Sủng Mị

Chương 1171: Tù binh Hùng phụ Hạ Chỉ Hiền




- Ân, nàng che dấu quá sâu.

Liễu Băng Lam gật gật đầu, vẫn có chút suy nghĩ nói ra.

Tuyết thành đã mất đi, tiếp qua một thời gian thì thành Vạn Tượng không ngừng nhận được chiến báo, nhiều thành thị trọng yếu không hiểu thấu rơi vào tay giặc.

Thành thị vốn có của Tam đại cung điện đã hình thành chỉnh thể khổng lồ, những thành thị này liên kết một chỗ thì không gì có thể phá nổi.

Nhưng mà trong thời gian gần đây những thành thị trọng yếu lại liên tục rơi vào tay giặc, chuyện này làm chỉnh thể cả Tam đại cung điện bị đánh cho thất linh bát lạc, chiến đấu căn bản không cách nào ngay ngắn trật tự như trước kia.

Những chuyện này quá đột ngột, làm cho cả Tam đại cung điện quả thật có chút trở tay không kịp, trong kế hoạch trước kia chính là đẩy mạnh thâu tóm, nhưng hiện tại lại không thể không quay đầu đem những thành thị này đoạt lại lần nữa.

Như thế theo từ tuyết rơi đánh tới nắng hạ, hai mùa tiết sau, trải qua Tam đại cung điện không ngừng phái cao thủ tới những thành thị kia, miền tây Vạn Tượng Cảnh trên cơ bản mới ổn định lại.

Miền tây Vạn Tượng Cảnh có thành thị lớn nhỏ chừng năm trăm sáu mươi cái, hiện tại có chừng hơn bốn trăm đều thuộc về Tam đại cung điện, mặt khác 160 khu vực hoặc là thuộc về trung lập thực lực, hoặc là đã liên minh, hoặc là đoạt lại chẳng qua là thời gian.

Mà thế lực Hồn Minh lại chiếm gần như trọn cả miền đông Vạn Tượng Cảnh, có ba phần tử khu vực là của bọn họ.

Như vậy cả Vạn Tượng Cảnh vừa vặn hình thành hai chủng thế cục đối lập, địa đồ lại phân thành hai phần, kể cả thành Vạn Tượng cũng là như thế!

Sau khi thành Vạn Tượng lại như xưa, chia làm bên ngoài thành, trong thành, nội thành, Vạn Tượng Đàn.

Hiện tại hai đại thực lực lấy Vạn Tượng Đàn làm giới tuyến, đem thành thị phân đôi, thời gian hai năm ngắn ngủi thành Vạn Tượng liền từ một đại thành biên thành hai đại thành, điểm trung tâm cũng tiến hành chuyển di.

Vốn Tam đại cung điện cung khuyết hiện tại đã biến thành cứ điểm, hơn nữa hướng nam bắc hai phe kéo dài tường thành ra xa! Cứ điểm, tường thành trong trong ngoài ngoài đều có thủ vệ trùng điệp, quân đoàn của Hồn Minh cách Vạn Tượng Đàn tương đối gần.

Vạn Tượng Đàn nhìn thì bảo trì bình tĩnh, nhưng mà Tam đại cung điện cùng Hồn Minh đều không dễ dàng buông tha quyền khống chế thành thị này, âm thầm đọ sức sau khi màn đêm xuất hiện, phố phường dân cư thường xuyên nhìn thấy không ít thi thể trong hẻm nhỏ...

Tầng dưới cùng tầng giữa chiến tranh không thể kết thúc được. Thành Vạn Tượng còn có thể miễn cưỡng bảo trì loại trạng thái giằng co này, nhưng mà Tam đại cung điện phi thường tinh tường, tranh đoạt thành Vạn Tượng cuối cùng tuyệt đối không phải là chiến tranh cuối cùng.

Bởi vì cho dù là phương nào bại, mất đi khống chế thành Vạn Tượng thì bọn họ thuận thế lui lại ranh giới của mình, tiến hành phòng thủ nhất định, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ tiên hành phản công, trọng đoạt thành Vạn Tượng.

