Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 270: Quá nhiều người




Đây là lời cầu xin khoan dung vừa nói ra, nhưng bọn hắn vừa nghe xong, chẳng những không có dừng tay, ngược lại càng tiến thêm một bước …

Ban đầu, bọn hắn chỉ là muốn thử xem nơi đó đã hoàn toàn thả lỏng ra hay chưa. Ly Hận Thiên lại vừa nói ra như vậy, may mà không ai trong bọn hắn vẫn chưa rút tay đi ra ngoài. Ba tên này đều cực kì có ăn ý, đều tự tiếp tục khuấy đảo. Nơi đó thực ướt át. Ly Hận Thiên sẽ không cảm thấy đau, ngoài trừ vẻ bị phồng lên ở bên ngoài ra, chính là không gian ở bên trong vừa chật chội chen chúc, lại vừa bi ngón tay cứng cáp đâm vào vách thịt ở trong, còn có cả cảm giác móng tay cào nhẹ lướt qua, khiến y cảm thấy lo sợ…

Đã quá nhiều, thân thể sẽ chịu không nổi, sẽ phải bị hư mất.

Làm sao lại có thể đủ cho tất cả lập tức đều hoàn toàn đi vào được a…

Y vẫn muốn cho bọn hắn đều đi ra ngoài. Y chịu không nổi, nhưng mà….

Ly Hận Thiên càng cầu xin buông tha, thì miệng nhỏ ở dưới của y lại càng bị kích thích đến kịch liệt.

Ngón tay luân phiên đâm ra rút vào, đưa đẩy liên tục, trân châu cao đã hoàn toàn bị chảy thành chất lỏng dưới sự ma sát của bọn hắn vang lên tiếng ‘ lép nhép’ ướt át tràn ra khắp phòng….

– Ôi, ngươi cũng thật là tham lam quá đi, đều hoàn toàn ăn vào hết toàn bộ. Có đủ không, hay còn muốn, cần tăng lên thêm một chút nữa không? Cha, bọn ta cùng nhau làm ngươi như vậy. Ngươi là thích hay là khó chịu đây? Có phải sướng đến sắp bay lên trời rồi không?

Mộc Nhai cười ha hả, sau khi hỏi xong, còn trực tiếp vỗ lên trên mông của Ly Hận Thiên một cái.

Mộc Nhai thực hưng phấn. Hắn đã bị cấm dục quá lâu rồi, nghĩ đến việc kế tiếp sắp, cần phải xảy ra, còn có thân thể tiêu hồn luôn mẫn cảm của nam nhân này, hắn liền nhịn không được mà càng muốn càng đối đãi càng thêm thô lỗ với y…

Phải hảo hảo mà phát tiết một phen a.

Ly Hận Thiên lúc lắc đầu lung tung. Đào hoa nhưỡng khiến cho đầu của y choáng váng mờ mịt, giống như mùi vị xạ hương hỗn loạn phát tình từ một người nam nhân, tràn ngập khắp bầu không khí căn phòng này vốn không phải là của y, mà là thuộc về một kẻ khác vậy. Y vốn đang say, lại ngửi thấy loại mùi này, y càng say thêm đến lợi hại hơn trước…

Quanh thân, giống như là đang bị thiêu đốt bừng bừng vậy.

Còn có mấy cái ngón tay kia càng khiến cho y không thể bỏ qua được…

Khiến y chết đi sống lại.

Bụng dưới liền buộc chặt, từng dòng nhiệt lưu chuyển động quanh quẩn ở bên trong, va chạm vào nhau, cuối cùng cũng sẽ đều dồn đến nơi nam căn bị Khâm Mặc nắm giữ. Từng cơn sóng nhiệt đánh tới, lại một lần so với một lần lại càng nhiều hơn, một lần so với một lần lại càng thêm mãnh liệt. Ly Hận Thiên giống như bọn hắn vậy. Bọn hắn đã nhẫn bao lâu, thì y cũng đã bấy lâu mà chưa từng phát tiết qua lần nào. Thân thể này của y lại mẫn cảm đến vậy. Một trong số bọn hắn chỉ cần tùy tiện chạm vào, y đều sẽ hoàn toàn chịu không nổi, chứ đừng nói là cùng một mà ba người cùng nhau đến đây….

