Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 62: Có âm mưu




“Ngươi thật to gan, cư nhiên dám nguyền rủa Nam Tề mất nước?”Hoa Minh Nguyệt tức giận quát lớn, lời này của Liễu Nguyệt Phi đối với ả là cực kì châm chọc, hơn nữa ả nghe được trong đó có ý rủa Nam Tề mất nước“Bản cung hiện tại phải đi bẩm báo phụ hoàng, phế đi danh hiệu Trắc phi của ngươi!”

Liễu Nguyệt Phi trong lòng khó chịu, động người nào người nấy cũng muốn phế đi nàng là sao? Cũng còn đỡ hiện tại mới là Trắc phi, nếu là Chính phi, vậy nàng không phải bị mai phục cả mười mặt sao?

“Lời ấy của Công chúa sai rồi, bản cung là nói, thân là Công chúa, mỗi giờ khắc đều nên vì quốc kính dâng, việc hòa thân cũng không thể không tới lượt Công chúa!” Liễu Nguyệt Phi chậm rãi bước xuống bậc thềm, nói với Hoa Minh Nguyệt. Muốn bắt được nhược điểm của nàng, đó là không có khả năng

“Hừ, cho dù hòa thân, bản cung cũng sẽ không chỉ làm một thiếp!” Hoa Minh Nguyệt cũng không phải một người dễ bắt nạt, lớn lên trong hoàng cung đại viện, lại được Hoàng hậu một tay bồi dưỡng, cung đấu gì cũng đều chứng kiến, hiện tại đấu võ mồm cũng chỉ là chút bản sự.

Liễu Nguyệt Phi cười nói: “Thế sự khó liệu a!”

“Quên đi, sáng tinh mơ làm gì vì loại chuyện này mà làm phiền đến Công chúa. Người trong thiên hạ đều biết, Công chúa chính là bảo bối của Hoàng thượng Hoàng hậu, sao có thể để Công chúa ủy khuất, có một số người chính là đang ghen tị!” An Chiêu Hoa lúc nẩng vẻ hòa giải nói, nhưng thật ra lại là tự châm chọc.

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm trắc phi đến lúc đó đừng để bị đuổi về Bắc Sát.” Hoa Minh Nguyệt châm chọc, tươi cười trên mặt cũng thêm vài phần dữ tợn.

“Công chúa, chúng ta vẫn là đi dạo đi! Đứng ở đây, trong lòng ta không thoải mái!” Thấy Liễu Nguyệt Phi không có trả lời, An Chiêu Hoa tự nhận là nói trúng tim đen của nàng, lại càng đắc ý thêm vài phần.

“Ngươi chưa nói thì thôi, vừa nói bản cung xác thực cũng cảm thấy trong lòng buồn chán, có thể là do có này nọ ở đây tác quái đi!” Hoa Minh Nguyệt hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, sau đó để nha hoàn nâng đi. Thấy vậy, An Chiêu Hoa lại càng thêm đắc ý.

“Thiếu chủ, vừa sáng sớm đã đến đây nói cho cô những lời này?”Hoàng Nhi buồn bực nhìn hai người vừa rời đi nói thầm.

“Rừng lớn, loại chim gì cũng có mà. Đói bụng rồi, đi ăn điểm tâm đi!” Liễu Nguyệt Phi không để ý nói, Hoa Minh Nguyệt cũng quá tự đề cao bản thân rồi, không thể không nói, Lâm Tường Vi ở Bắc Sát so với Hoa Minh Nguyệt còn được sủng ái hơn!

Bất quá bọn họ đến Ngạo vương phủ tuyệt đối không phải để chơi. Tâm tư của An Chiêu Hoa đối với sư phụ, người qua đường đều biết. Vậy nên Hoa Minh Nguyệt này mới làm quân sư. Nhưng theo lý mà nói, mẫu thân Hoàng hậu của Hoa Minh Nguyệt là tiểu di của Đường Hương Nhã, cho nên An Chiêu Hoa này hẳn cũng chỉ là một quân cờ. Hiện tại xem ra, nước này càng đục càng tốt.

……

Trong đình hóng mát bên hồ, Hoa Minh Nguyệt, An Chiêu Hoa cùng Đường Hương Nhã đang uống trà ngắm hoa, rất nhàn nhã.

“Công chúa, đều chuẩn bị tốt!” Lúc này nha hoàn bên cạnh Hoa Minh Nguyệt vừa trở lại, nói nhỏ bên tai ả.

An Chiêu Hoa ngồi kế bên cũng nghe được, trên mặt lộ ra tươi cười vừa lòng, gật đầu với Hoa Minh Nguyệt.

Khóe miệng Hoa Minh Nguyệt cũng lộ ra một nụ cười âm hiểm, nói với nha hoàn: “Tốt lắm!”

Đường Hương Nhã thấy vậy cũng dâng lên hứng thú: “Công chúa chuẩn bị cái gì?”

An Chiêu Hoa vừa nghe, lập tức hất mặt qua một bên. Chỉ cần là phi tử Hoa Khanh Trần, ả cũng không muốn gặp.

