Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 147: Đây là em gái tôi




“Anh là… ông chủ của Tập đoàn Cửu Đỉnh ư?”

Hạ Chi Dao nhìn Nhạc Huy đang đứng trước mặt với vẻ không tin.

Người đàn ông tự xưng là lập trình viên trong công ty và luôn quan tâm chăm sóc cô lại chính là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh!

Đây có lẽ là cú sốc lớn nhất mà Hạ Chi Dao trải qua trong năm nay, cô chợt nhớ lúc trước, khi công ty cắt giảm biên chế, cô không những không bị sa thải mà còn được thăng chức tăng lương, cô vẫn luôn cho rằng mình là người may mắn nhất công ty.

Cô còn vì điều này mà cảm ơn Nhạc Huy, bởi vì Nhạc Huy nói cô sẽ không bị công ty sa thải thì không bị sa thải thật.

Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ cô may mắn như vậy là bởi vì khi cô bị bắt nạt ở hành lang, cô may mắn gặp được Nhạc Huy. Lúc ở nhà hàng, cô lại kể cho Nhạc Huy nghe về những điều cô gặp phải, sau đó Nhạc Huy bảo Thạch Vũ Hàng sa thải trưởng phòng Lý và Tôn Thiến Thiến. Còn cho cô được thăng chức tăng lương và phát tiền thưởng.

Hóa ra người luôn giúp đỡ cô không phải là Thạch Vũ Hàng mà tất cả đều là ý của Nhạc Huy.

“Anh thật xấu xa! Sao anh không nói cho tôi từ trước?”

Hạ Chi Dao không biết nên vui mừng, tức giận hay ngạc nhiên. Mặt cô đầy nước mắt, đôi bàn tay trắng hồng nắm lại đánh lên ngực Nhạc Huy:

“Anh là tên lừa đảo, tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy, làm người ta phát khóc!”

Mặc dù trách Nhạc Huy lừa dối mình, nhưng trong lòng Hạ Chi Dao vẫn rất cảm động. Dù sao Nhạc Huy cũng là một doanh nhân, là chủ tịch của một tập đoàn lớn, vậy mà lại chăm sóc cô chu đáo như vậy, hơn nữa còn không khinh thường cô nghèo mà làm bạn với cô. Vì ngày sinh nhật của cô mà bao cả khách sạn Inter Continental để cô đón sinh nhật.

Cô sống lâu như vậy, cũng chưa từng có ai đối xử tốt với cô đến thế. Đừng nói là cô, chỉ cần là phụ nữ thì đều không thể chống đỡ được sự dịu dàng này.

Bạn học của Hạ Chi Dao dù là nam hay nữ thì đều vô cùng ngưỡng mộ cô. Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ trong phim truyền hình mới có vị chủ tịch xuất sắc như vậy, vì một ngày sinh nhật mà bố trí cả tòa “lâu đài trong mơ”.

Chắc hẳn là vị chủ tịch trẻ tuổi nhất của tập đoàn Cửu Đỉnh này thích Hạ Chi Dao.

Nhất thời, ngay cả bạn gái của Lưu Văn Hạo là Thẩm Hân Vũ đều trở nên ghen tị với cô. Bạn trai của người khác đều là chủ tịch, lãng mạn các kiểu. Còn bạn trai Lưu Văn Hạo của cô ta thì chỉ biết dựa vào cô ta, nịnh bợ bố cô ta để giành lợi ích cho công ty nhà mình.

Lúc nhìn Lưu Văn Hạo, trong nhắt Thẩm Hân Vũ hiện lên sự lạnh nhạt và chán ghét.

Lúc này Lưu Văn Hạo cũng không nhìn Thẩm Hân Vũ mà lặng lẽ buông tay cô ta ra. Bây giờ hắn đang nghĩ Hạ Chi Dao là bạn gái cũ của hắn, lại vẫn luôn yêu hắn. Nếu như hắn có thể dựa vào Hạ Chi Dao trở thành bạn bè với Nhạc Huy thì tốt quá.

