Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 183: Đi tẩu táng




Ly Hận Thiên làm sao cũng không nghĩ tới, ở phía sau nội đường, người chờ y, sẽ lại là Khâm Mặc.

Loại trình độ khiếp sợ này, không thua gì khi vừa xốc lên khăn voan, nhìn thấy khuôn mặt của tân nương ở bên trong đã biến thành Phượng tỷ(*)…

Tuy rằng lấy Khâm Mặc mà đi so với Phượng tỷ, có chút không quá coi trọng hắn.

Vừa bước qua bậc cửa tiến vào, lúc này nụ cười đang treo trên mặt nam nhân liền đọng lại. May là y đang mang mặt nạ da người, bằng không sắc mặt y nhất định đã khó coi đến muốn chết rồi a…

Phản ứng đầu tiên của Ly Hận Thiên chính là Khâm Mặc tới nơi này để bắt y. Bất quá nhất thời suy nghĩ nhớ lại, bọn họ là đột ngột mới quyết định đi ngay đến Song Lang thành, vào tiệm đồ cổ này càng lại do Thất nhất thời mà đề nghị ra. Dù Khâm Mặc có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể tính toán ra chuẩn xác đến tinh vi như vậy…

Tính đến vô cùng tốt rằng, bọn họ sẽ trở về đây, tiếp theo lại ở chỗ này mà chờ.

Đúng rồi, bọn họ còn mang mặt nạ trên mặt, Khâm Mặc khẳng định sẽ không nhận ra được. Tình huống này, hẳn là chỉ là trùng hợp.

Lý do vì sao, mà Khâm Mặc mời y đến nội đường này, là bởi vì chuỗi hạt châu mà chưởng quầy vừa nãy đã mang theo đi vào đây.

Nghĩ vậy, nam nhân an lòng. Đồng thời trong lòng lại muốn nhân lúc cong nóng liền rèn sắt mau mau thành thép. Y vẫn là kẻ có cặp mắt tinh tường chọn trúng đồ vạt tốt đến mức, đến Khâm Mặc cũng phải tự thân xuất mã. Chuỗi hạt châu này khẳng định rất đáng giá a…

Càng nghĩ càng thoải mái, càng nghĩ càng không gánh nặng. Tiếp theo, nam nhân rõ ràng đã quên mất chuyện bản thân của y vẫn còn đang ‘chạy nạn’, thật sự tự xem bản thân trở thành khách hàng rồi nha…

Dù sao Khâm Mặc cũng không nhận ra y.

Tâm tình của nam nhân lập tức thay đổi, phản ứng cũng sẽ không như khi vừa mới bước vào cửa mà cứng ngắc, khẩn trương đến mức đến đôi mắt cũng hoàn toàn quên chớp…

Lão hưởng quầy dẫn theo Ly Hận Thiên tiến vào, liền đi ra ngoài. Bên trong nội đường, chỉ còn lại phụ tử hai người họ. Khâm Mặc đang uống trà, vừa xem đến một nửa sổ sách cầm ở trong tay, chuỗi hạt châu phỉ thúy của y, đang được đặt ở trên bàn.

Khâm Mặc không hề chú ý đến sự tồn tại của nam nhân. Hắn chậm rãi uống trà, chờ đến khi nam nhân dần ổn định cảm xúc, Khâm Mặc cũng đã buông bát trà đặt xuống.

Thời gian vừa vặn, rất tốt.

Tay thuận thế khoát lên bên cạnh bàn, thân thể ban đầu ngồi ngay ngắn cũng đã thả lỏng nâng hai chân lên một chút liền bắt chéo chồng lên nhau. Sau khi thay đổi tư thế, Khâm Mặc còn không quên phất vạt áo lên, làm thẳng lại lớp vải che khuất lại đôi chân. Cả một quá trình làm ra động tác này đều tự nhiên đơn giản, vô cùng tùy ý, nhưng không mất đi vẻ tao nhã, thậm chí tồn tại vài phần mỹ cảm có ở trong đó…

Khâm Mặc cho người ta cảm giác được, đây chính là một cử chỉ hào phóng. Còn nghĩ theo cách nói văn nhã của thiếu gia quý tộc, thì mặc kệ ở bất cứ khi nào thì, đều là bình tĩnh, thong thả…

Khâm Mặc mang một thân quý khí, là đã có từ lúc đã được sinh ra, học theo vốn là không ra khí chất như vậy được…

– Thứ cho sự mạo muội của Khâm Mặc, xin hỏi tiên sinh đây, chuỗi hạt châu này, từ đâu mà có được.

