Sủng Mị

Chương 1177: Minh chủ hiện thân




Giống như quân vương ra lệnh cho binh sĩ, những lôi điện bay múa trên bầu trời lập tức hóa thành cự xà lao xuống, uốn lượn quanh bầu trời và từng đạo lôi điện đánh vào phạm vi mấy chục dặm quanh nó!

Trong khoảng khắc cả thung lũng hóa thành lôi đình địa ngục, tùy ý lôi điện cự xà bay múa, những nơi cự xà đi qua thì tât cả hóa thành hư ảo, cho dù là cây cối hay là nham thạch cực lớn.

Đương nhiên tan biến trong đó cũng có hồn sủng và thành viên của Hồn Minh.

Trong lôi đình tráng lệ kinh tâm động phách kia khí tức tử vong nồng khuếch tán ra chung quanh.

Lôi quang chớp mắt đã tới, chúng đem toàn bộ thung lũng chiếu sáng như giữa trưa, mà Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư, Trầm Nguyệt ba người thấy một màn này thì triệt để ngây người.

Thật sự không nghĩ qua tánh mạng lại yếu ớt như vậếu ớt đến mức hơn vạn hồn sủng và ba ngàn hồn sủng sư lại biến mất đơn giản như vậy!

- Xì xì xì xì... Tư ~~~~~~~~~~

Điện quang chạy như bay, chúng hoàn toàn thay đổi vùng đất này mà không cách nào thỏa mãn được biến mất.

Một mảnh đất khô cằn mang theo khí tức hủy diệt hiện ra, Đường Tinh Lịch và những thành viên Hồn Minh may mắn tránh được một kích ngay cả động cũng không dám động, ánh mắt của bọn họ lúc này đã nhìn chằm chằm vào Sở Mộ cùng Vong Mộng, trong mắt đã sớm bị sợ hãi bao phủ, có cảm giác vừa bước vào quan tài.

Quân đoàn ba ngàn người, một khắc trước sĩ khí tăng vọt, hạo hạo đãng đãng (*đại quy mô), lôi đình qua đi thì toàn bộ hóa thành hư ảo.

Đường Tinh Lịch đã có được đẳng cấp Đế Hoàng cao đẳng, tuy nàng hiểu được sinh vật cấp chúa tể có thể dễ dàng hủy diệt phạm vi vài chục dặm, nhưng khi đối mặt vẫn ngây người.

Nhưng trong nhận thức của nàng thì không có một hồn sủng nào có thể trong mọt kỹ năng tiêu diệt được quân đoàn hơn vạn sinh linh.

- Ngươi... Ngươi là người nào!!

Không biết qua bao nhiêu lâu Đường Tinh Lịch mới từ trong cảm giác rung động này khôi phục lại, sau đó dùng âm thanh run rẩy nói ra.

Nàng chưa từng gặp qua người đáng sợ như vậy, hoặc là nói có được hồn sủng như thế còn được gọi là người hay sao?

Sở Mộ lườm qua nữ hồn sủng sư này, nhưng căn bản chẳng muốn trả lời.

Nàng có thể sống sót chẳng qua là vì có vô số thi thể đồng bạn che chắn, Sở Mộ không trả lời nàng mà muốn tiễn đưa nàng đi theo đồng bạn.

Diệp Hoàn Sinh thấy Sở Mộ muốn trực tiếp giết chết Đường Tinh Lịch, vội vàng mở miệng ngăn cản.

- Sở Mộ, giữ nữ nhân này lại.

Thời điểm này Trầm Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Diệp Hoàn Sinh nói ra:

- Cường giả Ngấn vị có chút tác dụng, có thể đổi về một vị trưởng lão.

- Ân, Sở Mộ nên lưu mạng của nàng lại đi.

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu.

Nguyên lão, trưởng lão nằm trong tay của Hồn Minh có không ít, mà Ngấn vj Đường Tinh Lịch xác thực có thể dùng làm con tin trao đổi.

