Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 87




“Ah, chủ nhân~!”

Khi tôi trở lại khách sạn ở khu đảo chính, Firo đã chạy ra chào đón tôi trong hình hài quái thú.

Tôi nhớ là mình đã dặn dò con bé là không được hiện nguyên hình ở khách sạn mà...

“Tạm biệt. Hãy giữ khoảng cách giữa chúng ta về sau.”

“Ta biết.”

Nữ nhân đầu tiên tạm biệt tôi và trở lại nhóm Bitch.

“Vậy có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Uhmm, chủ nhân à, chị Raphtalia đang rất giận dữ đó~.”

“Nhóc nói là giận dữ à...”

Motoyasu, rốt cục ngươi đã gây ra chuyện rồi.

Cái tên đang cần có câu hỏi đang ngồi kia đếm sao trên trời và đang vuốt má mình.

Tôi thắc mắc là tại sao. Có cảm giác như là hắn đang suy ngẫm gì đó.

“Motoyasu-sama?”

Nữ nhân đầu tiên này cũng sững sờ khi cô ta trông thấy Motoyasu như vậy.

... Tôi không hiểu tình hình ra sao. Có chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Firo, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hm~? Firo không biết nữa.”

Đương nhiên rồi.

Tôi đúng là kẻ ngốc khi hỏi Firo mà.

Chẳng có ích gì, tôi sẽ tìm Raphtalia. Tên Motoyasu đó cứ để cho nữ nhân kia.

Và em ấy đang ở kia. Em ấy đang quay lưng lại phía tôi, nhưng rõ ràng là Raphtalia... Mặc dù ở khoảng cách này, tôi có thể rõ ràng nhận thấy là Raphtalia đang bốc khói.

Chỗ lông ở đuôi em ấy đã dựng hết cả lên, và bản thân em ấy đang phát ra phép thuật đủ khiến cho không khí xung quanh rung động.

“T-ta đã về đây.”

Raphtalia quay lại khi em ấy nghe thấy tiếng của tôi, và cơn giận có vẻ như đã tan biến mất.

“Em đã đợi suốt!”

Raphtalia lao về phía tôi với vẻ mặt đầy nước mắt.

“C.. Ch-chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi cầu nguyện đó không phải là bị cưỡng bức gì đó.

Tôi không nghĩ là nó có xảy ra bởi căn cứ vào phản ứng lúc nãy của Motoyasu, nhưng tôi không rõ chút nào về việc gì đã xảy ra.

“Nó là-”

Tôi được kể lại qua trải nghiệm của Raphtalia.

Raphtalia cố gắng giải thích cho tôi tất cả qua tầm nhìn của em ấy.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Sau khi tôi rời đi, Firo lo lắng hỏi Raphtalia.

“Không sao đâu. Chúng ta chỉ đồng hành săn quái cùng các ngài hiệp sĩ khác đến tận tối ngày mai thôi.”

“Boo~. Còn chủ nhân thì sao chứ~?”

“Chúng ta sẽ gặp lại ngài ấy sau đó.”

Và thế là, tình hình được cặn kẽ giải trình cho Firo, Raphtalia đang nằm sấp chống đẩy khi chờ đợi Motoyasu đến.

Tôi sẽ giải thích chút. Bởi vì nó đã trở thành thói quen, nên tôi đã quên béng nó. Mỗi khi có thời gian rảnh, Raphtalia đều rèn luyện cơ thể mình.

Trong khi chúng tôi di chuyển trên xe kéo, khi không phải làm việc, em ấy đều thực hiện chống đẩy hoặc đu xà.

Gần đây, lực tay của em ấy đã đủ khả năng để thực hiện chống đẩy bằng ngón rồi.

Rèn luyện sức mạnh vật lý cũng ảnh hưởng đến chỉ số của em ấy. Từng chút từng chút một, hệ số của em ấy tăng dần.

“Xin lỗi vì đã phải chờ đợi-”

Motoyasu mở cửa vào phòng với một đóa hoa cầm trên tay.

“Munya~...”

Firo đang đánh một giấc ngủ trưa.

“677...678...”

Raphtalia vẫn không chú ý gì và tiếp tục chống đẩy.

Bịch... Motoyasu làm rơi bó hoa xuống.

Vâng, sau khi bước vào phòng người con gái mà mình đang mong chờ, chỉ thấy cái cảnh cô ấy đang chống đẩy, Motoyasu chỉ biết cứng họng.

“Ummm...”

“680... Ah.”

Raphatalia dừng việc chống đẩy lại và quay về phía Motoyasu.

