Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 176: Doạ sợ chết người




Dưới sự đề nghị của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên bắt đầu huấn luyện thể năng.

Y có thể hấp thu công kích, nhưng mà tốc độ và lực phản ứng của y vẫn còn chưa đủ. Y không theo kịp tốc độ công kích của đối phương, sẽ không tốt cho sự phán đoán, lại không thể ở trong thời gian nhanh nhất nghĩ ra được chiêu thức để kịp ứng phó khi thi thố được.

Cứ tiếp tục như vậy thì kết quả, chính là phòng ngự không vững sẽ bị kẻ địch đánh đến thực thảm thương.

Hoặc là, khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Y cần phải theo kịp tiết tấu chiến đấu, dù sao không có ai xuống tay đánh nhau mà còn phải chờ y chuẩn bị tốt, rồi mới bắt đầu công kích đâu.

Huấn luyện thể năng, sẽ vất vả hơn nhiều, chính là chỉ đơn thuần rèn luyện thân thể mà thôi.

Nam nhân không thích, rất mệt. Nhưng mà Mộc Nhai lại rất thích. Bởi với loại rèn luyện này, hắn còn có nhiều cơ hội, tiếp xúc với thân thể của nam nhân…

Trước mắt hắn vẫn chưa được làm, sờ mó ăn đậu hũ để trong mơ để giải khát một chút thì chung quy vẫn là có thể đi.

Lấy chỉ dạy làm cớ, hắn muốn sờ nơi nào, liền có thể sờ nơi đó. Xem như là một chút an ủi cho tâm hồn của Mộc Nhai.

Ở trong loại dụng tâm kín đáo này, dưới sự rèn luyện ‘tăng mạnh’ của Mộc Nhai, thể chất của nam nhân đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Thực hành theo bài bản của huấn luyện thể năng này, thân thể cũng có thay đổi. Nhưng mà thể lực nam nhân vẫn chưa có thể giống như Mộc Nhai bọn hắn, càng thêm khỏe mạnh cường tráng, trái lại là mềm dẻo hơn rất nhiều, thân thể này, mềm mại dẻo dai hơn trước rất nhiều.

Ngay sau Mộc Nhai phát hiện ra chuyện này, việc đầu tiên hắn nghĩ đến, không phải ở trong chiến đấu sẽ mang đến ưu thế nào, mà là, ở trên giường, nam nhân có thể bày ra càng nhiều, các tư thế khó khác nhau…

Có thể chơi đùa rất đa dạng.

Mỗi khi nghĩ như vậy, tâm tình của Mộc Nhai vui sướng đến mức nguy rồi, còn có thể ái muội mà cười trộm. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Mộc Nhai nhếch môi nở ra cái loại mỉm cười này. Ly Hận Thiên vốn đang bình thường, bỗng dưng từ đáy lòng bắt đầu xông thẳng lên một trận ác hàn…

Chung quy y cảm giác được, hắn đang suy nghĩ cái gì đó chắc chắn không phải là chuyện tốt rồi.

Lần trước đi dạo vui chơi trở về, mối quan hệ của hai người họ, rõ ràng so với lúc trước đã tiến triển vô cùng tốt. Ít nhất nam nhân không hề cố ý gây gỗ bất hòa với hắn. Khi vừa mới vào Mạt Nhai cư, Mộc Nhai có thể cảm giác được sự kháng cự của nam nhân. Tuy rằng không nói thẳng, nhưng mà nam nhân không muốn tiếp nhận tình cảm của hắn. Ở hiện tại, y đã không hề bài xích nữa, đây là một hiện tượng tốt.

Mộc Nhai cũng càng ngày càng tích cực, muốn mối quan hệ giữa hắn và y, càng mau tiến thêm một bước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dưới sự cam đoan của Mộc Nhai, quả nhiên không có kẻ nào lại đến quấy rầy hai người họ. Mấy tên gia hỏa kia giống như là đột ngột hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian vậy. Bất quá y cũng đã biết được tình trạng bây giờ của bọn hắn, nam nhân cũng sẽ không quá lo lắng. Hai người chuyên tâm tu luyện, đảo mắt đã là chuyện đã qua ba tháng sau.

