Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 1 Vạn Năm

Chương 6: 6: Cơn Thịnh Nộ Của Quỷ Vương 1





Xì xụp-! Rầm-! Nhai tóp tép-!"…"Bên trong ngôi nhà nhỏ…Tiếng nhai thức ăn ngấu nghiên vạng vọng khắp căn phòng"Anh ...!Có vẻ như anh đã rất đói."Han Seol-Ah ngượng nghịu mỉm cười sau khi nhìn Kang Woo ăn món kim chi hầm như thể cậu ấy là một con quỷ bị bỏ đói.Xì xụp-! Munch Munch-!Kang Woo dường như không quan tâm đến việc Han Seol-Ah đang nhìn mình như thế nào, cậu ấy chỉ đang tập trung ăn thức ăn.“ Nó thật ngon.”Cậu ấy lấy một thìa cơm, đặt một miếng thịt heo lên trên rồi đặt thêm một lát kim chi lên.Cậu ấy há to miệng và đưa tất cả vào miệng.

Một thế giới mới của cảm giác mở ra trước mắt Kang Woo.“ Món này thật quá ngon !!! ”Cậu ấy thưởng thức hương vị đã không được nếm trải trong mười nghìn năm qua từng tế bào trên cơ thể mình.Kang Woo cảm thấy một cảm giác tương tự như lần đầu tiên cậu ấy gặp Han Seol-Ah.

Đầu óc cậu ấy trở nên trống rỗng."ồ…"Sự phấn khích đã thay thế bằng niềm vui thíchKý ức về mười ngàn năm đau khổ lướt qua tâm trí"Hức hức ...!Hic.

F*ck ...!Món này quá ngon."Kang Woo vừa ăn món hầm kim chi vừa khóc như một đứa trẻ.Thành thật mà nói, cậu không có nhu cầu ăn uống.Một nửa cơ thể của cậu ấy đã trở nên giống với một con quỷ khi cơ thể của cậu ấy hấp thu Ma Lực.Những con quỷ duy trì và di chuyển cơ thể của chúng nhờ năng lượng của quỷ, vì vậy chúng không cần phải ăn.Những kẻ tội nghiệp.Kang Woo cảm thấy tội nghiệp cho những con quỷ không biết về sự thích thú mà việc ăn thức ăn mang lại cho chúng.Bởi vì cậu vẫn có một phần cơ thể là con người, nên dù không cần ăn nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của thức ăn.Vị giác của quỷ rất yếu vì chúng không cần ăn ngay từ đầu.

Nhưng không giống như họ, vị giác của Kang Woo vẫn còn nguyên vẹn."Nó ...!nó có ngon đến thế không?"Han Seol-Ah lắp bắp khi nhìn Kang Woo vừa ăn món kim chi hầm vừa khóc.Cô tự tin vào tài nấu nướng của mình.Cô ấy đã làm hầu hết các công việc nhà kể từ khi cô ấy còn nhỏ.Món thịt hầm kim chi mà cô ấy đã chuẩn bị có bí quyết mà cô ấy đã phát triển trong suốt nhiều năm.Nhưng mà…Seol-Ah không nghĩ thức ăn của mình đủ ngon để khiến người ta phải rơi nước mắt khi ăn."Nó ...!quá ngon ..."Kang Woo gật đầu trong khi húp hết nước hầm kim chi."Tôi vui vì anh thích nó."Cô mỉm cười tự hào.Mặc dù thật bất thường khi thấy một chàng trai khóc vì thức ăn, đặc biệt nó lại là bữa ăn hàng ngày.


Nhưng mặc dù kỳ lạ, cô không cảm thấy khó chịu.Điều đó chỉ có nghĩa là anh ta thực sự thích những gì cô đã chuẩn bị .Tôi rất vui.Cô cảm thấy hơi có lỗi vì thứ duy nhất cô có thể làm cho người đã cứu mạng mình là món kim chi hầm.

Nhưng khi nhìn thấy anh ấy thích thú khi ăn nó khiến cô cảm thấy an tâm.Anh ta có gì đó ngây ngô, điều đó khiến cô quan tâm đến anh ta hơn.Mình đang nghĩ gì vậy?Cô không có thời gian để nghĩ về các mối quan hệ.Cô thở dài khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình.Kêu vang-!"Ah…"Kang Woo thốt lên một cách buồn bã sau khi nhìn thấy chiếc nồi trống rỗng.Cậu ấy có một cơ thể không cần thức ăn, nhưng vị giác của cậu ấy, đã kích hoạt sau mười nghìn năm, không được thỏa mãn."Tôi nấu thêm một chút nhé?""được!""haha.

Vậy vui lòng đợi tôi một chút."Kang Woo gật đầu không chút do dự.Có lẽ cô ấy thấy thái độ đó thật dễ thương.

