Sủng Mị

Chương 592: Vạn Túc Ngô Công




Bạch Yểm Ma và Bạch Ma phản ứng rất nhanh, vừa mới tiến vào hang động đã nhận ra bên cạnh vực sâu có hai con chủ sủng của Lăng Hà. Cả hai đồng thời thi triển linh hồn ma diễm mạnh mẽ bức lui Lăng Hà, hi vọng mở ra một đường máu đào thoát khỏi nơi này.

"Bọn họ ở nơi này, ngăn cản bọn họ lại cho ta."

Lăng Hà nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa và mấy con Hồn sủng xuất hiện liền nở cười lạnh, mở miệng nói với đám sát thủ.

Ba mươi mấy gã sát thủ đi theo hắn tiến vào hang động, hiện tại đang ở vị trí cách Cẩn Nhu công chúa một đoạn gần trăm thước.

Mỗi sát thủ đang khống chế một con Lục Nhãn yêu thú, ngay khi nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa xuất hiện liền niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng khác.

Trong lúc nhất thời mấy chục cái đồ án Hồn sủng xuất hiện chiếu sáng hang động. Ba mươi mấy con Yêu Linh phát ra khí tức ác liệt, từng thân ảnh hư ảo lướt qua vách động lao tới chỗ hai con Bạch Yểm Ma.

Bạch Yểm Ma khống chế Cửu U ma diễm có lực sát thương cực mạnh, lực lượng ma diễm màu trắng bày ra mười mấy cột lửa dựng đứng sừng sững ở trước mặt tạo thành đại trận Cửu U ma diễm. Tất cả Lục Nhãn yêu thú và Yêu Linh hình dạng lang sói đều bị cho ngăn cản ở bên kia hang động. Một số Yêu Linh liều lĩnh xâm nhập đại trận Cửu U ma diễm lập tức nhận lấy một loạt công kích cường đại biến thành tro tàn, trong nháy mắt đã giết chết mấy con đe dọa nhưng con khác không dám vọng động nữa.

"Tiểu công chúa, bên này."

Ly lão nhi vẫn tiếp tục chạy trước dẫn đường, thừa dịp Lăng Hà và đám sát thủ còn chưa hoàn toàn chiếm cứ hang động đã hướng dẫn Cẩn Nhu công chúa chạy sang một thông đạo khác.

Cẩn Nhu công chúa không dám chậm trễ một bước, hai tay giữ chặt Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ phóng tới như bay, kiên quyết bám sát Ly lão nhi.

Vào lúc này Mạc Tà đã gia nhập vào trong hàng ngũ hai con Bạch Yểm Ma góp một mồi lửa dung nhập vào trong đại trận Cửu U ma diễm. Hiện tại không thể để cho đám sát thủ có cơ hội xông qua bên này, nếu không tất cả mọi người đều có nguy hiểm đến tính mạng. Lực lượng Cửu U ma diễm, Bạch Sát ma diễm, Yêu Hỏa Tà Diễm và Huyết Viêm bốc cháy tỏa ra bốn loại màu sắc khác nhau, dần dần dung hợp lại biến thành biển lửa hừng hực, thậm chí còn có xu thế lan tràn ra khắp hang động.

"Cả ba, mau lui lại!"

Cẩn Nhu công chúa chạy tới lối vào thông đạo thì quay đầu lại nói với Bạch Ma, Bạch Ma Quỷ và Mạc Tà.

Ba con Hồn sủng cũng biết sự tình cấp bách, thấy tốt phải biết đường lui. Chúng nó khống chế biển lửa duy trì hình thái bức tường che chắn cửa vào một thông đạo, sau đó nhanh chóng xoay người lại chạy theo Cẩn Nhu công chúa và Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ.

"Tiểu công chúa, cẩn thận Lăng Hà, Hồn sủng của hắn đã xông qua rồi."

Ly lão nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Vào lúc này bên trong tường lửa xuất hiện một luồng ánh sáng mãnh liệt, hỏa diễm kèm theo nhiều loại hiệu quả không có tạo thành bao nhiêu trở ngại đối với sinh vật này. Nó dùng thân thể cường tráng trực tiếp chạy xuyên qua tường lửa, mặc kệ hỏa diễm thiêu đốt thân thể và linh hồn.

Ở bên cạnh luồng ánh sáng đó là một tia chớp màu tím lướt thẳng tới trước, chính là Thiểm Điện Ly Vương của Lăng Hà.