Giữa hè, trời oi bức. Nhưng trong phòng tu luyện phòng lại thực mát mẻ, đông ấm hạ mát khiến Ly Hận Thiên nghĩ tới hầm trú ẩn.

Nghĩ đến đây, y đã vào ở nơi này đã hơn một năm rồi. Mùa này năm trước, y và Văn Diệu vẫn còn lười biếng trốn trong gian phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ cầm quạt giấy quạt liên tục ra, chính là uống lạnh trà, uống đến bụng hoàn toàn căng đầy đến khó chịu chết đi được…

Hai người họ còn ngủ cùng ở trên một chiếc giường tháp duy nhất, khiến cho nam nhân nghĩ tới liền hoàn toàn không muốn quay trở về để ngủ.

Cái loại nóng nực này, là tra tấn. Nhưng là ở đoạn thời gian đó, cũng là thoải mái, cũng rất vui vẻ thoải mái…

Cảnh còn người mất, y và Văn Diệu, đều đã không quay trở về như lúc đó được rồi…

Phòng ở vẫn còn nơi đó, nhưng người, đã không phải hai người họ khi xưa nữa rồi.

Ở trong ba tháng này, tu vi của Ly Hận Thiên cũng đột ngột tăng mạnh, dẫn theo trong lúc thực hành cận chiến, y cũng đã có thể dùng quyền pháp cơ bản nhất mà tiếp được kỹ năng công kích bình thường của Mộc Nhai. Mộc Nhai nói, đây chỉ là loại chiến đấu bình thường, y thắng hay không thắng hắn cũng không dám cam đoan, nhưng mà ít nhất y vẫn có thể giữ được tính mạng của bản thân.

Việc này đối với Ly Hận Thiên mà nói, là chuyện đáng để chúc mừng, sự cố gắng của y, rốt cục cũng đã có thành quả.

Nhiệm vụ trong huấn luyện của Ly Hận Thiên càng ngày càng nặng. Nhưng mà y cũng không có  vì vậy mà lùi bước, trái lại càng thêm cố gắng, lại càng ngày càng tích cực.

Hôm nay Ly Hận Thiên thương lượng với Mộc Nhai, muốn cho Mộc Nhai nâng lực công kích trong chiến đấu thực hành, lên một bậc nữa. Nam nhân muốn khiêu chiến một chút, xem có thể tiếp giữ được hay không.

Mộc Nhai đối với yêu cầu này thật sự vô cùng lo lắng. Huấn luyện lúc trước, hắn đều là suy xét dựa vào thực lực của Ly Hận Thiên mới phóng xuất sức mạnh, lập tức lướt qua nhảy lên một cấp nữa, Mộc Nhai không yên lòng, hắn sợ y ăn không tiêu.

Công kích nếu đã tăng lên một bậc thì tổn thương gây ra, không phải chỉ là đánh đau một chút hơn so với bình thường, vấn đề cũng không còn đơn thuần chỉ là đánh đau hay không đau.

Hai người họ không phải là người cùng trình độ. Ly Hận Thiên vừa muốn ở ngay trước mặt mà tiếp được công kích của hắn. Ý nghĩa là, nếu nam nhân không có cách nào tiếp được, hoặc là hắn lỡ tay, thì hai người họ sẽ từ đây mà người và trời vĩnh viễn chia cách. Mặc dù không chết đi nữa, cũng có thể bị trọng thương đến mấy tháng mà hoàn toàn nằm liệt ở trên giường. Với hậu quả như vậy Mộc Nhai vô cùng do dự.

Bất quá Ly Hận Thiên không nên thử, y nói không tự mình thử, thì làm sao biết được, lỡ mà có gặp phải đối thủ mạnh, đối đầu với nguy hiểm thật sự đe dọa đến tính mạng ở trong chiến đấu, thì bây giờ thử trước càng có thể có thời gian mà phát hiện ra bản thân có chỗ nào sơ hở mà để có thể sửa đổi lại, cũng làm tăng lên cơ hội lớn mà thành công tránh né để bảo vệ bản thân mình tốt hơn.