Mặc dù nói hiện tại bởi vì cao tầng bị nhốt, cơ hồ không khác gì binh bại như núi đổ, nhưng bây giờ có thể tranh thủ một ít thì nên tranh thủ nha.

Tù binh là một cường giả Ngấn vị, bốn người bắt đầu đi tới thành Hướng Vinh tụ họp cùng cùng Ly lão nhân.

Tốc độ phi hành của Vong Mộng cực nhanh, không bao lâu đã tới thành Hướng Vinh.

Thành Hướng Vinh tạm thời bình an vô sự, bản thân Vong Mộng sinh ra đời ở thành Hướng Vinh cho nên khi về tới đây nó vô cùng hưng phấn.

Sở Mộ cũng không có hạn chế nó, bảo nó dạo chơi trong lãnh địa của mình, chính mình và những người khác tiến vào trong phủ thành chủ, trước tiên phải hiểu rõ tình hình trước mắt mới được.

Trên đường đi Sở Mộ cũng phi thường kinh ngạc, phòng thủ kiên cố như phía tây thành Vạn Tượng của Tam đại cung điện làm cách nào mà bị đoạt đi.

Tìm được Ly lão nhân và mấy nguyên lão trấn thủ nơi này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngồi trong đại sảnh, bắt đầu nghe Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh cùng Trầm Nguyệt miêu tả cách lấy phía tây thành Vạn Tượng.

...

Một tháng trước...

Đồ Tôn Kha Ẩm biết được Hạ Chỉ Hiền bị Triêu Lãnh Xuyên bắt làm tù binh và trải qua xác nhận nhiều lần, xác định Hạ Chỉ Hiền xác thực là thất thủ trong kế sách của Ly lão nhân mà bị bắt.

Hạ Chỉ Hiền có ý nghĩa trọng đại đối với Hồn Minh, nhất là trong tay của nàng còn có một nhóm lớm người thuần phục, tù binh Hạ Chỉ Hiền đối với Tam đại cung điện mà nói quả thật là một bước thắng lợi lớn.

Nhưng mà cân nhắc đến thế lực trung lập và thái độ đối đãi tù binh của Hạ Chỉ Hiền đối với Tam đại cung điện, Tam đại cung điện cũng không có lựa chọn giết nàng ta, mà là dùng để tranh đoạt thành Vạn Tượng với Hồn Minh.

Căn cơ của Hồn Minh hiện giờ nằm ở phía tây, hơn nữa còn thành lập chủ thành hoàn toàn mới có miền tây, Hạ Chỉ Hiền là một trong tứ Hùng. Lại là trị liệu sư mạnh nhất của Hồn Minh. Nếu như nàng bị bắt làm tù binh sẽ ảnh hưởng sĩ khí của Hồn Minh, Tam đại cung điện tin tưởng Hồn Minh phi thường có khả năng vì Hạ Chỉ Hiền mà buông tha tranh đoạt thành Vạn Tượng.

Hạ Chỉ Hiền xác thực chính là trí mạng của Hồn Minh, Hồn Minh cũng đưa ra điều kiện chuộc lấy Hạ Chỉ Hiền.

Nhưng mà nhắc tới buông tha khống chế thành Vạn Tượng thì thái độ của Hồn Minh vô cùng kiên quyết, rất rõ ràng tuyệt đối không có khả năng nhường tòa thành này cho Tam đại cung điện.

Mới đầu Hồn Minh còn phải nhân sĩ trung lập tới thương lượng, nhưng mà về sau Hồn Minh lại buông tha cho Hạ Chỉ Hiền, đối với tình huống của nàng chẳng quan tâm.

Loại tình huống này làm cho Đồ Tôn Kha Ẩm phi thường không hiểu, sau khi suy nghĩ thì trước tiên nên áp giải Hạ Chỉ Hiền trở về, xử trí như thế nào phải xem đại cục mà định, tóm lại Hạ Chỉ Hiền khẳng định chạy không thoát.

