Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 55: Bá vương khí




Nhiều năm sau, Trần mặc ngồi trên xích đu, nói những câu tâm huyết với mấy đứa cháu của hắn:
- Đám nhỏ à, các con phải nhớ rằng, làm anh hùng cứu mỹ nhân rất là nguy hiểm! Rất lâu trước kia, ông của các con cũng từng làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó…

- Oát đờ lợn?
Không kịp định nghĩa Quan Vân Trường Quan Vân Lớp là ai, Trần Mặc vội vã nhảy ra xa, vừa may tránh được lưỡi đao đến trước mặt mình.

Vài cọng tóc nhẹ nhàng đứt rời rồi lảo đảo bay theo gió, cho thấy một màn vừa rồi cực kì nguy hiểm. Mà một đao đầu không trúng, đại hán mặc áo choàng xanh lại vung đao lần nữa, bất thình lình chém về phía vách tường sau lưng Trần Mặc.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Dung rốt cục thét lên:
- Đừnggg!

"Choeng!"
Lưỡi đao giờ phút này hơi lệch hướng, chém vào phía vách tường bên ngoài, tạo thành từng đóa hoa lửa văng tung tóe.

Nhìn lưỡi đao giữa hai chân, Trần Mặc chỉ biết câm nín mà tiểu bằng nước mắt ra đầy mặt . Cây đao kia cách chỗ yếu hại của hắn chỉ có 0,01 cen ti mét, chỉ cần nhích về phía trước một chút, thì lời nguyền rủa của Trư Đầu Tam liền linh nghiệm! (Có vợ cả đời làm xử nữ đó )

- Thiếu chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa…Dung tỷ, cô dự định mưu sát chồng ruột à, ca kiến nghị nên dùng thuốc ngủ thì hơn!
Lau cái trán đầy mồ hôi, Trần Mặc nhìn vị đại hán không giận mà uy trước mặt kia, đột nhiên cho rằng cái ủy ban kế hoạch hoá gia đình có thể cân nhắc việc nhận người này về làm thêm.

- Biến, ai là vợ của nhà ngươi?
Cặp môi run rẩy của Diệp Dung phun ra vài lời, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, không biết là do Trần Mặc khi nãy xông vào, hay là pha nguy hiểm “mỹ nhân cứu anh hùng kia”.

Nhưng vài giây sau, khi nàng nhìn thấy vị đại hán áo dài đang chắp tay đứng ngạo nghễ thì lại đột nhiên giật mình tại chỗ:
- A! Ngài là … Ngài là… Quan Nhị gia? (Quan Vân Trường)

Không cần nghi ngờ, cho dù mù lịch sử, nhưng đối với vị nhân vật nổi tiếng này, cũng không có khả năng là nhận không ra.

Thời điểm nghe được nàng hỏi, vị đại hán mặt đỏ râu dài cũng không quay đầu nhìn lại, cực kì kiêu ngạo mà vuốt râu nói lớn:
- Không tồi! Đúng là Quan mỗ!

Im lặng! Im lặng đến quái lạ! Nếu đổi là người khác, đột nhiên nhìn thấy vị danh tướng cổ đại được thờ trong miếu Quan Đế này xuất hiện trước mặt chắc chắn đều sẽ có cảm giác nhức đầu chóng mặt.

Huống hồ, vị danh tướng này ngoài thanh danh hiển hách, mấy ngàn năm nay vẫn luôn được cả hai phe hắc bạch tôn sùng, đem đến vị trí thần mà thờ cúng.

Diệp Dung ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đôi môi run rẩy dường như đã mất đi khả năng nói, nhưng rốt cục nàng cũng thốt ra được một câu quỷ dị:
- Chuyện này… Tôi luôn muốn biết mặt của ngài đỏ như thế có phải do hóa trang không?

Lạy chúa! Phụ nữ đúng là phụ nữ, giờ phút này còn có thể có ý nghĩ quái đản lạc đề như thế.

Trần Mặc nhịn không được liếc mắt xem thường, nhưng mà chờ hắn thấy được vị Quan nhị gia khẽ cau mày thì vội vàng chen lời nói:
- Quan tướng quân, tôi muốn cùng với bạn của tôi nói với lời, ngài không phiền chứ?