Có thể nói thành Vạn Tượng chỉ là một mặt cờ, mà ai đoạt được lá cờ này thì kẻ đó chiếm được cao điểm chiến tranh, có thể giục ngựa lao nhanh đoạt được nhiều lãnh thổ và tài nguyên hơn nữa. Nhưng mà chuyện này không có ý nghĩa chiến tranh sẽ kết thúc.

...

- Tin tức tốt, Đồ Tôn đại nhân, tin tức tốt ah!

Tiếu nguyên lão tươi cười đầy mặt đi vào trong đại điện, bước chân sinh như gió, ba bước là đi tới trước mặt Đồ Tôn, ngay cả lễ nghi cũng quên, nói tin vui ra.

Đồ Tôn đang thương nghị công việc với một nguyên lão, hắn liếc mắt nhìn qua Tiếu nguyên lão, do dự một hồi, hắn vẫn nói với Uyển Trữ công chúa bên cạnh, nói:

- Ngươi trước mang Đãng tiên sinh nghỉ ngơi, sau đó thỉnh Đức lão Linh Sư chuẩn đoán bệnh cho Đãng tiên sinh.

Uyển Trữ công chúa gật gật đầu, gọi mấy thị nữ mang theo nguyên lão này rời đi

Sau khi người đã đi thì Đồ Tôn Kha Ẩm liếc nhìn Tiếu nguyên lão, nói:

- Chuyện gì xảy ra, một người tuổi như ngươi còn không biết khống chế cảm xúc à.

Tiếu nguyên lão mặt già đỏ lên, ho khan một tiếng. Liếc mắt nhìn mấy đồng liêu chung quanh đang cười trộm, vội vàng nghiêm mặt nói:

- Triêu thái tử đoạt được thành Hướng Vinh, cũng bắt được chủ soái của đối phương.

Đồ Tôn Kha Ẩm đang thưởng thức trà, nghe được câu này thì phun trà ra ngoài.

Triêu nguyên lão đang cười trộm bên cạnh lúc này đứng phất dậy, vô cùng kích động hỏi:

- Đây là thật sao?

Tiếu nguyên lão thấy Triêu đại nguyên lão có bộ dạng kia. Không khỏi nói thầm, đám lão già các ngươi còn không phải như ta sao. Còn dám cười ta?

- Tiếu mỗ người là ưa thích nói đùa sao?

Tiếu nguyên lão nói ra.

Mọi người vô cùng hiếu tính tình của Tiếu nguyên lão, hắn thật sự là người nghiêm túc cứng nhắc, nếu như tin tức này từ trong dân cư nói ra, như vậy chuyện này là có biến cố, nhưng tính cách của Tiếu nguyên lão, nếu như không xác định mười phần thì quyết định không nói ra chuyện này.

- Ha ha ha, làm tốt lắm, làm tốt lắm ah!!! Như thế chúng ta lại có tòa thành xâm nhập vào lãnh thổ thành Vạn Tượng rồi.

Thánh Vệ thống lĩnh Trác Mãng cười ha hả.

Thành Hướng Vinh khu vực bao la, có được thực vật linh vật tài nguyên khổng lồ, trọng yếu nhất là nó cách thành Vạn Tượng một giới thành thập cấp, đạt được tòa thành thị này không khác gì Tam đại cung điện có được một thanh trường kiếm đâm vào trong lãnh thổ thành Vạn Tượng, muốn đem thế lực Hồn Minh khu trục ra khỏi thành Vạn Tượng xem ra ở trong tầm tay!

- Đừng vội vui mừng, các ngươi có thể đoán chủ soái của đối phương là ai không?

Tiếu nguyên lão ra vẻ thần bí nói ra, nhưng mà hào quang trong mắt đã bán đứng cảm xúc của hắn rồi.

- Chủ soái của đối phương sao? Đúng vậy, thành Hướng Vinh không phải thành thị của Hạ Chỉ Hiền sao? Chẳng lẽ tâm phúc Hạ Chỉ Hiền, Hạ Thanh?

