Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 78




Trần Vận Thành ngồi trên đùi Ninh Quân Diên lâu nên muốn đứng dậy, nhưng Ninh Quân Diên cứ ôm anh mãi không chịu buông.

“Không nặng hả?” Trần Vận Thành hỏi, dù sao dáng người anh cũng cao, trọng lượng cơ thể chẳng nhẹ chút nào.

Ninh Quân Diên nói: “Tôi ôm được, muốn ôm như thế này mãi thôi.”

Trần Vận Thành mỉm cười hỏi hắn: “Sao anh dính người vậy?”

Ninh Quân Diên nói: “Vì lâu lắm rồi em không để ý đến tôi.”

Trần Vận Thành dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc của hắn: “Khoảng thời gian trước thực sự quá bận, hôm nay hội chợ thương mại vừa kết thúc.” Nói tới đây, Trần Vận Thành lại hơi hưng phấn, anh kể cho Ninh Quân Diên nghe mấy ngày nay ở hội chợ thương mại gặp được những ai, ký được bao nhiêu đơn hàng.

Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình thản, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Trần Vận Thành mãi chưa từng dời đi, giống như là đang chăm chú lắng nghe anh nói.

Một lát sau, Ninh Quân Diên hỏi anh: “Vậy em đã kiếm đủ tiền chưa?”

Trần Vận Thành nói: “Cho em thêm mấy tháng nữa, em trả cho anh 10 vạn trước đã.”

Ninh Quân Diên chậm rãi lắc đầu: “Tôi không cần em trả tiền lại, em từng nói là sẽ chuyển về rồi, hợp đồng còn ở chỗ tôi đó.”

Giọng nói của Trần Vận Thành hơi ngập ngừng: “Chuyển về ư?”

Ninh Quân Diên hỏi anh: “Em không thích nhà của tôi à? Chúng ta bán rồi mua lại nhà khác, đứng tên hai chúng ta.”

Trần Vận Thành sửng sốt, anh nhìn hắn nói: “Không cần đâu, còn phải tốn tiền để trang trí lại nữa.”

Ninh Quân Diên nói: “Tốt mà, muốn trang trí như thế nào thì trang trí như thế đó.”

Nhớ tới sợi xích sắt trong gian phòng Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành chợt xuất hiện rất nhiều liên tưởng không tốt, anh nói: “Không cần, căn nhà hiện tại rất tốt.”

“Cách chỗ làm của em quá xa,” Ninh Quân Diên nói.

Trần Vận Thành nói: “Thật ra em vẫn đang cân nhắc đến việc mua xe trả góp.”

“Hả?”

Trần Vận Thành ôm vai Ninh Quân Diên, thời gian đã quá trễ nên anh hơi buồn ngủ, bèn dựa trên người Ninh Quân Diên, nói: “Anh Tôn cho em lời khuyên, anh ấy nói người làm ăn, cho dù không có tiền cũng phải phồng má giả làm người mập, nếu không người khác sẽ cảm thấy anh không kiếm được tiền, và họ sẽ không muốn bàn chuyện làm ăn với anh. Nên em đang tính đến chuyện mua một chiếc BMW second hand, có thể trả góp.”

Ninh Quân Diên nói: “Cần tiền thì cứ nói với tôi.”

Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Đâu thể lại xài tiền của anh?”

Ninh Quân Diên nói: “Em là người của tôi rồi, không xài tiền của tôi còn muốn xài tiền của ai? Tiền của ông chủ Tôn à?”

“Sao ngay cả ông chủ Tôn mà anh cũng ghen được vậy?”

Ninh Quân Diên chẳng thèm nói đạo lý: “Ai cũng không được, chỉ có thể là tôi.”

Trần Vận Thành nâng mặt hắn lên hôn một cái: “Được, chỉ có thể là anh.”

Thời gian đã quá trễ, Trần Vận Thành định đi về.

Ninh Quân Diên không muốn thả anh ra.

Trần Vận Thành nói: “Anh trực ban ở bệnh viện, em mà ở lại đây làm loạn với anh, thì anh có bị tính là không làm tròn nhiệm vụ không? Làm được một nửa có bệnh nhân cấp cứu thì sao?”