Nhất thời bị đùa cợt như vậy, thật sự sẽ phát điên lên mất.

Kỹ xảo khác nhau, cảm giác cũng khác nhau, lại cùng nhau công kích đến đây, Ly Hận Thiên sao có thể cầm giữ mà nổi…

– Không thể để y xuất ra được. Lúc này chỉ mới vừa bắt đầu, nếu bây giờ để y ra quá sớm, thì lập tức sẽ hoàn toàn mất hết khí lực a.

Khâm Mặc thấy nam nhân cựa quậy không ngừng, liền nói với Mộc Nhai như vậy. Nếu hiện tại không khống chế tốt thể lực của y, cứ để y tùy tiện phát tiết mà nói, Ly Hận Thiên vốn đã uống rượu, thân thể nhất thời cao trào xong trầm tĩnh lại, thì chỉ sợ là sẽ ngủ mất. Kết quả là như vậy thì bọn hắn còn có thể nào tiếp tục được a.

– Dùng cái này.

Khâm Mặc vừa nói xong. Ly Lạc liền đã hiểu được ý tứ của hắn, thuận tay tháo xuống dây vải cột tóc, đưa cho Mộc Nhai.

Ly Lạc đưa đến dây tơ lụa màu đen phấp phới, có hai đầu dây lại có chiều dài bằng cánh tay. Mộc Nhai cầm vào trong tay, đầu tiên là cười âm trắc trắc, sau đó mới bắt đầu động, mà ra tay…

Thứ này rất tốt, vừa sẽ không làm bị thương đến y, còn có tác dụng rất hiệu quả a.

– Cha, làm như thế này cũng không phải là do bọn ta bất hiếu với ngươi. Mà chỉ là sợ ngươi đã lớn tuổi rồi, thân thể lại chịu không nổi thứ quá kích thích. Bọn ta làm vậy, cũng chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi a.

Khâm Mặc nắm lấy nam căn của nam nhân giữ yên. Mộc Nhai liền quấn lên trên thân nó từng vòng cấp chặt chẽ. Mộc Nhai cũng không phải là làm ẩu. Hắn hiểu được nương tay khống chế được cường độ, vừa không làm nam nhân bị bất cứ tổn thương nào, cũng sẽ không để cho y xuất ra được nữa.

Thủ pháp này tự nhiên là tự ở trên người đã trải qua kinh nghiệm từng làm nhiều lần mà luyện thành. Khi đó Mộc Nhai cảm thấy chơi đùa rất vui, làm cho nam kĩ kia cứng rắn lên lại lấy dây buộc lại, vẫn chơi đùa đến thoải mái, mà từ đó nam kĩ kia cũng đã hoàn toàn bị tàn phế.

Bất quá, hắn là sẽ không để cho Ly Hận Thiên trở thành như vậy đâu a.

Hắn chỉ là muốn khống chế thời gian phát tiết của y mà thôi.

Cột chắc, còn ở cái gút kết cuối cùng ở phía dưới được cột thành một cái nơ bướm, giống như là lễ vật được bao lại đẹp đẽ, không khỏi xinh đẹp lên mười phần.

Nam căn vừa bị trói buộc lập tức bị trướng đến xanh tím, thứ gì đó đang hoàn toàn đều phải phóng xuất đi ra, toàn bộ lại bị đánh lui đi thu hồi xuống, tiếp theo quay lại, tuần hoàn, hồi phục lại tiếp tục một vòng va chạm khác, cũng không đến mức là cùng đường. Nhưng Ly Hận Thiên chưa từng bị chịu khổ đến vậy, trực tiếp kêu bọn hắn cởi bỏ dùm cho y, trong giọng nói, còn hoàn toàn mang theo tiếng khóc nức nở…

Thật chịu không nổi nữa rồi. Thật không thoải mái, còn đau nữa a.

