Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 125: Đánh người không phạm pháp




- Huân Nhi!
Trong lúc thân ảnh nhỏ sinh từ trên không rơi xuống, Trần Mặc đã tức khắc lao đến, kịp thời đỡ ôm lấy cô bé.

Xa Xa chợt quay ngoắt trở lại, lắt léo tránh né khiến mấy viên đạn bắn hết lên trên mặt đất rồi chạy đi như bay, trong khoảnh khắc đã kéo ra khoảng cách mấy chục mét.

Trần Mặc cũng bất chấp, vội vàng kiểm tra thương thế của Huân Nhi, xác định cô bé chỉ bị bắn sượt qua da, lúc này mới khẽ thở phào một cái.

- Bé ngốc, sao con không đánh trả?
Nhìn tiểu cô nương đang quấn chặt lấy mình như bạch tuộc, Trần Mặc nhịn không được thở dài, thầm nghĩ bình thường con dùng bùa chú loạn xạ đến sướng tay, tại sao lúc này lại không đánh trả.

Huân Nhi dùng đôi mắt tròn xoe rưng rưng tội nghiệp xem hắn, tay ôm chặt con linh dương con mà nói:
- Ba ba, nếu Huân Nhi đánh trả thì sẽ không có thời gian bảo hộ con linh dương nhỏ này với đàn của nó rồi!

- Ài…
Nghe như thế, vốn Trần Mặc còn muốn trách cứ mấy câu chỉ biết lặng im.

Nhìn ánh mắt trong suốt của Huân Nhi, hắn bỗng cảm thấy lòng mềm oặt lại.

Bất quá ngay sau đó, chờ hắn chú ý tới còn linh dương con còn mang theo vết máu thì lập tức hừ lạnh nói:
- Xa Xa! Quay lại, lão hổ không phát uy sẽ bị chúng coi là mèo con mất!

- Lão đại, em chỉ chờ câu này!
Bị mấy gã dùng súng săn đuổi cả nửa ngày, lấy tính cách của Xa Xa tự nhiên sớm đã muốn nổi bão. 

Giờ phút này nghe được Trần Mặc phân phó, nó nhất thời vui mừng quá đỗi quay đầu xe, vừa né đạn vừa gào thét phóng tới.

Mấy gã săn đuổi đang hưởng thụ trò chơi CF phiên bản thực tế thì lại đột nhiên thấy con mồi biến thành thợ săn, nhất thời đều không biết nên làm gì mới tốt.

Thẳng đến khi Xa Xa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mắt, bọn hắn mới kinh hô lên liên tục bắn trả, coi như có vài phần khí khái tử chiến!

- Cút!
Không chút nào để ý đến mấy viên đạn, Xa Xa tông thật mạnh đến, sau đó mấy đồ điện liền ngửa đầu quay lại xem trò vui.

Chỉ nghe "A" một tiếng, một tên trong đám săn trộm bị bắn tung lên trời rồi vẽ ra một đường cong hoàn chỉnh trên không trước khi đáp đất.

Nặc Nặc rất hài lòng tán thưởng, sau đó nhìn một tên khác đang run rẩy mà quát: 
- Ê! Nhà ngươi muốn đầu hàng, hay muốn đánh tiếp mấy hiệp?

"Bạch" một tiếng, không đợi Nặc Nặc nói xong, tên săn trộm kia đã ngoan ngoãn quỳ xuống.

Hắn còn có thể có dũng khí phản kháng gì chứ, tạm thời không đề cập đến việc cái xe điện kia không hề sợ đạn, chỉ bằng cái di động biết nói này cũng đã đủ khiến người ta gặp ác mộng trong đêm.

Oa Oa hơi có vẻ thất vọng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Thực không có ý nghĩa, ca còn không có cơ hội lên sân khấu nữa!

Cơ hồ đồng thời, đám Dương An cũng đã thở hổn hển đuổi tới, hiển nhiên là không kịp theo dõi một trận này.

Nhìn nhìn Huân Nhi trong lòng Trần Mặc, Dương An không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ theo bản năng tiếp nhận lấy con linh dương con mà cẩn thận kiểm tra.

Sau một lát, hắn rốt cục khẽ thở phào một cái, thấp giọng nói:
- May quá! Chỉ có chân trái đằng sau là bị thương chút, băng bó lại sẽ không sao!

Nói xong, hắn đã vội vàng lấy băng gạc mà cẩn thận băng bó vết thương cho con linh dương.

Mấy người đội viên tức giận trợn mắt trừng đám săn trộm một cái, rồi vội vàng chạy lên phía trước điều tra tình huống.

Nhìn biểu hiện của bọn họ hiển nhiên là không phải lần đầu gặp chuyện động vật quý hiếm bị săn trộm, cho nên phối hợp rất ăn ý.