Chân mày của Ninh Quân Diên hơi nhíu lại, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.

Trần Vận Thành dỗ dành hắn: “Tối mai em tới được không?”

Ninh Quân Diên nhìn anh, nói: “Chuyển về luôn.”

Trần Vận Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, tối mai chúng ta từ từ bàn bạc được không?”

Lúc này Ninh Quân Diên mới để Trần Vận Thành rời khỏi lồng ngực mình.

Trần Vận Thành đứng lên, thấy Ninh Quân Diên cũng đứng dậy theo, bèn xoay người đi về phía cửa, nhưng lúc này điện thoại đang để trên bàn làm việc của Ninh Quân Diên chợt đổ chuông.

Giờ này không biết còn ai gọi điện cho Ninh Quân Diên nữa.

Ninh Quân Diên nhìn tên người gọi, ấn nghe máy, giọng hơi lạnh nhạt nói: “Muộn thế này rồi có chuyện gì?”

Bên kia điện thoại mơ hồ vang lên tiếng nói chuyện, Trần Vận Thành nghe không rõ, hình như là giọng nói của một cô gái, hơi kích động.

Vẻ mặt của Ninh Quân Diên vẫn không thay đổi, hắn chỉ đứng thẳng người, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, hắn nói: “Đừng căng thẳng, giờ con sẽ tới phòng cấp cứu, mọi người tới theo xe là được.”

Người bên kia điện thoại lại nói thêm mấy câu, rồi kết thúc cuộc nói chuyện.

Trần Vận Thành nhìn hắn, hỏi: “Sao thế?”

Ninh Quân Diên nhét điện thoại vào trong túi áo blouse, rồi giơ tay ôm eo Trần Vận Thành dẫn anh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không có gì, sức khỏe của cha tôi không tốt, mẹ tôi gọi xe cứu thương giờ đang đưa ông ấy tới đây.”

Trần Vận Thành ngạc nhiên nói: “Nghiêm trọng lắm à?”

Ninh Quân Diên nói: “Không sao, em về trước đi, tôi đưa em xuống lầu gọi taxi cho em.” Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên môi Trần Vận Thành, rồi giơ tay mở cửa phòng làm việc ra.

Trần Vận Thành không dừng bước, nhưng lại nói: “Em ở lại cùng anh nhé.”

Ninh Quân Diên lắc đầu: “Tôi sẽ xử lý, em không cần phải ở lại đối diện với mẹ tôi.”

Trần Vận Thành biết nếu đã gọi xe cứu thương đưa tới bệnh viện, thì bệnh của cha Ninh Quân Diên chắc chắn không hời hợt giống như giọng nói của Ninh Quân Diên. Anh không có cảm tình với cha mẹ của Ninh Quân Diên, nhưng anh rất quan tâm đến Ninh Quân Diên, cho dù quan hệ của nhà bọn họ có như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là người thân có quan hệ máu mủ với hắn, Trần Vận Thành muốn ở lại bên cạnh hắn.

Bọn họ đi thang máy xuống lầu.

Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh.

Trần Vận Thành không nhịn được mà nắm chặt tay hắn.

Ninh Quân Diên quay đầu qua, dùng trán cọ cọ đỉnh đầu Trần Vận Thành, nói: “Không có gì đâu, bà xã.”

Trần Vận Thành cảm thấy câu nói này càng giống như Ninh Quân Diên đang an ủi bản thân mình hơn, nên anh bèn gật đầu, lặp lại: “Không có gì đâu.”

Anh khăng khăng không chịu về, Ninh Quân Diên bèn dẫn anh tới đại sảnh của khoa cấp cứu, vừa tới không lâu thì nghe thấy tiếng xe cứu thương.

Trần Vận Thành biết mình không giúp được gì, nên chỉ đi theo xa xa phía sau Ninh Quân Diên, nhìn hắn chạy chậm về phía xe cứu thương, đợi đến lúc Ninh Chương Hồng được người ta khiêng xuống đặt trên giường bệnh di dộng, Ninh Quân Diên dặn dò bác sĩ trực ở khoa cấp cứu lập tức sắp xếp làm kiểm tra.