Triêu nguyên lão hỏi.

Hạ Thanh là nghĩa muội của Hạ Chỉ Hiền, thực lực đứng trong hàng ngũ tuyệt vị.

Cho tới bây giờ mỗi một vị cường giả cấp Đế Hoàng đỉnh phong đối với song phương mà nói vô cùng quý giá, nếu như có thể bắt được Hạ Thanh, đối với Tam đại cung điện mà nói là ít đi một uy hiếp.

Tiếu nguyên lão lắc đầu, trong mắt còn lộ ra vài phần xem thường.

Ai có thể nhìn ra được, ánh mắt Tiếu nguyên lão rõ ràng cho thấy Hạ Thanh tính là cái gì?

- Chẳng lẽ là...

Trên mặt Đồ Tôn Kha Ẩm dần dần lộ ra vẻ khiếp sợ, cho thấy hắn đoán được chủ soái...

- Vẫn là Đồ Tôn điện hạ tâm tư nhạy cảm, chủ soái đối phương đúng là Hùng phụ Hạ Chỉ Hiền!!

Lời này vừa nói ra đại điện yên tĩnh!

Một vài giây qua đi mọi người cuối cùng mới từ trong tin tức này khôi phục tâm tình lại!

- Cái này... Đây là thật?

Triêu nguyên lão cơ hồ hỏi vấn đề như nhau, nhưng mà từ ngữ khí và thần thái mà nhìn thì có chút khó tin khi nghe tin này.

Tiếu nguyên lão đã không muốn lặp lại câu nói kia lần nữa, trên thực tế chính hắn nghe được tin này cũng cảm thấy không thể xảy ra, nhưng trải qua nhiều lần xác nhận, kể cả Triêu thái tử cũng truyền tin tức đã bắt Hạ Chỉ Hiền làm tù binh, rốt cuộc Tiếu nguyên lão mới từ khiếp sợ tỉnh lại, sau đó vội vội vàng vàng đem tin tức mang cho Đồ Tôn Kha Ẩm.

- Hạ Chỉ Hiền thực lực rất mạnh, nếu là nàng tại thành Hướng Vinh, muốn bắt nàng khả năng cơ hồ là không. Huống chi nàng có được hồn sủng cấp chúa tể, Triêu thái tử hẳn không phải là nàng đối thủ mới đúng, ở trong đó có thể có lừa dối hay không?

Tâm tư của Đồ Tôn Kha Ẩm kín đáo, rất nhanh bình tĩnh lại và lý trí phân tích tình hình.

- Đúng vậy a, Hạ Chỉ Hiền có lẽ không có khả năng dễ dàng đối phó như vậy mới đúng...

- Nhưng vấn đề là Hạ Chỉ Hiền bây giờ đang ở trong tay Triêu thái tử, hơn nữa đã phong ấn linh hồn của nàng, nàng hiện tại không khác gì nữ tử bình thường, Triêu thái tử hiện đang chờ đợi chúng ta quyết định xử trí Hạ Chỉ Hiền như thế nào.

Tiếu nguyên lão nói ra.

- Trực tiếp giết!

Trầm nguyên lão là người đưa ra yêu cầu đầu tiên.

- Đúng. Trực tiếp giết. Mặc kệ có lừa dối hay không, giết nàng thì Hồn Minh sẽ nguyên khí đại thương!

Những người khác cũng tán thành quyết định này.

Đồ Tôn Kha Ẩm nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết quyết định như thế nào.

Một cương giả cấp chúa tể cũng không phải nói giết là giết, Hạ Chỉ Hiền là thành chủ thành Hướng Vinh. Nàng có được danh vọng cực cao, giết chết nàng thì thành Hướng Vinh sẽ tuôn ra một đoàn thế lực phản loạn. Nhưng mà cũng nên cân nhắc thế lực cao nhân bảo trì trung lập sau lưng Hạ Chỉ Hiền, nếu giết nàng sẽ làm những cao nhân này tức giận, đối với Tam đại cung điện chính là đả kích lớn, ngược lại trêu chọc thêm địch nhân.