Sắp sưng phồng đến phát nổ rồi đi.

– Cha, đừng kêu nữa. Làm cái này không phải là vì muốn cho ngươi càng thoải mái nha. Đến, đừng có gấp. Cái này lại càng sẽ cho ngươi có nhiều thống khoái hơn nữa đây.

Mộc Nhai nói xong, liền cởi bỏ đai lưng. Hắn cũng không hàm hồ, trực tiếp liền tự phơi bày nam căn của mình đang bày ra bộ dáng phấn khởi cứng rắn giương thẳng về trước, tiếp theo đỡ nơi đó, sẽ đề thương ra trận.

Mộc Nhai đoạt trước cơ hội. Hai tên còn lại cũng không còn có cách nào khác. Ai kêu bọn hắn đều đã đến chậm một bước. Bất quá, không cần phải gấp gáp. Sau khi Mộc Nhai chấm dứt, tự nhiên là sẽ đến lượt bọn hắn…

Mỗi người đều có phần, ngang hàng lại công bằng.

Các ngón tay ở trong thân thể của y, đều đã hoàn toàn được rút đi ra ngoài. Nơi đó lập tức không tiếp tục giữ được quy luật kích thích như cũ nữa. Mộc Nhai tận mắt nhìn thấy bắt đầu nó co rụt lại. Tâm của hắn nói. Bây giờ ngươi còn có cơ hội để khép lại. Chứ trong chốc lát nữa đây, ta sẽ làm ngươi vừa co dãn vừa mềm nhũn ra, xem ngươi làm sao mà khép lại được đây…

– Lão hòa thượng, xem ta làm ngươi ra sao đây. Ta đã sớm muốn cho ngươi vẫn mặc một thân quần áo này, để làm ngươi.

Ta đã chờ rất lâu rồi đi. Không phải ngươi thích Phật tổ sao? Lần sau ta sẽ ôm ngươi đến trước mặt Phật tổ của ngươi, làm ngươi thẳng đến kêu cha thì thôi…

Mộc Nhai bắt đầu vén lên tăng bào của nam nhân, tác động lên vạt áo, dẫn theo đai lưng đang lỏng lẻo trên người y cũng nhanh chóng rỏi rạc xuống dưới. Lúc này, bả vai cùng lồng ngực của nam nhân đều đã hoàn toàn lộ ra ở bên ngoài, kéo dài đến chính giữa, lại bị đai lưng ngăn chặn lại. Giữa hai vạt áo của tăng bào, hai cẳng chân vừa trắng nõn lại thon dài bị Mộc Nhai kéo dạng ra, cự vật giữa hai chân lại nhất thời lại thô lại vừa cứng…

Không khác gì một lưỡi kiếm lợi hại, nhiệm vụ là phải phân cách mở ra ở trong người y….

Tiếp theo, Mộc Nhai mạnh mẽ động thân. Nơi đó đã được khuếch trương rất tốt, vừa ướt át lại vừa trơn tru. Lập tức, liền dễ dàng hàm chứa hết cả hắn.

Mềm ướt, ấm nóng, lại co rút thật nhanh…

Cứ như xử nữ vậy.

Mộc Nhai thỏa mãn ‘hừ’ một tiếng. Người nằm dưới thân, cũng là mềm nhũn đến tê dại mà phát ra giọng mũi rên rỉ…

Một kích đâm thẳng vào nào, vừa vặn đỉnh tới nơi mẫn cảm nhất của y…

Quá độ vui thích, thiếu chút nữa khiến y đã khóc lên. Lúc này, đôi mắt liền phát đỏ lên, giống như cá tính vốn có của nam nhân, mặc kệ là y có gặp được bao nhiêu sự suy sụp nặng nề, thì Ly Hận Thiên cũng sẽ không dễ dàng gì mà rơi một giọt lệ nào vậy. Nhưng trong lúc làm loại chuyện này, nước mắt này, sẽ không phải là vì đau khổ…