Lăng Hà sở hữu tất cả Hồn sủng đều có thực lực mạnh mẽ vượt trội, nếu như hắn phá tan tường lửa thì đám sát thủ sẽ lập tức đuổi theo. Đến lúc đó Cẩn Nhu công chúa và Sở Mộ không thể nào chạy thoát nổi.

Cẩn Nhu công chúa cắn chặt hàm răng do dự không quyết, nàng biết ở tình huống hiện tại nhất định phải có một đầu Hồn sủng cản hậu mới có cơ hội chạy trốn.

Nhưng mà Hồn sủng cản hậu khẳng định không có cách nào sống sót.

Cẩn Nhu công chúa do dự là vì không biết nên lựa chọn vứt bỏ con Hồn sủng nào, nhưng không bỏ không được. Bởi vì bị đám sát thủ đuổi theo chắc chắn nàng và Sở Mộ rơi vào tình cảnh toàn diệt.

Nhưng mà bỏ qua bất kỳ một con Hồn sủng nào cũng ảnh hưởng rất lớn đối với Cẩn Nhu công chúa. Dù sao tất cả Hồn sủng vẫn luôn làm bạn với nàng từ nhỏ đến lúc trưởng thành, hơn nữa lúc nãy mới chết mất Nham hệ quân chủ làm nàng đau lòng không dứt rồi.

"Rống!"

Bỗng nhiên có tiếng Chiến Dã gầm thét từ phía sau truyền đến.

Cẩn Nhu công chúa cố gắng khôi phục tinh thần, lúc quay đầu lại mới kinh ngạc phát hiện Chiến Dã và Sở Mộ chẳng biết rơi lại phía sau từ lúc nào.

"Chân nó bị hóa đá cứng ngắc rồi." Ly lão nhi lo lắng nói.

Tinh thần Cẩn Nhu công chúa trầm xuống rất nhanh, bởi vì Sở Mộ bất tỉnh còn đang ở trên lưng Chiến Dã.

Lúc trước Mạc Tà và Bạch Yểm Ma vẫn luôn tập trung chú ý vào đám sát thủ, chỉ lo khống chế biển lửa bốc cháy cuồn cuộn che kín thông đạo. Chúng nó nghĩ rằng Chiến Dã và Sở Mộ đi theo bên cạnh Cẩn Nhu công chúa, không nghĩ tới Chiến Dã còn lưu lại phía sau.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà dứt khoát quay đầu lại chạy tới chỗ Chiến Dã.

Tốc độ Chiến Dã đã chậm chạp lắm rồi, nó biết mình khó lòng mang theo Sở Mộ rời khỏi nơi này. Thế là thân thể Chiến Dã khẽ run lên hất Sở Mộ rơi xuống, sau đó dùng đuôi quấn lấy Sở Mộ.

"Rống!"

Chiến Dã nhìn tới Mạc Tà gầm thét một tiếng báo hiệu, sau đó cái đuôi vung lên ném Sở Mộ về phía Mạc Tà.

Mạc Tà lập tức dừng lại, dùng hai cái đuôi bắt lấy Sở Mộ đặt lên trên lưng của nó.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà lại kêu gọi Chiến Dã mấy tiếng nhưng Chiến Dã không cho Mạc Tà đi qua.

Mạc Tà ngạc nhiên không hiểu tại sao Chiến Dã lại ném Sở Mộ cho mình. Nhưng Chiến Dã lại biết rất rõ mình đang làm gì, nó không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, mà chậm rãi xoay người lại xông về phía Liệt Dương Giác Thú và Thiểm Điện Ly Vương.

Thấy Chiến Dã của Sở Mộ bỏ qua chạy trốn, Cẩn Nhu công chúa suy nghĩ trong giây lát liền ý thức được chuyện gì đó. Ánh mắt nàng nhìn vào bóng lưng kiên nghị kia dần khuất sau thông đạo, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.

"Ngao ô ô ô!"

Mạc Tà rõ ràng là không muốn Chiến Dã lưu lại, nó vộ vàng chạy đến trước mặt Chiến Dã tiến hành ngăn trở. Bất kể cái tên gàn dở kia muốn làm gì, nó dùng hai cái đuôi quấn lấy hai chân trước Chiến Dã kéo đi.

"Vụt!"

Nhưng mà Chiến Dã rất kiên quyết tạt ngang cái đuôi của mình đánh bay đuôi Mạc Tà ra ngoài.

Nó ngẩng đầu lên nhìn vào Sở Mộ gầm thét mấy tiếng.

