Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Quyển 2 - Chương 160: Đem con mắt sáng lên một chút




Dịch giả: rolland

Dây cung siết vào cổ của Võ giả trung niên thành một đường máu.

So với đau đớn và những nhác đao trên người kia, áp lực gần chết càng làm cho người khác tuyệt vọng.

Lưu Thịnh Phong giữ lực mà không phát, ngẩng đầu cười nhìn Yến Triệu Ca cùng Trương Dao, chẳng qua nụ cười kia, nhìn như thế nào cũng ẩn chứa điên cuồng cùng máu tanh.

Trương Dao biến sắc nói:

- Thương Mang Sơn Lưu sư huynh, không biết vị tiền bối này đắc tội gì với ngươi?

Võ giả trung niên kia đối với Lưu Thịnh Phong rõ ràng không có chút uy hiếp nào, Lưu Thịnh Phong lại còn muốn giết người.

Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Trọc Lãng Các, hơn nữa không giống như những nơi khác, toàn bộ Thanh Già Hồ là phúc địa củaTrọc Lãng Các.

Võ giả trung niên kia cũng được Trọc Lãng Các cho phép mới có thể vào bên trong, bây giờ không chỉ trọng thương sắp chết, càng bị người khác ngược đãi mà chết, Trương Dao sao có thể làm như không thấy.

Mặc dù tu vi chênh lệch khá xa, nhưng Trương Dao từ nhỏ đã được Trọc Lãng Các giáo dục, cũng không mất bình tĩnh, rối loạn.

Nhưng mà câu nói đầu tiên của Lưu Thịnh Phong để cho nàng ngạc nhiên:

- Hắn không đắc tội với ta, chỉ là ta nhìn hắn không thuận mắt, chơi đùa một chút mà thôi.

Yến Triệu Ca nghe vậy, con mắt híp lại, quan sát Lưu Thịnh Phong.

Trương Dao phục hồi lại tinh thần nói:

- Lưu sư huynh, ngươi đây...

Lưu Thịnh Phong cười một tiếng:

- Làm sao? Rất lạ sao? Vị sư muội Trọc Lãng Các tựa hồ không cảm nhận được, khi dễ người khác rất vui vẻ.

Trương Dao cau mày:

- Làm sao sẽ...

Lưu Thịnh Phong cười nói:

- Nếu ngươi nhận ra ta là ai, thì phải nghe một vài tin đồn chứ? Ta đây phải biện giải cho mình một chút.

- Đó chính là, tin đồn cũng không khoa trương, vừa vặn ngược lại, tin đồn thật bảo thủ rất nhiều.

Lưu Thịnh Phong chậm rãi nói:

- Ta đây, so với việc chiến thắng đối thủ cùng cấp hoặc lấy yếu thắng mạnh, thì ta thích giết chết đối thủ yếu hơn ta.

- Bởi vì tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, bớt phải suy nghĩ, còn có thể hưởng thụ lạc thú giết chết đối phương.

- So chiêu với đối thủ cùng tầng thứ, có thể chiến thắng hoặc đánh chết đối phương là tốt rồi. Muốn bắt sống đối phương từ từ "xào nướng" phải cầm tính mạng của mình vào. Cho nên lúc toàn lực ứng phó sao có thể lãnh hội được lạc thú chứ.

Lưu Thịnh Phong nhìn Trương Dao một cái, sau đó cúi đầu, ánh mắt của hắn rơi vào Võ giả trung niên đang bị dây cung siết cổ:

- Ngươi vừa rồi mới hỏi ta, hắn đắc tội gì với ta sao?

- Hắn quả thực sai lầm, sai lầm đó chính là yếu hơn ta.

Trương Dao trừng mắt nhìn Lưu Thịnh Phong, Lưu Thịnh Phong như không có chuyện gì xảy ra nói:

- Thế nhân cho ta ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện xấu, nhưng thực ra ai không phải như vậy đây?

- Giống như vụ sư muội này, nếu ngươi cùng người này ở chung một chỗ, đối phương phải chấp tay có lễ với ngươi, bởi vì ngươi xuất thân từ Trọc Lãng Các, so với xuất thân của hắn mạnh hơn nhiều.

- Cho nên cho dù hắn là Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư, mà ngươi chỉ là Nội Cương trung kỳ mà thôi, nhưng hắn đối mặt với ngươi phải thấp một đầu. Nếu không cần thiết sẽ không đắc tội ngươi.

Lưu Thịnh Phong nhe răng cười một tiếng:

- Ta xuất thân từ Thương Mang Sơn, ngươi xuất thân từ Trọc Lãng Các, còn có vị Yến Triệu Ca Yến sư đệ này xuất thân từ Quảng Thừa Sơn.

- Sáu Thánh địa cao cao tại thượng, có chuyện tốt gì, đều được ưu tiên, bảo vật tốt nhất, đều là của chúng ta, nhiều nhất là giữa sáu Thánh địa, mở ra tranh đoạt mà thôi. Nhưng tuyệt đối sẽ không có thế lực nhị lưu, nhất lưu xen vào.

- Ví dụ như Thái Âm Quan Miện, bây giờ nhô ra một Thái Âm Chi Nữ không môn không phái, thắng được Thái Âm Chi Thí, ngươi nghĩ nàng có thể mang đi Thái Âm Quan Miện sao?