Y thoải mái đến mức, khẳng định là đôi mắt đều muốn hồng lên. Do chịu kích thích quá lớn, sẽ không chịu nổi khống chế mà khóc lên…

Không nức nở, cũng không phải là gào khóc. Chỉ là không vẫn nhẫn nhịn, không nói gì. Mà nước mắt lại rơi xuống, nhỏ giọng thất thanh rên rỉ khe khẽ, thực chọc người trìu mến, cũng khiến cho dục vọng của người nhìn bốc lên càng vượng hơn nữa…

Bọn hắn thích nhìn y khóc. Từng giọt nước mắt này, đồng loạt giống như là xuân dược loại mạnh nhất, kích thích đến mức khiến cho bọn hắn hận không thể chết ở trên người y…

Cũng nhịn không được mà cứ tiến thêm lần nữa mà khi dễ y, khiến y khóc, càng thêm lợi hại…

Thỏa mãn dục vọng chinh phục của bọn hắn.

Đâm thẳng một hơi đến sâu tận vào bên trong, Mộc Nhai thoải mái phun ra hơi thở thật dài, hảo hảo hưởng thụ cảm giác ở trong nam nhân bị hắn phá vỡ. Tuy rằng, không phải lần đầu tiên làm. Nhưng mà hiện tại, Mộc Nhai lại có loại cảm giác là hắn đang khai bao vậy a…

Bởi vì đã chuẩn bị đúng chỗ, cho nên trước đó, ở bên trong của y đã vừa ướt lại trơn tru. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc mẫn cảm co rút lại của y. Bên trong y vẫn còn đang không ngừng động, không ngừng siết chặt lại. Mặc dù là Mộc Nhai bất động thì cũng sẽ có khoái cảm. Y cắn chặt hắn, hút lấy hắn, thật muốn thoải mái đến suýt muốn cao trào đi…

– Thật con mẹ nó kẹp đến thật đã a. Đừng có gấp. Tiểu tao hóa, trong chốc lát nữa, gia thoải mái, liền uy cho ngươi ăn thật no nha…

Vẻ mặt của Mộc Nhai cười đến dâm đãng. Hắn hung hăng vỗ lên trên mông của nam nhân một cái, đè nặng lên đùi của y liền trừu động lên.

Chân của Ly Hận Thiên nâng lên rất cao, chỗ đang giao hợp cũng liền trực tiếp lộ ra ngoài. Đang ở dưới thân Mộc Nhai, một thân cơ bắp của Ly Hận Thiên trực tiếp nhìn không mấy gì là tệ. Nay, hai đùi của y lại đại đại rộng mở. Cái mông không có bao nhiêu thịt càng có vẻ lại nhọn, chật chội lại nhỏ. Mộc Nhai quỳ gối ở giữa thân thể của y, nam căn của hắn lại đẩy thẳng hướng tới, đụng chạm không ngừng vào mặt bên trong. Hắn nhất thời cúi đầu, có thể nhìn thấy thân thể rắn chắc của hắn chắn xuống, đè lên lên trên thân của Ly Hận Thiên. Do thân thể của Ly Hận Thiên trắng nõn, thì đại nhục bổng càng có vẻ nổi bật, thâm đen như mực, bị y lần lượt nuốt đi vào, lại phun ra…

Kẻ mà hắn thượng, lại không phải nữ nhân, mà là một hảo hán, nam nhân này đang bị hắn đặt ở dưới thân, mạnh mẽ ra vào. Ở dưới thân cường tráng của hắn, Ly Hận Thiên liền có vẻ yếu ớt hơn rất nhiều. Nghĩ đến, bộ dạng của một người nam nhân bị hắn thao đến trực tiếp rơi nước mắt xuống, bụng dưới cùng đầu óc hoàn toàn đều nóng lên. Động tác của Mộc Nhai liền càng kịch liệt hơn nữa…

Ly Hận Thiên bị hắn đỉnh đến lay động run rẩy lên. Bất đắc dĩ đầu lại bị Ly Lạc ôm vào trong ngực, y muốn chạy trốn cũng không còn chỗ nào để trốn tránh được nữa….