Sau đó Chiến Dã không thèm để ý Mạc Tà nữa, tiếp tục men theo hang động lao về phía địch nhân.

"Kiệt kiệt!"

Lúc này Bạch Ma Quỷ nhanh chóng bay tới, nó đã hiểu Chiến Dã muốn làm cái gì rồi. Mặc dù bản thân nó có một vài thù hận và chán ghét nho nhỏ đối với những Hồn sủng khác của Sở Mộ, nhưng mà ở thời khắc mấu chốt, Bạch Ma Quỷ sẽ không vứt bỏ đồng bạn của mình.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà hiển nhiên không thể chạy trốn như thế, nếu như Chiến Dã không rời khỏi thì nó cũng tình nguyện ở lại chỗ này chiến đấu cùng với Chiến Dã.

"Nó… chúng nó..."

Nhìn thấy ba đại chủ sủng của Sở Mộ hành động như thế, nội tâm Cẩn Nhu công chúa bỗng nhiên xúc động nghẹn ngào.

Hồn sủng lưu lại căn bản không có đường sống.

Lúc nãy Cẩn Nhu công chúa còn đang do dự không biết nên lựa chọn bỏ qua Hồn sủng nào của mình. Nàng biết chỉ cần chọn ra một con Hồn sủng thì nó sẽ làm theo mệnh lệnh không có một câu oán hận.

Nhưng mà Sở Mộ đang ở trạng thái bất tỉnh, Hồn sủng của hắn vốn không cần phải lựa chọn. Ở trong thời khắc nguy cơ, chiến thú Mặc Dã tự giác giao phó chủ nhân cho đồng bạn, sau đó tự mình lưu lại ngăn cản địch nhân.

Điều này không chỉ là trung thành, mà càng phải có tình cảm thâm hậu giữa Hồn sủng sư và Hồn sủng vượt qua hồn ước chế định mới có thể khiến cho Hồn sủng cam tâm tình nguyện hi sinh vì chủ nhân như thế.

"Mạc Tà, Bạch Ma Quỷ trước tiên rời khỏi nơi này đã, bảo vệ Sở Mộ an toàn quan trọng hơn."

Ly lão nhi không thể nào để cho ba con chủ sủng cùng nhau lưu lại, nếu như chúng nó cùng chết một lúc rất có thể Sở Mộ không chịu nổi linh hồn phản phệ, trực tiếp tử vong trong lúc còn đang hôn mê.

"Rống rống rống!"

Chiến Dã bỗng nhiêm gầm lên điên cuồng, chi trước ngưng tụ lực lượng Thú hệ. Thừa dịp Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ không kịp chú ý nhanh chóng đạp mạnh xuống đất.

"Ầm!"

Chiến Dã buông thả lực lượng cuồng bạo lập tức nhấc lên một trận khí lưu xung kích đánh văng Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ ra phía sau.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà tung mình đáp xuống đất vững vàng, nhìn thấy Chiến Dã tâm ý đã quyết nên không biết làm gì thêm nữa. Ánh mắt nó khẽ lóe lên tia sáng ẩn chứa tâm tình phức tạp.

"Khặc khặc khặc!"

Bạch Ma Quỷ vung loạn hai tay ý bảo để mình thi triển Cửu U ma diễm sẽ bức lui hai con Hồn sủng của Lăng Hà dễ dàng hơn. Đồng thời cũng tranh thủ nhiều thời gian hơn Chiến Dã.

Thế nhưng, Bạch Ma Quỷ nói mãi không thấy Chiến có ý định rời khỏi, vì thế nó tức giận gào thét ầm ĩ cả lên.

"Mạc Tà, Bạch Yểm Ma, rời khỏi nơi này đi, các ngươi nhất định phải kiên trì đến lúc chủ nhân của các ngươi tỉnh lại."

Cẩn Nhu công chúa thấy ba con chủ sủng của Sở Mộ còn chưa chịu tách ra liền lên tiếng khuyên nhủ.

Thời gian đã không còn nhiều rồi, phía sau đang có một đám sát thủ đột phá bức tường lửa, khoảng cách song phương không tới hai trăm thước. Chỉ có phá hủy xong tường lửa ngăn cản thì đám sát thủ sẽ xuất hiện ngay lập tức.

"Kiệt kiệt kiệt!"