“Chào mừng ngài. Này, Firo, dậy nào. Ngài ấy tới rồi.”

“Muu... Firo đang ngủ mà.”

“À, được thôi...”

Khi nhặt lại đóa hoa, Motoyasu tiến về giữa phòng.

“Tôi mong đợi điều tốt cho chúng ta đến ngày mai.”

“Firo cũng vậy~!”

“Được thôi, chúng ta cũng đã quen biết nhau, nhưng hãy giới thiệu bản thân lại đi. Ta là Kitamura Motoyasu! Thương hiệp sĩ. Rất hân hạnh gặp mặt.”

“Raphtalia.”

“Firo.”

Motoyasu đưa tặng cho Raphtalia bó hoa.

“Những đóa hoa này rất hợp với người đẹp như em đó.”

“Haa...”

Raphtalia nhận lấy đóa hoa và, có vẻ như em ấy đang nghĩ ở đâu bán nó vậy.

Tôi có thật sự là không tốt khi đã nuôi dạy một người con gái đầy quy tắc như vậy không?

Ngoài ra, Raphtalia đã nghe nói rằng hoa cũng là một loại dược thảo.

Tôi nghĩ nó để làm thuốc hương.

“Thứ này chả ngon lành gì cả~.”

Firo đã cho một bông vào miệng mình.

Vâng, con bé chỉ có thứ để bỏ vào miệng hơn là thứ gì đó như hoa.

“Vậy bây giờ, chúng ta cùng nhau đi luyện cấp chứ ạ?”

“Hãy cùng nhau đi mua sắm ở chợ trước đã.”

“Tôi hiểu...”

Như vậy, Raphtalia theo Motoyasu đến chợ.

“Cửa hàng này... Đã đóng cửa.”

“Lạ thật. Ta rõ ràng là thấy nó đã bán trang sức vừa lúc nãy xong mà.”

Có vẻ như cửa hàng mà Motoyasu duyệt qua đã đóng cửa.

“Thôi không sao, hãy tìm kiếm ở chỗ khác.”

“À, vâng.”

Như vậy, đi theo Motoyasu, vô số cửa hàng đã tham quan qua.

Nhiều giờ đã trôi qua trên chợ.

Thêm vào đó, hắn còn tiếp tục ở lại và tán tỉnh với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào.

“Eh! Ngài chính là Thương hiệp sĩ ư?”

“Đúng vậy, ta có thể giúp được các nàng gì không?”

Có vẻ như bọn họ muốn hắn chỉ bảo vài kỹ năng về thương gì đó.

Kết quả sau cùng, tất cả đều đưa cho hắn địa khách sạn nơi họ đang ở.

Đúng là loại hám gái.

Khi chứng kiến cái thái độ lịch thiệp ứng xử đó của hắn, sự đánh giá của Raphtalia về tên Motoyasu đã hạ xuống.

Và như vậy, sau khi mua sắm... Thì ngày cũng đã gần tàn.

Sau khi rời khỏi khu chợ, Motoyasu bước hướng tới bến tàu.

“Um... Để trở về, chúng ta phải đi hướng trở lại ở chỗ chợ kia.”

“Không sao, không sao, hãy tham ngoạn chút đi.”

“Eh? Nhưng, việc hôm nay...”

“Ồ đúng rồi, Firo-chan. Em có thể trở về hình dáng thiên thần đó không?”

“Không!”

Từ khi rời khỏi khách sạn, Firo đã ở trong dạng quái thú suốt.

Sau đó, bọn họ tiến tới tụ điểm du lịch của Cal Mira Archipelago ở khu đảo chính, và khi hoàng hôn cũng đã buông xuống, họ lại đến hòn đảo khác.

Vượt qua biển khơi trong ánh nằng tà tà dần, trên một thuyền buồm nhỏ.

“Anh đã tìm thấy một thứ rất đẹp khi đang ở khu chợ đó vào lúc trước.”

Một kỷ vật được làm từ vỏ sò được trao cho Raphtalia.

“Umm...”

“Đừng bận tâm, đó chỉ là một món quà nhỏ.”

Nhân tiện, Firo đang bơi ở gần thuyền trong hình dạng quái thú.

Đó là tình huống mà tôi có thể dễ hiểu hình dung được.

Tôi được nghe kể câu chuyện với giọng kể rất tinh xảo.

“Nhìn xem, mặt trời lặn thật là đẹp.”

“Vâng, nó rất đẹp.”

Khung cảnh ánh dương lặn dần trên biển trời bày ra thật là thơ mộng càng tôn lên vẻ đẹp cho Raphtalia. Khí sắc là như vậy, có thêm có những con thủy quái xung quanh nhảy lượn trên mặt biển tôn lên sắc nền cho khung cảnh.

