Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 73: Ta cũng không muốn làm quả phụ




Công chúa của Hoài Bắc đi đường xa đến để hòa thân thực ra là đồ giả mạo. Tin tức này thực sự làm người trong kinh đô hoảng sợ. Nhưng sự việc lại không chỉ là một chuyện này. Ngay khi tin tức này truyền ra nhiệt náo ồn ào huyên náo trong kinh đô, tin tức vị công chúa giả kia chết ở trong phủ Thanh Bình hầu lại càng khiến mọi người hoảng sợ hơn, đây là chuyện gì vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Thiếu Khanh bị đổ lên trên ngọn sóng dư luận. Có người nghi ngờ, nói hắn có liên hệ gì với vị công chúa giả mạo kia, cũng có người đồng tình, một mỹ nam tử ôn nhuận Như Ngọc như vậy, sao lại đụng phải chuyện như vậy.

Ngay lúc dư luận của thế giới bên ngoài náo nhiệt quấn quýt vào nhau, một vị nam nhân nào đó đang tâm tình rất tốt, nằm ở trên giường, trong lòng ôm Thẩm Hành Vu, tay khẽ vuốt lên tóc của nàng, cười vô cùng nghiền ngẫm.

"Là chàng phái người giết chết Tần Nghê Thường giả?" Thẩm Hành Vu không nghi ngờ bất cứ ai khác. Dưới tầng thị vệ trùng điệp trong phủ Mộ Thiếu Khanh kia, người có thể cướp đoạt được mạng người khác, thuộc hạ của hắn có mấy người giỏi.

"Ngày ấy lúc Đỗ Trọng bị đâm, chỉ bằng mùi đàn hương kia là có thể phân rõ, Thiếu Khanh đúng là cùng một phe với Tần Huyền Qua. Hiện giờ phái người tới hòa thân, nhất định là chiêu hại người của Tần Huyền Qua. Cho nên để cho người đó chết ở trong quý phủ của Thiếu Khanh, hơn nữa phải để cho Thiếu Khanh biết kế hoạch mà hắn vô cùng khó khăn sắp xếp tốt kia, nhưng được phái tới thực ra là một công chúa giả. Nhất định giữa hai người này sẽ sinh lòng hiềm khích, còn nữa, hai người đều là khách qua đường trên trận chiến vì lợi ích và quyền lợi, nàng cảm thấy giữa bọn họ có bao nhiêu phần tín nhiệm?" Mộ Phi Chỉ nghiêng đầu đặt một nụ hôn trên giữa trán của nàng.

"Trai cò tranh nhau, Ngư Ông được lợi. Chàng đang suy nghĩ cái chủ ý này đi!"Thẩm Hành Vu ôm lấy hắn, thầm nghĩ rằng, muốn ngồi lên ngôi vị đứng đầu giang sơn này cũng không dễ dàng như vậy.

"Ưh, ta muốn để cho hắn không còn đường để đi."Mộ Phi Chỉ thu tươi cười lại, trong ánh mắt mang theo vài phần âm ngoan.

“Nếu hắn thật sự rơi vào tay chàng, chàng sẽ vì tình cảm tay chân tha mà cho hắn một mạng?"Thẩm Hành Vu nằm ở trên người hắn, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, vô cùng bình tĩnh hỏi.

"Chắc hẳn sẽ không." Mộ Phi Chỉ chỉ nhàn nhạt trả lời lại bằng hai chữ này, mà sự kiên định trong giọng nói kia giúp cho Thẩm Hành Vu biết rõ được lựa chọn sau cùng của hắn.

"Sợ?" Thấy Thẩm Hành Vu không nói lời nào, Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Hành Vu lên, giọng nói trầm thấp uyển chuyển.

"Nếu hắn là không chết, người chết chính là chàng, nhưng ta không muốn làm quả phụ." Thẩm Hành Vu hừ lạnh một tiếng, ôm chăn, lăn từ trong ngực hắn ra ngoài.

"A Vu, chuyện đầu tiên mà Vương Cung này dạy ta chính là việc cá lớn nuốt cá bé." Mộ Phi Chỉ nằm thẳng xuống, ánh mắt nhìn lụa mỏng ở đầu giường, giọng nói chậm rãi trả lời một câu.