Mộc Nhai vẫn phản đối. Ý nghĩ của y thật là rất đúng lại có đạo lí. Nhưng mà lại không thể không tự lượng sức mình được, lần này khác với đánh quyền. Đánh quyền, y có thua thì nhiều nhất y chỉ bị một chút vết thương nhẹ. Còn việc lần này nếu y thua lại là mất mạng. Nhưng mà nam nhân hạ quyết tâm, mặc kệ Mộc Nhai nói ra sao, y cũng không nghe.

Cuối cùng, Mộc Nhai chỉ đành phải thỏa hiệp.

Ly Hận Thiên cũng không phải là tiểu hài tử. Y hẳn là có chừng mực. Có là ai đi nữa, thì cũng sẽ không thể lấy chính tánh mạng của bản thân mà ra đùa giỡn được.

Sau đó lại nói tiếp, lời của Ly Hận Thiên nói cũng có đạo lý. Nếu đứng trước mặt của Mộc Nhai chính là thủ hạ của hắn, chỉ sợ Mộc Nhai đã sớm đã thả ra chiêu thức mạnh mẽ không biết sẽ gây nên tổn thương bao nhiêu lần nữa là.

Nhưng bởi vì là y, hắn mới lần nữa do dự.

Lúc này ở trong phòng tu luyện, Mộc Nhai vừa đứng ở vị trí này, cảm giác quanh thân tản mát ra liền hoàn toàn thay đổi, khí thế giống như một tướng quân ngạo mạn, mang theo cả sự trầm ổn và uy nghiêm của hắn, còn có sự tự tin đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi…

– Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi xác định muốn làm vậy sao?

Trải qua vô số lần đánh nhau, Mộc Nhai sớm đã tập thành thói quen, nhìn nam nhân ở xa xa, hắn mở miệng hỏi một lần cuối cùng, tiếp theo, hắn nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Ly Hận Thiên cùng với một cái gật đầu.

Không có chần chờ, Mộc Nhai ngắm thẳng đến phương hướng của nam nhân, tay bày ra một tư thế cầm kiếm, tự ở trên xuống phía dưới đột ngột tạo ra động tác chém xuống, một thanh niên kiếm khí màu vàng hiện ra hoàn toàn, mũi kiếm lướt xuống kề sát mặt đất. Từ dưới chân, Mộc Nhai kéo ra một đường thẳng màu vàng kim, bay vụt đến thẳng tắp hướng về phía nam nhân. Trong phòng tu luyện không nhiễm bụi trần, mà kiếm khí xung quanh giương lên cũng vốn không phải là tro bụi, mà là linh lực đã hóa thành tình trạng sương mù vây quanh.

Ánh sáng màu kim ở trước mặt cách vị trí của nam nhân đứng một khoảng không tới ba thước, đột ngột hóa thành một cái đầu rồng to lớn hùng vĩ. Rồng kia gầm lên ngâm dài, há miệng to ra, kim quang biến ảo ra hai hàng răng nanh, sắc bén giống thật, loé lên hàn quang…

Ly Hận Thiên chỉ cần tiếp được, là ổn rồi. Nhưng mà Mộc Nhai nhìn thấy trong nháy mắt, kiếm khí kia hóa thành đầu rồng, nam nhân rõ ràng khựng lại một chút…

Công kích thượng thừa, không chỉ phải hình thái kiếm khí đã là cuối cùng hoặc là trở lại hình dáng nguyên thủy của linh lực, mà là đã có thể hóa thành các loại hình thái khác nhau, dựa trên cấp độ thương tổn mà biến hóa, thương tổn càng mạnh, hình thái càng rõ ràng, màu sắc lại càng thêm sáng rõ…

Mộc Nhai không lấy kiếm, nhưng mà hắn phóng đi, là công kích của kiếm linh, ở dưới tình huống không có vũ khí, thì thương tổn này sẽ tương đối giảm nhẹ, nếu không đầu rồng kia, liền cũng sẽ không chỉ có một.