Thừa dịp khi Quan Công vẫn còn đang bận tạo dáng, hắn nhanh chóng kéo Diệp Dung còn đang ngây người ra một nơi, kể lại sự kiện bảo tàng hồi sinh.

Thần kinh của Diệp Dung cũng tính là cứng cỏi, tuy vậy cũng mất vài phút mới miễn cưỡng tiếp nhận được.

Trần Mặc nhẹ nhõm thở phào một cái, bất đắc dĩ nói:
- Đúng là như vậy, là “Đêm Trong Viện Bảo Tàng” phiên bản Trung Quốc… Đúng rồi, cô làm gì trong phòng rửa tay lâu vậy?
(Là toilet, nó cố tình nói chệch )

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này Diệp Dung lập tức nổi giận đạp hắn một cước.

Khuôn mặt đỏ ửng khẽ cắn đôi môi anh đào, nàng khẽ nói nhỏ:
- Chắc vừa rồi ăn nhầm mấy miếng thịt chưa chín!

Nhớ lại cảnh xấu hổ vừa rồi, dù Diệp Dung ngày thường bưu hãn nhưng hiện cũng trở nên yếu ớt giống như một con cừu nhỏ.

Đại khái là muốn lảng sang chuyện khác, nàng nhìn phía vị Quan nhị gia còn đang đứng tạo dáng, nhịn không được than thở nói:
- Như vậy nói cách khác, Quan nhị gia cũng là sống lại…

- Không phải sống lại!
Trần Mặc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Cô phải nói, là tượng gỗ điêu khắc Quan nhị gia sống lại… Dùng từ chuyên môn mà nói, cái này gọi là hàng fake!

Đúng thế, đặc trưng hàng fake trên người vị Quan nhị gia trước mặt này rất rõ ràng: trên người hắn vừa nhìn đã thấy các dấu vết từ gỗ khắc ra, hơn nữa còn có mùi gỗ thơm tràn đầy không khí.

Đương nhiên, những điều này đều không ảnh hưởng đến vị điêu khắc gỗ đang tạo dáng, hơn mười phút đồng hồ, hắn vẫn luôn duy trì tư thế vuốt râu, ngay cả một ngón tay cũng không có nhúc nhích…

- Tạo dáng như vậy, không có cảm giác mệt sao?
Tuy rằng hiếu kỳ rất muốn hỏi một câu này, nhưng khi Trần mặc nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia thì lại thức thời mà im lặng.

Bất quá, nhìn vẻ nghệt ra của Trần Mặc, rốt cục làm cho Quan Vân Trường đại nhân quên luôn việc tạo dáng, ngược lại vuốt râu nhàn nhạt hỏi:
- Tôn giá là tân thủ vệ của bảo tàng này phải không?

Giọng điệu thuộc thời chiến quốc, nhưng mà Trần Mặc miễn cưỡng có thể hiểu được.

Chỉ là thời điểm nhẹ nhàng gật đầu, hắn bỗng ngẩn ra, rồi chợt hiểu được rất nhiều quái sự…

Nhìn thoáng qua, những người bảo vệ trước hiển nhiên đã cùng các vật trưng bày này giao tiếp qua … Khó trách! Khó trách mấy cái tượng binh mã lại quen với việc hút thuốc như vậy, hơn nữa khi đám người giấy tí hon thấy nhân loại “khổng lồ” như Trần Mặc xuất hiện cũng không có hoảng sợ.



Thấy Trần Mặc gật đầu thừa nhận, tượng điêu khắc gỗ Quan Vũ cũng không tỏ ra kính ý, chỉ hơi chắp tay coi là đã chào hỏi qua.

Thoáng im lặng trong chốc lát, hắn chợt khẽ nhăn mày, tiếp tục hỏi:
- Tôn giá, có từng nhìn thấy hai vị huynh đệ kết nghĩa của ta không?

- Ặc, chẳng lẽ ở đây còn có Lưu Bị cùng Trương Phi?
Trần Mặc trắng mắt, không khỏi cúi đầu mở sổ tay ghi chú các vật phẩm có trong bảo tàng.