Trong khi mỉm cười, cô ấy cầm lấy cái nồi đã trống rỗng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình."Thật vui khi thấy cậu ăn ngon như vậy.""Đó là món hầm kim chi ngon nhất mà tôi từng ăn."Cậu ấy không hề phóng đại.* * *Người dịch – DARK MOONTeam: RED ZONE* * *Kang Woo không biết Seol-Ah đã cho gì vào trong món hầm, nhưng nó có vị rất ngon.“ Mình không thể đánh mất hương vị này”Cậu ấy muốn được tiếp tục ăn món Thịt hầm kim chi này.Làm sao bây giờ? Câu trả lời rất đơn giản: “kết hôn”Đương nhiên, lí do khiến cho hương vị của món kim chi hầm ngon hơn bởi vì cậu ấy đã không ăn thức ăn thích hợp trong suốt mười ngàn năm qua.Nhưng bây giờ, không có cách nào để Kang Woo có thể suy nghĩ thấu đáo.Đôi mắt của Kang Woo sáng lên khi cậu tưởng tượng về tương lai của của họ cùng với nhau, bên cạnh món Thịt hầm kim chi của Seol-Ah.Em yêu, anh sẽ làm cho em hạnh phúc!Chủ nhân của Chín Tầng Địa Ngục, một con quái vật háu ăn, kẻ đã nuốt chửng hơn hàng trăm nghìn con quỷ…Cảnh quỷ vương đang đứng đầu chuỗi thức ăn mất đi lý trí vì món kim chi hầm giống như một bộ phim hài kịch.Bong bóng-"Bởi vì anh ăn rất ngon, nên lần này tôi đã chuẩn bị nhiều hơn."Cô ấy mang một nồi kim chi hầm khác trong khi nở một nụ cười tử tế.

Mặc dù cô ấy không biết gì nhiều về Kang Woo,"Cảm ơn vì đồ ăn."Xì xụp-! Nhai tóp tép-!Kang Woo nắm lấy chiếc thìa và một lần nữa bắt đầu đổ bát nước hầm kim chi.Quả nhiên là ngon!Kang Woo lại một lần nữa xúc động bởi hương vị của món hầm mà cậu ấy có thể cảm nhận được trên đầu lưỡi của mình.Han Seol-Ah mỉm cười vui vẻ khi nhìn cách Kang Woo đang tiêu diệt món kim chi hầmĐúng lúc này…Bùm-!Cánh cửa bật ra và một người đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng."Này, Han Seol-Ah! Tôi nghe nói rằng cô đã vào cổng mà không có sự cho phép của tôi! Đúng không!"Anh ta có mái tóc ngắn màu vàng, khuôn mặt đẹp và đang mặc một bộ vest.

Anh ta tiến lại gần cô trong khi đang chửi bới.Han Seol-Ah sững người sau khi nhìn thấy người đàn ông."An…anh...""TaeHyun! Sao con có thể nói chuyện với S-Seol-ah như vậy?!"Han Seol-Ah và mẹ cô bắt đầu run rẩy sau sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông.Anh ta khịt mũi và đứng trước Han Seol-Ah."Ai đã cho phép cô vào cổng?""Tôi ...!tôi cũng là một người chơi.


Ngoài ra, chính anh đã chặn tôi tham gia vào các đội nhóm!""Hmph, cô chỉ là một người mới, thậm chí cô còn chưa được đào tạo cơ bản."Han TaeHyun nắm lấy vai Seol-ah và mỉm cười."Đừng nói nhảm; hãy gia nhập vào bang hội của anh.

Anh sẽ giới thiệu cho em một số người tốt bụng."Anh ta rít vào tai Seol-Ah với đôi mắt đầy tham lam."Ư ..."Han Seol-Ah nhìn Han Tae-Hyun với vẻ mặt chán ghét.Han Tae-Hyun.Đó là anh trai cùng huyết thống với cô, hơn cô ba tuổi.Loại rác rưởi này không phải là anh trai mình .Cô nắm chặt tay và trừng mắt nhìn người đàn ông.Han Tae-Hyun đã từng là kẻ chuyên phá phách trước khi cánh cổng xuất hiện.Mặc dù cha mất sớm, mẹ một mình nuôi hai đứa con nhưng cuộc sống của họ cũng không đến nỗi nào.Mẹ cô là một người phụ nữ khéo léo, nên bà ấy kiếm được một số tiền kha khá.Nhưng từ khi học cấp 2, Han Tae-Hyun đã tham gia vào rất nhiều vụ đánh nhau.

Anh ta thậm chí còn đánh mẹ cô và cướp đồ trang sức của bà ấy.Mẹ cô ấy đã phát ốm vì quá căng thẳng với thái độ của Han Tae-Hyun.

Điều đó càng khiến tình hình trong nhà cô trở nên tồi tệ hơn.Trên hết, Han Tae-Hyun đã thức tỉnh với tư cách là một Người Chơi.Anh ta là một Người Chơi có kĩ năng tốt.

