Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 221: Gặp bố mẹ Trần Ngọc Đình




Khoảng cách từ thành phố Thiên Hải đến Sở Châu không quá xa, mất một giờ bay là tới sân bay Sở Châu.

Bất kể là Giang Châu hay Sở Châu đều thuộc phạm vi quản lý của tỉnh Giang Kiên. Nhưng ở tỉnh Giang Kiên, Sở Châu hiển nhiên không phát triển bằng Giang Châu! Mặc dù Giang Châu là thành phố loại ba, nhưng có nhà họ Vương góp sức nên kinh tế ở đây phát triển đủ ăn đứt mấy con phố ở Sở Châu.

Vì là lần đầu tiên đến gặp bố mẹ của Trần Ngọc Đình nên Nhạc Huy không thể đưa Kỳ Phi đi cùng, chỉ có thể để Kỳ Phi ở lại khách sạn, anh và Trần Ngọc Đình đi gặp Vương Lệ và Trần Đông Lai.

Dù gì vẫn phải nán lại Sở Châu mấy ngày, sau đó mới lên đường đến Giang Châu. Nhạc Huy đoán rằng, mặc dù hiện tại anh và Trần Ngọc Đình đã đăng ký kết hôn, nhưng với thái độ của Vương Lệ rất có thể sẽ không để anh ở lại nhà, mấy ngày này chắc anh cũng phải ở khách sạn cùng Kỳ Phi.

Sau khi mua một ít trái cây và quà tặng, Trần Ngọc Đình đưa Nhạc Huy về nhà.

“Đừng lo, anh nói xem anh vừa đẹp trai, lại phong độ thì sợ gì chứ?”, Trần Ngọc Đình thấy Nhạc Huy hơi căng thẳng liền an ủi: “Với lại chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, mẹ em cũng hết cách, cuối cùng cũng sẽ chấp nhận anh thôi”.

Nhạc Huy nghe vậy, chỉ cười ngượng.

Đúng là anh hơi căng thẳng thật. Dù gì không nói không rằng “bắt cóc” con gái người ta, lại im ỉm đăng ký kết hôn, cho dù Vương Lệ tức giận nói anh mấy câu thì anh cũng có thể hiểu được.

Suy cho cùng, ngày trước làm con rể nhà họ Liễu anh còn phải chịu đựng nhiều hơn.

Đến cửa nhà, bàn tay gõ cửa của Trần Ngọc Đình hơi run rẩy.

Sau khi cánh cửa mở ra, cuối cùng Nhạc Huy cũng nhìn thấy mẹ của Trần Ngọc Đình, mẹ vợ của anh.

Hôm nay Vương Lệ không có dáng vẻ khoan thai, nhẹ nhàng của người phụ nữ vùng Giang Kiên sông nước. Thay vào đó là tóc búi cao, mặc đồ công sở trang trọng, vẻ mặt lãnh đạm, mang dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, trí thức.

Dù đã ngoài bốn mươi nhưng Vương Lệ chăm sóc da rất tốt, vẻ mặt lạnh lùng khiến Nhạc Huy cảm thấy áp lực.

“Cô... cô Vương, xin chào, cháu là Nhạc Huy”.

“Lần đầu gặp mặt, mong cô chiếu cố!”

Nhạc Huy lễ phép chào hỏi.

Trần Ngọc Đình đứng bên cạnh anh thấy vẻ lãnh đạm của Vương Lệ thì hơi lúng túng.

“Vào đi, đứng ngoài làm gì”.

Vương Lệ liếc xéo hai người, đè nén cảm xúc bất mãn trong lòng và mời Nhạc Huy vào nhà.

“Nhạc Huy, đây là bố em”.

Trong phòng khách, Trần Đông Lai ngồi trên ghế sofa đang đọc sách, Trần Ngọc Đình chỉ vào ông, rồi giới thiệu.

“Chào chú, cháu là Nhạc Huy, mong chú chiếu cố!”

Nhạc Huy vẫn rất lễ phép chào Trần Đông Lai.