Ngày hôm sau, lúc vào triều, có đại thần đứng dậy, báo cáo về việc công chúa Nghê Thường chết trong phủ Thanh Bình hầu với Mộ Phi Chỉ, trong lời nói, tựa hồ là muốn Mộ Thiếu Khanh phải cho một lời giải thích về việc này.

"Thanh Bình hầu, ngươi cần phải giải thích một chút? Trước tiên không nói đến việc vị công chúa này là thật hay giả, nhưng một người sống sờ sờ lại chết trong phủ của ngươi như vậy, ngươi cũng nên nói vài câu hay không." Mộ Phi Chỉ hỏi Mộ Thiếu Khanh đang đứng ở một bên.

Trên đại điện, một đám đại thần đều nhìn về phía Mộ Thiếu Khanh, chờ xem hắn sẽ trả lời như thế nào. Kết quả lại khiến cho mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, Mộ Thiếu Khanh quỳ hai đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt Mộ Phi Chỉ, vô cùng nghiêm chỉnh nói: "Hồi bẩm vương thượng, thần có tội."

"A...? Ngươi có tội gì? Ngươi nói một chút ta nghe." Mộ Phi Chỉ điều chỉnh thân thể, ánh mắt lười biếng khẽ híp lại.

Hai người, một người ngồi ở trên ngai vàng, một người quỳ gối dưới ngai vàng, một người mang đầy tính áp bách, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, một người lại ôn nhuận như ngọc, là một công tử nhẹ nhàng. Hai phe đối chọi, chỉ cần bằng ánh mắt là đủ.

"Vị công chúa giả mạo kia là thần ra lệnh cho người khác xử quyết. Vốn thần không biết nàng ta là giả mạo. Nhưng khi nàng ta lại phái thị nữ chuyển động chung quanh thư phòng của thần, thần mới bắt đầu hoài nghi nữ tử này có phải là gian tế của Hoài Bắc phái tới hay không. Mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng thần không muốn nuôi dưỡng gian tế, sẽ gây ra điều bất lợi cho Hoài Nam." Tuy Mộ Thiếu Khanh đang quỳ, nhưng khi hắn nói những lời này khiến người ta thấy rằng không nên để hắn quỳ như vây, cách giải thích như vậy cũng rất hiếm thấy, loại người như vậy có thể sẽ liên lụy đến việc đại sự của quốc gia, lý do này rất tốt, rất cẩn thận.

“Nếu ngươi cũng đã thừa nhận ngươi có chỗ lỗ mãng, vậy thì ta phạt ngươi ba tháng bổng lộc." Mộ Phi Chỉ không nặng không nhẹ nói, sau đó phất tay cho mọi người, ý bảo hạ triều.

Sau khi Mộ Thiếu Khanh hạ triều rồi trở về phủ Thanh Bình hầu, hắn liền nhốt mình trong thư phòng. Mãi tới gần giữa trưa, quản gia nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, nghe thấy thanh âm đùng đùng vang gần hai canh giờ ở bên trong, mồ hôi chảy trên trán, nhỏ giọt càng lúc càng lớn. Một đám người hầu đi theo sau lưng ông ta, nhưng trong giờ phút này, không có ai dám lên trước. Ước chừng lại thêm nửa canh giờ nữa, mặt trời chiếu đến đầu đỉnh, rốt cục cửa thư phòng cũng được mở ra, Trong bầu không khí yên tĩnh đó, chợt nghe vài tiếng thở dốc nhẹ nhàng thở ra. Cửa mở ra, vị Hầu gia ôn nhuận như ngọc kia yên lặng điềm nhiên đứng ở cửa, giống như người vừa phát giận lớn ở trong thư phòng kia không phải là hắn. Hắn nhìn người bưng cơm đứng ở sau lưng quản gia, giọng nói rất là tự nhiên nói với: "Bảo phòng bếp hâm nóng lại cho ta, ta không muốn ăn cơm lạnh."

"Dạ, dạ” Một đám người hầu khẩn trương bưng cơm đi ra ngoài, chỉ có quản gia vẫn đứng ở trước cửa như cũ, rất lo lắng nhìn Mộ Thiếu Khanh.

Mộ Thiếu Khanh giống như không nhìn thấy cảm xúc trong mắt ông ta, nói với hắn: "Thu dọn thư phòng cho ta."

