Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 545: Nhận con(1)




Thật sự làm cho Trần Nguyên im lặng.

Vương Huy nhìn bộ dạng Trần Nguyên, trong lòng thập phần vui vẻ, nói: "Phò mã gia, có phải là đang lo lắng về mua bán của ngài ở Triều Tiên không? Điểm này thì ngài cứ việc yên tâm, con người của ta rất giữ lời, sẽ chiếu cố đặc thù cho ngươi, dù sao thì ngài cũng là Phò mã gia Đại Tống, chút mặt mũi ấy, ta không dám không bán."

Hai vai Trần Nguyên bỗng nhúc nhích, nhìn bộ dạng Vương Huy dương dương đắc ý, chậm rãi đứng lên.

Vương Cúc xem xét bộ dạng Trần Nguyên, chỉ biết hắn đã tức giận, Phò mã gia này rất ít khi tức giận, Vương Cúc ở trong Biện Kinh nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Trần Nguyên tức giận với ai.

Cho dù là ba năm trước đây, thời điểm Trần Thế Mỹ và Bàng Cát đấu ngươi chết ta sống, gặp mặt cũng dùng lễ phép để chào hỏi.

Hắn vội vàng đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt Trần Nguyên, không chú ý đến mặt mũi Vương tử Triều Tiên nữa, rất chân thành nói: "Phò mã gia, Vương tử chúng ta là người trẻ tuổi, ngươi thông cảm nhiều mới chút…."

Hắn còn chưa nói hết lời, Trần Nguyên đã vung tay lên, nói: "Vương đại nhân không cần nhiều lời nữa, sự tình nặng nhẹ thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng, Vương Huy, ta hỏi lại ngươi một câu, người Đông Doanh là hướng các ngươi cầu hoà như thế nào? Bọn hắn khai ra điều kiện gì? Hiện tại ngươi nói cho ta biết, không chừng còn kịp."

Vương Huy nghe được Trần Nguyên trực tiếp hô tên của hắn, cũng cảm thấy giận dữ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái này không có quan hệ gì với Đại Tống, cho dù có quan hệ đến Tống triều, dường như không tới phiên Trần Thế Mỹ ngươi quan tâm đâu?"

Một bên, Vương Cúc nghe được hai người này đối thoại, trong lòng lập tức biết rõ xong rồi.

Trần Nguyên thở dài một hơi, đến hiện tại hắn còn phải áp chế mình một tý, làm như vậy là để từ người Triều Tiên nơi này kiếm được nhiều nội tình hơn một chút, để Tống triều có thể sớm làm ra kế sách ứng đối phù hợp.

Chiến tranh là khẳng định phải đánh rồi, sớm chuẩn bị một chút, có thể để cho tướng sĩ tiền tuyến chết và tổn thương ít một chút, có thể để cho Đại Tống trả giá nhỏ một chút, vì những việc này, hắn mới đến tìm Vương Huy.

Vương Huy cúi đầu uống nước trà đặt trên bàn mình, nói: "Nếu như không có chuyện gì để nói, mời về, một lát nữa bản Vương tử còn muốn đi ra ngoài."

Hắn hạ lệnh trục khách, Trần Nguyên gật đầu, nói: "Tốt, cực kỳ tốt, Vương Huy, ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay."

Vương Huy chợt đứng lên, một bộ tư thế chuẩn bị dùng nắm tay quả đấm với Trần Nguyên.

Vương Cúc vội vàng ngăn ở giữa hai người, cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải.

Trần Nguyên liền ôm quyền, nói: "Cáo từ."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, thời điểm đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Phác Tuệ Linh một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cái loại ý tứ này, nam nhân đều hiểu, nữ nhân cũng hiểu.

Nụ cười này lại làm cho Vương Huy cảm thấy rất phẫn nộ, cũng làm cho Phác Tuệ Linh cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Đi ra ngoài dịch trạm, Trần Nguyên không nghĩ tới, vừa sáng sớm mình đã đụng phải một cục cứt như vậy, hắn vốn nghiêm chỉnh nói chuyện cùng người Triều Tiên, moi ra một chút tình huống, sau đó đi gặp Nhân Tông, cùng Nhân Tông thương nghị một tý, có thể sớm làm ra công việc chuẩn bị.

Nhưng thái độ của Vương Huy thật sự làm cho hắn không thể nào chịu đựng được, coi như là Lão Bàng, lúc trước cũng không dám đối đãi với mình như vậy, chỉ có một người đã từng cho hắn loại cảm giác nhục nhã này, người đó gọi là Gia Luật Thư Bảo, đã chết rồi.

Trần Nguyên nhảy lên xe ngựa, lập tức nói: "Đi, đi đến chỗ Ngô chưởng quỹ."

Hàn Kỳ hỏi lại một câu: "Không phải nói là đi đến hoàng cung sao?"

Người Triều Tiên không nói gì, đi hoàng cung không có ý nghĩa, hiện tại hắn muốn đi tìm Ngô chưởng quỹ, về xưởng đóng tàu, cũng phải làm chút ít chuẩn bị mới được.

