Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 189: Lý Phong Hoa bị chơi xấu




“Tiền! Tiền của tôi!”

“Tài xế xe vận chuyển tiền đâu rồi!”

Đã một giờ trôi qua, Tiêu Vân Long vẫn chưa nhận được tin tức xe vận chuyển tiền đang ở đâu.

Cả cơ thể ông ta như sắp sụp đổ, vừa mắng vừa tát mấy người đi tìm tung tích chiếc xe tải chở tiền.

“Không tìm thấy tiền của tôi, mấy người đều đi chết đi!”

Tiêu Vân Long đá vào người gần nhất, hai mắt đỏ ngầu.

Những người này đều cúi đầu, mặc dù bị đánh nhưng không một ai dám kêu ca.

Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến máy của Tiêu Vân Long.

“Giám đốc Tiêu, chúng tôi phát hiện dấu vết của chiếc xe, bây giờ nó đang chạy về ngoại ô phía tây”, người ở đầu bên kia điện thoại nói.

Tiêu Vân Long nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng gọi tất cả mọi người lên xe, đến ngoại ô phía tây chặn xe chở tiền.

“Nhanh lên! Mau lên xe cho tôi, đi ngoại ô phía tây!”

Sau khi tất cả lên xe, mấy chiếc xe chạy thẳng về vùng ngoại ô phía tây.

...

Phía bên kia, Lý Phong Hoa dẫn theo người mai phục gần một khu đất bỏ hoang ở ngoại ô phía đông, ông ta đích thân canh chừng, chờ chiếc xe tải lớn chở tiền vừa cướp được đi đến.

Không bao lâu, chiếc xe thật sự chạy qua chỗ đó.

Tài xế vừa dừng xe còn chưa kịp bước xuống, cả người và xe đã bị Lý Phong Hoa bao vây.

“Xuống xe! Mau xuống xe!”

Vài tên vệ sĩ mặc đồ đen đạp cửa xe, vẻ mặt hung hăng dữ tợn.

Tài xế trong xe vô cùng sợ hãi, run rẩy bước xuống xe.

“Đại ca, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng thôi, mấy anh... mấy anh định làm gì...”

Bộ dạng tài xế rụt rè sợ hãi như chưa từng trải sự đời.

Lúc này Lý Phong Hoa bước ra khỏi đám đông, điệu bộ ông chủ lớn với vài tên vệ sĩ bên cạnh, chắp tay sau lưng hỏi:

“Có một mình cậu thôi à? Tiền mang hết đến chưa?”

Tài xế ngơ ngác nhìn Lý Phong Hoa, giọng run rẩy hỏi:

“Ông... ông chủ, ông nói tiền nào vậy?”

“Tôi vẫn luôn đi giao hàng một mình thôi, ông chủ họ Nhạc kia đã thanh toán rồi. Anh ấy trả cho tôi một nghìn, bảo tôi giao đồ tới đây”.

Lý Phong Hoa nghe vậy, lập tức cau mày.

Trong xe tải đáng lẽ phải có năm mươi triệu mới đúng, đích thân Nhạc Huy lái xe tới mới phải. Những năm mươi triệu mà sao Nhạc Huy có thể tùy tiện tìm một người đưa tới được. Hơn nữa từ lúc cướp chiếc xe tải đến giờ mới chỉ một tiếng đồng hồ, Nhạc Huy lại có cả thời gian để tìm người khác đến lái xe?

Lý Phong Hoa hoang mang, đột nhiên có dự cảm xấu.

“Mau! Mở thùng xe ra cho tôi!”

Ông ta chỉ vào cửa xe với vẻ mặt u ám và nói với tài xế.

Tài xế run rẩy rút chìa khóa xe, đi đến phía sau mở cửa thùng hàng.

Quả nhiên đúng như Lý Phong Hoa dự đoán, bên trong không có năm mươi triệu. Đừng nói năm mươi triệu, ngay đến một xu cũng không có, trong thùng hàng chỉ có một giỏ trái cây.

Không riêng gì Lý Phong Hoa, đến cả đám vệ sĩ cũng ngây người.

Một chiếc xe tải lớn như vậy, lại chỉ chở một giỏ trái cây.

“Dám lừa tôi?”

Lý Phong Hoa nổi giận, xông tới túm cổ tài xế, hung dữ hỏi.

Cơ thể tài xế run lẩy bẩy, dáng vẻ sợ hãi không hề giống đang diễn, anh ta bị dọa suýt phát khóc, giọng run run nói:

“Ông chủ, tôi không lừa ông, tôi không hề biết có chuyện gì”.

