Sủng Mị

Chương 1152: Linh Tinh Đảo, cự long lớn nhỏ




Hiện tại biết rõ tên thật của Sở Mộ thì Mục Thanh Y trong giây lát đã tỉnh ngộ, Ngân Sắc Ma Nhân chính là bán ma!

Rất khó tưởng tượng Mục Thanh Y không nghĩ người danh chấn Thiên Hạ Cảnh lại ở trước mặt của nàng, hắn chính là thần thoại của Thiên Hạ Cảnh!

Hiện tại Mục Thanh Y đối với Sở Mộ càng nhìn càng lạ lẫm, thằng này từ khi bắt đầu gặp ở Tuyết thành thì Mục Thanh Y gần như có cảm giác hắn là thanh niên mười phần, sau này tiếp xúc hoặc là nói khi lột bỏ tầng da bên ngoài lại phát hiện bên trong có lớp phủ càng dầy, càng thêm thần bí, không ngừng làm cho Mục Thanh Y cảm thấy khó có thể tin.

- Cái kia... Vậy nghe đồn Sở Mộ ma hóa là giả?

Mục Thanh Y nhìn qua Sở Mộ không khác gì người bình thường thì hỏi một câu.

- Ta xác thực ma hóa, nghe đồn là thực, nhưng mà sau này thông qua bi khấp thì tỉnh lại, lúc gặp người của ngươi là khi chưa đi tới bi khấp.

Sở Mộ nói ra.

Mục Thanh Y sững sờ, trong đầu hiện ra tình hình khi gặp Ngân Sắc Ma Nhân lúc trước, toàn thân ma nhân này tràn ngập ma diễm, ánh mắt cao ngạo không mang theo chút cảm tình nào, ma ảnh tà tính bá đạo, thực lực càng thâm bất khả trắc.

Lần kia chiến đấu với Ngân Sắc Ma Nhân một trận thì trong đầu Mục Thanh Y không cách nào quên được sợ hãi sinh ra trong lòng với ma nhân này, nàng chưa từng nghĩ tới mình lại đi bên canh ma nhân kia lâu như vậy, chuyện này cũng làm cảm giác Mục Thanh Y không hiểu, nam tử này thâm bất khả trắc.

- Cái kia... Chúng ta gặp nhau ở Càn Khôn Băng Môn...

Bỗng nhiên toàn thân Mục Thanh Y lạnh lẽo. Lúc ấy chính mình gặp nam nhân ma quỷ này ở Càn Khôn Băng Môn!

- Đó là khi ta đã thức tỉnh, lúc ấy xác thực là đi lịch lãm rèn luyện, lại không hiểu chạy vào đội ngũ của ngươi.

Sở Mộ quyết đoán nói dối, kiên quyết không nói ra tình cảnh chân thật.

Nếu như Sở Mộ nói kỳ thật lúc đó định giết chết nàng, Mục Thanh Y đoán chừng sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Được rồi, vừa rồi Diệp Hoàn Sinh nói có một con rồng. Chẳng lẽ chính là Thiên Thương Thanh Chập Long?

Mục Thanh Y tiếp tục hỏi.

Thực lực Ngân Sắc Ma Nhân thì Mục Thanh Y đã lĩnh giáo qua, tuyệt đối còn mạnh hơn Quan Hoàng Vương của nàng, mà bây giờ thực lực Bạch Yểm Ma cũng tăng lên, chuyện này chứng minh hóa thân bán ma Sở Phương Trần có khả năng giải quyết hết hai hồn sủng cấp chúa tể lần trước là chuyện nhẹ nhàng.

Như vậy tính ra cấp chúa tể cấp thấp Vong Mộng và Chiến Thú Mặc Dã có thực lực của Lôi Quân, còn có Thiên Thương Thanh Chập Long trong truyền thuyết. Bản thân của hắn là bán ma thì có tới bốn cấp chúa tể!!

- Thiên Thương Thanh Chập Long không phải hồn sủng của ta, nó chỉ có quan hệ giúp đỡ với ta mà thôi, Diệp Hoàn Sinh nói chính là hậu đại của Thiên Thương Thanh Chập Long, nó đã ký hồn ước với ta.

Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ vừa nói như vậy thì Mục Thanh Y thả ra một hơi. Thì ra Thiên Thương Thanh Chập Long không có ký hồn ươc với Sở Mộ, nếu nó là hồn sủng của thằng này thì hắn không phải là thần thứ hai của nhân loại sao?

Nói đến tiểu Chập Long, Sở Mộ cũng hơi nhớ tiểu gia hỏa này rồi, dù sao nó là do hắn nhìn phá trứng mà ra, sau đó từ trạng thái hài nhi phát triển lên, thời điểm chia tay thì tiểu Chập Long cũng không đạt tới mười đoạn, cũng không biết nó rốt cuộc như thế nào rồi. Hoàn thành hoàn thành chủ thuộc tính u linh hay chưa.

Mục Thanh Y thấy Sở Mộ có chút xuất thần, đoán được hắn hẳn là nhớ tới hồn sủng thất lạc của mình, không có hỏi thăm.