Khâm Mặc vươn tay làm ra động tác mời dùng trà, ý bảo nam nhân không cần câu nệ. Hắn nở nụ cười thực nhạt, đã có một cỗ lực tương tác, vô cùng thân thiết.

Bộ dáng của Khâm Mặc vốn là như vậy. Khác hoàn toàn với khi hắn chăm sóc cùng ôn nhu đối với y. Khác với cả lúc hắn đối xử lạnh lẽo, bạc tình, nhục mạ y từ khi ở trong một khắc y đã bị vạch trần. Hắn sẽ khiến cho sự phòng bị vốn có của người ta bị đánh tan đi mất, ở trong mạt mỉm cười động viên này, chính là ở sâu trong đáy lòng sẽ bí mật mà ghi sổ đủ số lần giúp đỡ cho kẻ khác để sau đó đòi lại cho bằng được…

Mặc dù bị lừa, cũng sẽ hồn nhiên không biết.

Khâm Mặc chính là kẻ có năng lực như vậy.

Bản chất này cũng càng phù hợp với thân phận thương nhân của y.

Nghĩ như vậy nha, nam nhân nhịn không được đi sờ mặt mình. Y vẫn đang mang rồi, là mặt nạ da người. Mặt nạ này, không những cho y một khuôn mặt khác, một thân phận mới, đồng thời cũng che giấu đi mọi biểu tình chân thật của y…

Người bình thường khác đều phải cần mặt nạ da người để che giấu bản chất thật sự của mình, nhưng Khâm Mặc thì sao đây…

Khâm Mặc không cần bất cứ một lớp mặt nạ nào, nhưng ở trên khuôn tuấn tú nổi bật kia của hắn, đều luôn mang mặt nạ, nhiều khuôn mặt so với người thường cũng nhiều hơn…

Vô hình vạn trạng, lại đa dạng chủng loại.

Khâm Mặc sẽ ở thích hợp thời điểm, mà xuất ra lớp mặt nạ cần thiết lúc đó.

Năng lực này thực khiến cho người ta bội phục, đồng thời, nhưng cũng khiến người ta thở dài.

Hắn mang lên nhiều bộ mặt nạ như vậy, vậy cái nao mới là khuôn mặt thật của chính bản thân Khâm Mặc, rốt cuộc là nó có bộ dáng ra sao…

Kẻ nào, mới thật sự chân chính là hắn.

Mà chính y, lại cũng chưa từng thấy qua, một Khâm Mặc không mang mặt nạ…

Nghĩ nghĩ, suy nghĩ liền phiêu xa, phát hiện ra bản thân y đang thất thần. Nam nhân vội vàng ho khan hai tiếng, kéo lực chú ý quay về. Lúc này ngẩng đầu lên lần nữa, Khâm Mặc vẫn nhìn y ôn hòa cười như cũ, cũng không giống như gấp gáp muốn y trả lời, cũng không có một chút ý tứ hối thúc nào.

Ổn định tình tự, nam nhân lại cười, y không nhanh không chậm đáp,

– Nói ra thật xấu hổ, chuỗi hạt châu này vốn là bảo vật gia truyền gia của nhà ta. Bất đắc dĩ, gia cảnh nhà ta bây giờ xuống dốc đến mức bần hàn, cuộc sống quá khó khăn, không thể không lấy ra mà bán đi. Trước khi gia phụ lâm chung có dặn dò, chuỗi hạt châu này vốn là hắn muốn truyền lại tôn nhi, sau đó tiếp tục mà truyền lại cho con cháu đời sau. Nhưng mà ta đây làm nhi tử thật vô dụng, đã ốm yếu nhiều bệnh tật lại nghèo đến rớt mồng tơi, đến cưới tức phụ còn không nổi, làm sao có được tôn nhi. Nói ra cũng không sợ tiểu ca chê cười, đến bây giờ ta vẫn còn một thân một mình sống độc thân. Nếu không lấy chuỗi hạt châu này bán đi đổi lấy ấm no, thì đừng nói là thành thân, ngay cả cái mạng nhỏ này, chỉ sợ… Hy vọng lão nhân gia hắn ở dưới cửu tuyền, không nên trách tội ta a.