Lúc trước, khi hắn sử dụng kỹ năng, bởi vì muốn phối hợp với luyện tập của Ly Hận Thiên, nên tạo ra công kích đều thực bình thường, chỉ là linh lực đơn giản mà thôi, không có bất cứ hình thái nào. Lần này hắn đã dùng năm phần sức mạnh của mình, cũng vẫn thuộc về loại công kích bình thường mà thôi, cho nên sẽ có đầu rồng xuất hiện, nam nhân này vẫn chưa từng gặp qua chiêu thức như vậy, nên sợ hãi liền lập tức ngây ngẩn cả người…

Phía sau đó, Mộc Nhai cũng không thể nhìn thấy được nữa.

Đầu rồng kia liền hóa thành mấy đạo kiếm quang, trong nháy mắt hoàn toàn bắn thẳng đến thân thể của nam nhân. Trong lúc nhất thời, ở trong phòng tu luyện loá ra chính là một mảng màu vàng chói mắt. Lúc này, Mộc Nhai muốn thu chiêu cũng đã không thể nữa rồi. Tận mắt hắn thấy thân thể nam nhân bị một màu vàng cắn nuốt…

Trái tim ngừng đập.

Mộc Nhai liều lĩnh chạy tới, khoảng cách này vốn không quá xa, lại đại biểu cho ranh giới giữa sự sống và cái chết. Hắn ra tay vốn không có lưu tình. Một khoảnh khắc vừa rồi kia, nếu nam nhân quả thật nếu không tiếp được, vậy bây giờ, y đã bị vạn kiếm xuyên thân …

Hắn chạy đến vị trí mà nam nhân vừa rồi đã bị kiếm khí biến thành đầu rồng, kim quang  vốn có ở cùng thời gian cũng đã tiêu tán đi, bước chân của Mộc Nhai liền dừng lại mà chỉ, trừng mắt mà nhìn đến chỗ kia…

Hắn đột ngột dừng lại, trên mặt đất lưu lại một dấu vết kéo dài nhưng thực nông. Trong đôi mắt của Mộc Nhai hiện lên đầy vẻ khẩn trương, xuất hiện không phải là thi thể máu thịt đầm đìa khiến hắn choáng váng sợ hãi, mà là gương mặt chỉ còn một màu tái nhợt của nam nhân…

Trên mặt của y, lưu lại một vệt máu thật dài.

Quần áo mùa hè đơn bạc, cũng bị kiếm khí chém ra vô số vết rách, da thịt ở bên trong bị cắt qua, nhưng miệng vết thương cũng không sâu lắm, chỉ có ửng lên một màu đỏ tươi mà thôi…

Các bộ phận trí mạng của nam nhân, đều không có bị thương tổn, chỉ có cánh tay và chân là bị thương, bên ngoài thân thể còn có một ít miệng vết thương.

– Xem ra, muốn vượt cấp thật sự có chút phải cố hết sức a.

Nam nhân mỉm cười, có chút tái nhợt.

Y vừa rồi đã bị phân thần một chút, nhưng mà y đã chuẩn bị tốt rồi. Nên y rất nhanh liền điều chỉnh tốt lại tinh thần, lập tức tiếp được một chiêu thức này.

May mà năng lực lại cho phép, tuy rằng dù không có nguyên nhân này đi nữa mà chết đi. Thì cũng đã khiến y đã dùng hết toàn lực để phá giải rồi.

Khí lực quanh thân khí lực ở trong nháy mắt đều bị đánh bay đi, từ trước đến nay, Ly Hận Thiên chưa từng mệt mỏi đến vậy.

Mộc Nhai trừng mắt nhìn người nọ mỉm cười vô lực. Hắn muốn đánh y, hung hăng mà đánh y một trận.

Biểu tình của Mộc Nhai trở nên dữ tợn, giống như một đầu dã thú phát cuồng vậy. Hắn đã nghĩ rằng, Ly Hận Thiên đã chết rồi.

