Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 199: Bị giam cầm




Bất quá đến cuối cùng, người này cũng không có để cho Khâm Mặc tham gia vào.

Hắn chỉ là luôn luôn mở miệng nói ra cái loại lời lẽ hạ lưu khiến người nghe thật không thể nào chịu nổi, cố ý lại nói liên miên bên tai để Ly Hận Thiên nghe, cũng là đang nhục nhã y …

Từng thời khắc đều đang nhắc nhở y rằng, y chính là kẻ biến thái thích bị nhi tử thượng, là một kẻ không biết liêm sỉ dâm đãng phóng túng…

Ở trước mặt Khâm Mặc, bị kẻ khác ép buộc, dù ở ngoài miệng luôn nói, “không cần, không muốn”, thân thể lại đang theo nhu cầu chìm đắm vào trong tình dục mà đón ý nói hùa …

Hắn muốn y phải thừa nhận, y chính là kẻ thích nam nhân, chính là kẻ thích bị kẻ khác làm, đặc biệt đối phương lại còn là nhi tử của y, điều này khiến cho y càng có cảm giác hưng phấn hơn hẳn…

Hắn bắt y đi sờ soạng Khâm Mặc, khiến chính bản thân y đi cảm nhận, y rốt cuộc là nam nhân lại có bao nhiêu hạ lưu, có bao nhiêu phóng đãng mà câu dẫn được hắn đến đây. Dù là như vậy,  y vẫn còn năng lực có thể khiến Khâm Mặc cứng rắn đứng lên….

Y thật không ngờ Khâm Mặc sẽ như thế. Hắn lại khiến Khâm Mặc cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng của nam nhân này. Đến cuối cùng, người này còn bày ra thái độ khác thường, vừa ở một bên thao lộng y, một bên lấy tay giúp Ly Hận Thiên làm đến xuất ra…

Nam căn của y dưới tầm nhìn chăm chú của Khâm Mặc, trở nên càng lớn lên một vòng, trở nên càng thêm thô to cứng rắn. Cuối cùng, sau khi nam nhân nức nở khuất nhục, toàn bộ chất lỏng trắng đục ngầu phun trào ra, đều văng lên hết ở trên người của Khâm Mặc….

Rất khó coi.

Lúc ấy, Ly Hận Thiên thật sự rất muốn khóc.

Cảm giác kia xuất hiện rất nhanh, càng giống như là bị lăng trì vậy…

Cái gọi là, sống không bằng chết, không hơn gì cảm nhận lúc này của y đi.

Mặc dù là như vậy, người này cũng vẫn không có thu tay lại…

Hắn vẫn luôn duy trì hai chân của y trong tư thế mở rộng hết mức, vốn đã đủ vất vả rồi, hơn nữa đã bị bắn qua một lần, nam nhân đã không sức nữa…

Giống như một oa nhi lung lay sắp ngã xuống, vẫn đang bị đặt ở trên người Khâm Mặc,tiếp tục thừa nhận động tác đoạt lấy dũng mãnh như cũ của hắn….

Mặt sau bị đâm đến phát ra tiếng ‘ba ba’  rung động, hai chân thon dài bị nóng lên đến chịu không nỗi nữa. Miệng nhỏ ở giữa hai cánh mông, phía dưới bị ma sát từ trong ra ngoài, dưới động tác thô lỗ cũng kỹ xảo không đồng nhất. Nam nhân cảm giác được, nơi đó đều hoàn toàn bị khai mở bị phá tan ra vậy, toàn thân đều giống như một bãi nước, tay chân đều xụi lơ vô lực, ngoại trừ thừa nhận chi phối, hầu như đã mất đi hết tất cả năng lực nhận biết…

Cuối cùng, người này nắm tóc của y kéo lên, khiến y mặt đối mặt với Khâm Mặc, tiếp theo, liền bắn vào thân thể của y….