...

...

Ở Hằng hải xa xôi.

Đảo sương mù lẻ tẻ phân bố trong nước biển vô tận, cảm giác bao quát từ không trung giống như nhìn thấy tấm gương màu xanh bên dưới...

Trong sương mù mênh mông này loáng thoáng có thể trông thấy một đôi đôi cánh xanh bay qua, sau đó là một đuôi rồng xoẹt vòng cung rực rỡ, biến mất trong biển mây.

Nơi Long tộc nghỉ lại thì vô cùng chú ý. chúng sẽ lập ổ trên linh nguyên, thông qua linh khí tẩm bổ thời gian dài chúng mới có thể sống được càng lâu. Thực lực cũng tăng lên mạnh hơn nữa.

Những hòn đảo nhỏ này là một linh nguyên, chúng hình thành một cách tự nhiên. Chậm chạp chảy vào vị trí trung tâm.

Bởi vậy hòn đảo trung tâm có linh nguyên dồi dào nhất, sinh vật cấp Đế Hoàng nghĩ lại ở đây không ăn không uống cũng bảo trì được sức chiên đấu dồi dào như trước.

Nếu may mắn gặp được hòn đảo này, nhân loại cùng các hồn sủng khác khó mà tìm được, chỉ có Long tộc yêu cầu nơi nghỉ lại cực cao, chúng có thể nương tựa vào năng lực bản thân tìm kiếm được dinh thự phong thủy bảo địa thế này, sau đó ở lâu dài.

Diện tích của hòn đảo trung tâm chừng ba cây số vuông, lúc ban đầu đây là trụ sổ của Lưỡng Tê Hải Hoàng, sau đó tất cả phân đảo đều là sở hữu của thủ hạ Hải Hoàng, hình thành một hệ thông bộ lạc. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng hiện tạiLưỡng Tê Hải Hoàng đã không còn ở hòn đảo trung tâm nữa, nơi này biến thành địa bàn của hai con rồng.

Lưỡng Tê Hải Hoàng có ý đồ kêu gọi con dân của mình phản kháng, đoạt lại khối tu luyện bảo địa này, không biết làm sao hai đầu cự long kia thực lực bưu hãn tới cực điểm, Lưỡng Tê Hải Hoàng cũng chỉ có thể bóp chết tâm tư này trong bụng mà thôi.

Kỳ thật Lưỡng Tê Hải Hoàng đã tìm được đông đảo viện thủ, ý định dùng thực lực tiếp cận cấp chúa tể của mình đánh bại hai con cự long, sau đó dùng xu thế quần công khu trục ra ngoài.

Thời điểm Lưỡng Tê Hải Hoàng hô bằng hữu tới chấp hành kê hoạch thì bỗng nhiên đại cự long bảo tiểu cự long luận bàn với mình.

Lưỡng Tê Hải Hoàng vừa vặn muốn tìm hiểu thực lực đại khái của tiểu cự long cho nên ôm tâm tư luận bàn.

Làm cho Lưỡng Tê Hải Hoàng vô cùng xấu hổ là tiểu cự long nương này dựa vào ba chủ thuộc tính không gì sảnh được ở cấp Đế Hoàng dễ dàng vượt cấp đánh bại Lưỡng Tê Hải Hoàng.

Đại cự long không có đánh, tiểu cự long còn có thể dễ dàng chà đạp bản thân mình, Lưỡng Tê Hải Hoàng hoàn toàn bị tổn thương tự tôn, phải biết rằng nó đã tu luyện đột phá lên cấp Đế Hoàng mấy trăm năm rồi, vốn tưởng rằng đột phá là có thể nhất thống vùng biển, kết quả càng thêm biệt khuất.

Về phần một lần nữa đoạt lại địa bàn của mình, Lưỡng Tê Hải Hoàng đã triệt để bỏ đi ý niệm này trong đầu, trong nội tâm cũng âm thầm may mắn, khá tốt trước kia có luận bàn một trận, bằng không dù nó triệu tập bao nhiêu cũng không đủ cho người ta giết.

Không có ý niệm trong đầu, Lưỡng Tê Hải Hoàng đành phải thành thành thật thật ở lại trên phân đảo. Trên thực tế như vậy cũng tốt, ít nhất Lưỡng Tê Hải Hoàng không cần lo lắng đi nơi khác chiếm đoạt địa bàn.

Sau giờ ngọ ánh mắt ấm áp chiếu lên bờ cát, hình thể khổng lồ Lưỡng Tê Hải Hoàng đang nằm trên bờ cát, rất hưởng thụ ngủ, ngáy.

Nếu không thể đoạt lại địa bàn của mình, Lưỡng Tê Hải Hoàng chỉ có thể lạc quan một ít, trải qua sinh hoạt thật tốt.

Lưỡng Tê Hải Hoàng ngủ, tiếng ngáy như kinh lôi, chấn đắc cánh rừng nhiệt đới đung đưa và không ngừng bị tàn phá, đoán chừng khi quái vật này tỉnh lại thì rừng nhiệt đới đã thất linh bát lạc.