Ly Hận Thiên nói mấy câu này, đều thốt ra đến mức có bài bản hẳn hoi, sau khi nói xong còn sợ chưa đủ chân thật. Y lại không nói tiếp nữa, trái lại càng hợp với tình huống này mà thở ra một thật dài thườn thượt, điều này khiến cho Khâm Mặc càng thêm trực quan mà biết rằng, y thật bất đắc dĩ và không đành lòng.

Ở trong câu nói cuối cùng kia, giọng điệu của nam nhân ẩn ẩn phát run, như là nhớ tới cha mình ngày trước, cũng như là vì bản thân mình vô dụng mà thương cảm…

Y tuyệt đối là có thể lấy được giải thưởng Kim Mã ảnh đế nha.

Lời nói dối này, nam nhân nói đến hoàn hảo không sơ hở, đúng tình đúng lí mà nói ra nguyên nhân đem chuỗi hạt châu đến chỗ này, còn bày tỏ ra nỗi khổ của bản thân mình ra theo. Khâm Mặc nghe vậy, cũng đồng tình như thường mà phụ họa gật gật đầu.

Nam nhân thấy Khâm Mặc hoàn toàn đã bị y lừa. Trong lòng y liền kêu lên một tiếng “sướng a”, bất quá y cũng không để lộ ra thần sắc vui sướng, vẫn tiếp tục cau mày như vừa rồi, làm ra vẻ thống khổ …

Diễn trò, sẽ diễn nguyên bộ.

– Thật không dám giấu diếm…

Khâm Mặc có chút khó có thể mở miệng, ấp a ấp úng không thể nói cho hết lời. Hắn nhìn nam nhân, mày nhíu lại, bộ dáng của hắn, vô cùng khó xử. Tâm của Ly Hận Thiên nhất thời lộp bộp một tiếng. Tâm y nói, tên này sẽ không phải là muốn ép giá đi. Y đã hoàn toàn tự đem bản thân mình ra mà chà đạp nói đến thê thảm như vậy, tên này còn không biết xấu hổ mà còn muốn mặc cả sao…

Cho nên nói không gian thì không làm thương nhân cái gì đó, thật là quá đúng, mấy tên thương nhân này, đúng là không thèm để ý đến sự sống chết của người khác mà, lũ người này đều bạc tình chỉ quan tâm đến tiền mà thôi a…

Máu lạnh, vô tình, là loài đỉa lớn chuyên hút khô máu người, đồ hại nước hại dân!

Nam nhân mắng ở trong lòng mắng. Bất quá nhất thời nhớ đến, dù sao thứ này cũng không phải thật sự là y, không cần biết hắn sẽ cho y được bao nhiêu bạc, y cứ cầm được bạc rồi bước ra khỏi đi trước đã. Số bạc hắn còn thiếu lại, xem như kẻ làm cha là y đây cho nhi tử mình chút tiền mừng tuổi vậy. Y không dư sức mà so đo với hắn.

Đồng thời, y cũng lười muốn nhìn thấy khuôn mặt luôn bày ra cái loại biểu tình giảo hoạt này rồi.

Nhưng mà y không nghĩ ra, Khâm Mặc lại sẽ tiếp tục mà nói ra một loạt lời lẽ như này…

– Chuỗi hạt châu phỉ thúy này, thật là một trong bộ song long hí châu. Đây chính là song long gian minh châu. Do Quốc Quân Bắc Chiêu dâng tặng cho hoàng thất tiền triều làm lễ vật bang giao. Sau khi tiền triều bị thua, cung nữ thái giám đều bỏ trốn, trộm theo không ít bảo vật trong cung ra ngoài. Tuy nói là tìm trở về được một ít, nhưng phần lớn, đều bị mất tích ở dân gian. Mà bộ song long hí châu này, chính là một trong số đó.

