Sủng Mị

Chương 1814: Đản sanh, Đệ thập thời đại cường giả




Trong con mắt tam giác màu vàng sẫm, lãnh khốc, tàn bạo mang theo sự cười nhạo đối với toàn bộ thế giới này.

Hiển lộ tại dưới hai khối răng nanh ma quỷ, là một đoàn máu tươi đỏ bừng đang chậm rãi nhỏ xuống.

Cả tòa thành bị Giao Nhân cổ lão đưa mắt nhìn chỉ trong giây lát tựa như bị đông lại vậy, mọi ngươi như bị tưới một chậu nước lạnh, triệt triệt để để đông cứng lại, một ngón tay cũng không thể động đậy nhúc nhích được.

Tiếng cười Giao Nhân cổ lão ngưng lại, thân thể của nó bắt đầu ngọa nguậy.

Nó hướng đến Thiên Hạ thành bơi đi.

Tốc độ của ma thần này rất nhanh, một khắc trước còn ở cách Thiên Hạ thành xa xa, chỉ chốc lát sau thân thể to lớn của nó đã xuất hiện ở Thiên Hạ thành rồi.

Chỉ đến khi chân chính ở sát gần ma thần này mới biết được hình thể của con quái vật này đến tột cùng có bao nhiêu khổng lồ.

Một tòa thành nhân loại, một đầu Ác Long hung tàn, thân thể con Ác Long này đủ để quấn quanh Thiên thành được vài vòng.

Lúc này, thân thể dài lòng thòng của Giao Nhân cổ lão cuộn lại chỉ còn một nửa ở phía ngoài Thiên thành, nửa khúc trên thân thể thì gác ở trên đỉnh đầu mọi người, che kín tinh quang yếu ớt.

Cặp mắt cực lớn hé mở nhìn xuống tòa thành này, người trong thành tại trong mắt nó tựa như hạt bụi li ti.

Người này có nụ cười quỷ dị....

Ngươi có thể tưởng tượng, ở thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, nhìn qua không phải là màn đêm mà là một khuôn mặt mang nụ giả tạo đến sợ hãi?

Chú ngữ, thuộc tính, kỹ năng tại dưới sự sợ hãi kia căn bản không có chút ý nghĩa nào cả, lại càng không nói đến ở dưới cái dạng lực lượng như Ác Long này. Khi bọn hắn cho rằng đó là lực lượng rung động thì đó là chỉ một cái nhổ ra của con Ác Long này mà thôi.

******

Sở Thiên Mang ngẩng đầu, hắn biết con Ác Long này đang nhìn mình.

Hắn cảm giác đầu óc trống rỗng, lại cảm thấy trong trong nháy mắt đã nghĩ đến rất rất nhiều điều.

Hình như chỉ là một giây ngắn ngủi, vừa nhìn lại thì trôi qua rất rất nhiều thời gian, Sở Thiên Mang đột nhiên phát hiện gương mặt đang bao phủ tại trên đỉnh đầu mình đang mơ hồ từ từ chìm vào trong màn đêm...

Thân thể giao long to lớn và dài cũng chầm chậm biến mất.

Một nửa phạm vi tòa thành đã khôi phục lại tầm nhìn, đầu ma thần đáng sợ kia tựa như một cơn ác mộng sau khi tỉnh lại, đột nhiên biến mất, lưu lại chính là mồ hôi lạnh đầm đìa cùng nhịp tim đập nhanh hơn.

"Đã biến mất..."

Trữ Vương ngơ ngác nhìn bầu trời, lẩm bẩm tự nói.

Mấy vị lãnh tụ khác cũng ngây người, thật lâu cũng không thể nhả ra một hơi.

Tâm tình Sở Thiên Mang bình phục được một chút, chỉ là chân mày của hắn vẫn còn nhíu lại.

Không đúng, khí tức của nó đang còn!

Nó không có rời đi!

Sở Thiên Mang ngắm nhìn phế tích chung quanh, trong giây lát thấy được một thân ảnh quỷ dị.

Thân ảnh này tồn tại một dạng hình ảnh như ẩn như hiện, hình ảnh đang từ từ nhạt đi.

Hắn bước ra một bước, đi ra từ trong bóng ma.

Từ tinh quang nhợt nhạt chiếu lên khuôn mặt của người này...

Là một khuôn mặt tươi cười giả dối.