Khi Raphtalia đang ngây người ra nhìn về phía ánh nắng đang lặn tối dần đi, Motoyasu liền nắm lấy tay em ấy.

Từ chối điều ấy, Raphtalia rụt tay mình về.

Motoyasu chỉ nhún bả vai như cảm giác là “Đừng có bận tâm về việc đó”.

Vào lúc này một số tĩnh mạnh đã bắt đầu xuất hiện trên trán của Raphtalia.

Sau đó, em ấy chỉ cười về phía Motoyasu, trong khi không cho phép hắn chạm vào tay mình.

Sau khi tới đảo, mặt trời đã lặn hẳn. Raphtalia đang chuẩn bị cho việc săn quái vào đêm thì khi đó Motoyasu hướng về phía khách sạn.

“Um...”

“Hm? Có chuyện gì à?”

“Chúng ta không đi săn quái để tăng cấp sao?”

“Ngày hôm nay đã gần hết rồi, em biết đấy. Nó rất là nguy hiểm khi mà phải chiến đấu trong hoàn cảnh như thế này.”

“V-vâng... Nhưng-”

“Bây giờ, hãy dùng bữa tối và nghỉ ngơi thật tốt ở khách sạn đi. Ta sẽ nấu bữa tối cho, nên hãy tận hưởng đi.”

Raphtalia cũng đồng ý và ra chợ mua khá nhiều nguyên liệu.

Raphtalia cũng mua khá nhiều thuốc chữa thương dạng nhẹ, như là thuốc mỡ.

“Thức ăn~?”

“Đúng vậy Firo-chan, nên hãy trở về hình dáng thiên thần đi.”

“Không!”

Firo vẫn ở trong dạng Philorial trong khi cảnh giác quan sát Motoyasu.

Con bé đã từng sút vào háng hắn rất nhiều.

Sau đó, Motoyasu bắt đầu nấu ăn trong nhà bếp của khách sạn trong khi trình diễn cho cả hai đang ngồi ở một góc.

Raphtalia có vẻ đã nghĩ rằng tôi sẽ dùng thức ăn được phục vụ ở khách sạn.

Vâng, tôi sẽ không nấu nướng gì trừ khi chúng tôi phải ở ngoài trời. Tôi thường pha chế dược thảo và chế tác trang sức khi ở nhà trọ. Gần đây, tôi còn học thêm cả phép thuật.

“Thức ăn ta nấu đã xong rồi đây.”

“V-vâng...”

Motoyasu thông báo cho Raphtalia trong khi đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi bốc khói.

Raphtalia từ tốn dùng thức ăn, trong khi Firo nhiệt tình ăn lấy ăn để.

“Ứ ngon bằng chủ nhân~!”

“Shh! Ngài Thương hiệp sĩ sẽ để ý giờ...”

Sau khi nghe thấy vậy, Motoyasu có chút giật giật trong nụ cười.

“Ta sẽ làm những món còn ngon hơn nữa nếu em muốn. Nên, Firo-chan à, hình dáng thiên thần đi!”

“Không!”

Ngươi cuồng thiên thần đến chừng nào vậy?

Sau đó, họ mỗi người tiến về phòng riêng của mình. Vào lúc này, Firo cuối cùng cũng biến về hình người.

Vâng, đó là lý do tại sao tôi ra lệnh cho Firo ở dạng người mỗi khi chúng tôi ở trong phòng trọ, nhằm tránh hư tổn cho nơi đó.

“Chị vẫn chưa đi ngủ à~?”

“Vẫn chưa...”

Trước khi đi ngủ, Raphtalia duỗi người và bắt đầu học phép thuật.

“Wa! Firo-chan hình dạng thiên thần thật là dễ thương!”

“Tránh xa ra!”

Có vẻ như Firo rất ghét Motoyasu.

Motoyasu đã làm gì để con bé ghét vậy?... Hắn có làm.

Trước khi Firo trưởng thành, hắn đã gọi con bé là què quặt không ra đâu vào đâu cả và còn cười rất lớn.

Hơn nữa, còn gọi con bé là con chim béo ú xấu xí nữa. Đúng là lạ đời nếu mà không ghét cho được.

“Đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra đâu.”

“Thật chứ chị~?”

“Thật.”

“Muuu~...”

Firo nằm ườn ra giường trong hình dạng con người đó và đánh một hơi dài.

Nhưng mà sợi tóc trên đầu con bé vẫn còn dựng thẳng đứng, và con bé không ngủ yên tâm gì cả.