"Dạ, thưa chủ tử." Quản gia nhìn bóng dáng lạnh nhạt Mộ Thiếu Khanh đi qua, bỗng nhiên cảm thấy trên ngực giống như bị cái gì cho đè nén, cảm thấy rất buồn bã.

Cùng lúc đó, ở Hoài Bắc cũng có một người phát giận lơn, không phải ai khác mà chính là thái tử Hoài Bắc Tần Huyền Qua. Hắn đứng ở trong tẩm điện của hoàng hậu, chỉ vào một người nữ tử khóc sướt mướt ngồi ở bên cạnh hoàng hậu, lớn tiếng quát: "Tần Nghê Thường, lá gan ngươi cũng không nhỏ? Ta bảo ngươi đi hòa thân, ngươi thì tốt rồi, để cho dã nha đầu trong lãnh cung kia thay thế ngươi, lại còn học được cách áp chế người khác, nếu không đi thay ngươi, ngươi sẽ chém người ta, khi nào thì muội muội ta lại có bản lĩnh lớn như vậy? Sao ta lại không biết?"

"Ca ca, ngươi oán ta như vậy sao, không ngờ ngươi lại bắt ta đi Hoài Nam hòa thân. Nếu đi tới loại địa phương đó, ta sẽ có đi mà không về được. Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, bảo ta làm quân cờ của ngươi, nếu ngươi không coi ta là muội muội của ngươi, vì cái gì bắt ta coi ngươi là ca ca?" Người đang phát giận với Tần Huyền Qua chính là vị công chúa Tần Nghê Thường điêu ngoa chân chính. Một tay nàng ta chống nạnh, một tay chỉ vào Tần Huyền Qua, trên mặt không có chút sợ hãi nào.

"Được rồi, hai huynh muội các ngươi đừng có náo loạn, việc đã đến nước này rồi có nhiều lời nữa cũng không có ích gì. Chẳng bằng nghĩ ra cách giải quyết lão Tứ như thế nào. Gần đây phụ hoàng ngươi càng thêm coi trọng hắn, nếu ngươi còn gây ra chuyện gì nữa, mọi chuyện sẽ phải thất bại trong gang tấc." Ngay khi hai người quấn vào nhau náo nhiệt, một nữ nhân ăn mặc hoa lệ nói với hai người.

"Mẫu hậu, ngươi không thể nuông chiều nàng như vậy. Ngươi có biết hay không, lần này bởi vì nàng mà ta tổn thất rất nhiều mạng lưới tình báo ở Hoài Nam? Đây không phải là trò đùa! Theo ta thấy cơ hội này không phải thất bại ở trên tay ta, mà là hủy ở trên tay nữ nhân (con gái) của ngươi." Tần Huyền Qua thực sự bị tức giận không nhẹ. Lúc tin tức công chúa giả mạo bị giết ở phủ Thanh Bình hầu truyền đến trong lỗ tai hắn, thực sự khiến hắn giật mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, từ trước đến nay người muội muội điêu ngoa của hắn lại có thể làm ra chuyện này. Lúc hắn vào trong hậu cung của mẫu hậu thì thấy, quả nhiên, tuy nàng mặc một bộ của nha hoàn, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này không phải là người muội muội kia của hắn thì là ai? Trong đầu óc lại nghĩ đến bức thư khẩn cấp tám trăm dặm của Mộ Thiếu Khanh vào buổi sáng sớm hôm nay, trong lời nói tràn đầy tức giận. Cả hai người không ai ngờ, trước một bước cờ tốt như vậy lại bị hủy trên tay của một nữ nhân như vậy. Hắn không biết trong lòng Mộ Thiếu Khanh có tính toán gì không, nhưng hắn không hề có một chút nghi ngờ, chính là, Mộ Thiếu Khanh rất là tức giận đối với việc hắn phái ra một tên công chúa giả mạo. Hơn nữa còn là một tên công chúa giả mạo rất nhanh đã bị người ta nhìn thấu. Lúc hắn nghĩ đến những lời này, trong đầu Tần Huyền Qua có thứ gì đó hiện lên, nhưng lại nhanh đến mức hắn không thể bắt được. Hắn chỉ cảm thấy, chuyện lần này đã đả kích quá lớn vào quan hệ giữa hai người. Tốt một nước cờ như vậy lại bị sơ hở của chính mình mà phá hủy, hắn nghĩ, nhất định Mộ Thiếu Khanh sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Huyền Qua, ta chỉ có một con trai là ngươi và một nữ nhi là Nghê Thường. Giữa hai người các ngươi thì ta không thể mất đi bất cứ cái gì. Dĩ nhiên ta sẽ giúp ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng việc hy sinh muội muội ngươi không được là điều kiện đầu tiên." Vương hoàng hậu xuất thân từ đám người phú quý, cho nên dù có phát hỏa cũng vẫn duy trì vẻ tao nhã. Nàng ta bảo hộ Tần Nghê Thường ở sau lưng, nói với Tần Huyền Qua: "Việc đã đến nước này, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp cứu vãn thì tốt hơn, đừng để lão Tứ chui chỗ trống."