Gương mặt này là lúc nãy bao phủ trên đỉnh đầu mọi người, vậy mà hiện giờ nó đang tại trên đầu người này.

Con mắt tam giác màu vàng sẫm, bên dưới nó hiện lộ ra một bộ răng nanh...

Bộ dáng người này rõ ràng rất gầy yếu, nhưng mà Sở Thiên Mang hiểu rõ người này chính là Giao Nhân cổ lão, nó có thể hóa thành bộ dáng nhân loại.

Hắn đang cười, cười đến giả tạo đi tới, từng bước từng bước.

Hắn, ngoại trừ gương mặt ra, nhìn qua so với nhân loại cũng không khác nhau quá lớn, song khi mọi người phát hiện ma thần đứng trên đầu bọn họ lúc nãy bây giờ đã đứng ở giữa bọn họ, cái loại sợ hãi lại một lần nữa bò trên toàn thân bọn họ.

Tòa thành hoàn toàn yên tĩnh, mọi ngươi hô hấp như ngừng lại.

Bọn họ nhìn Giao Nhân cổ lão đi ngang qua bên cạnh bọn họ...

Mặc dù không có thân thể to lớn như lúc nãy, nhưng mà Giao Nhân cổ lão khi đi ngang qua bên cạnh bọn họ, thật sự như đứng sát bên cạnh tử thần.

Hắn chỉ cần nhúc nhích ý niệm trong đầu, là có thể cướp đi tánh mạng của bọn họ, cho dù thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu đi nữa. Chẳng qua là, hắn đối với các ngươi làm như không thấy, hoàn toàn khinh thường.

Giao Nhân cổ lão trực tiếp hướng Sở Thiên Mang đi tới, đi tới trước mặt của hắn.

Sở Thiên Mang ánh mắt căn bản không cách nào dời đi, thân thể càng không cách nào hoạt động dù nửa phần.

"Năm ngàn năm rồi, cuối cùng cũng sinh ra một người thừa kế đệ tứ thời đại?"

Giao Nhân cổ lão miệng phun ra tiếng người, trong lời nói mang theo vẻ giễu cợt.

Sở Thiên Mang không nói gì, hắn cũng căn bản không cách nào nói chuyện được.

Ma thần này biến thanh hình thái nhân loại, nhưng mà tinh quang chiếu rọi xuống bóng dáng của hắn, vẫn như cũ vô cùng to lớn, vẻ sợ hãi khắc sâu ở bên ngoài tòa thành còn lại một nửa này.

"Quá yếu. Để cho ta không nổi lên chút hứng thú nào."

Giao Nhân cổ lão nở nụ cười, răng nanh hoàn toàn bộc lộ ra:

"Thế nhưng, ta không có thói quen lưu lại người sống."

Giao Nhân cổ lão chậm rãi giơ tay lên, bàn tay trong nháy mắt biến thành móng vuốt nhọn hoắc đầy lân phiến.

Tử Vong trảo hướng vị trí trái tim Sở Thiên Mang chộp tới, Hồn sủng bên cạnh Sở Thiên Mang căn bản không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt Giao Nhân cổ lão chộp vào lồng lực Sở Thiên Mang.

Giao Nhân cổ lão động tác cũng không nhanh lắm, hoàn toàn là cố ý hành hạ Sở Thiên Mang.

Móng tay của hắn vừa đụng vào làn da Sở Thiên Mang, trực tiếp bẻ gãy xương cốt của hắn, muốn mang trái tim ra ngoài.

Sở Thiên Mang đứng ở nơi đó, ánh mắt khốn cùng...

Một màn này, vì sao lại giống như đúc trong cơn ác mộng, để cho Sở Thiên Mang có chút không hiểu rõ lắm đây là hư ảo hay là sự thật.

Đau đớn, Sở Thiên Mang sớm đã chết lặng, cảm giác bộ ngực là không thể dùng để phân biệt được nữa.

"Tư tư ………….."

Bỗng nhiên, một đạo tử sắc kết giới xuất hiện trên thân thể Sở Thiên Mang!

Giao Nhân cổ lão đã bắt lấy trái tim Sở Thiên Mang, nhưng mà đạo thủ hộ kết giới này thế nhưng mạnh mẽ đánh văng nó ra ngoài.

Giao Nhân cổ lão lui về phía sau mấy bước, trên móng vuốt bao trùm long lân còn có máu tươi của Sở Thiên Mang...