Trong lúc làm loại chuyện này, Ly Hận Thiên vốn không thích kêu lên, nhiều nhất cũng chỉ là từ trong lỗ mũi phát ra vài cái giọng mũi khó nhịn. Y luôn chịu đựng, đến khi bị làm đến chịu không nổi nữa, mới có thể phát ra tiếng…

Nhưng hiện tại y đang say, bán mộng bán tỉnh, đã không còn phân biệt rõ hiện thực hay là mộng cảnh nữa rồi. Ở trong mộng, Ly Hận Thiên không có quá nhiều cố kị. Đầu óc thả lỏng, thân thể cũng như thế, y tự giác phát ra âm thanh lười biếng lại mang theo vui thích, bị Mộc Nhai đâm đến, trực tiếp liền nhẹ nhàng rên rỉ lên…

Y thực thoải mái, thoải mái đến muốn khóc.

Y vốn thích nữ nhân. Nhưng thân thể này của y đã bị mấy tên gia hỏa này đã tôi luyện đến cực kỳ mẫn cảm, tựa như Mộc Nhai nói, không thể rời khỏi nam nhân nổi nữa rồi…

Y có thể dùng phía trước để giảm bớt dục vọng. Đồng thời mặt sau cũng sẽ cho y sự vui thích khó tả. Hai loại phương thức này, y cũng không có bài xích. Vô luận là thân thể hay là tâm lý, y là cam tâm tình nguyện, y bị người khác ôm, bị một người đó cũng là nam nhân như y, đặt ở dưới thân…

Nhưng chỉ giới hạn với người là bọn hắn. Y có thói quen này cùng với quen thuộc, cũng chỉ là bọn hắn.

Hư không trong cơ thể bị lấp đầy, nơi đã rất lâu chưa được âu yếm qua, cũng đều bị Mộc Nhai đụng đến. Ly Hận Thiên kêu rất êm tai, âm thanh mềm nhũn của y, khiến cho hai người còn lại, cũng đều hoàn toàn không thể nhịn được nữa…

Phía trước của Ly Hận Thiên đã bị trói lại. Y bắn không được. Lúc đầu khi Mộc Nhai đi vào, cảm giác cả thân thể bị lấp đầy khiến y đã quên mất nơi bị trói đó. Nhưng khi đang làm trong chốc lát, chỗ mẫn cảm ở trong thân thể lần nữa bị trêu chọc, dục vọng bị trói buộc, muốn giải phóng lại xuất không ra. Đây là khoái hoạt, cũng là tra tấn. Qua không bao lâu, bên trong âm thanh vui thích lại liền mang theo tia khóc nức nở, tay cũng không tự chủ được mà sờ soạng hướng đến nơi đó…

– Đừng nhúc nhích.

Khâm Mặc kéo tay của nam nhân lại, tự mình trấn an bàn tay của y. Nơi đó của y đang bị trói, nếu còn định tự mình làm, cũng bắn không được, sẽ chỉ làm tăng thêm tra tấn cho y mà thôi.

Trên bề mặt làn da, còn có trân châu cao đã hóa lỏng, chất lỏng màu trắng nhũ đang theo động tác va chạm của Mộc Nhai nhiễu xuống trên mặt bụng của nam nhân. Khâm Mặc thay thế y, cầm lấy nơi đó. Nhưng mà hắn không hề động, chỉ là dùng ngón cái hung hăng khiêu khẩy lổ nhỏ ở trên đỉnh đầu, như là muốn khuếch trương nó mở rộng ra, để đi vào bên trong vậy.