Bạch Ma Quỷ vẫn tiếp tục gào thét ra hiệu cho Mạc Tà dẫn Sở Mộ rời khỏi, nó sẽ lưu lại cùng chiến đấu với Chiến Dã. Làm như vậy sẽ tranh thủ trì hoãn thời gian nhiều hơn, sau đó mới tìm kiếm cơ hội đào tẩu.

Sau khi nói xong, Bạch Ma Quỷ lập tức nhấc lên một luồng ma diễm bay tới Chiến Dã.

Nhưng mà Bạch Ma Quỷ mới vừa di chuyển thì Mạc Tà đã vung đuôi lên đột ngột khóa chặt Bạch Ma Quỷ, cương quyết lôi ngược nó trở về.

Mạc Tà đã hạ quyết tâm không do dự nữa, nhanh chóng xoay người kéo Bạch Ma Quỷ chạy theo Cẩn Nhu công chúa.

Bức tường lửa chỉ có thể trì hoãn một đoạn thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc lúc này hỏa diễm đã bị dập tắt. Đám sát thủ dẫn theo mấy chục con Lục Nhãn yêu thú và Yêu Linh đằng đằng sát khí giết tới.

Lăng Hà và hai con Hồn sủng chậm rãi cất bước đi ở sau cùng. Lúc nãy hắn nhìn xuyên qua ánh lửa đã thấy một mình Chiến Dã lưu lại, trên mặt liền hiện lên nụ cười khinh miệt.

So sánh với địch nhân số lượng khổng lồ thì Chiến Dã quá mức nhỏ bé rồi. Lăng Hà chỉ nhìn thoáng quá đã nhận ra giai đoạn và đẳng cấp cụ thể của con Hồn sủng này.

Một con chiến thú Mặc Dã còn chưa đạt tới chín đoạn, thực lực yếu ớt như vậy cũng định ngăn cản hắn và sáu mươi mấy đầu Hồn sủng cường đại? Ý nghĩ này đúng là hoang đường, đúng là buồn cười quá rồi.

"Giết chết con trùng đáng thương kia đi."

Lăng Hà ra lệnh cho Liệt Dương Giác Thú của mình.

Thực lực Liệt Dương Giác Thú cao hơn Chiến Dã năm cấp bậc, ở trong mắt Lăng Hà có lẽ muốn giết Chiến Dã quả thực là dễ như trở bàn tay.

Đối mặt với đám Hồn sủng đông nghịt và Liệt Dương Giác Thú cường đại vượt xa bản thân, nhưng cặp mắt Chiến Dã vẫn phát ra tia sáng kiên định trước nay chưa từng có.

Trận chiến sắp tới rất có thể là một trận cuối cùng, sau đó tử vong chính là kết quả duy nhất. Nhưng Chiến Dã không hề khủng hoảng, hiện tại trong đầu nó chỉ có chiến đấu... và sẽ chiến đấu cho đến giây phút sau cùng.

Liệt Dương Giác Thú lao tới đầu tiên. Chiến Dã lui về sau một bước, sau đó tụ lực vào chân mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Thân thể của nó xoay nửa vòng trên không trung, khí tức hắc ám hoàn toàn buông thả, Chiến Dã dùng chính thân thể của mình biến thành một cái Hắc Ám Chùy khổng lồ.

"Rống!"

Đột nhiên Chiến Dã gào thét rung trời, thanh âm mạnh mẽ cuốn theo một làn sóng vô hình ập tới địch nhân.

Đây là thanh âm phẫn nộ tràn đầy lực lượng chấn nhiếp, phảng phất bao hàm cả chiến ý và nội tâm vững chắc của Chiến Dã dung hòa làm một. Đồng thời tất cả sức mạnh của nó đều tập trung vào một kích này.

Thân thể Chiến Dã hơi co lại, cuối cùng thuận thế biến thành Hắc Ám Chùy nện thẳng xuống đất.

"Ầm ~!"

Ngay khi Hắc Ám Chùy va chạm với mặt đất, lực lượng cường đại lập tức dẫn phát một vụ nổ rung trời, thanh âm đì đùng như sấm động lan truyền khắp thông đạo, tro bụi mù mịt, đất đá văng tung tóe.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Hàng loạt tiếng vang phản xạ kéo dài ra xa tít tắp, từ thông đạo này sang thông đạo khác, từ hang này sang hang khác, kéo dài mãi tựa như không bao giờ kết thúc.

Tầng nham thạch chung quanh cũng chịu không nổi lực lượng xung kích quá lớn bắt đầu chấn động liên hồi.