Trần Đông Lai đẩy gọng kính đen, quan sát Nhạc Huy một chút rồi khẽ gật đầu nói:

“Cậu nhóc này khá nhanh nhẹn đó, ngồi đi”.

Ông vốn kiệm lời, dù nói không quá hai câu nhưng dường như khá hài lòng với hình tượng và tính cách của Nhạc Huy.

Bầu không khí này khiến Nhạc Huy hơi căng thẳng, ngồi xuống ghế mà như ngồi lên bàn chông, cả người cứng đờ và vẻ mặt gượng gạo.

Vương Lệ bước tới, khoanh tay trước ngực, không hề đếm xỉa đến Nhạc Huy, ánh mắt liếc nhìn Trần Ngọc Đình và giọng đầy ẩn ý nói:

“Đình Đình, con qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con”.

Trần Ngọc Đình đương nhiên biết là Vương Lệ muốn khiển trách cô: “Vâng” một tiếng, nháy mắt với Nhạc Huy, sau đó ngoan ngoãn đi theo Vương Lệ vào phòng ngủ.

Lúc này phòng khách còn lại hai người Nhạc Huy và Trần Đông Lai, Nhạc Huy không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ không ngẩn người ngồi đây.

Anh nhìn lướt qua câu thơ treo trong phòng khách, là “Niệm Nô Kiều” của Tô Thức, bên trên còn có chữ ký của Trần Đông Lai.

Hai câu thơ này xem ra là do chính Trần Đông Lai viết lại, Nhạc Huy không khỏi tán thưởng, nịnh nọt Trần Đông Lai.

“Chú ơi, Niệm Nô Kiều này là chú viết ạ? Chữ đẹp quá!”

Trần Đông Lai hơi sửng sốt, mỉm cười nói.

“Cậu cũng hiểu thư pháp à?”

“Chắc Đình Đình nói với cậu rồi nhỉ, tôi là giảng viên đại học, dạy Hán văn. Tôi chịu ảnh hưởng từ bố mình, cũng thích thơ ca, hội họa và thư pháp”.

Nhạc Huy gật đầu, khiêm tốn nói.

“Cháu hiểu sơ qua thôi ạ, không dám nhận xét linh tinh”.

Trần Đông Lai đặt quyển sách trên tay xuống, hứng thú nhìn Nhạc Huy, hỏi:

“Không sao, hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu. Nếu đã hiểu, cớ gì không thể bình luận?”

“Đây chỉ là thú vui giải trí của tôi, không phải nhà thư pháp chuyên nghiệp”.

Nhạc Huy nghe vậy, cười nói.

“Vậy cháu mạo muội bình luận chút, chú viết Niệm Nô Kiều của Tô Thức, có thể thấy chú rất sùng bái Tô Thức, tuy câu từ của Tô Thức phóng khoáng tự do, kiêu ngạo mạnh mẽ. Nhưng phong cách viết của chú lại có hơi trái ngược với câu chữ của Tô Thức, có phần liên tưởng đến phong cách viết của Tân Khí Tật”.

“Câu từ của Tân Khí Tật, khí thế hào sảng, hội tụ mưu lược, có lý thuyết cân bằng”.

“Có thể thấy trong lòng chú ôm hoài bão nhưng không thể thực hiện, vì vậy mới dùng phong cách của Tân Khí Tật mà viết Niệm Nô Kiều của Tô Thức”.

Nghe lời Nhạc Huy nói, cả người Trần Đông Lai bất giác run rẩy, đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Nếu không phải bị Nhạc Huy nói trúng, sao ông ấy lại có phản ứng như vậy.

“Thú vị! Thú vị!”

Nụ cười dần hiện lên trên gương mặt Trần Đông Lai, ông nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

“Cậu thanh niên à, cậu làm nghề gì? Cũng liên quan đến giảng dạy tri thức hả?”

Nhạc Huy xua tay nói.

“Không phải, không giấu gì chú, cháu làm kinh doanh”.