Ở nơi  phía dưới kia, nam căn đang ra vào trong đó càng trở nên càng trướng to thêm một vòng, liền tiến vào một chỗ sau nhất, chôn ở đó, phun trào ra chất lỏng nóng bỏng, trực tiếp bắn đến chỗ mẫn cảm ở trong thân thể của nam nhân….

Hốc mắt đỏ bừng, cắn môi, Ly Hận Thiên nhợt nhạt ‘hừ’ lên một tiếng, âm thanh ẩn nhẫn, mím chặt môi kia, so với tiếng thét chói tai phóng đãng, còn khiến người ta càng thêm kích thích…

Sau đó, y bị hắn lôi đi.

Hai chân vô lực chân đã không thể chống đỡ lấy thân thể được nữa, y xiêu vẹo bước đi theo, hai người họ cũng không có rời đi, mà là về bên trước bàn thiết kia…

Người này tựa vào mặt trên, vươn tay chỉ vào nam căn vẫn còn hơi cứng rắn như cũ của hắn, muốn nam nhân dùng miệng hầu hạ hắn…

Ly Hận Thiên bị chọc tức muốn lật bàn. Thậm chí y còn có ý nghĩ muốn đồng quy vu tận với hắn, nhưng mà y lại không thông hiểu linh lực tự bạo, muốn giết hắn, chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi…

Y không tuân theo. Người này liền đè ép đầu của y xuống, vươn hai ngón tay ra bóp mạnh hai bên gò má của y khiến môi y mở ra, ép đến khớp hàm kéo theo răng nanh đều mở bung ra, liền nhét nam căn này đi vào trong….

Tự ép buộc y làm theo ý muốn của hắn, hắn thô bạo tự cử động.

Khâm Mặc chỉ có thể nhìn thấy, tấm lưng của nam nhân, đường cong duyên dáng, làm cho người ta mơ màng…

Mái tóc dài của y, bị người này kéo lấy, cử động từ trên xuống dưới. Do Ly Hận Thiên đang phản kháng, dẫn đến thân thể cũng cử động theo. Nhưng mà lại giãy không ra, vẫn bị nam căn nhét vào trong cổ họng chuyển động. Theo hành động giãy dụa của y, từ chính giữa khe mông phía sau, chảy ra từng chút một chất lỏng trắng đục, chảy xuôi xuống vấy bẩn chân của y. Ở  trên thân thể trắng nõn của y, lưu lại ấn kí khó coi, lại tràn đầy hương vị sắc tình…

Nam nhân mới vừa phát tiết qua, liền không thể nhanh như vậy liền có thể có phản ứng lại lần nữa. Người này đang vẫn bắt buộc Ly Hận Thiên dùng miệng làm cho hắn, thẳng đến khi nam căn của hắn lại một lần nữa bắt đầu hoàn toàn cứng rắn lên…

Tiếp theo, ấn ngã y xuống, lại tiếp tục chuyện vừa rồi…

Chỉ là lần này, luôn làm ở trên bàn thiết, cũng không có lại đi đến nơi của Khâm Mặc nữa …

Giống như cuồng phong mưa rào mà đoạt lấy.

Giận dữ phẫn nộ, hơn nữa thân thể vẫn còn đang bị tra tấn, còn có thêm cảm giác khuất nhục, khiến cho đầu óc của nam nhân vẫn ở luôn ở trạng thái giằng co căng thẳng tột độ, dần dần ý thức liền mơ hồ …

Y bị người này tùy ý đùa nghịch. Lúc bắt đầu còn có thể phản kháng, đợi cho đến lúc sau này, đã không có gì mà không thể làm ra, chính là tứ chi hoàn toàn rộng mở, mặc người bố trí…

Y đã nhanh chóng không còn ý thức nữa. Mà mục đích của người này cũng đã đạt được. Nhưng mà, hắn vẫn không có ý tứ đình chỉ lại vẫn động như cũ…

Ngay ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn kéo lấy tóc của nam nhân, thân thể của hắn quỳ lên thiết trên bàn, mắt hắn nhìn Khâm Mặc, bóp miệng của nam nhân hé mở ra, nhét nam căn của hắn ở trên đầu lưỡi của y, mà phát  tiết…

Từ bên cạnh, Khâm Mặc tận mắt  nhìn thấy hình ảnh, nam căn đó, phun ra rót vào bên trong miệng của y, dính cả lên trên mặt y…

Tràn đầy nhục nhã, nhưng mà, cũng lại rất xinh đẹp….