Khi đạt đến cấp độ 10 và thức tỉnh ở giai đoạn thứ 2, anh ta nhận được thuộc tính hạng B và sau đó anh ta tđã tham gia một hội có tên là Andras.Bang hội Andras…Đó là một guild có tên được đặt theo một trong 72 con quỷ của Solomon, và đúng như tên gọi của mình, họ nổi tiếng vì làm đủ thứ chuyện khủng khiếp.Sau khi vào hội Andras, anh ta đã làm mọi cách để đạt được vị trí cao hơn.Mặc dù hội Andras không lớn, nhưng nó vẫn khá lớn so với những hội cỡ trung.


Bởi vì tài năng của anh ta ở mức trung bình trong số các thành viên trong guild, anh ta đã rất vất vả để leo lên.Cho đến khi anh ta nghĩ về Han Seol-Ah.Cô ấy là một người rất xinh đẹp.Nếu tôi sắp xếp cô ta đi cùng sếp ...Không có nhiều phụ nữ xinh đẹp như Han Seol-Ah.

Nếu anh ta có thể để cho cô ây gia nhập hội, anh ta có thể sẽ đạt được một vị trí cao hơn.Anh ta không cảm thấy hối hận chút nào khi nghĩ đến việc sử dụng thành viên gia đình mình như một vật hy sinh cho lợi ích cá nhân."Không.

Tôi sẽ không bao giờ vào hội của anh.""Há.

Có vẻ như cô ngốc đến nỗi vẫn chưa nhận ra cách vận hành của thế giới này.

Đây không phải là thế giới mà cô có thể sống chỉ bằng cách làm những điều mình thích.

Nếu cô nhận được sự yêu thương của cấp trên, cuộc sống của cô sẽ cải thiện ngay lập tức.


""Làm thế nào ...!Làm thế nào mà anh có thể nói điều gì đó như vậy với gia đình của mình?"" Ha, gia đình? Thật vớ vẩn.

Làm thế nào những người trông giống như kẻ lang thang có thể là gia đình của tôi?"Anh nghĩ đó là lỗi của ai?!"Han Tae-Hyun bật cười trước tiếng hét của Han Seol-Ah."Lỗi của ai? Rõ ràng là do người cha đã mất sớm, và người mẹ vô dụng chỉ kiếm đuọc mấy đồng xu lẻ.""Thằng khốn nạn!"Han Seol-Ah không thể kìm chế được cơn tức giận của mình nữa.Cô nắm chặt tay và cố đấm anh ta.Han Tae-Hyun đã không còn là người nhà của cô ấy nữa, hắn ta chỉ là một con quái vật mang lớp da của con người.

Không, hắn ta là rác rưởi.Vồ lấy-!"Ực !!"Han Tae-Hyun nắm lấy tay Han Seol-Ah một cách nhẹ nhàng.Cô rùng mình vì cơn đau mà cô cảm thấy ở cổ tay.Cô ấy vừa mới đạt cấp độ 6, vì vậy việc áp đảo Han TaeHyun, người đang ở cấp độ 30, là điều không thể đối với cô ấy."Thả tôi ra!""Điều duy nhất hữu ích là khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Vì vậy, ít nhất cô nên nghĩ đến việc sử dụng nó để giúp đỡ.

Cô có nghĩ vậy không? Làm thế nào cô có thể nói chuyện với anh trai của mình như vậy?...""T-TaeHyun!""Tránh ra, bà già!"Anh ta phớt lờ mẹ mình, người đang cố gắng ngăn anh cản anh ta lôi Han Seol-Ah đi về phía phòng khách."Hôm nay, chắc chắn là ...!Hả?"Xì xụp-! Nhai tóp tép-!Lúc anh ta bước vào phòng khách, anh ta nhìn thấy Kang Woo đang tập trung ăn món kim chi hầm."Gì đây, cô dụ dỗ thằng này ở đâu vậy?" Han TaeHyun vừa nói vừa cười với Han Seol-Ah.Anh ta bỏ tay khỏi cổ tay cô, đi về phía Kang Woo và mở miệng."Này, thằng nhóc.

Mày đang làm phiền ở đây đấy, hãy cút đi đi."Xì xụp-!Anh ta nói với Kang Woo một cách đe dọa.Nhưng Kang Woo cứ phớt lờ anh ta và tiếp tục ăn món kim chi hầm."Tao đã bảo mày cút ra ngoài!"Vì Kang Woo đang phớt lờ anh ta, Han Tae-Hyun đã đá vào bàn một cách thô bạo.Sập-!Cái bàn đã bị đảo lộn.Và…"Ah…"Món hầm kim chi…Bị đổ…Trên sàn…"AAAHHH!"Người cai trị Chín Tầng Địa Ngục…….Con quái vật đã nuốt chửng bảy con Ác QUỷ từng thống trị Địa ngục…Anh ta là con quỷ của những con quỷ, kẻ săn mồi của những kẻ săn mồi, và một sự tồn tại đại diện cho Địa ngục.Anh ta là chủ nhân của mười vạn con quỷ và đã nuốt hàng trăm ngàn con quỷ.Tiếng hét của quỷ vương, kẻ đứng đầu tất cả các yêu quái, truyền khắp căn nhà rỉ sét."KIMCHI CỦA TÔI !!!".