- Điện hạ. Nữ tôn cho mời.

Mấy thị nữ của Liễu Băng Lam chậm rãi đi tới, hành lễ vơi Đồ Tôn Kha Ẩm và mở miệng nói ra.

Đồ Tôn Kha Ẩm phỏng đoán Liễu Băng Lam hẳn là thương thảo chuyện Hạ Chỉ Hiền với mình, vì vậy gật gật đầu. Lại cho thị nữ đi trước dẫn đường, đi thẳng tới nữ tôn điện.

Đi vào đến đại điện, Liễu Băng Lam đã chò đợi lâu, ngồi ở bên cạnh nàng là Diệp Khuynh Tư, hai người thấp giọng nói cái gì đó.

- Băng Lam, ngươi tìm ta.

Không có người ngoài cũng không phải hội nghị chính thức, cho nên Đồ Tôn Kha Ẩm cũng tùy ý, chính mình tìm vị trí an vị ngồi xuống.

- Ân, ta đoán chừng linh hồn của minh chủ đã khép lại. Kế tiếp chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.

Liễu Băng Lam mở miệng nói ra. Nói xong nàng khoát khoát tay, ý bảo trừ Diệp Khuynh Tư ra những người khác lui ra ngoài.

Sau khi bọn thị nữ rời đi thì Đồ Tôn Kha Ẩm bố trí một kết giới cách âm rồi mở miệng nói:

- Ngươi có sầu lo gì?

- Tuy triệu hoán Thất Đồ Thánh Vương một mình ta hiện giờ có thể hoàn thành, nhưng tốt nhất là nên có người khác phụ trợ, bằng không thì ta ngay cả hồn lực triệu hoán hồn sủng cũng không có. Ta cảm thấy minh chủ chắc chắn nhắm và ngươi và ta cho nên sắp tới ngươi tận lực ít gặp mặt hoặc không gặp mặt những người khác là tốt.

Liễu Băng Lam nói ra.

Đồ Tôn Kha Ẩm bình thường hội kiến một ít người của thế lực trung lập, kỳ thật chính hắn cũng chú ý tới điểm ấy, nhưng mà có một ít người không gặp không được.

- Điểm ấy ta sẽ chú ý.

Đồ Tôn Kha Ẩm gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi:

- Tình huống của Minh tôn như thế nào?

- Đồ đằng của Minh Tôn phi thường kỳ quái. Ta cũng không tìm được nguyên nhân trong đó.

Liễu Băng Lam nói ra.

Đồ Tôn Kha Ẩm, thần tôn Liễu Băng Lam, người nối nghiệp Trụ tôn chính là Triêu Lãnh Xuyên, còn trống Minh tôn.

Ghế của Minh tôn còn trống đã một thời gian ngắn, từ khi một đời Minh tồn rời đi thì không có người nào tiếp nhận vị trí của Minh tôn.

Đây là một đại sự của Hồn Điện, dù sao ngay cả người nối nghiệp Trụ tôn cũng sắp mất đi, Minh tôn không có lý do không rời đi.

Nhưng mà bao nhiêu năm rồi truyền thừa Minh tôn không cách nào hoàn thành. Tìm kiếm rất nhiều văn hiến lịch sử cũng không tìm ra vấn đề, vì vậy chuyện này đã duy trì bảy tám chục năm rồi.

Nhưng mà quỷ dị là đoạn thời gian gần đây Đồ Tôn Kha Ẩm cùng thần tôn Liễu Băng Lam cơ hồ đồng thời cảm ứng được một ít lực lượng chấn động của Minh tôn.

Cường giả tôn vị đều có một ít cảm ứn đặc thù, dù sao năng lực của bọn họ đều nằm trong thánh sủng truyền thừa, làm cho hai người không thể tưởng tượng là vị trí Minh tôn không có người nối nghiệp, tại sao lại xuất hiện lực lượng chấn động?