Một tràng hoan ái đầy tình dục cùng với cả nỗi lăng nhục,  vừa kết thúc, Ly Hận Thiên mang theo một thân dơ bẩn, lập tức té xỉu …

Người nọ từ tốn sửa sang lại quần áo, nhìn về phía Khâm Mặc từ thủy đến chung đều bị trói ở đó quan sát mà không nói gì, miễn cưỡng nở nụ cười…

Cái mỉm cười này, mang theo một tia nghiền ngẫm, càng nhiều hơn, chính là sự bí hiểm….

Người này không nói gì cả. Sau khi sửa sang lại tốt rồi, dùng áo choàng của hắn bao lấy thân thể của nam nhân, trực tiếp ôm y rời khỏi nơi này. Tiếp theo, cánh cửa sắt kia ‘ầm’ một tiếng mở ra liền khép lại. Ánh nến ở bên trong tù thất liền bị gió khi cánh cửa sắt mở ra thổi tắt, bóng tối liền lan tràn khắp mật thất này, chỉ lưu lại một người ở trên cọc gỗ chữ thập…

Biểu tình của Khâm Mặc, đều hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

……

Khi Ly Hận Thiên tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.

Dù từng bị mấy gia hỏa làm suốt một đêm, cũng không phải chưa từng thức vào giờ này. Nhưng mà chỉ là sẽ không biết mệt như lần này vậy. Thời gian ngủ cũng so với hắn nghĩ vốn lại dài hơn rất nhiều. Giống như là ở trong thân thể vẫn có cái gì đó, khiến thân thể y phá lệ mỏi mệt đến mức ngủ say, tới giờ này mới tỉnh lại…

Hơn nữa, cũng không phát ngây ngốc ra, đầu óc bị đình chỉ hoạt động, giống như vừa chết giả tỉnh lại vậy.

Đỉnh đầu hỗn loạn, tuy rằng khi đó ý thức vẫn không rõ ràng, nhưng mà đã xảy ra cái gì y cũng đều nhớ rõ. Người này đã tra tấn y ra sao, làm sao trình diễn ra một màn ở trước mặt của Khâm Mặc, vũ nhục y…

Sâu kín thở dài, y nghĩ rằng y sẽ chịu đựng không nổi. Nhưng bây giờ xem ra, thật sự không có gì không vượt qua được, cho dù kiên trì nhớ rõ đến đâu, cảm giác vừa tỉnh lại, mọi chuyện này, liền hoàn toàn biến thành kí ức của ngày hôm qua…

Nam nhân cười tự giễu.

Chăn rơi xuống, y nghĩ rằng thân thể của y sẽ không có mảnh vải để che chắn, nhưng lại ngoài ý muốn là trên thân y đang mặc một bộ nội sam, không muốn đoán ra thân phận kẻ đã giúp y mặc quần áo là ai. Khi nam nhân từ ở trên chiếc giường to này bước xuống, mới phát hiện ra toàn bộ trên thân thể của y, hẳn là cũng đã được tắm rửa qua…

Thực sạch sẽ.

Không khỏi vượt ra ngoài ý muốn mà nói, hẳn là tên kia đã làm…

Tuy rằng không muốn đoán, nhưng mà đáp án này, vẫn tự y tìm ra được.

Người nọ, giống như không thích bị kẻ khác nhìn thấy.