Trần Mặc im lặng nhìn xung quanh một chốc, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt gã săn trộm đang quỳ. Thế nhưng không cần hắn mở miệng, đối phương đã trực tiếp sợ hãi kêu gào:
- Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói, đừng đánh tôi!

- Đù! Mày đứng thật là biết điều!
Trần Mặc tròn mắt, thầm nghĩ lại hụt mất cơ hội thử nghiệm bức cung.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, lại đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ cùng bi thương.

Dương An lắp bắp kinh hãi, vội vàng cầm súng chạy qua, thế nhưng hắn mới đi hai ba mét, lại đột nhiên như trúng Định Thân Thuật mà đứng ngây tại chỗ.

- Làm sao vậy?
Trần Mặc bước nhanh chạy lên, nhưng cũng lập tức tái mặt đứng bất động.

Trước mắt hắn chính là một cảnh tượng máu tanh khiến người ta không thể hô hấp tự nhiên: trên mặt đất cao nguyên trắng xóa vì băng tuyết lại có một vũng máu đỏ tươi trải rộng tới mấy chục mét, thậm chí đã muốn kết thành hồ băng.

Mà trong cái hồ băng đỏ chói ấy là mấy chục thi thể linh dương Tây Tạng, thân thể giập nát còn trong gió lạnh phát ra khí nóng, thi thoảng tứ chỉ vẫn hơi run rẩy…

Nụ cười tức thì tắt ngấm, cho dù Trần Mặc lúc bình thường hiền hòa như thế nào thì bây giờ cũng như muốn phát hỏa.

Dương An thậm chí đã không đành lòng nhìn, nghiêng đầu nhắm mắt lại lẩm bẩm nói:
- Khốn khiếp! Bọn chúng cứ thế giết cả một đàn chỉ mấy mấy chục tấm da… Còn chúng ta thì mất tới vài chục năm mới có thể gầy dựng lại một quần thể thế này!

Cố nén không cho nước mắt chảy ra, Dương An lại không cách nào khống chế giọng nói đã biến thành khản đặc cùng bờ vai run rẩy.

Tĩnh lặng vài phút, hắn đột nhiên điên cuồng mà quát vang, xoay người chạy về hướng gã săn trộm còn đang quỳ.

Mơ hồ nhận thấy được không ổn, gã săn trộm định há miệng giải thích cái gì đó thì bị một quyền đấm thẳng lên mặt khiến máu tươi phun ra rồi ngã ngửa trên mặt đất.

- Chuyện không liên quan đến tôi! Chuyện không liên quan đến tôi!
Thấy Dương An đã giơ súng săn lên, tên kia quên cả cầu máu, sợ hãi hét ầm lên.

Dương An giống như đã mất đi lý trí, ngón tay run rẩy tựa hồ muốn bóp cò. Nhưng ngay trước khi hắn nổ súng thì đã có một bàn tay đột nhiên đè báng súng xuống.

- Giết người, hình như là phạm pháp!
Một câu vô cùng đơn giản nhưng tức thì làm tên săn trộm thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn Trần Mặc như đang nhìn một Thiên Sứ.

Nhưng không đợi hắn cảm ơn bề trên, đã chứng kiến người thanh niên vừa xong còn mỉm cười đã lập tức biến thành ác ma:
- Nhưng mà đáng người thì… Oa Oa, không phải tụi mày thích nhất là đánh hội đồng sao?

Vài giây sau, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, một Trư Đầu Tam mới tinh đã ra lò. (ý là bị đánh mặt sưng lên như đầu heo)

Giờ khắc này, một gã săn trộm khác bị ép dưới bánh của Xa Xa ở đằng kia bỗng cảm thấy có lẽ mình bị xử trực tiếp bằng súng săn sẽ tốt hơn!

Thế nhưng hắn đã không có cơ hội hối hận, bởi vì Trần Măc đã không khách khí bước đến ‘tặng’ hắn một cước, cười cười nói:
- Cần tao bức cung không?

- Không cần! Không cần!
Biết điều liên tục gật đầu, tên này tranh thủ nói sạch những gì mình biết.

Mà cũng đúng như Trần Mặc đã dự liệu, hai tên này chỉ là người mở đường của một đại đội săn trộm, vâng lệnh đi điều tra lộ tuyến di chuyển của linh dương Tây Tạng.

Chẳng qua, hai người bọn chúng không chịu nổi dụ hoặc nên gặp được một đàn bèn tự tiện săn, sau đó thì gặp phải Huân Nhi đang đi tìm ba ba.

Về cái gọi là đại đội, theo như tên này nói, nhân số có gần 100 người, vũ khí trang bị cũng đều là tiên tiến.

