Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 2: Đã quyết định




Ngũ Tử Bình cảm thấy rất may mắn. Vì Ly Lạc không kêu y tự chính mình trở về bởi căn bản y cũng không biết phòng mình ở đâu.

Y bị chăn bông thật dày bao lấy người, mắt y cái gì cũng nhìn không thấy. Người khiêng y cũng  không nhìn tới tình trạng của y, thẳng đến khi hết xóc nảy được thay thế bởi sự bằng phẳng, quanh người đều đã yên tĩnh. Ngũ Tử Bình mới từ chiếc chăn bọc mình chui ra ngoài.

Y ngạc nhiên ngồi ở giường thần người rất lâu. Đầu óc hỗn loạn của Ngũ Tử Bình mới bình tĩnh được một chút sau đó y bắt đầu di chuyển.

Tối hôm qua, y rõ ràng ở trong phòng mình thuê ngủ đến vừa tỉnh lại lần nữa thì tất thảy đều thay đổi. Ngũ Tử Bình tin tưởng thân thể này không phải là của y. Bởi vì thanh niên kia tự xưng Ly Lạc, gọi y là Ly Hận Thiên…

Ngũ Tử Bình đánh giá bốn phía: mắt thấy phía xa ngoài cửa sổ, cảnh tượng bên kia là cung điện như đã từng thấy qua. Trong phòng đặt một cái bàn trà,mặt bàn trà cổ được đúc bằng đá hoa cương khắc hoạ bát tiên, còn có khung cửa sổ khắp phòng đều là dán giấy trắng. Ai~ Y đã không còn ở thế giới hiện đại khoa học kĩ thuật phát triển nữa rồi, mà đã về tới cổ đại a…

Y không biết bây giờ là triều đại gì. Y đối với tình huống nơi này vẫn là không biết gì. Bất quá, Ngũ Tử Bình cảm thấy y vừa rồi quyết định là hoàn toàn chính xác về chuyện của mình. Y không thể để bất luận kẻ nào biết…

Vì phải tự bảo vệ mình, cũng vì muốn giảm bớt phiền phức không cần thiết.

Ngũ Tử Bình than nhẹ một tiếng, y muốn nói với bản thân: mình đã đến nơi này rồi cũng nên bình tâm lại mà nghĩ xem làm cách nào để sống được an ổn đây a. Bất quá, y cúi đầu liền nhìn thấy cả người mình, từ trên xuống dưới thân thể trần trụi của chính mình loang lổ đầy ấn ký. Ngũ Tử Bình khá khó khăn mà điều chỉnh tâm tình hoảng hốt bình tĩnh lại, bây giờ y lại nhìn thấy như vậy tâm tình liền nhất thời lại lần nữa buộc chặt.

Xem tình huống, thân thể này với con  của y quan hệ cũng không tốt hoặc có thể nói là gần như không ổn.

Thế gian này sẽ không có người sẽ cùng phụ thân của chính mình mà phát sinh quan hệ bất chính như vậy. Có lẽ, trong mắt hắn đây là có thể cách trả thù. Thân là một người nam nhân lại bị nhi tử của chính mình đặt ở dưới thân…

Mặc kệ Ly Lạc xuất phát từ tâm tư gì. Chính là, Ngũ Tử Bình khi bước vào thế giới này sau đó mới biết đến mối quan hệ phụ tử này. Đây là nan đề khó giải nhất.

Nam nhân xoa cái eo như nhũn ra của chính mình. Hôm qua chân này của y bị tách ra một thời gian dài. Hiện tại, cảm giác trên người như bị dẫm nát qua,  thật là thập phần không dễ chịu. Bất quá, may mắn là khi y đứng lên lại không té ngã lần nữa. Chỉ là bước đi, di chuyển từ từ còn chậm hơn so với ốc sên lại ko có ai giúp đỡ a.

Trên bàn bát tiên có để một bọc vải nhỏ bao lại đồ gì đó, Ngũ Tử Bình mở ra sau đó lật ra tìm được vài bộ quần áo. Y lăn qua lộn lại nhìn trong chốc lát. Quần áo này nọ thiết kế cũng không quá rườm rà, y sờ soạng một chút rồi liền mặc vào người.

Bất quá sau khi mặc xong quần áo, y cũng đã mệt mỏi đầu đã đầy mồ hôi.

