Sủng Mị

Chương 976: Khuynh Tư, gả cho ta nhé !




"Nơi này là Mộng Hoa Viên vô cùng nổi tiếng ở Hướng Vinh thành. Nghe nói là do thành chủ đích thân xây dựng."

Diệp Khuynh Tư kéo tay Sở Mộ đi tới, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Sở Mộ dõi mắt nhìn quanh chỉ thấy vô số đóa hoa mỹ lệ chớm nở, gần đó Tinh Linh Điệp đủ màu sắc vờn quanh. Hoàn cảnh sinh sống cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình con người, lúc này Sở Mộ không nhịn được cảm thán vì cái người tạo ra vườn hoa này.

"Sở Mộ, Tinh Linh Điệp nơi này không chán ghét ngươi, ha ha!"

Diệp Khuynh Tư vươn tay ra đón lấy một con Tinh Linh Điệp màu tím, mỉm cười nói.

Vẻ mặt hạnh phúc của nàng lây sang Sở Mộ, thần sắc nàng kiều diễm mê người, đôi môi khẽ động làm hắn nhìn mãi như si như say.

Giờ phút này, cho dù vườn hoa đẹp hơn nữa cũng không bằng Diệp Khuynh Tư trong lòng Sở Mộ.

Sở Mộ cúi đầu, nhẹ nhàng nói vào tai nàng:

"Khuynh Tư, gả cho ta nhé?"

"A?"

Một câu nói kia lập tức kích thích trái tim mỹ nhân hoảng loạn rồi.

Có bao nhiêu nữ tử ngày đêm chờ mong nam tử của mình nói ra câu này.

Có khi chỉ một câu giản đơn sẽ làm cho tâm hồn nữ tử hòa tan.

Hướng Vinh thành bốn mùa như xuân, được xưng là tòa thành đẹp nhất thế giới nhân loại.

Dân chúng trong tòa thành này xưa nay trải qua cuộc sống vui sướng không buồn không lo, mà nguyên nhân chủ yếu là vì một nữ tử Hoa Hoàng Sư tiếng tăm lừng lẫy.

Thành chủ nơi này chính là Đế Cơ thần bí, nhưng mà phần lớn mọi người đều biết người quản lý trực tiếp lại là Hoa Hoàng Sư, nữ tử duy nhất trong Tứ Hùng của Hồn Minh.

Năm ngày sau, Hoa Hoàng Sư và Đế Cơ sẽ xuất hiện trên tế đàn, tiến hành ban phúc cho tất cả người dân sống trong Hướng Vinh thành

Trên thực tế, Hướng Vinh thành có thể nói là một hệ thống sinh thái hoàn thiện. Dựa vào Hoa hệ Hồn sủng và nguồn linh khí tự nhiên khổng lồ có thể duy trì sức sống cho người dân mấy chục năm không lo suy kiệt.

Tự nhiên lễ tán là một loại nghi thức đặc thù rất được người dân chào đón, hàng năm cứ đến ngày này mọi người sẽ mặc y phục đẹp nhất tản ra khắp đường phố, quảng trường và cả tòa thành Tinh Linh Điệp.

Cách ba năm thành chủ sẽ dùng năng lực thần kỳ liên hệ với Hoa hệ Hồn sủng bổ sung hương phấn nuôi dưỡng thực vật và tất cả tính mạng trong tòa thành này. nguồn TruyenFull.vn

Bọn họ gọi nó là sinh mệnh hương phấn, mỗi lần như thế sẽ đại biểu cho thời kỳ Tinh Linh Điệp sinh sôi nẩy nở. Sau khi Tự nhiên lễ tán kết thúc sẽ có vô số ấu sủng Tinh Linh Điệp ra đời.

Nhóm nam nữ trẻ tuổi tranh thủ cơ hội lãng mạn này nói chuyện yêu đường, trao cho nhau những lời ngọt ngào nhất.

Lễ hội này đến nay vô cùng thịnh hành, Hoa Hoàng Sư đức cao vọng trọng cũng vui lòng chúc phúc cho tất cả các cặp tình lữ. Cho dù là nam nữ ngây thơ cũng sẽ bị không khí này ảnh hưởng, tâm tình rất dễ rung động nhận lời kết thành một đôi.

Mấy ngày gần đây, Diệp Khuynh Tư khó thể tập trung tinh thần luyện chế, ngay cả lúc ngủ cũng cảm thấy lòng mình lâng lâng bay bổng.

Nàng và Sở Mộ nghe mọi người nói trong lúc Tự nhiên lễ tán diễn ra có rất nhiều cặp tình lữ lập gia đình. Tuy rằng nàng không phải cố ý ra ám hiệu Sở Mộ, nhưng mà bất kỳ nữ tử nào cũng sẽ yêu thích loại hình hôn lễ đặc thù này.

Thế nhưng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mộ thật sự ngỏ lời cầu hôn mình.

Tình lữ và phu thê là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, sau này hai người nhất định sẽ có thời điểm không cùng ở chung một chỗ.

Nếu như tách ra hiển nhiên là tình cảm phai nhạt, không ai dám bảo đảm người kia sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Còn phu thê mang ý nghĩa trọn đời, cho dù đi bao xa, cho dù rời nhau bao lâu, hai người vĩnh viễn đều là thê tử và trượng phu.