“Điện tâm đồ và siêu âm Doppler màu,” giọng nói của Ninh Quân Diên rất nhanh và ổn định, hắn vừa đi theo đẩy giường bệnh về phía trước, vừa đặt ống nghe lên ngực trái của Ninh Chương Hồng để nghe chẩn đoán bệnh.

Trần Vận Thành nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trên giường bệnh tái nhợt và đau đớn. Tiếp đó, anh nhìn thấy Thư Dung vội vàng chạy theo phía sau giường bệnh, Thư Dung không trang điểm, bà chỉ mặc một cái váy không có tay, nét mặt rất căng thẳng.

Thư Dung cũng nhìn thấy Trần Vận Thành, bà hơi dừng bước, rồi nhanh chóng đuổi theo, không nói gì với Trần Vận Thành cả.

Trần Vận Thành chẳng hề để ý, anh đi theo phía sau bọn họ, nhìn thấy Ninh Chương Hồng được đưa đi làm kiểm tra, Ninh Quân Diên cũng vào phòng kiểm tra, anh chỉ có thể chờ ở bên ngoài cùng với Thư Dung.

“Dì,” Trần Vận Thành chủ động chào hỏi Thư Dung.

Không biết có phải do không trang điểm hay không mà khuôn mặt của Thư Dung trông rất kém sắc, bà ngồi trên ghế ở khu vực chờ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Vận Thành, vẫn duy trì thái độ rất lịch sự, hỏi: “Sao cháu lại ở đây?”

Trần Vận Thành nói: “Cháu đến tìm Quân Diên.”

“Ồ,” Thư Dung không truy cứu tiếp nữa mà chỉ gật đầu, bà đứng lên sốt ruột đi tới đi lui. Trong bệnh viện bật điều hòa, bà mặc quá phong phanh nên bất giác ôm lấy cánh tay.

Thấy thế Trần Vận Thành bèn cởi áo vest của mình ra choàng lên cho bà.

Thư Dung quay qua nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn áo vest âu phục đang choàng trên vai mình, bà giơ tay cởi ra đưa lại cho Trần Vận Thành: “Cảm ơn cháu, không cần đâu.”

Trần Vận Thành nói: “Chỗ này lạnh lắm, dì cứ mặc vào đi.”

Thư Dung lộ ra nụ cười rất gượng gạo: “Dì không quen ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá.”

Trần Vận Thành sửng sốt, anh mới nhớ ra đêm nay ăn cơm ở bên ngoài, áo khoác dính không ít mùi rượu và thuốc lá, nhưng ban nãy lúc gần gũi với Ninh Quân Diên hắn chẳng nhắc tới. Trần Vận Thành bèn lấy áo khoác lại, nói: “Cháu xin lỗi.”

Ninh Quân Diên bận rộn cả một buổi tối để làm đủ loại kiểm tra cho Ninh Chương Hồng, mãi cho đến khi trời sắp sáng, Ninh Quân Diên mới ra khỏi phòng kiểm tra.

Thư Dung lập tức đứng lên hỏi hắn: “Thế nào rồi?”

Ninh Quân Diên không trả lời, hắn đi đến trước mặt Trần Vận Thành, rồi nói với anh rằng: “Em nhanh về nghỉ ngơi đi, tôi chuẩn bị làm phẫu thuật rồi.”

Trần Vận Thành không nhịn được mà nắm lấy cánh tay hắn: “Bây giờ anh còn phải làm phẫu thuật? Cả một buổi tối anh đã không ngủ rồi.”

Ninh Quân Diên giơ tay lên sờ tóc anh, nói: “Không có vấn đề gì đâu.”

Thư Dung cứ nhìn bọn họ mãi.

Nói chuyện với Trần Vận Thành xong, Ninh Quân Diên mới nói với Thư Dung rằng: “Bóc tách động mạch chủ cấp tính, phải nhanh chóng làm phẫu thuật, con đích thân phẫu thuật.”