Đường Hương Nhã thấy nhưng cũng không nói gì, dù sao ả là hỏi Hoa Minh Nguyệt. Hoa Minh Nguyệt thấy vậy cười khẽ một chút, Đường Hương Nhã là biểu tỉ của ả, An Chiêu Hoa lại là bạn thân chốn khuê phòng, hai bên ả đều muốn hỗ trợ, liền nói: “An bài một tuồng kịch, đến lúc đó biểu tỷ nhất định phải nhìn xem cho kỹ. Cam đoan sẽ khiến biểu tỉ vừa lòng!”

Đường Hương Nhã lúc này cũng cảm giác được có chút khác lạ, nhìn bộ dáng An Chiêu Hoa bên cạnh, tất nhiên cũng đoán được một chút rồi, ả liền biết hai người này đến vương phủ tuyệt đối không phải để chơi.

Cười nói: “Vậy Hương Nhã thật đúng là là chờ mong.”

“A, các ngươi xem ai đến đây!” An Chiêu Hoa đột nhiên lên tiếng, mắt sắc nhìn thân ảnh màu vàng xa xa.

Hoa Minh Nguyệt cùng Đường Hương Nhã lập tức nhìn về phía An Chiêu Hoa chỉ, thì ra là Lâm Tường Vi!

“Nếu đã đến đây, vậy gọi nàng đến chơi đùa với chúng ta đi!” Hoa Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, phân phó nha hoàn chuẩn bị thêm một phần nước trà.

Đường Hương Nhã cũng dậy lên hứng thú, ở Kỳ thi hội biết Lâm Tường Vi sẽ không làm thơ, ngày ấy vì thể diện Ngạo Vương phủ mà buông tha nàng, hôm nay nhất định phải sữa chữa nàng một phen.

An Chiêu Hoa nhìn sắc mặt hai người, tất nhiên cũng biết họ có chủ ý gì, một khi đã như vậy, ả liền xem diễn thôi.

Liễu Nguyệt Phi vốn dự tính đến hồ câu cá, không ngờ đến đây đã có ba kẻ làm ô nhiễm không khí, vừa muốn xoay người rời đi, lại bị nha hoàn của Hoa Minh Nguyệt gọi lại.

“Lâm trắc phi, Công chúa của chúng ta gọi ngươi qua!” Nha hoàn của Hoa Minh Nguyệt, cũng là sắc mặt ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, không đem Liễu Nguyệt Phi để vào mắt, la lớn nói.

Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoàng Nhi Thanh Nhi bên cạnh, trực tiếp xoay người rời đi.

Nha hoàn kia thấy vậy liền kinh ngạc, không biết đang là tình huống gì, trực tiếp chạy đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi ngăn lại, lớn tiếng hét lên: “Công chúa của chúng ta gọi ngươi, ngươi không nghe a!”

Người trong đình lúc này cũng nghe đến tiếng nói lớn của nha hoàn, Đường Hương Nhã xì một tiếng bật cười, nói: “Công chúa a, nha hoàn của người thật là có cá tính!”

Hoa Minh Nguyệt nghe vậy, trên môi giương lên một nụ cười nhẹ, vừa lòng nâng chén nhấp một ngụm trà.

An Chiêu Hoa cũng không đồng ý, nghĩ đến kết cục của Lí ma ma trên đường đón dâu, liền lo lắng nói: “Lâm Tường Vi không phải dễ chọc!”

“Quận chúa hình như quá xem trọng Lâm Tường Vi rồi, ả chỉ là một Trắc phi.” Đường Hương Nhã không tin nói, ánh mắt nhìn An Chiêu Hoa cũng là khinh miệt. Lâm Tường Vi tới nơi này không nơi nương tựa, không người hỗ trợ, làm sao dám động thủ với Minh Nguyệt Công chúa được ngàn vạn sủng ái?

Ngay túc này, từ xa truyền đến một tiếng bạt tai vang dội, ba người đều khiếp sợ nhìn về phía kia, Hoàng Nhi đang bạt tai nha hoàn.

An Chiêu Hoa thấy vậy nói “Ta nói rồi!”

Đường Hương Nhã vô cùng khiếp sợ. Lâm Tường Vi này, vốn tưởng có chút đầu óc, ai ngờ là một kẻ ngu ngốc!

Hoa Minh Nguyệt tức giận vỗ bàn, nổi giận đùng đùng bước ra trước, một phen kéo nha hoàn về phía sau, sau đó tung một bạt tai hướng Hoàng Nhi.

Nhưng ả sao có thể là đối thủ của Hoàng Nhi được? Hoàng Nhi vừa thấy Hoa Minh Nguyệt bước ra, lập tức lắc mình trở lại phía sau Liễu Nguyệt Phi. Hiện tại là lúc thiếu chủ ra mặt.

Hoa Minh Nguyệt thấy đánh không được, lại nhìn gương mặt nha hoàn của mình đã sưng đỏ, một cỗ lửa giận phừng lên trong lòng, nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng hỏi: “Lâm Tường Vi, tốt nhất là ngươi cho bản cung một lời giải thích!”

Liễu Nguyệt Phi nhìn thoáng qua Hoa Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nha hoàn này đã làm mất mặt mũi Công chúa, bản cung thân là tẩu tử của Công chúa, tất nhiên là thay Công chúa giáo huấn một chút!”

Đường Hương Nhã hừ lạnh “Lâm Trắc phi, ngươi chỉ là một Trắc phi, sao có thể xứng làm tẩu tử của Công chúa?”