Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 94: Có người trời sinh đã lóa mắt




"Đúng vậy! Đồng Đồng, cô xem, Viện Viện cũng tạm thời rời khỏi cương vị công tác mà? Chồng cô ấy không cho cô ấy đi làm, để cho cô ấy yên tâm ở nhà giúp chồng dạy con!"

"Đồng Đồng, không ngờ cô lại gả vào nhà họ Lục! Nhà họ Lục chính là nhà giàu có nhất Thủ đô! Nếu tôi là cô, còn đi làm làm gì? Mỗi ngày chỉ cần đi dạo phố, mua mua mua, sau đó ăn hết mỹ thực trên đời, đi du lịch khắp nơi trên thế giới, rất hạnh phúc!"

Hà Viện Viện cũng nói, "Đúng vậy! Không cần đi làm thật tốt! Có đàn ông nuôi, sống đến tự tại thoải mái!"

Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nói, "Tôi không thích dựa vào người khác nuôi, tôi tự mình có thể kiếm tiền, vì sao cần người khác nuôi, cũng không phải ăn mày."

Lời này, không nghi ngờ là trước mặt mọi người cho Hà Viện Viện một cái tát!

Ý muốn nói, Hà Viện Viện chính là một kẻ ăn mày ngửa tay xin tiền?

Mặt Hà Viện Viện suýt thì không nhịn được.

Cô ta nói cô là ăn mày?

Tức không có chỗ phát tiết.

Cho dù Mộ Niệm Đồng còn ngồi cách một Hàn Tĩnh Y, nhưng loại cảm giác xấu hổ trước đó lại kéo đến!

Cho tới giờ, Hà Viện Viện vẫn luôn âm thầm ganh đua với Mộ Niệm Đồng.

Gia thế Mộ Niệm Đồng tốt, xuất thân tốt, nghe đồn, ông nội Mộ Niệm Đồng là trung tướng trong quân đội, cha cũng là quân nhân, mà mẹ là bí thư thị ủy của Thủ đô, nhà họ Mộ ở Thủ đô là nhân vật nổi tiếng, khiến người kính trọng.

Mộ Niệm Đồng tốt nghiệp một trường đại học y nổi tiếng, văn bằng bác sĩ, tài mạo song toàn, khuôn mặt cho dù có đặt trong giới giải trí, cũng tuyệt đối là số một.

Ở bệnh viện Kinh Hàn, có rất nhiều bác sĩ ngưỡng mộ cô.

Hà Viện Viện từng thầm mến một bác sĩ có vẻ ngoài anh tuấn, nhưng mà cô ta một lòng như vậy, người ta lại vô tình với cô ta, chung tình với Mộ Niệm Đồng.

Bởi vậy, cô ta âm thầm thề, thế nào cũng phải hơn cô!

Vốn dĩ nghĩ rằng, gả cho Hoàng Vưu Lương, cuối cùng cô ta cũng là số một!

Cũng không ngờ....

Chồng cô vậy mà lại là Lục Cảnh Kiều?

Khó có thể tin.

Hà Viện Viện tức giận đến cả người phát run.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng tiếp khách có tiếng bước chân.

Xuyên qua cửa thủy tinh thật lớn, Hà Viện Viện liếc mắt liền trông thấy trên hành lang, một người đàn ông cao gầy giống như vì sao trên trời chậm rãi hướng về phía phòng tiếp khách.

Khi lúc Lục Cảnh Kiều đẩy cửa đi vào, bóng dáng cao lớn anh tuấn lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Bước chân người đàn ông dừng lại, hai chân thẳng tắp thon dài, quần áo tây trang cắt may phẳng phiu, nổi bật lên khí chất nho nhã ung dung của anh.

Lại nhìn lên trên, nổi bật khuôn mặt anh tuấn khiến người ta hít thở không thông, ngũ quan thâm thúy như trạm trổ, mặt mày tinh xảo, mũi cao thẳng, môi mỏng hé mở làm cho người ta có cảm giác trí mạng.

Người đàn ông như vậy, cho dù là một bức tranh, xem cả ngày cũng không thấy chán.

Khí thế ưu nhã mà kinh người, liếc mắt một cái đã biết không giàu cũng quý.

Cao quý như vậy, không phải ngày một ngày hai là có được, phần khí chất quý tộc kia, hoàn toàn là vốn có.

Người đàn ông như vậy, Hà Viện Viện thật sự không nghĩ ra từ ngữ hoa mỹ nào có thể xứng với anh, càng nói đến không có loại phụ nữ nào có thể sánh đôi với anh!

Có một loại người, từ khi sinh ra, liền đã chói mắt, cho dù chỉ là liếc mắt một cái, cũng kìm lòng không được mà rơi vào tay giặc.

Thẩm Vạn Lập nhìn thấy anh, lập tức đứng lên, lễ độ cung kính, "Tổng giám đốc Lục!"

Đầy là Lục Cảnh Kiều?

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Hàn Tĩnh Y cùng đám người Hà Viện Viện cũng băn khoăn đứng lên, có chút không biết phải làm sao.

Lục Cảnh Kiều lại không nhìn đến những người khác, ánh mắt chuẩn xác nhìn thấy Mộ Niệm Đồng đang ngồi trên sô pha, đi tới chỗ cô.

"Đồng Đồng."

Anh vô cùng thân thiết gọi tên cô.

Mộ Niệm Đồng lại làm như không thấy.