“Là ông chủ họ Nhạc đó gọi tôi lái xe giao giỏ trái cây này tới đây, anh ta trả tôi một nghìn tệ, có cơ hội kiếm tiền tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Tôi cũng không hiểu vì sao anh ta tốn nhiều tiền như vậy chỉ để thuê tôi giao một giỏ trái cây, nhưng tôi thực sự chỉ phụ trách giao hàng. Tôi làm việc ở công ty vận chuyển, không tin ông có thể đến công ty tôi hỏi thử, tôi thật sự không lừa ông!”

Tài xế lo sợ đến mức hai mắt đều đỏ hoe, Lý Phong Hoa nghe xong hoàn toàn sững sờ tại chỗ, ông ta biết mình đã bị Nhạc Huy lừa. Nhạc Huy lợi dụng ông ta cướp năm mươi triệu kia, nhưng không hề có ý chia chác dù chỉ một xu.

“Tên khốn này, dám chơi tôi!”

Lý Phong Hoa mắng một tiếng, thả tài xế ra và vội vàng lấy điện thoại gọi cho Nhạc Huy.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói điềm tĩnh của Nhạc Huy từ bên kia truyền đến:

“Ông chủ Lý, chúng ta mới nói chuyện điện thoại cách đây một tiếng, ông nhớ tôi nhanh vậy à?”

Giọng điệu của Nhạc Huy, rơi vào tai Lý Phong Hoa kiểu gì cũng thấy có chút giễu cợt, ông ta hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận hỏi:

“Nhạc Huy, tiền của tôi đâu?”

Nhạc Huy nghe vậy, khẽ mỉm cười hỏi lại:

“Ông chủ Lý, tiền gì cơ?”

Lý Phong Hoa nghe được câu này, tức đến nghiến răng nghiến lợi:

“Đừng đóng kịch với tôi! Đã nói là cậu ba tôi hai, tiền đâu?”

“Tôi thấy một giỏ trái cây, ông đây không thích ăn trái cây, chết tiệt, tôi muốn tiền!”

Nghe giọng nói tức giận của Lý Phong Hoa, Nhạc Huy vẫn bình tĩnh đáp:

“Ông chủ Lý, tức giận hại cơ thể, ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe đó. Ít nhiều cũng là tấm lòng của tôi, tôi đã bỏ ra một nghìn tệ để thuê người chuyển tận tay ông. Ông chủ Lý, tục ngữ nói tình cảm khó từ chối, đừng vội vàng cự tuyệt thế chứ”.

Nghe Nhạc Huy quanh co lòng vòng, Lý Phong Hoa hận không thể túm Nhạc Huy từ trong điện thoại lôi ra, ông ta gào lên:

“Bớt khua môi múa mép với tôi đi, Nhạc Huy, cậu thật vô liêm sỉ! Dù gì cậu cũng là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, còn giở trò với tôi? Lẽ nào cậu không biết năng lực của Lý Phong Hoa tôi ở thành phố Thiên Hải thế nào à, cậu tưởng lừa của tôi hai mươi triệu mà tôi dễ dàng cho qua vậy chắc!”

Lúc này khi nghe giọng nói không nén nổi tức giận của Lý Phong Hoa, Nhạc Huy mới thôi trêu chọc, hời hợt nói:

“Ông chủ Lý, ông nói tôi vô liêm sỉ, không phải ông cũng vậy à?”

“Ông thực sự chỉ lấy hai mươi triệu mà không có ý cướp hết năm mươi triệu từ tay tôi ư?”

Ngay khi nghe câu này, mắt Lý Phong Hoa khẽ giật một cái, vội bào chữa:

“Đồ điên! Cậu đang nói linh tinh gì vậy, chúng ta đã thỏa thuận từ trước rồi, cậu ba tôi hai, cậu tưởng Lý Phong Hoa tôi cũng vô liêm sỉ như cậu sao?”

Nghe lời lẽ chính đáng của Lý Phong Hoa, Nhạc Huy cười nói:

“Camera hành trình trên chiếc xe tải lớn kia được kết nối trực tiếp với điện thoại của tôi, lúc ông dẫn người bao vây, tôi thấy cả rồi”.

“Đã thỏa thuận tôi ba ông hai, ông hà tất lại hành xử như dân cướp bóc vậy. Ông chủ Lý, ông và tôi đều là người thông minh, ông tưởng tôi không biết ông nghĩ gì sao?”

“Tôi thấy ông đừng đóng kịch nữa, đều là người đàng hoàng, không cần thiết phải làm mọi chuyện thêm phức tạp”.

Lý Phong Hoa cứng họng, không nói nên lời. Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng:

“Được, cậu giỏi!”

“Nhạc Huy, cậu nhớ cho kỹ, tôi sẽ khiến cậu hối hận về hành động hôm nay của cậu”.