Ngay sau đó trên vách núi xuất hiện từng vệt nứt xen kẽ, lỗ thủng càng lúc càng lớn trực tiếp phá hủy kết cấu vốn có của tầng nham thạch nơi này.

"Ầm ầm ầm!"

Lại một loạt tiếng nổ chói tai vang lên, thông đạo và hang động không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Tầng đất trên dưới vốn đã bị sinh vật Trùng hệ đào bới yếu ớt lắm rồi, cho nên thổ đại nơi này chịu không nổi một kích toàn lực của Chiến Dã. Nhất thời cả tầng nham thạch lấy vị trí Chiến Dã rơi xuống làm trung tâm … bắt đầu sụp đổ.

Đầu tiên là mặt đất nứt ra, chông đá, thạch nhũ vỡ vụn, cuối cùng đại địa trực tiếp tách rời để lộ ra vực sâu phía dưới.

"A..."

"A..."

"Chậm… chậm lại …"

"Cứu!"

Tiếng kêu hoảng sợ và la hét vang thành một mảnh hỗn loạn.

Mấy tên sát thủ xông tới đầu tiên và sáu mươi mấy con Hồn sủng lập tức rơi vào trạng thái hụt hẫng, cả đám cùng nhau rớt xuống vực sâu không đáy.

Vực sâu chính là sào huyệt của Thiên Túc Ngô Công. Đó là địa bàn Hồn sủng lấy số lượng hàng ngàn làm đơn vị tính. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ở dưới đó khẳng định có rất nhiều Thiên Túc Ngô Công thực lực sánh ngang quân chủ đỉnh phong. Lúc trước Mạc Tà chỉ dùng hỏa diễm chiếu rọi một góc nhỏ đã thấy một đám mười đoạn Thiên Túc Ngô Công, từ đó có thể tưởng tượng ra được toàn bộ vực sâu tồn tại bao nhiêu sinh vật đáng sợ.

"Tê tê tê tê!"

"Xột xoạt!"

"Tê tê tê tê tê tê ~~~!"

Thanh âm Ngô Công bò tới và tiếng rít dồn dập khiến cho tất cả mọi người đồng loạt sởn tóc gáy.

Chiến Dã đánh một kích phá sập tầng nham thạch, tiếng nổ vang không ngừng truyền tới đã làm kinh động vô số Thiên Túc Ngô Công cách đó vài trăm thước.

"Tê tê tê ~~~!"

"Gào!"

Ngay lúc này bỗng nhiên có một tiếng gầm kinh thiên động địa trấn áp toàn trường.

Một luồng khí tức Trùng hệ cường hãn vô song từ dưới đáy vực sâu bốc lên cuồn cuộn, trong quá trình đám Lục Nhãn yêu thú rơi xuống bị luồng khí tức Trùng hệ này bám vào, thân thể chúng nó bắt đầu thối rữa đồng loạt.

"Xẹt!"

Thanh âm giống như lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, sau khi khí tức Trùng hệ cường đại dâng lên thì vô số hàn quang lóe lên từ dưới vực sâu. Hơn nữa còn bay lên tới tốc độ nhanh hơn điện chớp, một mảng lớn sát thủ và Hồn sủng đang trong quá trình rơi xuống đã bị chém thành thịt vụn.

"Gào ~~~!"

Tiếng gầm thét chói tai lại vang lên một lần nữa, lúc này dựa vào ánh sáng mơ hồ phát ra từ người sinh vật kia. Tất cả mọi người đã có thể nhìn thấy một thân hình khổng lồ xuất hiện dưới đáy vực sâu, hai cái càng kinh khủng ẩn chứa sức mạnh không gì sánh nổi, vô số cặp chân đen xì đang bám vào vách đá bò lên trên.

Một cái đầu to lớn, xấu xí, dữ tợn bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thân thể di chuyển mềm mại như rắn, dài tới mức có thể bắc ngang vực sâu. Kinh khủng, ghê tởm, đáng sợ tới mức chỉ cần nhìn thoáng qua thậm chí có thể tất sát một mảng lớn nữ nhân chưa trải sự đời.

"Vạn... úi mẹ ơi … vạn..."

"Vạn Túc Ngô Công!"

Ly lão nhi hét lên thất thanh. Lúc này lão đang đứng trên một góc thông đạo, nơi này tạm thời không bị dư chấn lan tới. Hai tròng mắt lão trợn tròn nhìn xuống con Ngô Công kinh hồn khiếp vía kia, lắp bắp hồi lâu vẫn không thể nói trọn một câu.