"Kẻ thất phu kia, là do ta đã coi khinh hắn." Nhắc tới Tứ hoàng tử Tần Chinh Viễn lớn lên ngày càng bưu hãn kia, Tần Huyền Qua cũng rất bực mình. Lần trước dám để cho hắn thần không biết quỷ không hay đưa phương thuốc chữa đau đầu tới tận tay phụ hoàng, tiếp theo là kế hoạch của Tần Huyền Qua phải ngâm nước nóng, món nợ này, hắn nhất định để cho Tần Chinh Viễn nhớ kỹ a!

"Đứa trẻ lớn lên ở trong cung có mấy người là đơn thuần. Ngươi phải nhớ kỹ, thế gian này người có huyết mạch tương liên với ngươi cũng chỉ có một mình Nghê Thường mà thôi. Cho nên mặc kệ ngươi có được cái gì, ngươi cũng không thể lấy mạng của nàng làm tiền đặt cược. Có vài thứ, nếu mất đi sẽ không thể nhận lại được." Vương hoàng hậu nói một cách mệt mỏi, nói xong những lời này cũng không quản Tần Huyền Qua có nghe vào hay không, đỡ tay Tần Nghê Thường và đi vào nội điện.

Mà Tần Huyền Qua vẫn đứng ở giữa đại điện, trong mắt lóe ra sự không cam lòng. Từ trước đến nay hắn là người rất có khả năng nhẫn nhịn. Nhưng là hôm nay vẫn không thể nhịn không được mà bạo phát, cái gì mà cốt nhục tình thân, ở trong mắt hắn, chỉ cần có thể giúp hắn một tay, hôn nhân cũng được, muội muội cũng được, hắn đều là có thể hy sinh. Lúc này hắn tuyệt đối không thể ngờ được, lúc ban đầu hắn lựa chọn từ bỏ tất cả mọi người, đến sau cùng, mọi người cũng sẽ vứt bỏ hắn.

Nói về Hoài Nam, sau khi Tần Nghê Thường giả mạo kia chết, trong khoảng thời gian ngắn ở kinh đô ấn tượng đối với Hoài Bắc lại càng thêm ác liệt. Và theo đám người buôn bán từ Hoài Bắc đến Hoài Nam, thậm chí người đến để buôn bán cũng bị người dân của Hoài Nam đánh phải chạy ra ngoài. Sự chán ghét của người Hoài Nam đối với người Hoài Bắc lại bay lên đến chỗ một độ cao mới. Đây là nói theo phạm vi lớn, trong phạm vi nhỏ mà nói, Tần Huyền Qua này bắt đầu nháo cương với Mộ Thiếu Khanh, mà cái này chính là cái mà Mộ Phi Chỉ rất vui mừng muốn nhìn.