Tự tay hắn đã giết chết y.

Dọa hắn sợ đến chết khiếp rồi.

Lại nghe được lời nam nhân nói ra như vậy, tính tình của Mộc Nhai, lập tức bạo phát.

Thật sự muốn đánh người …

Y không chết, bản thân hắn lại  bị hù chết rồi.

Siết chặt nắm đấm giơ lên giữa không trung, nam nhân đã  không còn khí lực muốn trốn cùng không trốn nổi. Nam nhân chỉ có thể nhận mệnh mà nhắm mắt lại, nhưng mà Mộc Nhai không có đánh người, hắn lập tức, ôm lấy y…

– Ngươi mẹ nó, là cố ý muốn chết không thành phải không hả.

Mộc Nhai mắng, đang vang lên ở bên tai, nam nhân vừa định nói xin lỗi, đã khiến hắn lo lắng. Thì hân thể đã bị Mộc Nhai dùng sức kéo một cái, y vốn không sức lực, cả người liền ngã vào trong lòng của Mộc Nhai. Nhưng mà mũi y không đụng vào lồng ngực rắn chắc của Mộc Nhai, mà ở giữa không trung, môi y bị đè lên…

Mộc Nhai từ trạng thái con người liền biến thành dã thú. Hắn hung hăng cắn cắn y, không quá vài cái cắn thì cánh môi liền bị rách ra, hương vị của máu tràn ngập lan tỏa, tràn vào khoang miệng cùng với hương vị của Mộc Nhai  dung hợp lại ở một chỗ…

Nụ hôn này, như là Mộc Nhai đang trừng phạt, lại cũng như là hắn đang tìm kiếm cầu xin sự an ủi…

Nụ hôn này vừa hoang dã mà lại nóng bỏng nồng nhiệt. Sau vài lần hôn, nam nhân liền không ngừng kêu đau. Tay áo rách nát liền theo cánh tay mà trượt xuống, làm như là đang muốn bấu víu gì đó để trụ lại thân thể. Cánh tay của nam nhân choàng lên cổ của Mộc Nhai vịn lại. Người ở trong lòng hô hấp dồn dập đến rất lợi hại, có thể thấy được một màn xảy ra vừa rồi, thật sự đã khiến Mộc Nhai vô cùng sợ hãi…

Hôn hôn một lúc lâu, Mộc Nhai dùng đôi môi có vương theo vết máu lập tức đè lên trên cổ của nam nhân, cùng lúc đó, lớp vải rách nát của quần áo cũng bị bàn tay của hắn chui vào giữa vạch ra tìm tòi, toàn bộ hoàn toàn, từ nơi giữa bên trong lớp vải vướng víu mà xé thành hai nửa…

Thân thể trần trụi bị bại lộ ở trong không khí, nam nhân theo bản năng liền run lên một chút, nhưng rất nhanh, đã bị nhiệt độ thân thể nóng như lửa của Mộc Nhai, bao trùm lên…

Mộc Nhai phát cuồng.

Chính quần áo của hắn, cũng tự tay hắn xé rách. Cứ như vậy, hai bộ quần áo có giá trị xa xỉ, trong nháy mắt liền biến thành hai mảnh giẻ lau rách nát, nhưng mà ai trong hai người họ cũng đều không có phát hiện ra…

Mộc Nhai đẩy y dựa lên trên tường. Hắn quỳ gối ở giữa hai chân của nam nhâ, bắt lấy tay nam nhân đè lên trên đỉnh đầu, một lần nữa lại cúi đầu hôn lên…

Ly Hận Thiên ngửa đầu, hầu kết theo động tác hôn nồng nhiệt của Mộc Nhai mà di chuyển lên xuống, bức tường băng lãnh ở phía sau, y lại không cảm giác được hàn ý.

Hắn muốn y.

Không nói gì, nhưng mà Mộc Nhai đã dùng hành động bày tỏ ra điều đó.

Đến thời gian cự tuyệt cũng không cho y. Hắn yếu y. Bằng không, hắn sẽ chết.