Trần Đông Lai nghe vậy hơi thất vọng, có thể là do ảnh hưởng từ Vương Lệ, ông không thích người làm ăn buôn bán lắm.

“Thật ra ước mơ lúc nhỏ của cháu cũng giống chú, là nghiên cứu văn học”, Nhạc Huy thấy vậy cũng không hoảng hốt mà thở dài nói: “Nhưng thế sự luân chuyển, xã hội này không thoát khỏi một chữ tiền. Bây giờ áp lực của đàn ông rất lớn, để chăm lo cho gia đình, phải đối mặt với áp lực cạnh tranh từ xã hội và cả áp lực gia đình nữa”.

“Cháu đành phải buông bút khởi nghiệp, bắt đầu kinh doanh. Nếu được lựa chọn, cháu cũng muốn được như chú, làm chuyện mình thích”.

Lời nói của Nhạc Huy khiến Trần Đông Lai như tìm được tri kỷ. Ông nhanh chóng đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Nhạc Huy, kích động nói.

“Tri kỷ!”

“Xem ra cậu khá thích văn học, hay là chúng ta nói về Tân Khí Tật đi, đây là nhà thơ tôi ngưỡng mộ từ nhỏ!”

Thấy đã nắm bắt được Trần Đông Lai rồi, Nhạc Huy thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp:

“Vâng, chú muốn nói về chuyện gì cũng được”.

...

Lúc này trong phòng ngủ, Vương Lệ vẫn đang khiển trách Trần Ngọc Đình, cũng trách mắng cả Nhạc Huy.

“Rốt cuộc con thích thằng nhóc đó ở điểm nào, mẹ thấy cậu ta nhìn ngớ ngẩn y như bố con vậy”.

“Lẽ nào con định đi theo con đường của mẹ, con không biết bao nhiêu năm nay mẹ vất vả ra sao à, con khiến mẹ thất vọng quá!”

Trần Ngọc Đình nghe hồi lâu, cuối cùng nhịn không nổi, khó chịu nói:

“Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng với con là được, đừng nói chồng con như vậy!”

“Chồng? Mới nhận giấy đăng ký kết hôn chưa được bao lâu đã thành chồng rồi?”, cơn giận của Vương Lệ vừa tiêu bớt lại bùng cháy.

“Đình Đình, từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn là đứa con ngoan khiến mẹ an tâm, không ngờ cuối cùng lại cho mẹ một cú sốc lớn”.

Nghe vậy, Trần Ngọc Đình liền đáp lại:

“Mẹ, hai mươi năm qua, chuyện gì con cũng làm theo ý mẹ. Con đã nghe lời mẹ bao năm đủ rồi, nhưng mẹ muốn xen vào chuyện hôn nhân của con thì con tuyệt đối không đồng ý. Con thích Nhạc Huy, con muốn cùng anh ấy ở bên nhau mãi mãi, chuyện này có gì sai sao?”

“Chuyện này không được!”, Vương Lệ nói chắc như đinh đóng cột: “Con đừng quên thân phận của mình, con là người kế nghiệp của nhà họ Vương, ông ngoại con là Vương Côn. Chúng ta là gia đình lớn, sao có thể tùy tiện gả cho một tên ngốc nghếch được!”

“Tới lúc đó mẹ biết ăn nói với ông ngoại con thế nào đây, con cho là nhà họ Vương dễ lừa gạt cho xong chuyện vậy à? Hai đứa phải ly hôn, trước khi lễ mừng thọ của ông ngoại con đến, lập tức ly hôn. Chuyện này chỉ có mẹ và bố con biết, hiện giờ người nhà họ Vương vẫn chưa biết”.

“Hai ngày nữa con đến nhà họ Vương cùng mẹ, gặp con trai gia đình giàu có nhất Giang Kiên, con sẽ biết quyết định lúc này của con ngu ngốc đến đâu!”

Bà ta vừa nói vừa dùng tay chỉ vào đầu Trần Ngọc Đình, dáng vẻ chắc chắn như đinh đóng cột.