Lưu Thịnh Phong hờ hữngnói:

- Cái này không phải ỷ mạnh hiếp yếu sao? Những thứ thế lực nhất lưu, nhị lưu đối với chúng ta bất mãn, nói các Thánh địa quá mức bá đạo, ở sau lưng oán thầm chúng ta ước chừng bọn chúng chỉ muốn hướng tới như chúng ta mà thôi, nhưng không cách nào đạt được.

Lưu Thịnh Phong buông lỏng dây cung trong tay, Võ giả trung niên kia như trong quỷ môn quan đi ra, cả người rã rời. Vốn hắn đang trọng thương, tinh thần lại không cách nào chống đỡ được, trực tiếp ngất đi.

- Hắn nếu mạnh hơn ta, tất nhiên sẽ không có kết quả này, cho dù cố kỵ Thương Mang Sơn sau lưng ta, cũng không dám giết ta, nhưng ít ra hắn sẽ không bị ta đánh gần chết.

Lưu Thịnh Phong đứng dậy, đưa chân đá đá Võ giả trung niên đang hôn mê.

Lưu Thịnh Phong cười nói:

- Bởi vì hắn yếu hơn ta, xuất thân của hắn yếu hơn Thương Mang Sơn, cho nên ta muốn "xào nấu" hắn thế nào, thì hắn cũng phải chịu đựng.

Trương Dao muốn nói gì, Yến Triệu Ca giơ tay lên ngăn nàng.

- Mặc dù không đồng ý tất cả quan điểm của ngươi, nhưng ý tưởng của ngươi ta đại khái biết rõ.

Yến Triệu Ca nhìn về phía Lưu Thịnh Phong:

- Khó trách Thương Mang Sơn thường xuyên đem ngươi nhốt trong chuồng.

Nụ cười trên mặt của Lưu Thịnh Phong biến mất, hờ hững nói:

- Sư môn cái gì cũng tốt, chính là quá khó chịu, quá nhiều hạn chế.

Hắn hơi ngửa đầu, có chút xuất thần nói:

- Quy định cứng ngắc quá nhiều, che che giấu giấu quá nhiều, đây là cuộc sống người người đều hướng tới, nhưng hết lần này đến lần khác lại che dấu.

- Làm người ta không buông tay buông chân được, thật là bực bội.

Ánh mắt của Lưu Thịnh Phong một lần nữa rơi trên người Yến Triệu Ca, nhe răng cười nói:

- Giống như hai tên phế vật Kỷ Hán Như cùng Tiếu Vũ kia vậy, nếu không phải vướng tay vướng chân, nhưng bây giờ thật may, bọn chúng không còn cản trở nữa.

Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:

- Có một vấn đề.

Lưu Thịnh Phong nhìn thẳng Yến Triệu Ca, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm:

- Vấn đề gì?

Yến Triệu Ca hỏi:

- Nếu ngươi gặp người mạnh hơn ngươi, muốn xử lý ngươi, thì ngươi làm gì?

Lưu Thịnh Phong cười nhạo một tiếng:

- Ý của ngươi là người đó chính là ngươi sao?

- Mới vừa rồi ngươi thét dài, ta có nghe thấy, thực lực không kém, khó trách lúc trước có thể dùng cảnh giới Ngoại Cương hậu kỳ đánh thắng Tiên Thiên sơ kỳ Kỷ Hán Như.

- Nhưng muốn so với ta, ngươi còn kém nhiều lắm.

Lưu Thịnh Phong đem trường cung trong tay ném ra ngoài, hoạt động gân cốt của mình, đi tới Yến Triệu Ca cùng Trương Dao.

- Đụng phải người mạnh hơn ta, đương nhiên ta sẽ không trêu chọc, đối phương muốn tìm ta, thì ta sẽ trốn xa chừng nào thì tốt chừng nấy.

Lưu Thịnh Phong không thèm để ý nói:

- Xu cát tị hung, xu lợi tránh hại, cái này là thiên tính của tất cả mọi người, ai cũng không ngoại lệ, đối với ngươi, đối với ta, hay đối với vị sư muội Trọc Lãng Các này đều như nhau.

- Chỉ là ta với người thường có thêm một yêu thích, đó chính là chủ động tìm người yếu "không may" cùng "sát hại" mà thôi.

Yến Triệu Ca nghe vậy bật cười:

- Không phải là bắt nạt kẻ yếu sao?

Lưu Thịnh Phong nghe vậy, trên mặt ngược lại mỉm cười, như là chuyện đương nhiên, gật đầu:

- Tất cả mọi người đều như vậy, dù bề ngoài dũng cảm, lúc nghênh đón khó khăn, thì oai phong lẫm liệt, thật ra trong xương đều như nhau.

- Có thể không đụng cường giả, thì ai lại muốn đụng phải? Giẫm đạp người yếu hơn mình, sẽ không có tổn thất gì, giẫm đạp thì giẫm đạp thôi, có quan hệ gì sao?

Nhìn Lưu Thịnh Phong từng bước đến gần, Yến Triệu Ca khẽ lắc đầu:

- Ta không hứng thú nói phải trái với ngươi, chẳng qua muốn nhắc ngươi một chuyện.

Khóe miệng của Yến Triệu Ca lộ ra nụ cười làm người khác cảm thấy nguy hiểm.

- Ngươi có thể ôm lấy tín niệm của ngươi, nhưng muốn đưa ý tưởng này ra bên ngoài, ngàn vạn lần phải sáng mắt lên một chút.