Nam nhân nghe được nguồn gốc xuất xứ rõ ràng. Y thật không nghĩ ra, chuỗi hạt châu này lại có lai lịch lớn đến vậy. Đồng thời y đã ở trong lòng bắt đầu tính toán chi li, tính xem bảo vật như vậy, Khâm Mặc sẽ cho y được bao nhiêu bạc…

Hẳn là không thể ít ỏi chỉ có mấy lạng bạc đi, hắn cũng đã biết nói ra lai lịch của chuỗi hạt châu này rất đáng quý rồi a.

Bất quá, lời của Khâm Mặc, vẫn còn chưa nói xong, trọng điểm, là nằm ở lời nói phía sau này.

– Song long hí châu, trên thế gian chỉ có duy nhất một bộ, tuyệt đối không thể nào có thể hàng làm giả theo được. Từng hạt phỉ thúy này là được làm từ một khối ngọc cực hiếm thấy, được đào ra từ trong ngọc mạch của Bắc Chiêu quốc. Nghe nói, khối ngọc được đào ra từ ngọc mạch đó, chỉ đủ điêu khắc ra duy nhất một bộ song long hí châu này. Cho nên giá trị của nó có bao nhiêu trân quý, thì Khâm Mặc vốn không cần nhiều lời để nói nữa. Ta chỉ muốn nói là, bộ song long hí châu này, không chỉ có riêng gì Khâm Mặc, đổi là bất cứ một người trong nghề nào, đã từng thấy qua một lần thì sẽ có thể nhớ đến suốt đời khó quên, chỉ là Khâm Mặc không hiểu…

Hàng mi của Khâm Mặc, càng nhíu càng sâu. Lời nói của hắn, cũng càng nói càng chậm. Nghe đến đó, mí mắt của nam nhân cũng rạo rực mà thình thịch nhảy, trong đầu đột ngột xuất hiện ra một hình ảnh, toàn cảnh một bộ song long hí châu, mà y cũng đã từng gặp qua..

Dự cảm không tốt đột nhiên sinh ra. Ly Hận Thiên cảm thấy, hiện tại y hẳn là nên tông cửa xông ra, mà không phải vẫn đang ở trong này mà ngồi nghe Khâm Mặc nói cho hết lời…

Nhưng mà y còn chưa kịp tránh né, Khâm Mặc lại chậm rãi tiếp tục nói…

– Bộ song long hí châu này là độc nhất vô nhị trên thế gian, sớm đã được Khâm Mặc tìm được là cất giấu, nhưng mà, chuỗi hạt châu phỉ thúy này, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở trong Song Lang thành…

Đôi chân mày giãn ra, tươi cười khôi phục, khuôn mặt của Khâm Mặc giống như hoa hướng dương vậy mà chuyển hướng nhìn về phía nam nhân. Nghi vấn của hắn, khó hiểu của hắn, cần người này đáp lại. Cho nên quả cầu này, lại ném trả lại cho Ly Hận Thiên,

– Bộ song long hí châu này, hẳn là phải đang ở trong Ly phủ tại Đế Đô. Lần trước Khâm Mặc vừa ghé qua trước khi đi vẫn còn thấy qua, làm sao lại liền, trở thành bảo vật gia truyền của tiên sinh đây…

Mồ hôi của nam nhân liền nhỏ xuống từng giọt to…

Lời lẽ nói dối vừa rồi kia, tuy y thuận miệng nói ra đến mức hoàn toàn không có một chút sơ hở nào, nhưng mà y đã xem nhẹ trí nhớ của Khâm Mặc rồi a…

Chuỗi hạt châu này, hoặc nên nói là, một chuỗi trong bộ song long hí châu châu này, là y đến Nhiễm Mặc cư mà trộm ra…

Ở trong chỗ ở của Khâm Mặc có nhiều món đồ cổ đến như vậy, trước khi đi y thuận tiện liền lấy đi theo vài món. Tâm y nói, Khâm Mặc khẳng định sẽ không nhớ rõ mỗi một món đồ cổ có ở đây, liền tính y mang đi, Khâm Mặc cũng không biết, hơn nữa hắn có tiền đến vậy, quăng mất đi hai món, cũng không tính là cái gì…

Cho nên y liền làm.