Thông qua lúc đó, phản ứng của hắn khi mở miệng đuổi người nam nhân tóc màu nâu đúng ở cửa, y liền nhìn ra được.

Nếu muốn nhục nhã y, hẳn là sẽ tìm một đám người đến vây xem. Hiệu quả khẳng định sẽ tốt hơn, so với chỉ có cho một mình Khâm Mặc xem. Nhưng mà hắn không có, bị nhốt kín ở trong tù thất, chỉ có ba người phụ tử bọn họ….

Nếu nói là người này không thích bị người xem, thì còn có chút gượng ép. Hắn luôn mặc quần áo, bản thân y thì bị cởi bỏ hết quần áo đến trần trụi, không biết tên kia là muốn ra sao. Nhưng mà Ly Hận Thiên ẩn ẩn cảm thấy, hắn rất không thích người khác nhìn thấy thân thể thật sự của hắn…

Có lẽ cảm thấy là sẽ dọa người đi, lão cha của nhà mình, thì đã như vậy rồi…

Nghĩ đến, hình dung của hắn đối với y, mí mắt của nam nhân rũ xuống, mi mắt khép hờ lại. Y nở nụ cười, có chút như có như không…

Nếu là bị người khác nhìn thấy nụ cười này, thì chỉ sợ là, ngoại trừ đau lòng, không còn cảm giác nào khác…

Chỉ là ở trong chớp mắt, biểu tình của nam nhân lập tức liền thay đổi. Y lười biếng duỗi eo, bắt lấy quần áo được để sẵn ở trên đầu giường liền khoác thêm lên trên người. Khi đi đường, y đồng dạng kinh ngạc phát hiện. Eo của y không giống như lúc trước, giống như sắp phải bị gãy vậy. Tuy rằng vẫn không thoải mái, nhưng mà đi đường gì đó, một chút cũng không phải là chậm chạp…

Quả nhiên có tu vi chính là chuyện tốt, thân thể so với ngày trước cũng rắn chắc hơn.

Nam nhân bước thẳng đi đến trước cửa, đẩy cửa ra, tiếp theo mới giật mình nhớ tới, hẳn là y đang bị tù cấm, nhưng mà đối phương cũng không có khóa cửa, hay là quên, hoặc là chắc chắc nghĩ rằng y vốn chạy không thoát….

Bất quá đáp án này, Ly Hận Thiên rất nhanh liền có được.

Y nghĩ rằng ở ngoài cửa sổ tối như mực, là vì trời vẫn chưa sáng, cũng không nghĩ ra, khi y đi ra ngoài nhìn thấy gì đó, không phải tấm màn màu đen của ban đêm…

Mà nơi này, vốn không phải là thế giới ban đầu của y nữa rồi.

Bầu trời giống như vũ trụ, kéo dài đến vô cùng vô tận, chỉ có một màu đen trải dài, nhìn không thấy phía cuối chân trời. Bầu trời này, không có ngôi sao nào cả, cũng không có mặt trăng, chỉ đơn thuần là một màu đen mà thôi…

Dưới chân là mặt đất, cũng không phải màu xám vốn có, mà là màu thâm đen, như là màu sắc của nước bùn vậy. Nhưng mà dẫm lên trên bề mặt lại rất sạch sẽ, cũng không bị vấy bẩn…

Từng phiến đá cục được rải rác xếp thành một lối đi nhỏ, lòng bàn chân dẫm lên trên bề mặt, nhưng giống như là được mát xa, cũng không có khó chịu, đi trên lối đi này vốn không biết thông đến nơi nào, nam nhân vẫn đang đi về phía trước, đồng thời tiếp tục quan sát cảnh vật ở xung quanh đây….