Thế nhưng mà không giết nàng, bỗng nhiên Hạ Chỉ Hiền bị bắt làm tù binh, chuyện này quá mức quỷ dị, bên trong rất có thể tồn tại bẫy rập của Hồn Minh, chính là đợi bọn họ chui vào trong. Nếu như trúng kế rất có thể tổn thất trọng thật lớn.

- Có thể xác nhận Hạ Chỉ Hiền đã không còn năng lực?

Đồ Tôn Kha Ẩm tiếp tục hỏi Tiếu nguyên lão.

Tiếu nguyên lão gật gật đầu, nói:

- Triêu thái tử, Huyễn lão, cùng với trưởng lão khác, thánh vệ trường cũng đã xác nhận qua.

- Vậy hãy để Triêu thái tử áp giải nàng ta về đi.

Đồ Tôn Kha Ẩm cảm thấy việc này không thể quyết định qua loa, các loại:đợi tổ chức Tam đại cung điện toàn thể hội nghị thời điểm làm tiếp định đoạt.

...

Thành Hướng Vinh

Thái tử Triêu Lãnh Xuyên trải qua tôi luyện chiến tranh hai năm, đã dần dần rút bớt vài phần lỗ mãng, đã lộ ra vẻ thành thục.

Lần này có thể đoạt được thành Hướng Vinh cũng bắt Hạ Chỉ Hiền, hết thảy phải quy công cho Ly lão nhân hiến kế. Nếu không Hạ Chỉ Hiền cường thế như vậy, Triêu thái tử đừng nói là bắt sống Hạ Chỉ Hiền, muốn hạ thành Hướng Vinh cũng rất khó.

- Thế nào, nghe lão nhân gia ta nói đúng không, Hạ Chỉ Hiền là một phụ trợ hồn sủng sư. Sức chiến đấu bản thân của nàng phi thường có hạn, nhất định phải đứng ở sau lưng cường giả. Chỉ cần có thể tách bọn họ ra thì Hạ Chỉ Hiền không có gì phải sợ.

Ly lão nhân cười rộ lên.

Triêu Lãnh Xuyên gật gật đầu, hiện tại hắn càng bội phục nàng ta, không có trí tuệ của nàng thì Hồn Điện không có khả năng nắm được nhiều thành thị như vậy.

- Huyễn lão, ngài cảm thấy nên xử trí lão nhân này thế nào?

Triêu Lãnh Xuyên hỏi.

- Dù sao giết là khẳng định không thể giết, có thể dùng nàng làm thẻ đánh cược với thành Vạn Tượng mới tốt.

Ly lão nhân nói ra. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Vì cái gì không thể giết? Cho dù không thể giết thì phế bỏ hồn sủng cấp chúa tể của nàng không phải tốt sao?

Triêu Lãnh Xuyên khó hiểu hỏi.

- Hạ Chỉ Hiền có quan hệ rất tốt với giới trung lập, giết nàng sẽ làm cho rất nhiều phái trung lập đảo hướng qua Hồn Minh. Đạo lý này có khả năng ngươi không hiểu được, ta nêu ví dụ, nếu Đồ Tôn điện hạ hoặc là nữ tôn điện hạ của chúng cũng bị bọn họ bắt, địch nhân đồng dạng không dám động tới bọn họ một sợi tóc. Đây không phải là giết chủ tưởng của đối phương thì thắng lợi trong chiến tranh, đến cấp chúa tể thì có thực lực siêu thoát thế tục, bọn họ tham gia chỉ là bởi vì thân phận bọn họ đại biểu lập trường. Trên thế giới này có ít người nhất định không thể giết không thể đụng vào, bởi vì có quá nhiều hạn chế... Mà Hạ Chỉ Hiền nhốt lại là tốt rồi, nếu như chúng ta có ngoài ý muốn nổi lên, ít nhất có thể đem nàng ta trở thành lá bài để mặc cả vãn hồi thế cục.