Lúc y đi, vừa vặn nhìn thấy một cặp chuỗi song long hí châu này, đúng như lời Khâm Mặc đã nói, cặp song long hí châu này, tuyệt đối là một món trân bảo.

Có thể nói tuyệt tác do bàn tay quỷ thần tạo nên, ngay cả y đây này vốn không phải là kẻ trong nghề, vừa nhìn thấy hoàn toàn cũng phải mở miệng”chậc chậc” hia tiếng lấy làm thần kì.

Bất quá y không phải là muốn thưởng thức a,y cần phải trộm một chút gì đó. Nam nhân suy nghĩ thấy hai con rồng kia quá lớn, sẽ dẫn kẻ khác chú ý đến không nói, lưng đeo lên thì chạy đi cũng không nổi đi. Y vốn đã hoàn toàn buông tha cho ý định này, nhưng vừa nhìn thấy hạt châu kia rất đáng giá, y nhịn không được vươn ngón tay chạm nhẹ vào, tiếp theo y kinh ngạc phát hiện ra, mấy hạt châu này đều được xâu vào thành một chuỗi vòng đeo cổ, cho nên y cũng không do dự, liền trực tiếp mang theo chuỗi hạt châu này mang đi theo…

Ở phòng ở của Khâm Mặc, đều toàn là hàng thượng phẩm không thôi, không có hàng thứ phẩm hay là hàng giả nào cả. Y chỉ cần tùy tiện lấy mấy thứ liền đủ cho y ung dung tiêu xài đã một trận rồi.

Ly Hận Thiên đã sớm suy nghĩ rất tốt rồi. Nếu có một ngày trong tương lai mà y muốn chạy trốn, mà không có bạc ở trong người thì sẽ nghĩ cách đi tới chỗ phòng của Khâm Mặc mà lấy đi vài món. Trên thực tế thì y cũng đã thực hiện rồi, chỉ là y không nghĩ ra là, đi tẩu táng đồ ăn trộm mà lại đến vào ngay đúng tiệm của chính chủ mà bán đồ a…

Việc này, thật sự không ổn rồi.

Đừng nói là mí mắt, ngay cả bàn chân cũng đều nhảy lên thình thịch hai cái. Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Tâm của nam nhân tâm vừa nói, bạc gì đó y cũng không cần, có thể mang toàn thân an toàn mà trở ra thì đã rất may mắn rồi.

Ở trong đầu nhất thời chạy ra từ kia, đôi chân của y đã bắt đầu gấp gáp hướng đến cửa ra vào mà chạy trốn, nhưng Khâm Mặc mau hơn y một bước

Cửa, đã bị chặn.

Y, đã bị ngăn lại.

Tiếp theo y trơ mắt nhìn tên Khâm Mặc kia tao nhã nâng tay lên, ở trên mặt y nhẹ nhàng phất một cái…

Nam nhân hét thảm một tiếng, vang tận mây xanh.

Mặt nạ da người bị Khâm Mặc ra tay hung bạo mà kéo từ trên mặt y xuống.

Mỗi lần ở trong lúc y đổi mặt nạ, đều phải dùng nước thuốc chuyên để tẩy đi chất để dán dính mặt nạ lên trên da mặt thật mới dám nhẹ nhàng gỡ ra. Bây giờ Khâm Mặc nhất thời kéo mạnh tháo xuống, lông tơ ở trên mặt y hoàn toàn đều đã bị kéo đứt xuống hết rồi a, đến thời gian rửa ráy cạo lông mặt cũng đều được giảm đi, bây giờ da mặt y đều đã hoàn toàn được sạch sẽ.

Một cọng lông tơ trên mặt cũng không còn.

Nhưng mà rất đau.

Toàn bộ khuôn mặt của y đều hoàn toàn bị ửng đỏ lên, sợ là chỉ trong chốc lát, phải sưng lên rồi…

Tên Khâm Mặc này khẳng định là cố ý.

Hắn cũng không phải chưa từng thấy qua mặt nạ da người, cũng không phải là không biết cách cần phải làm sao để lấy mặt nạ ra…

Hắn chính là muốn khiến y bị đau.

Cái tên hỗn đản này.

Khâm Mặc quả nhiên là ma quỷ.