Y chỉnh lại vạt áo rồi lấy tay Áo lau mồ hôi. Trong nháy mắt, y nhìn thấy một cái gương đồng trên bàn. Ở cung điện khi nãy, y không nhìn được bản thân mình có hình dạng như thế nào. Ngũ Tử Bình rất muốn nhìn xem khuôn mặt rồi bộ dáng của y hiện tại. Lúc này, y liền vịn rồi men theo mặt bàn thong thả đi đến gương đồng.

Gương đồng phản chiếu hình ảnh rõ ràng hơn nhiều so với trong suy nghĩ của y. Ngũ Tử Bình hoảng sợ, không ngừng xoay người ở mọi góc độ khác nhau để nhìn bản thân trong gương. Y ngắm nghía ‘gương mặt mới’ xinh đẹp phô trương này. Không thể không nói, gương mặt này của y cũng đẹp đến mức phô trương quá đi…

Ly Lạc quả thực tuấn mỹ nhưng là mang vẻ lãnh ngạo quá mức. Mà trước mắt khuôn mặt này rõ ràng so với hắn lại mang nhiều hơn một tia thành thục ổn trọng. Trong đó, còn lộ ra một tia ôn nhu. Ngũ quan xinh xắn, phối hợp tỉ lệ lại đối xứng. Những người Ngũ Tử Bình đã nhìn qua mà xưng là suất ca thì so với gương mặt này của y đều trở thành trò cười.

Người này như vậy mà đã có nhi tử lớn thế kia. Nhưng, Ngũ Tử Bình cảm thấy y một chút cũng không già, độ tuổi này của y thoạt nhìn cũng có chút hương vị.

Trách không được, Ly Lạc đem từ ‘câu dẫn’ này dùng đến trên người y. Ngũ Tử Bình cảm thấy, khuôn mặt này cũng đủ hại nước hại dân.

Thật sự là hoàn mỹ, lấy không ra một chút tì vết.

Thậm chí y có chút hoài nghi. Ly Lạc với chủ nhân trước của thân thể này phát sinh quan hệ, là vì trả thù, hay là bị khuôn mặt này của y mà mê muội…

Y nhẹ nhàng sờ mặt mình hai cái. Đối với gương mặt này, y gần như vừa lòng. Ban đầu y nghe tên mình rồi nghĩ tới mặt y có lẽ giống nhau vốn chỉ là dạng bình thường, căn bản không có gì đặc sắc.

Tuy rằng trong một chốc lát, y còn có chút không tiếp thụ được. Nhưng, Ngũ Tử Bình cảm thấy y rất nhanh sẽ tập thành thói quen.

Thích trang điểm, sửa soạn để được mọi người chú ý, quan tâm cũng không chỉ có nữ nhân mới được làm. Nam nhân cũng muốn vậy. Ngũ Tử Bình ở đằng kia ngắm mình chốc lát trước gương đồng. Bỗng, y nghe được một trận tiếng đập cửa dồn dập nhưng không lớn lắm truyền vào. Ngũ Tử Bình còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì cửa phòng liền được người ngoài cửa mở ra đi vào.

Một người mặc trang phục cổ đại cúi đầu tiến vào, Ngũ Tử Bình cảm thấy quần áo kia không có gì đặc sắc. Nói vậy, đây chính là quần áo của người bình thường. Y không biết thân phận Ly Lạc là gì. Nhưng, vừa rồi y nghe được Ly Lạc nói ‘Thị vệ’, còn nói ‘Khởi hành’. Nói vậy, Ly Lạc có thể là quan to quý nhân nào đó, đang phải cải trang vi hành…

– Gia, chủ tử nói, để ngài nhanh dùng điểm tâm ngay sau đó liền tức khắc khởi hành.

Người nọ nói xong, liền lễ phép lui xuống đi ra ngoài. Ngũ Tử Bình nhìn thoáng qua trên bàn: chén cháo thanh đạm bình thường dùng để ăn sáng. Lập tức liền ra một quyết định, nếu y chủ yếu muốn che dấu thân phận của chính mình thì y phải đóng vai nhân vật Ly Hận Thiên thật hoàn hảo. Y sẽ nghĩ biện pháp để biết được Ly Hận Thiên vốn là một người như thế nào một cách triệt để từ tính cách cùng với thói quen của y.

Vì vậy, từ giờ trở đi Ngũ Tử Bình không hề tồn tại mà người đứng trước gương đồng này, chính là Ly Hận Thiên.