Diệp Khuynh Tư không ngờ mình lại nhận được lời cầu hôn nhanh như vậy. Nàng cho rằng mình và Sở Mộ sẽ giữ vững quan hệ này rất lâu. Bởi vì nàng biết gánh nặng trên vai hắn trầm trọng tới mức nào.

Hết thảy những điều đó tới quá đột ngột làm cho Diệp Khuynh Tư vừa vui sướng vừa ngại ngùng. Mấy ngày qua thậm chí không dám nhìn thẳng Sở Mộ.

Không phải là nàng không nguyện ý, mà là vì nàng đã hoảng loạn triệt để rồi. Bất kỳ một nữ tử bình thường nào bỗng nhiên đối mặt với chuyện tình liên hệ cả đời mình hiển nhiên là bối rối, ngượng ngùng, lo lắng …v…v nhưng mà hạnh phúc giống như là miếng bánh thật to rơi xuống khiến nàng hoang mang, do dự không quyết.

"Còn có năm ngày, ta nên làm gì bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?"

Diệp Khuynh Tư xấu hổ dùng hai tay che mặt, ánh mắt lại mở ra thật to nhìn mình trong gương.

Thời gian năm ngày hình như quá ngắn rồi, căn bản không đủ để nàng chuẩn bị tinh thần.

Nhưng vừa nghĩ tới Tinh Linh Điệp uyển chuyển tung bay, vô số cánh hoa ngập tràn đường phố, nghĩ đến quảng trường với thảm hoa rực rỡ muôn sắc màu. Sau đó nàng trở thành thê tử Sở Mộ, dùng cả đời làm bạn với hắn, Diệp Khuynh Tư lại cảm thấy năm ngày quá dài.

Diệp Khuynh Tư ngồi trước gương rất lâu, cả người ở vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện.

Diệp Khuynh Tư thỉnh thoảng cắn môi, thỉnh thoảng vuốt ve hai gò má nóng rực, có lúc thẹn thùng vô hạn, cái miệng nhỏ nhắn rủ rỉ rù rì nói gì là chán ghét Sở Mộ, oán giận hắn làm cho mình khó xử. Rõ ràng là làm bộ không thèm để ý, rõ ràng là đứng đắn, thậm chí đôi lúc đần độn chả hiểu gì hết. Nhưng mà ở thời điểm mấu chốt chỉ nói một câu làm cho nàng tâm loạn như ma, làm cho nàng lệ nóng doanh tròng.

"Mạn Nhi, hắn đang làm gì thế?"

Diệp Khuynh Tư mấy ngày qua không dám đi gặp Sở Mộ, đành phải hỏi thăm chuyện của hắn từ miệng Trữ Mạn Nhi.

"Ở Đồ Thư Quán, hình như ca ca nói tĩnh tu không có tác dụng gì nữa. Chỉ có thể đọc sách tìm hiểu thêm kiến thức hữu ích."

Trữ Mạn Nhi vừa nói vừa tò mò ngó chừng Diệp Khuynh Tư.

Diệp Khuynh Tư nhất thời lại oán giận:

"Tại sao hắn trấn định như thế chứ? Còn có năm ngày thôi nha!"

"Diệp tỷ tỷ, mặt của ngươi thật là đỏ a…aa…aaa! Thế nhưng, Diệp tỷ tỷ bộ dáng này đúng là quá đẹp, khó trách đi trên đường lúc nào cũng có nam nhân nhìn ngươi chằm chằm."

Trữ Mạn Nhi bỉu môi nói, vẻ mặt hình như là có chút ganh tỵ.

Diệp Khuynh Tư mỉm cười nhéo gương mặt khả ái của Trữ Mạn Nhi, nhẹ giọng nói:

"Ngươi lớn thêm mấy tuổi khẳng định cũng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh. Ngươi chính là một tiểu yêu tinh, sau này nhất định sẽ tai họa rất nhiều nam nhân. Lúc trước không thấy ngươi khiêu vũ với Tinh Linh Điệp ngay cả ca ca lạnh lùng cũng trợn mắt há mồm sao?"

"Có thật không?"

Trữ Mạn Nhi nghe thấy thế liền mỉm cười vui mừng, vội vàng sáp lại nắm lấy tay Diệp Khuynh Tư làm nũng.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi, Trữ Mạn Nhi lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhỏ giọng nói thầm:

"Ca ca cảm thấy ta rất xinh đẹp, tại sao lúc nào cũng hung dữ với ta vậy chứ? Đây cũng không được, kia cũng không được, thật là đáng ghét!"

Diệp Khuynh Tư nghe Trữ Mạn Nhi oán giận không nhịn được nở nụ cười bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích:

"Hắn sao? Chỉ là nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nhiều rồi, vì thế mới trấn định hơn người. Ngoài ra, hắn rất giỏi giả bộ, cho dù người ta xinh đẹp, nhu mì rất dễ nhìn, nhưng hắn lại làm như không thèm để ý. Trên thực tế trong bụng hắn toàn là ý nghĩ xấu."

"Như vậy a…aa? Ta đã nói rồi, ngay cả yêu thú cũng đối tốt với ta, chỉ có ca ca xấu suốt ngày làm mặt hung hãn, chán muốn chết!"

Trữ Mạn Nhi cười nói.

Diệp Khuynh Tư cũng che miệng cười khúc khích.