Sở Thiên Mang cho rằng mình đã chết, kết giới này xuất hiện quá mức đột ngột, ánh mắt của hắn từ giải thoát biến thành mê mang.

Máu từ trên lồng ngực Sở Thiên Mang nhỏ xuống, tổng cộng khoảng chừng mười một giọt huyết châu.

Mười một viên huyết châu bỗng nhiên trôi nổi lơ lửng, lượn lờ chung quanh Sở Thiên Mang, chậm rãi xoay tròn...

Sở Thiên Mang thất thần nhìn mười một viên huyết châu này, tại sao giọt máu này nhìn qua lại giống như bi khấp vậy, những bi khấp này là????...

Giao Nhân cổ lão liềm liếm máu tươi ở trên móng tay.

Bỗng nhiên, thân thể hắn thuấn di tới trước mặt Sở Thiên Mang, móng vuốt biến thành điện quang màu xanh kinh khủng hướng trái tim Sở Thiên Mang chộp tới.

Nhìn móng vuốt nhọn hoắc có vẻ nhỏ bé không đáng kể, trong nháy mắt va chạm vào đạo kết giới trước mặt Sở Thiên Mang, một cổ năng lượng mẫn diệt trong nháy mắt khuếch tán ra.

Tòa thành chỉ còn lại một nửa, mà một nửa kia dưới năng lượng một trảo này tràn ra liền biến thành hư ảo, bao gồm thành viên và quân đoàn nhân loại trong tòa thành này trong Thiên Cung.

Bụi bậm hủy diệt nổi lên đầy trời, trong đó còn có mấy ngàn thi phấn Hồn sủng và Hồn Sủng sư.

*****

Khi mà tất cả bụi bặm tung bay đến không trung, cả tòa thành cũng đã không xưng là thành nữa rồi, nó chỉ còn lại một cái xác mà thôi.

Vốn, trong thành còn đông đảo người bị khí tức Giao Nhân cổ lão ép tới không dám rời đi, nhưng mà chỉ một cái chớp mắt tất cả bọn họ đều biến thành phấn vụn theo gió lớn thổi tán đi...

Mà dù cho có thể còn sống, cũng bất quá là người thực lực tương đối mạnh cấp Bất Hủ, trên người của bọn họ chi chít vết nứt, máu tươi từ trong vết nứt đó tràn ra ngoài.

Tất cả mọi người đều bị năng lượng này liên lụy, hoặc là biến thành bụi phấn, hoặc là cả người nổ mạnh, hoặc là người bị thương nặng té trên mặt đất, chỉ có Sở Thiên Mang còn bình yên vô sự đứng ở nơi đó.

Mười một huyết châu bi khấp vẫn còn đang lượn lờ chung quanh thân thể của hắn.

Sở Thiên Mang cái gì cũng không có làm, mười một giọt bi khấp kia đã hóa giải tất cả lực lượng của Giao Nhân cổ lão.

Bản thân Sở Thiên Mang cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy lực lượng của tất cả bi khấp đều hướng trên người mình tuôn vào, giống như là đang cải tạo lại thân thể của hắn vậy.

Mười một giọt bi khấp này, không phải hắn đã giao cho Sở Mộ cùng Vũ Sa sao?

Tại sao chúng nó biết chuyện nơi này mà bay tới, hơn nữa Sở Mộ nắm giữ bi khấp Ma Nhân, bi khấp Tội Hồ, bi khấp Thế Tổ Thụ cùng với bi khấp Cổ Thú trọng yếu nhất cũng toàn bộ hướng bên này ngưng tụ lại, Sở Thiên Mang có thể cảm giác được trong bốn giọt bi khấp đã không có linh hồn ấn ký của Sở Mộ...

Phải biết rằng, chỉ có đem chủ nhân bi khấp giết chết, thì linh hồn ấn ký mới có thể giải trừ, mười một giọt bi khấp chủ sự và bi khấp Cổ Thú hạch tâm mới coi là chân chính tề tựu.

Hiện tại, những bi khấp chủ sự vốn thuộc về Sở Mộ lại không có linh hồn ấn ký, đây chỉ có một loại khả năng, đó chính là Sở Mộ đã chết.

Tất cả bi khấp kia đều hướng nơi bản thân hắn đứng tề tựu lại, trên cái thế giới này chỉ còn lại một Bi Khấp Giả là hắn thôi, cũng là người kế thừa duy nhất Đệ tứ thời đại cường đại...