lại, đột nhiên nghĩ đến cảnh cát vàng đầy trời.

Giống như vì gia tăng sức thuyết phục, Trần Mặc còn thản nhiên bổ sung:
- Đúng thế! Sa mạc hoang vu chỉ thấy từng núi cát vàng, không có bao nhiêu nước, cũng không có bao nhiêu thực vật… Em có biết cát vàng đầy trời là sao không, tức là em sẽ không cách nào trang điểm, bởi vì sẽ nhanh chóng bị cát phủ kín mặt!

- Ặc…
Sắc mặt Diệp Dung bắt đầu thay đổi, đối với người đi chợ mua thức ăn cũng phải trang điểm như nàng mà nói, cuộc sống kia quá là ngược đãi.

Nàng còn chưa kịp nói gì thêm, Trần Mặc đã mặt đầy bi thống thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng mà mấy chuyện này còn chưa ăn thua. Em biết thống khổ nhất là gì không? Thống khổ nhất là chúng ta căn bản không thể tắm rửa mỗi ngày, mười ngày tắm được một lần đã coi như… Ơ? Sắc mặt của em hình như không tốt lắm?

- Không có việc gì! Không có việc gì!
Diệp Dung hiển nhiên còn đang chìm trong cảnh tượng đáng sợ kia, thẳng đến khi Trần Mặc liên tục hô hai ba lần, nàng mới từ thất hồn lạc phách hồi phục lại.

Trần Mặc cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên đặt tay lên vai nàng nói:
- Nhưng tất cả đều sẽ là muỗi, chỉ cần có em ở cạnh, anh tuyệt đối có thể kiên trì…

- Mặc Mặc, em vừa nghiêm túc nghĩ lại rồi!
Nhìn bàn tay đặt trên vai mình, Diệp Dung rùng mình một cái, mặt đầy chính khí mà nói:
- Em thấy là em nên ở lại chỉnh đốn kinh doanh trong tiệm, chỉ sợ không cách nào cùng anh đi phương Bắc!

- Ơ? Không phải em vừa nói hiện giờ sinh ý không tốt lắm sao?
Trần Mặc nhíu nhíu mày, rồi nhấc chén trà lên che đi nụ cười.

- Đúng vậy! Cũng bởi vì sinh ý khong tốt lắm nên mới cần em ở lại cải thiện tình hình.
Diệp Dung nghiêm túc gật đầu, rồi chân thành nói:
- Không có cách khác, xem ra chỉ có thể để anh vất vả rồi, em sẽ ở nơi này chờ anh về!

- Là thế sao? Vậy đúng là chỉ còn cách đó!
Trần Mặc thực bất đắc dĩ thở dài, thần tình thống khổ như vừa bị người dẫm lên chân.

E sợ cứ ở lại sẽ bị kéo đi đến nơi hoang vu kia, Diệp Dung vội vàng cáo từ rời đi, bộ dáng kinh hoàng như đằng sau có sói truy đuổi.

Bất quá vừa ra đến trước cửa, nàng lại đột nhiên xoay đầu lại, như có suy nghĩ gì nói:
- Mặc Mặc, anh sẽ trở về an toàn, phải không?

- Cái này sao… Đương nhiên!
Trần Mặc ngẩn ra, đón ánh mắt lo âu của nàng mà cười hì hì gật đầu.

Diệp Dung khẽ thở phào một cái, vỗ ngực xoay người rời đi, tiếp tục không nói thêm gì.

Mà theo thân ảnh của nàng biến mất, mấy đồ điện lại lung la lung lay xông ra, Nặc Nặc than thở nói:
- Lão đại, Dung tỷ hình như đoán được cái gì rồi?

- Có lẽ, tao cũng cảm thấy vậy!
Trần Mặc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hơi hơi nheo mắt lại nói:
- Mày biết không, đây là điểm tao thích nhất ở cô ấy, rõ ràng rất thông minh, nhưng luôn giả ngu khi cần thiết. Phụ nữ như thế mới đáng yêu, không đúng sao?

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lão đại sao bỗng biến thành triết học gia rồi? Cũng không biết nếu Dung tỷ nghe được mấy lời này sẽ có phản ứng gì?

Trần Mặc lại không có thời gian mà tưởng tượng, ngay lập tức bẻ bẻ lưng mấy cái rồi đứng dậy, vỗ vỗ tay nói:
- Được rồi, chúng ta mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành thôi. Địa điểm cần đến lần này cũng không an toàn lắm, tụi mày nhớ mua trước mấy cái bảo hiểm đi!

- A? Chẳng lẽ chúng ta phải tới làm khách trong nhà Phù Dung tỷ sao?
Oa Oa ngẩn ra, lập tức nghĩ tới chỗ mà nó xem là đáng sợ nhất – nhà của “Boss cá sấu”.

Trần Mặc không biết nói gì, trợn tròn mắt, rồi kệ xác nó, trực tiếp đi tới trước tấm bản đồ Trung Quốc treo trên tường, chỉ tay nói:
- Thấy rõ chưa, đây là mục tiêu lần này của chúng ta!