Vốn đã rất khó chịu, nay, Khâm Mặc còn nhất thời làm như vậy, hai tay của nam nhân liền tiếp tục quơ quào lung tung. Y muốn đẩy Mộc Nhai ra, lại vừa muốn đi kéo Khâm Mặc dừng lại. Y cũng không biết là muốn làm cái gì. Y không quyết định được. Ngược lại, Khâm Mặc tốt bụng mà cho y một đề nghị…

Kéo tay của Ly Hận Thiên tay cầm lấy nơi đó của Khâm Mặc. Ngay từ đầu, của hắn hẳn là đã phải trướng sẵn rồi. Tuy rằng hiện tại, không thể ở trong thân nam nhân để được giảm bớt, nhưng để cho y làm bằng tay, cũng là cách tốt để giảm bớt cảm giác trướng đến phát đau này một chút đi…

Vật ở trong tay vừa nóng bỏng như phỏng lửa, Ly Hận Thiên biết đó là cái gì, lại giống như không hiểu quá rõ ràng. Đôi mắt mê ly mở ra, mơ hồ thấy được khuôn mặt của Khâm Mặc. Giấc mộng này thật sự là đông đủ mà, đến Khâm Mặc cũng đều có mặt vô giúp vui a…

Ly Hận Thiên cảm thấy là, dạo gần đây nhất, tự mình suy diễn quá nhiều, cho nên mới đang nằm mơ thấy cái loại mộng này đi…

Tuy rằng y không muốn xảy ra loại quan hệ này với bọn hắn, nhưng chính là, loại mộng này lại không chịu được khống chế …

Hoặc nên nói, đây mới là khát vọng thật sự của thân thể y, cho nên sẽ ở trong mộng cũng chân chính mà phô bày ra hoàn toàn, cụ thể là ra sao, Ly Hận Thiên cũng không biết.

Mộc Nhai đùa đến phấn khích, liền giúp cho Ly Hận Thiên lật lại đây, để y tự đưa lưng về phía mình. Hắn kéo lấy cánh tay của y, hạ xuống từng đợt đẩy đưa đụng tới sâu vào bên trong. Lớp vải tăng bào đã bị hắn vén lên vắt ở trên lưng, lộ ra hai cánh mông trắng bóng. Mộc Nhai ngắm một cảnh hương diễm ở trước mắt này, giữa lúc đang trừu động thỉnh thoảng lại vươn hai bàn tay chụp lên đó, hận không thể bắt lấy bọn nó đánh xấu đi…

Ly Hận Thiên kêu, âm thanh không lớn. Y bị đau, cũng kích thích, nửa không muốn, nửa lại muốn thêm. Y cũng tự cảm giác được âm thanh rên rỉ của mình. Tư thế ban đầu là y đang nằm ở trên đùi của Ly Lạc. Nay, vị trí nhất thời đã bị đổi. Điểm tựa dưới đầu của y liền trống trơn, trực tiếp liền dán xuống trên mặt đệm, phía dưới lại bị giương cao lên…

Ly Lạc nhìn thấy y bày ra bộ dáng này, trong lòng đã sớm nổ tung hoa. Dù vẫn biết rõ người này là ai, cũng không phải chỉ mới được một lần ôm qua y. Nhưng, bởi vì y bày ra bộ dáng cấm dục này, mà khiến cho trận tình dục này cũng hưng phấn kích động tăng vọt hơn so với lúc trước rất nhiều, giống như là mới làm lần đầu vậy…

Y mặc tăng bào, y là hòa thượng, cũng lại là cha của bọn hắn. Đây là cấm kị, loại cảm giác phá vỡ cấm kị này, cố ý khiêu chiến, lại càng có khoái cảm chinh phục, cũng là kích thích cường liệt…

Khiến hắn không còn có chút cố kị nào nữa, mà muốn nhất định phải triệt để điên cuồng một lần.

Bàn tay từ giữa khe mông của nam nhân sờ đi xuống, ở trong nháy mắt, nam căn của Mộc Nhai vừa nhích ra, liền vói vào một căn ngón tay…

Mộc Nhai liếc mắt một cái nhìn Ly Lạc, trong lúc này cũng đã hiểu được ý tứ của hắn…