Ly lão nhân nói ra.

Có thể bắt giữ Hạ Chỉ Hiền cũng là ngoài ý liệu của Triêu Lãnh Xuyên, hắn đi vào trong phủ thành chủ, đi vào gian phòng nhốt Hạ Chỉ Hiền.

Hạ Chỉ Hiền đã bị phong ấn lực lượng, lúc này nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn, chậm thưởng thức trà xanh, nhìn qua nàng không giống tù phạm chút nào, ngược lại giống như phu nhân nhàn nhã đang rãnh rỗi.

- Triêu thái tử, lần này ngươi đã lập đại công rồi chứ?

Hạ Chỉ Hiền trông thấy Triêu Lãnh Xuyên đi tới lại tươi cười nhìn qua.

- Hạ Hoa sư, ngươi không có một chút giác ngộ cần có của người đang ở trong hàng ngũ kẻ địch, tùy thời đều có nguy hiểm tánh mạng sao?

Triêu Lãnh Xuyên nói ra.

- Ha ha, thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này tính sai bị bắt, ta không lời nào để nói. Có lẽ ta có thể lập một lời thề từ nay về sau không tham dự chiến tranh, làm gì lấy tính mạng tiểu nữ tử chứ? Phải biết rằng tất cả người chiến bại của Tam đại cung điện các ngươi đang nằm trong tay của ta, ta cũng có giết bọn họ đâu.

Hạ Chỉ Hiền vừa nói chuyện ánh mắt toát ra vài phần đáng yêu mê người, nếu không phải biết rõ thân phận của nàng thì chỉ sợ thực cho rằng nàng chẳng qua là cô gái yếu ớt.

Hạ Chỉ Hiền nói chuyện ngược lại là sự thật, cường giả thua trong tay Hạ Chỉ Hiền không ít, nhưng mà Hạ Chỉ Hiền đều dùng phương thức trao đổi điều kiện thả họ, một cũng không có giết, thậm chí nghe nói những người này sau khi bị bắt làm tù binh được đối đãi tốt, căn bản là không giống tù binh, ngược lại như là khách mới.

Không có người nào biết rõ Hạ Chỉ Hiền văn minh trong chiến tranh là có tâm tư nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, những cường giả chiến bại còn sống có một ít cảm kích với Hạ Chỉ Hiền.

- Chuyện này ta không thể quyết định, sống hay chết còn phải đợi chờ lệnh cấp trên.

Triêu Lãnh Xuyên cũng không muốn bị nữ nhân này bắt lấy tâm tư, một bộ dáng lạnh lùng nói ra.

Hạ Chỉ Hiền thấy bộ dáng của Triêu Lãnh Xuyên như thế nhưng lại cười rộ lên, phong tình vạn chủng.

- Triêu tử, ngồi đi, Hạ tỷ tỷ biết rõ ngươi ra đời không sâu, vừa vặn ta nhàn rỗi vô sự, hiện giờ nói chuyện thế cục với ngươi.

Hạ Chỉ Hiền vươn tay. Ý bảo Triêu Lãnh Xuyên ngồi xuống. Trong lời nói còn mang theo vài phần vũ mị và trêu tức.

Triêu Lãnh Xuyên đang nghiêm mặt, ngồi ở trước mặt Hạ Chỉ Hiền.

Trải qua Bàng Duyệt vô tình trêu đùa hí lộng, hiện tại Triêu Lãnh Xuyên cũng không còn là tiểu thư sinh đối mặt với nữ nhân là xấu hổ nữa, đối mặt Hạ Chỉ Hiền là đại mỹ nữ, tự nhiên còn có thể trấn định tự nhiên, hắn ngược lại muốn nghe xem Hạ Chỉ Hiền bị bắt làm tù binh còn có thể nói cái gì.

Hạ Chỉ Hiền bưng bình trà lên, ưu nhã rót ly trà xanh cho Triêu thái tử.