“...”

Motoyasu lặng lẽ lại gần Firo.

“... Ngài có ý định gì vậy?”

“Ta chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của Firo-chan thôi.”

Raphtalia trừng mắt lên trước thái độ ám muội của Motoyasu.

“Dù sao, khi Firo-chan đang ngủ, em muốn đi dùng gì đó ở quán bar không?”

“Cái gì cơ ạ?”

“Ah, em vẫn chưa uống rượu bao giờ cả. Đừng lo, chỉ có một chút thôi và cảm nhận sự quyến rũ khi làm người lớn.”

“Quyến rũ... Huh.”

Thật bất ngờ, Raphtalia đã bị dụ dỗ bởi Motoyasu khi nói về quyến rũ, và theo hắn tới quán bar.

Khi vào chỗ ngồi, Motoyasu yêu cầu đồ uống.

Nó đã được mang tới sau vài phút.

Đồ uống đầu tiên là cho Raphtalia. Có vẻ như nó là loại rượu màu đỏ nào đó.

Motoyasu rót nó vào ly sứ.

“Nâng ly cho ánh mắt của em.”

“...”

Khi Motoyasu nháy mắt với Raphtalia, có cái gì đó bên trong em ấy có vẻ như đã gãy vỡ.

“Có những việc phải làm vào ngày mai, ta phải về thôi!”

Khi đàn áp sát khí của mình với nụ cười, ly rượu mà em ấy không uống bắt đầu rung lên bởi phép thuật từ người em ấy toát ra.

“Eh? Ah-”

Như vậy, em ấy trở về khách sạn với chìa khóa dự phòng và đi ngủ.

Và, sáng sớm hôm sau.

“Chào buổi sáng.”

Với ý định cho qua sự việc hôm qua, Raphtalia chào đón Motoyasu.

“Ah, chào buổi sáng, Raphtalia-chan, Firo-chan.”

“Buổi sán-”

Firo ngái ngủ đáp lại với cơn ngáp dài.

Sau khi dùng bữa sáng nhẹ ở khách sạn, cuối cùng cũng đến lúc săn quái.

Tuy nhiên...

“Ta hiểu rõ sức mạnh của hai em.”

Một lúc sau khi đang săn quái, những lời đó thốt ra.

Quái thú ở đây không mạnh mẽ gì, sau khi tiến sâu vào khu vực quái thú, Motoyasu kêu họ dừng lại.

“Có gì à?”

“Việc tăng cấp độ với cảnh chiến đấu đẫm máu thực sự không hợp với hai người đáng yêu như hai em. Tại sao hai em không quan sát ta chiến đấu?”

“Huuh!?”

Sau khi dứt lời, Motoyasu tiến thẳng về con quái thú xuất hiện một mình.

Nhân tiện mà nói, con quái thú đó chỉ là hạng ruồi muỗi đối với Firo.

Nó cũng chẳng thể chịu được một đòn của Motoyasu.

“Meteor Spear!”

Dĩ nhiên, Motoyasu khá mạnh.

Nhưng hắn vẫn giữ những ánh nhìn đa tình đó, làm cách nào đó làm cho giọt mồ hôi của hắn trở nên lấp lánh, và nháy mắt mỗi khi quái thú bị hạ gục.

“Nó như thế nào hả?”

“... P!”

Sự kiên nhẫn của Raphtalia cuối cùng cũng chạm đến giới hạn.

“Tôi không biết, cho nên làm ơn dừng nó lại đi!”

Có vẻ như đầu óc em ấy đã trống rỗng, và có vẻ như sau đó Motoyasu đã bắt đầu run lên như con cừu non bé nhỏ.

Trong khi kiềm chế cơn giận của mình với bộ mặt thẳng thừng, bọn họ trở về khách sạn ở khu đảo chính sau buổi trưa.

Nhân tiện, Raphtalia và Firo chỉ tăng 2 lvl, cho nên hiện tại cả hai đang là 42.

Cái quái gì vậy chứ? Ngày hôm qua tôi lên được 6 lvl, và bây giờ tôi đang 44.

Tôi thắc mắc tại sao Raphtalia lại thấp hơn tôi...

Motoyasu... Việc này còn không như tôi mong đợi.

Tôi cảm thấy như thể nó là một loại âm mưu gì đó, nhưng tôi không thể rõ được bởi chỉ dựa trên câu chuyện mà tôi được nghe kể.

Dù sao, trọng lượng của Thương hiệp sĩ trong ánh mắt Raphtalia đã không còn nữa.