Nam nhân bụm mặt rên rỉ. Mỉm cười ôn hòa trên môi của Khâm Mặc lại một lần nữa lập tức biến trở về thành nụ cười lạnh của ma quỷ, nhìn đỉnh đầu của nam nhân. Hắn lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, châm chọc nói,

– Ly Hận Thiên, mang lên mặt ngươi cái loại mặt nạ thấp kém này, ngươi thật sự liền nghĩ rằng, ta sẽ không nhận ra ngươi sao? Ngươi, là coi ta ngu xuẩn, hay là do ngươi ngu xuẩn?

Vẫn đang bị ăn đau, y cũng không có tâm tư nào mà muốn khua môi múa mép với Khâm Mặc nữa. Nam nhân đang ở trong lòng mà lật bàn thờ mắng mười tám đời tổ tông của Khâm Mặc. Nếu đã biết tên này đã sớm nhận ra là y rồi, thì y còn cần gì ở nơi này bồi hắn diễn trò, xem y như khỉ con mà đùa giỡn…

Thật quá đáng.

Nhất thời nhớ lại khi vừa bước vào cửa kia, nam nhân liền nghiến răng nghiến lợi, Khâm Mặc khẳng định vừa nhìn thấy chuỗi châu tử này liền đã biết được thân phận của y. Hắn giả một bộ vô tội, vờ làm người đơn thuần, vì muốn đùa chết y…

Hơn nữa, tên hỗn đản này, còn thô bạo như vậy…

Mặt đau quá đi…

Tuy rằng y không phải dựa vào mặt để kiếm cơm ăn, nhưng mà cũng là da thịt của y, không bị gì vẫn tốt hơn là bị đau đến vậy a…

– Ngươi là kẻ thực vô dụng, điểm ấy ta thừa nhận. Nhưng mà, mời ngươi nói cho ta biết, từ lúc nào mà gia gia đã chết rồi? Làm sao mà di ngôn lúc lão lâm chung đã nói lúc nào mà ta lại không biết đây? Ngươi khốn cùng nghèo nàn đến rớt mồng tơi nên không có cưới được lão bà, hay là vì mang một thân ốm yếu bệnh hoạn? Vậy mấy tên bọn ta đây, là từ đâu mà đến hả? Là do trên trời rơi xuống hay từ đất nẻ chui lên. Nếu ta không biết được sự thật, chỉ bằng nghe mấy lời ngươi nói thôi, ta cũng đã thật sự tin là mấy tên bọn ta, quả thật đúng là không phải con ruột của ngươi nha.

Khâm Mặc vỗ mặt bàn án, nam nhân nhất thời run run,

– Ly Hận Thiên, lá gan của ngươi quả là càng lúc càng lớn! Ngươi không chỉ có trù cho gia gia sớm chết, còn không muốn nhận lại bọn ta, còn việc quan trọng hơn là, ngươi cư nhiên còn học cả cái thói trộm đồ này nọ đáng xấu hổ đến vậy!

Khâm Mặc vừa nói xong, liền trực tiếp cướp lấy tay nãi đang đeo trên lưng của y kéo xuống, nam nhân chưa kịp ngăn cản, toàn bộ gì đó ở bên trong ‘ầm’ một tiếng hoàn toàn bị đổ ra ở trên bàn…

Tiếp theo, nam nhân nâng hai lòng bàn tay lên mà bưng kín mặt mình.

Khí thế vốn có hoàn toàn biến mất sạch sẽ. Nếu Ly Hận Thiên có thể thu nhỏ lại, thì hiện tại khẳng định thân thể y sẽ thu nhỏ đến mức còn nhỏ hơn so với con bọ chó nữa a.

– CHÚ THÍCH:

(*) Phượng tỷ: lên gg cưa cưa sợt thì có hai cái:

1.Trong “Hồng lâu mộng”, Phượng tỷ – Phượng ớt là nhân vật sắc sảo, thông minh và được rất nhiều người yêu quý.

2. La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu “không thể tưởng” nhưng lại rất nổi tiếng và trở thành một hiệu ứng gọi là “Phượng tỷ” nổi tiếng từ năm 2010 của Trung Quốc vì sự “tự kiêu” và tiêu chuẩn chọn chồng “trên trời”.

Nhưng chắc ý Ly thúc là cái thứ 2 =]]]]]~