Đều là người trong nhà, nếu như có thể giành được một chức vụ trong tập đoàn của Nhạc Huy thì phát tài lớn rồi. Tập đoàn Cửu Đỉnh là tập đoàn lớn, nếu so sánh công ty nhà Thẩm Hân Vũ với Tập đoàn Cửu Đỉnh thì quả thực không bằng một quả rắm!

Bây giờ hắn đã sẵn sàng vạch rõ ranh giới với Thẩm Hân Vũ, hai người đột nhiên trở nên chán ghét nhau.

“Đúng vậy, tôi không nên lừa cô, đây là lỗi của tôi”, Nhạc Huy đưa tay lên lau nước mắt cho Hạ Chi Dao và cười nói: “Nhưng lúc chúng ta gặp nhau, không phải là cô tưởng rằng tôi cũng là nhân viên trong công ty sao? Vì thế chúng ta mới trở thành bạn tốt”.

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng coi mình như một nhân viên bình thường. Nhưng chung quy lại thì che giấu cô cũng là việc không tốt nên nhân dịp tiệc sinh nhật hôm nay, tôi định nói cho cô biết thân phận của tôi. Chỉ là cho dù tôi là chủ tịch hay là nhân viên thì chúng ta đều là bạn tốt”.

“Tôi lớn hơn cô hai tuổi, từ trước đến nay tôi luôn coi cô như em gái mình, buổi tiệc sinh nhật hôm nay tôi lấy thân phận anh trai tặng quà cho cô, có thích không?”

Hạ Chi Dao cảm động rơi nước mắt, khóc như một đứa trẻ mười mấy tuổi. Cô gật đầu nói:

“Thích, em rất thích!”

Dứt lời, cô liền ôm lấy Nhạc Huy.

Nhạc Huy ôm cô, cười lớn rồi nói với quản lý khách sạn:

“Quản lý Vương, em gái tôi rất thích bữa tiệc sinh nhật hôm nay, cảm ơn anh”.

“Lát nữa anh dùng bữa cùng chúng tôi nhé”.

Quản lý khách sạn nghe thấy vậy, vừa mừng vừa lo, gật đầu liên tục:

“Đều là việc tôi nên làm, chủ tịch Nhạc quá khen rồi!”.

Một quản lý khách sạn nhỏ bé như anh ta lại có thể ăn cơm cùng ông chủ, đây quả thực là một vinh hạnh lớn.

“Chủ tịch Nhạc, quà sinh nhật lúc nãy chúng ta chọn cho Chi Dao, bây giờ nên đưa cô ấy đi thử rồi”, Thạch Vũ Hàng cười nói: “Hôm nay cô ấy là nàng công chúa vạn người ngước nhìn. Công chúa sao có thể không có lễ phục chứ?”

Nhạc Huy nghe thấy vậy liền buông Hạ Chi Dao ra rồi nói:

“Đúng vậy, suýt chút nữa thì anh quên mất”.

“Chi Dao, lúc nãy bọn anh đã chọn cho em một bộ lễ phục, mấy ngày trước anh đã đi tìm người may cho em”.

“Em hãy đi cùng tổng giám đốc Thạch thử xem có vừa không nhé”.

Hạ Chi Dao cảm động đến mức không nói nên lời, vẻ mặt ngẩn ngơ, Thạch Vũ Hàng chỉ có thể kéo cô đi thử đồ.

Sau khi bọn họ rời đi, Nhạc Huy nói với quản lý khách sạn:

“Quản lý Vương, anh hãy bảo bọn họ nhanh chóng chuẩn bị bữa tiệc tối nay đi”.

“Có lẽ mọi người đều đói rồi”.

Quản lý khách sạn gật đầu liên tục:

“Cậu yên tâm, tất cả các món ăn và trái cây đều đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, tôi sẽ bảo bọn họ mang lên ngay”.

Nhạc Huy nhìn bạn bè của Hạ Chi Dao, lịch sự nói:

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự tiệc sinh nhật của Chi Dao, tối nay mọi người nhất định phải ăn uống no say nhé”.

“Cần gì thì cứ gọi nhân viên khách sạn”.

Mọi người thấy Nhạc Huy là một vị chủ tịch lớn mà không hề kiêu ngạo, lại nho nhã lịch sự, ngay cả đám đàn ông cũng ngưỡng mộ Nhạc Huy, tất cả đều lao tới giới thiệu bản thân với anh.