Vì thế Liễu Băng Lam cố ý thi triển không gian trận đồ, hình thành liên hệ tinh thần giữa thành Thiên Hạ với bảy đại thánh điện, do đó cảm giác tình huống đồ đằng Minh tôn, chỉ tiếc vẫn không có thu hoạch được gì.

- Có lẽ đồ đằng Minh tôn cần được chữa trị.

Cuối cùng hai người chỉ có thể đủ được ra như vậy kết luận đến.

Việc này không cách nào tìm được đáp án cả, hai người chỉ có thể tạm thời buông xuống.

Đồ Tôn đứng dậy, thời điểm đang định cáo lui thì bỗng nhiên cung điện xuất hiện một hồi lay động kịch liệt!

Đại địa run rẩy tiếp tục thời gian rất dài, thánh vệ trưởng vội vàng chạy vào trong nữ tôn điện, không kịp hành lễ nói ra:

- Đồ Tôn, nữ tôn điện hạ! Chúng ta... Cứ điểm của chúng ta đã bị hủy.

Kha Ẩm cùng Liễu Băng Lam đều cảm ứng được năng lượng khổng lồ trước nay chưa từng có, nhưng mà bọn họ không ngờ cứ điểm lại bị hủy!

Cứ điểm này vào hai năm trước Tam đại cung điện để đấy, thật sự là chủ Hồn Điện, chủ Yểm Ma Cung, chủ Hồn Sủng Cung cải biến mà thành, dùng thời gian nửa năm ngắn ngủi biến chủ cung điện của Tam đại chủ cung điện thành một cứ điểm chiến tranh, nó là thành lũy kiên cố nhất thế giới, cho dù quân đoàn Hồn Minh có tiến hành công kích một năm cũng chưa chắc làm gì được cứ điểm Tam đại cung điện! Truyện được copy tại Truyện FULL

Có thể nói có cứ điểm này tồn tại màTam đại cung điện mới có thể không cố ký mà phân hai thành Vạn Tượng với Hồn Minh!

Cư điểm thành lũy như vậy ngay cả cường giả Hùng vị xông vào cũng phải vẫn lạc, lại làm sao bị phá hủy trong khoảng khắc cơ chứ.

- Chúng ta đi nhìn xem.

Sắc mặt Liễu Băng Lam ngưng trọng vài phần, đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, rất nhanh niệm chú ngữ triệu hồi ra hồn sủng Tinh Hà.

Toàn thân Tinh Hà hiện ra hào quang ngôi sao sáng bóng, đôi cánh mở ra nhẹ nhàng linh động.

Đồ Tôn cùng Diệp Khuynh Tư phân biệt triệu hồi hồn sủng của mình ra, đi theo sau lưng Liễu Băng Lam.

Ra khỏi nữ tôn tiện, rất nhanh hơn một ngàn tên thánh vệ chờ xuất phát, bọn họ thấy hồn sủng Tinh Hà của Liễu Băng Lam lơ lửng liền nhao nhao khống chế thất đồ sủng, hạo hạo đãng đãng đi theo tùy tùng, tiến vào vị trí cứ điểm.

Tin tức cứ điểm bị phá hủy nhanh chóng truyền tới chỗ cao tầng của Tam đại cung điện, trong khoảnh khắc Tam đại cung điện tọa trấn tại tây thành Vạn Tượng đều dốc toàn bộ lực lượng lao tới.

Trên bầu trời có đủ chủng loại cấp Đế Hoàng bay lượn, trên mặt đất thì cả ngàn quân đoàn lao tới, dưới sự chỉ huy của thống lĩnh chạy tới vị trí cứ điểm.

Trong lúc nhất thời cả tây thành Vạn Tượng sôi trào, giống như chiến tranh cuối cùng đã bộc phát ra ngoài.

Đại quân giống như thủy triều tràn ra ngoài, dần dần tiếp cận vị trí cứ điểm khổng lồ.