Cũng không chờ hắn kiếm được tư liệu, hai mắt Quan Vũ khẽ chớp, chợt lãnh đạm nói:
- Không cần, chắc hẳn tương lai sẽ gặp được bọn họ thôi… Được rồi, Quan mỗ cáo từ!

Phun ra một câu khó hiểu, vị tượng điêu khắc gỗ Quan Vũ này đã khôi phục thái độ lãnh ngạo, nhấc quan đao lên hướng về phía bên ngoài mà đi.

Trần Mặc nghe xong không hiểu gì cả, thầm nghĩ cái gì gọi là tương lai còn gặp, chẵng lẻ mấy vị này hẹn ước nhau chơi đánh bài?

Nhưng tận mắt thấy đối tượng duy nhất có thể giao tiếp muốn rời đi, hắn vội vươn tay ngăn lại nói:
- Quan tướng quân, xin dừng bước…

Lời còn chưa dứt, khí thế sắc bén đột nhiên cuốn tới, ép cho Trần Mặc hốt hoảng theo bản năng vội lui về phía sau, cho đến khi đụng phải bức tường mới miễn cưỡng dừng lại.

Hắn sửng sốt, vị Quan Vân Trường đại nhân kia đang vuốt râu trừng mắt, ngạo nghễ khoanh tay mà đứng, ánh mắt nghiêm nghị như là mang uy áp.

Trần Mặc chỉ cảm thấy gần như không thở nổi, mà lại không nhịn được nói thầm:
- Ca ngất, chẳng qua đưa tay ngăn cản, lão nhân gia ngài cũng không cần khoa trương như vậy… A, lẽ nào đây là bá vương Khí trong truyền thuyết?

Nói đi thì nói lại, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hóa ra con người thật sự có thể phóng ra bá vương khí.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thực sự có ghi lại mấy chuyện giống vụ này, ví dụ như chuyện Hoa Hùng bị Quan Vũ chém, lẽ không phải bởi vì phản ứng không kịp, mà là bị bá vương khí làm cho đứng hình…
(Hoa Hùng (? - 190) là vị tướng quân đội dưới quyền Đổng Trác sống vào cuối đời Hán trong lịch sử Trung Quốc và cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩacủa La Quán Trung. Ông được La Quán Trung miêu tả là mình cao 9 thước, tướng mạo oai phong, khi ông ra trận ở hồi 5 đã chém liên tiếp mấy tướng của liên quân chư hầu khiến Tôn Kiên phải rút quân. Về sau nhờ có Quan Vũ chém chết Hoa Hùng thì 18 đạo chư hầu mới tiến quân tiếp được.)

- Chắc không phải đâu, hàng fake sao so được với bản chính?
Lắc đầu, nhìn lại vị kia còn đang tiếp tục tạo dáng, Trần Mặc vội vàng cẩn thận chắp tay nói:
- Quan tướng quân, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi ngài một chút, đồ triển lãm nơi này có thể chạy ra ngoài hay không?

- Uhm, chẳng lẻ không ai đã nói với ngươi?
Sắc mặt của Quan Vũ hơi trầm xuống, chuyển quan đao từ trong tay phải sang tay trái, lại bày ra một cái tạo dáng cường hãn.

Cho đến khi cảm thấy hài lòng, lúc này hắn mới chậm rãi vuốt chòm râu nói:
- Cứ yên tâm, trong tay ngươi nắm giữ khóa thần, chỉ cần mỗi đêm nhớ kịp thời đóng hết lối ra, liền có thể bình an vô sự!

Lại nói tiếp, cùng người thời cổ nói chuyện đúng là vô cùng vất vả. Còn may Trần Mặc cũng tính là tốt nghiệp hệ Trung văn, miễn cưỡng còn có thể nghe hiểu được.

Thay lời khác mà nói, cái chìa khóa viện bảo tàng trong tay hắn dường như mang một loại lực lượng thần bí, có thể mở ra kết giới khiến cho các khu triển lãm.