“Chủ tịch Nhạc, trước kia tôi là bạn cùng bàn với Chi Dao, tôi thường xuyên giúp đỡ cô ấy”.

“Lúc trước tôi là bạn cùng phòng với Chi Dao, quan hệ của chúng tôi rất tốt”.

Đối mặt với đám người nhiệt tình này, Nhạc Huy cười nói:

“Chi Dao có những người bạn tốt như mọi người là may mắn của cô ấy. Bây giờ trong xã hội này, có một người bạn thật không dễ dàng, mọi người nhất định phải giữ liên lạc thường xuyên để duy trì tình bạn này”.

Lúc này, Lưu Văn Hạo vội vàng chen lên cười nói:

“Chủ tịch Nhạc, tôi là bạn trai của Dao Dao”.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ngoại trừ Nhạc Huy đều nhìn Lưu Văn Hạo với vẻ khinh thường. Vừa nãy ở ngoài khách sạn tên này còn quở trách Hạ Chi Dao, rồi thân mật anh anh em em với Thẩm Hân Vũ. Vậy mà bây giờ thấy anh trai người ta là chủ tịch liền bắt đầu làm quen lôi kéo.

“Mẹ kiếp, tên Lưu Văn Hạo này đúng là mặt dày thật…”, mọi người bàn tán xôn xao.

Lưu Văn Hạo cũng không quan tâm đến lời nói của những người này, ra sức giới thiệu mình với Nhạc Huy.

Thẩm Hân Vũ ở phía sau tức giận giậm chân, ngực phập phồng kịch liệt. Nếu không phải là vì năm đó ngây thơ yêu Lưu Văn Hạo, luôn trân trọng mối quan hệ này thì cô ta đã đá tên đàn ông hám tiền này từ lâu rồi. Thật không ngờ bây giờ tên đàn ông không biết xấu hổ này lại ghét bỏ cô ta, chạy đi nịnh bợ anh trai của Hạ Chi Dao.

“Bạn… bạn trai?”, Nhạc Huy ngạc nhiên nhìn Lưu Văn Hạo.

Hình như anh chưa từng nghe Hạ Chi Dao nói cô có bạn trai, hơn nữa thường ngày cũng không gặp Lưu Văn Hạo, đương nhiên Nhạc Huy hơi ngờ vực.

“Bạn trai gì chứ, rõ ràng là bạn trai cũ!”

“Chủ tịch Nhạc, anh đừng tin lời nói bậy của hắn, lúc trước chính hắn là người ghét bỏ Chi Dao sau đó đá cô ấy!”

Những người bạn của Hạ Chi Dao vạch trần bộ mặt đạo đức giả của Lưu Văn Hạo ngay tại trận.

Khuôn mặt Lưu Văn Hạo tái nhợt, bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm những người kia và nói:

“Các người nói linh tinh, trước đây là do tôi và Dao Dao còn trẻ, chỉ cãi nhau mà thôi”.

“Tôi phát hiện sau nhiều năm như vậy, trong lòng tôi vẫn luôn nhớ về cô ấy, người tôi thích vẫn là cô ấy, như vậy thì sao? Không được à?”

Nhạc Huy thấy vậy, trong lòng hiểu ra đại khái mọi chuyện, anh cũng không bảo Lưu Văn Hạo “xuống sân khấu” trước mặt mọi người được mà chỉ cười nhạt nói:

“Tình yêu tuổi học trò là thứ tình yêu đẹp đẽ thuần khiết nhất, nhưng lúc đó ai cũng còn trẻ, chưa hiểu chuyện”.

“Chuyện đã qua rồi hãy để nó qua đi, hình như tôi chưa từng nghe cô ấy nói có bạn trai gì cả”.

Dứt lời, Nhạc Huy quay người bước sang một bên, không thèm để ý đến Lưu Văn Hạo.

Lưu Văn Hạo đứng chôn chân tại chỗ, vô cùng xấu hổ, đột nhiên trở thành đối tượng bị tất cả mọi người xem thường.