Phải biết rằng loại tình huống này rất hiếm thấy trong những lần săn trộm xưa nay, mà lần này sở dĩ có thể đạt tới quy mô như thế, quả thật bởi vì tổ chức thu mua da dê trực tiếp can dự, thậm chí còn phái mấy người ngoại quốc đến.

- Bà nó chứ! Nước ngoài thì giỏi lắm sao, bọn ca chúa ghét những kẻ sính ngoại!
Nghe tới đây, mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên lại nhào đi lên đánh hội đồng, hiển nhiên là kiếm cớ tiếp tục đánh người.

Trần Mặc không nói gì nhìn bọn chúng, rồi quay đầu nói với Dương An:
- Thầy Dương, anh có ý kiến gì không, chúng ta phải báo cho kiểm lâm sao?

- Báo kiểm lâm sợ là không còn kịp rồi!
Dương An có kinh nghiệm nhiều năm đi khảo sát, nghe vậy không khỏi uể oải lắc đầu.

Hắn cũng biết Trần Mặc không hiểu rõ tình huống, kiên nhẫn giải thích nói:
- Cậu Trần à, khu phân bố linh dương Tây Tạng rộng hơn 80 vạn ki-lô-mét vuông, mà đội kiểm lâm phụ trách bảo hộ động vật hoang dã nơi này chỉ có khoảng 56 người, chia đều mỗi người phụ trách 15 vạn ki-lô-mét vuông. Cho nên, chúng ta làm sao có thể đợi bọn họ đúng lúc chạy tới?

- Khoa trương như vậy?
Trần Mặc nghe được ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ so sánh này cũng quá khoa trương.

Mà không đợi hắn cảm khái, Dương An lại tiếp tục nói:
- Hơn nữa cậu cũng phải biết là vì không có kinh tế, cho nên lực lượng kiểm lâm được trang bị phi thường kém. Tôi mới nhìn hai khẩu súng săn kia, đều là trang bị tiên tiến nhất hiện nay… Ngẫm lại xem, coi như kiểm lâm tới rồi, bằng vào mấy khẩu súng cũ kỹ thì đối kháng nổi với bọn chúng sao?

- Vì thế mà bọn người kia mới không kiêng nể gì như vậy, phải không!
Trần Mặc im lìm châm một điếu thuốc, rồi lại tiện chân đá cho tên săn trộm thân hình mập mạp nằm trên đất một cước.

Dương An cùng mấy đội viên đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng cũng đã nổi lên một tầng u ám không thể tán đi.

Nếu tiếp tục theo tình huống này, khi đại đội săn trộm kia đuổi tới thì chắc chắn toàn bộ đàn linh dương kia sẽ thành chiến lợi phẩm của lòng tham.

- Ba ba, cứu chúng nó đi mà!
Trong yên tĩnh nặng nề, Huân Nhi nhẹ ôm cánh tay Trần Mặc, hai mắt đẫm lệ mà cầu xin.

Dương An cùng mấy đội viên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đồng thời đưa mắt nhìn sang mấy chục thi thể linh dương trong hồ máu. Không ai hy vọng sẽ phải nhìn thấy cảnh này lần nữa, thế nhưng bằng vào thực lực của đội liệu làm được cái gì đây?

- Mặc kệ nhiều như vậy, ít nhất tôi sẽ lưu lại!
Sau hồi lâu trầm mặc, Dương An đột nhiên nắm chặt súng săn, mặt nghiêm túc quát:
- Nếu mọi người thấy nguy hiểm, có thể rời khỏi đây đi báo cho kiểm lâm! Nhưng tôi nhất định sẽ lưu lại đọ sức với đám khốn khiếp kia, có thể cứu một con cũng là cứu!

- Thầy Dương, thầy…
Trong phút chốc, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tôn kính mà nhìn Dương An.

Cho dù là sức lực mạnh đến đâu thì vị thầy giáo này cũng chỉ là người bình thường, muốn dựa vào một khẩu súng săn đi đọ sức cùng một đám hung ác như lang sói, chuyện này đã không thể dùng dũng cảm để hình dung.

- Ngừng! Không cần nhiều lời nữa!
Nhìn mấy đội viên muốn cản mình, Dương An nhẹ nhàng phất phất tay, đi đến trước mặt con linh dương con còn đang run rẩy kia rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Mấy đội viên đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, cầm lấy súng săn đi tới:
- Thầy Dương, bọn em cũng lưu lại, đợi đám khốn kia…

- Này! Mọi người đã xem qua “Xạ Điêu Anh Hùng Truyện” chưa?
Đúng lúc này, Trần Mặc đột nhiên ôm Huân Nhi hôn một cái. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn cười hì hì nheo mắt lại nói:
- Tôi có cách này, có thể thoải mái xử lý bọn người kia, mọi người chờ xem đi!