- Tức là phải giữ thật chặt thứ này?
Nhìn cái chìa khóa trong tay, Trần Mặc không kìm được nắm chặt nó, thầm nghĩ việc mua phòng ốc toàn bộ liền nhờ vào mày.

Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa trong khu vực trưng bày, vị tượng điêu khắc gỗ Quan Công kia đang bước lên đế đặt bản thân mình, vuốt râu bày ra khuôn mẫu đúng chuẩn mực.

Trần Mặc ngây ngốc, nhịn không được hỏi:
- Đợi mội chút! Quan tướng quân, ngài có biết vì sao những thứ kia lại sống dậy không?

- Tôn giá cái gì cũng không biết sao lại vào làm được ở cái bảo tàng này…
Bị hỏi liên tục, Quan Vũ rõ ràng có chút giận đi, muốn quát một tiếng, nhưng lời chưa hết, lại đột nhiên trầm mặc.

Ngẩng đầu nhìn hướng đông nam, vị tượng điêu khắc gỗ Quan Công này hơi hơi ngạc nhiên, chợt đổi đề tài nói:
- Thôi được, dù sao đêm nay ngươi tới nơi này, Quan mỗ mang ngươi đi xem một chút!

- Ách…
Thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, Trần Mặc chớp chớp con mắt có chút khó hiểu, thầm nghĩ hối lộ cũng không được hiệu quả tốt như vậy.

Nhưng mà còn không đợi hắn hiểu được, chợt nghe một thanh âm trầm thấp chợt vang lên. Thanh sắc hào quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ hoàn toàn cả sảnh triển lãm, ánh sáng chói mắt làm cho người khác vô phương nhìn vào.

Vài giây sau, ngay khi Trần Mặc chậm rãi bỏ xuống tay trái che con mắt thì Quan Vũ đã phục hồi lại thành bức tượng điêu khắc gỗ, không chút sứt mẻ dừng ở phía trước.

Mà xung quanh, vốn là âm thanh ồn ào cũng dần yếu bớt, những mảnh đất đá vụn đầy sàn giống như là có sinh mạng, tự động trở lại nơi ban đầu của nó.

Khó có thể tin là, ngay cả mấy cái lỗ thủng lớn trên vách tường cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, giống như là tự mình khôi phục…

Mấy phút sau, toàn bộ khu triển lãm đều quay về yên lặng, khôi phục lại trạng thái ban đầu của nó.

Diệp Dung sửng sốt nhìn bốn phía, im lặng tựa hồ như cũng vừa trở thành tượng.

Nàng thậm chí không có chú ý tới mấy đồ điện đang ép sát vào bức tường cẩn thận trốn đi.

Trần Mặc gãi gãi đầu, nhìn ánh rạng động bắt đầu chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở phào một cái:
- Được rồi, ít nhất chúng ta cũng không cần bồi thường ... Ơ, hình như mình quên cái gì đó?

Khi Trần Mặc tự hỏi như vậy thì Nặc Nặc đáng thương đang ra sức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi cái ôm của món đồ chơi công chúa làm bằng đường.

Nằm trong tủ kính bằng thủy tinh ngăn cách với bên ngoài, Nặc Nặc cảm thấy được thế giới bên ngoài tốt đẹp như thế, nhưng mà chính mình lại không thể chạm tới.
(Ẻm công chúa đang ôm nó động phòng thì bị ánh sáng kia chiếu biến lại thành tượng, theo vòng tay ôm luôn nó bay về chỗ cũ là tủ kính trưng bày )

Giờ phút này, nó chợt hiểu ra rồi — hóa ra hôn nhân chính là ngôi mộ của tình yêu, mà ngay cả tình yêu không có hôn nhân, cũng là ngàn năm cổ mộ!

Cùng lúc đó, trong khu triển lãm tượng binh mã, Trư Đầu Tam bảy phần chín còn đang đung đưa trên kệ nướng.

Trông thấy mấy cái tượng binh mã đã trở lại khu triển lãm, nó chỉ có thể rơi lệ đầy mặt mà than thở nói:
- ĐKM, ĐKM… Đám cặn bã chúng mày, nướng thịt cũng không biết, lão tử phía dưới cháy đen, trên lại sống nguyên này….