Ngay tại thời điểm Trần Nguyên bước vào cửa lớn dịch trạm này, Võ Minh mang theo năm trăm huynh đệ, từ xuất phát bến tàu bên ngoài thành Biện Kinh, leo lên một con thuyền thoạt nhìn bên ngoài giống như thương thuyền.

Rất nhiều binh sĩ hoàn toàn không biết gì đối với nhiệm vụ của mình, bọn hắn không biết mình phải đi đâu, càng không biết mình phải làm gì, vì cái gì không thể mặc quân phục quân Tống?

Những chuyện này làm cho thời điểm bọn họ leo lên thương thuyền, trong đầu toàn cảm giác hoang mang.

Tiểu Bằng hiện tại chính là thủ hạ của Đô đầu Bạch Ngọc Đường, tốt xấu cũng trông coi một trăm người, xuất phát từ áy náy trong lòng, Bạch Ngọc Đường rất chiếu cố Tiểu Bằng, tăng thêm mấy năm này Đại Tống không có chiến tranh, cho nên cuộc sống của hắn trôi qua tương đối nhẹ nhàng.

Ngay tại mấy ngày hôm trước, Bạch Ngọc Đường giới thiệu cho hắn một nữ tử, vốn đã nói hôm nay dẫn Tiểu Bằng đi xem, nếu như phù hợp mà nói, Bạch Ngọc Đường sẽ ra mặt cầu hôn cho hắn.

Nhưng đêm qua, hắn bị Cảnh Thiên Đức đánh thức từ trong lúc ngủ mơ dậy, cửi một thân quân phục ra, sau đó đi đến nơi đây.

Lên thương thuyền, hắn phát hiện một thuyền hơn năm trăm người này, toàn bộ đều là lão binh, trên cơ bản đều là Đô đầu hoặc là Ngu hầu trong quân đội mới, có người mình nhận ra, cũng có người chính mình không biết, những binh lính này cũng có biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong quân đội.

Trong lòng hắn càng cảm thấy kỳ quái hơn, lúc này, một bàn tay vỗ vào sau lưng hắn một cái, hỏi: "Tiểu Bằng? Tiểu tử ngươi cũng bị kéo lên trên này à?"

Tiểu Bằng nhìn lại, là Lâm Vũ, ban đầu cùng nhau sống ở trong quân đội, vẫn còn là một Ngu hầu.

Hắn lập tức cao hứng, quay đầu lại đập một quyền lên trên bả vai Lâm Vũ, nói: "Ngươi cũng tới rồi à? Có biết lần này chúng ta phải đi làm cái gì không?"

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Không biết, đêm qua ta đang uống rượu cùng các huynh đệ, tự nhiên bị quan trên gọi tới rồi, ngay cả binh khí cũng không để cho ta mang theo."

Tiểu Bằng lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, chờ xem, sẽ có người đi ra nói cho chúng ta biết."

Đợi một hồi, thuyền từ bến tàu xuất phát rồi, lúc này Võ Minh mới từ trong khoang thuyền chui ra.

Quét mắt nhìn binh sĩ đứng ở bong thuyền một chút, những binh lính này, tuy bỗng nhiên bị kéo lên con thuyền, không biết vận mệnh tương lai thế nào, nhưng bọn họ không có cảm xúc sợ hãi, có vài người quen biết lẫn nhau vẫn còn đùa giỡn.

Võ Minh biết rõ, đây là tinh binh.

Tinh binh chính thức là có thể đều bảo trì cái đầu mình tỉnh táo dưới bất kỳ tình huống nào, bọn hắn sẽ không bị một ít nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình của mình, giết địch là vì để còn sống, còn sống là vì để giết địch, đây chính là tánh mạng và sứ mạng của bọn họ, vô cùng đơn giản.

Đầu thuyền treo một chiếc chuông, lúc này chuông có thể truyền thanh âm vô cùng xa, là thứ thương thuyền gặp phải tình huống khẩn cấp có thể gõ vang, dùng để cầu cứu các đội thuyền có khả năng đi qua khu vực phụ cận.

Võ Minh đi tới, gõ vang chiếc chuông kia, thoáng một tý đã hấp dẫn ánh mắt tất cả binh sĩ, bọn hắn đình chỉ đùa giỡn, chậm rãi vây quanh chỗ Võ Minh.

Tiểu Bằng nhận ra Võ Minh, rất nhiều người đều nhận ra. sau khi tiếng chuông dừng lại, Tiểu Bằng lập tức hỏi: "Võ Chỉ huy sứ, có lời gì thì ngươi cứ nói đi, trong lòng mọi người đang kỳ quái, rốt cuộc một chuyến này chúng ta đi làm cái gì vậy? Đánh cùng với ai thế?"

Võ Minh từ trên chỗ đặt chuông nhảy xuống dưới, rơi ở trước mặt mọi người, nói: "Tướng quân nói, không đến Đông Hải không thể nói cho các ngươi biết, nhưng ta thấy tất cả mọi người đều là huynh đệ, ta sẽ nói thẳng, lúc này đây, chúng ta phải đi Nhân châu Triều Tiên, chỗ đó, mặc kệ là ai tới, trong vòng một tháng, chúng ta phải thủ tại đó."

Tiểu Bằng gãi gãi đầu, hỏi: "Triều Tiên? Chỉ huy sứ , không có gì sai lầm chứ?"