Hiển nhiên, Mộ Thiếu Khanh đối với việc Tần Huyền Qua phái một kẻ giả mạo đến, lại vì điều đó mà bị người ta bắt lấy đuôi nên thấy rất là khó chịu. Suy nghĩ đến việc hai người là huynh đệ ruột thịt, nhưng hắn (Mộ Phi Chỉ) có thể ngồi ở trên ngôi vị cao kia, mà hắn (Mộ Thiếu Khanh) lại phải quỳ hai đầu gối xuống, phẫn nộ nhiều năm bị áp chế của Mộ Thiếu Khanh lại bắt đầu rộn rạo. Con người trong lúc phẫn nộ thường sẽ làm ra chuyện kích thích. Cho dù, từ trước đến nay tự chủ của Mộ Thiếu Khanh rất lớn, nhưng mà cũng không chịu được ngoại lực liên tục xâm nhập. Vốn lúc lâm triều, sự chênh lệch quyền lực giữa hắn và Mộ Phi Chỉ giống như là mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển. Còn nữa, thanh lâu do chính mình âm thầm kinh doanh, thám tử đươc xếp vào bên trong cũng lần lượt bị lộ ra, sau cùng, lộ ra việc hắn đừng cùng phe với Tần Huyền Qua, nhưng việc này cùng xảy ra trong một lúc này, cho dù Mộ Thiếu Khanh có khả năng nhẫn nại, thì cũng phải bạo phát.

Năm ngày sau,

Trong Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ dựa ở trên giường nệm nhìn tờ danh sách trong tay, cười như không cười châm chọc nói: "Không thể tưởng được, trong tứ đại danh kỹ của kinh đô lại đều là người của hắn."

"Gần đây Thiên Cơ lâu cũng đi vào khá nhiều người làm trong thanh lâu?"Thẩm Hành Vu bước đi thong thả tiêu sái, đôi bàn tay thon thả cầm lấy ấm trà, nước trà vẽ ra một đường cong xinh đẹp theo miệng bình rơi vào hai ly trà bạch ngọc óng ánh trong suốt. Đặt ấm trà xuống, nàng bưng một ly trà để vào trong tay Mộ Phi Chỉ, sau đó tự mình cầm một cái khác, để trên bờ môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khi nhiệt khí quanh quẩn, nàng nói đùa với Mộ Phi Chỉ.

"Ngược lại hắn lại thích đi đường vòng lối tắt, tất cả mạng lưới tình báo lại đều là các nương tử quân (phụ nữ)."Mộ Phi Chỉ đưa tờ danh sách kia tới gần ngọn đèn, trong nháy mắt, tờ giấy t viết chi chít chữ liền hóa thành hư ảo.

"Nghe nói hắn đã cáo ốm mấy ngày nay không có vào triều rồi?" Thẩm Hành Vu nằm trên giường êm, tuy không lộ rõ bụng bầu, nhưng nàng vẫn rất là cẩn thận. Nhìn cách nàng bảo hộ với Bảo Bảo khiến cho Mộ Phi Chỉ cực kì cao hứng. Điều này chứng minh, nàng cũng thương tiếc đứa nhỏ này. Hắn ôm nàng gần mình, sau đó tay xoa bụng dưới của nàng, đề tài chuyển đổi, thì thào mở miệng nói: "Mặc kệ nhi tử hay nữ nhân, nhất định ta sẽ cấp cho nó một thiên hạ an ổn nhất."

"Thiên hạ có lớn, thì cũng không so được với một gia đình ấm áp." Thẩm Hành Vu thở dài, kề sát vào người hắn.

"A Vu, tối ngày mai, nàng phải ngoan ngoãn đứng ở Thiên Cơ lâu, ta không đón thì nàng cũng không được đi ra đó?" Mộ Phi Chỉ giống như nghiện mà vỗ về phần bụng dưới đã lộ ra của Thẩm Hành Vu, giọng nói của hắn cũng trầm thấp vài phần, hắn trầm trầm giọng, tiện thể lại nhìn về phía nàng, phát ra ‘uhm’ một tiếng.

"Chàng thực sự muốn?" Muốn anh em tương tàn? Loại chuyện này sắp xảy ra ngay trước mặt mình, Thẩm Hành Vu vẫn không thể tin tưởng, nàng không dám tưởng tượng, mặc kệ cài gì, nhưng khi một người tự tay đâm một người khác, trong lòng người đó sẽ có cảm tưởng gì .

Mộ Phi Chỉ không có trả lời, nhưng ánh mắt kia lại thể hiện sự kiên định, sát khí lưu động.

"Chàng cũng phải bảo vệ chính mình, ta và con sẽ chờ chàng." Thẩm Hành Vu thở dài một hơi, cũng không hỏi nhiều, mà rất yên lặng ru rú tại trong lòng hắn, hưởng thụ sự chút yên lặng trước cơn bão táp này.