Nhưng mà khi tất cả quân đoàn Hồn Điện và quân đoàn Yểm Ma Cung, quân đoàn Hồn Sủng Cung tiếp cận cứ điểm thì tất cả mọi người bị hình ảnh trước mặt làm ngây người!

Cứ điểm đều do cung khuyết hoa lệ cải mà biến thành, chuyện này vốn là dệt hoa trên gấm, tráng lệ, nhưng mà bây giờ bọn họ nhìn thấy phế tích cung điện hoang tàn!

Tường thành, trạm canh gác, thành lũy sụp đổ, khắp nơi đều là khói đen bay lên, trong gạch ngói có vô số thi thể hồn sủng và hồn sủng sư, huyết dịch và phần còn lại của tay chân cụt khắp nơi.

Hồn Điện cường đại đủ ngăn cản sinh vật cấp chúa tể công kích nhưng bây giờ bị phá hủy.

Tất cả mọi người nhìn qua tình cảnh trước mắt không thể tin nổi, kể cả cao tầng Tam đại cung điện đang bay lượn trên không trung cũng như vậy.

Cứ điểm bị san thành bình địa, ánh mắt mọi người xuyên qua khói đen cuồn cuộn, có thể nhìn thấy đại quân Hồn Minh đang phân bố chỉnh tề trong phế tích kia...

Mà trước quân đoàn khổng lồ của Hồn Minh chính là tú Hùng cường thế cua Hồn Minh, bát Hoang, thập lục Tuyệt, tam thập nhị Ngấn, bọn họ hình thành giai cấp sâm nghiêm, dùng tứ Hùng cầm đầu, sau đó là chậm rãi lui ra phía sau.

- Cho dù là bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng phá hủy cung điện như vậy.

Thần sắc Liễu Băng Lam trở nên ngưng trọng, ánh mắt xuyên qua bóng tối tìm kiếm người phá hủy cung điện!

Quả nhiên trong đêm tối Liễu Băng Lam nhìn thấy một bóng người.

Bóng người này đứng ở phía trước tứ Hùng, toàn thân của hắn đứng trên không trung đầy cao ngạo.

- Người nọ chính là...

Trên mặt Đồ Tôn Kha Ẩm dần dần biến thành kinh ngạc, con mắt nhìn chằm chằm vào thân thể đứng trong bóng tối kia.

- Minh chủ Lăng Xiển!

Hồi lâu, Liễu Băng Lam chậm rãi nói ra bốn chữ này.

Minh chủ Lăng Xiển!

Đây là cái tên làm cho mọi người phải giật mình, có người nói hắn chính là thần đứng ngạo nghễ trên đỉnh phong của nhân loại, nhưng mà hắn giống như một con u linh cực lớn bao phủ trên đầu mọi người, bao phủ đại lục của nhân loại, dùng đôi mắt bao quát những nhân loại đang sợ hãi, một khi hắn tức giận thì đó là tận thế của cường giả, máu chảy thành sông.

Ánh lửa chập chờn, trong phế tích này có nhiều người đang khóc lóc rên rỉ.

Tối nay thủ vệ cứ điểm Hồn Điện chí ít có vạn người, cộng thêm hồn sủng của bọn họ là mấy vạn hồn sủng, nhưng mà hiện tại cứ điểm không còn tồn tại, mấy vạn tánh mạng cũng chỉ còn những người may mắn đang giãy dụa trong thống khổ.

Mà người thúc đẩy chuyện này căn bản không có xem bọn họ là tính mạng, căn bản không có nhìn qua phế tích, hắn không có phóng thích bất cứ khí tức nào, nhưng mà hắn lại hời hợt hủy diệt mọi thứ, làm cho cao thủ củaTam đại cung điện cảm thấy không rét mà run.

Liễu Băng Lam đã từng gặp qua minh chủ vài lần, chính là con ngươi cô đơn này đã giết chết hồn sủng của Sở Thiên Mang, phong ấn ba đại chủ sủng, cấm chế hắn ở La Vực nho nhỏ!