Nơi này, không thể nói là phủ trạch, mà cho một cảm giác rằng, đây vốn là một cung điện. Một cung điện rộng lớn nguy nga lại trang trọng được đặt ở chính giữa nơi cao nhất ở nơi diêm la địa phủ vậy, cảm giác có chút tương tự với cố cung. Chỉ là các cột trụ chống đỡ, không phải là là màu đỏ, càng không phải giống như điêu khắc ra hình thái bàn long để trang trí ở nơi cung điện bình thường, mà là hoạ tiết về quỷ quái gì đó mà Ly Hận Thiên vốn chưa từng thấy qua.

Dưới mái hiên, cũng không có một dãy đèn lồng đỏ sáng rực nào cả, thấy không rõ là màu sắc của ngọn đèn kia, lóe lên đều là màu vàng u ám. Tuy rằng cung điện này khí phái lại rộng lớn, nhưng mà cảm nhận được toàn bộ không khí ở đây, chính là âm u lạnh lẽo…

Nơi này không có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, ánh sáng có được hoàn toàn đều là ánh sáng màu vàng kia tỏa ra, không có bất kì cây cối hoa cỏ nào, cũng không có không khí sinh động vui vẻ. Mặt đất màu đen, nặng nề, áp lực, ở loại địa phương này quá lâu, chỉ sợ tâm lý đều sẽ bị biến thành vặn vẹo, bởi vì nơi này căn bản không phải để cho người ở…

Chính xác mà nói, càng giống như là đang ở âm tào địa phủ của diêm la vương vậy…

Tuy chỗ này mà Ly Hận Thiên  chưa từng đi qua, nhưng y có thể khẳng định, hai cái kiến trúc này, chắc chắn là đều cùng một người thiết kế ra.

Tuy rằng không hiểu vì sao lại nảy ra cái loại cảm giác quỷ quái này. Bất quá nhất thời nhớ đến, những nơi có ánh nắng mặt trời lúc trước, vốn cũng không thích hợp để quỷ ở mà thôi….

Nghĩ thì nghĩ, vẫn thừa dịp không có ai, mà Ly Hận Thiên muốn tìm ra con đường, có thể đi tới nơi nào đó, nhưng y phát hiện ra bản thân đã lạc đường mất rồi…

Nam nhân gãi gãi đầu, trên một đường này, một người y cũng không hề gặp được.

Nơi này âm trầm đến đáng sợ, gặp được, chỉ sợ sẽ là vài thứ này nọ đi…

Nghĩ vậy, một trận ác hàn không biết từ đâu lủi lên, đối với quỷ quái yêu ma gì đó, đời này của y thật xin lỗi là đã vô năng để tiếp nhận nổi rồi…

Ly Hận Thiên cảm thấy, tên kia bắt y mang đến nơi này, cùng một lúc tra tấn y, càng nhiều hơn, là muốn khiến y tôi luyện lá gan lớn thêm nữa đi…

Vậy thì, y thật đúng là nên cảm tạ hắn rồi.

Sau khi lần lượt hết lần này lần khác gặp quỷ, thì lá gan y đã thật sự lớn hơn rất nhiều rồi nha. Bằng không, ngày đó ở khách điếm kia, y đã sớm bị dọa đến hôn mê rồi đi, làm sao lại còn có thể  kéo Khâm Mặc chạy đi…

Kí ức về ngày đó vốn không có quá nhiều, chỉ duy nhất có một điều rất rõ ràng, đó chính là khung cảnh đáng sợ cùng bầu không khí quá sợ hãi…

Đang nghĩ tới đây, Ly Hận Thiên đột nhiên nghe được âm thanh, âm lượng không lớn, như mà có người đang nói chuyện với nhau. Y hiếu kì ngẩng đầu, lại phát hiện ra bản thân y, không biết từ khi nào thì đã đi tới nơi có bày trí giống như hoa viên vậy. Trong đình lý kia, có ba người đang ngồi, y vừa xuất hiện, khiến cho bọn hắn chú ý đến….

Ba người đều đang nhìn hắn, nhưng Ly Hận Thiên nhìn thấy, chỉ có chiếc mặt nạ gỗ kia….