Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 33




Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Chớ nói Lương Cửu công công, ngay cả Khang Hi cũng sửng sốt, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Sau khi lấy lại tinh thần, Hoàng Đế vốn đang nổi cơn thịn nộ dần dần hòa hoãn lại, thoáng cong khóe miệng, giọng điệu không còn lạnh lẽo thâm trầm nữa.

"Cho tiến vào." Hắn nói.

Nửa tháng này, hầu như ngày nào Khang Hi cũng giá lâm Dực Khôn Cung, lúc thì ở mười lăm phút, lúc thì ở một canh giờ.

Để không bị Vân Tú khinh thường hắn nuốt lời, nên Hoàng Đế cứ mượn danh nghĩa đến thăm tiểu Cửu mà nói chuyện với Vân Tú, cứ vài bữa liền bị Dận Đường rưới nướƈ ŧıểυ lên long bào, vậy mà hắn cũng không bực, lại còn luyện ra được trực giác đặc thù mỗi khi tiểu Cửu chuẩn bị phun mà né.

Dận Đường bẹp miệng, lộ ra dấu hiệu muốn khóc, trong đầu Khang Hi liền vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhanh như gió tránh đi!

Cái này khiến cho Cửu gia trọng sinh nghẹn không chịu được, không biết đã đem lão gia tử thóa mạ thoá mạ trong lòng đến bao nhiêu lần.

Đúng là không biết xấu hổ, ngay cả đứa con nít cũng khi dễ, ta phun!

Nói hai cha con đang đấu trí đấu dũng cũng không quá, sau mấy hiệp ngươi tới ta đi, Vân Tú rốt cuộc không làm mặt lạnh nổi nữa.

Những ngày này, bực tức nàng cũng làm, chán ghét cũng biểu lộ ra, thế nhưng Hoàng Thượng lại hoàn toàn không bực, tiếp tục ân cần như cũ. Nàng sao cũng không dám tin Hoàng Thượng trong đời thực lại là người như vậy, khác hoàn toàn so với người trong giấc mơ.

Độ nhẫn nại với nàng vô cùng cao, cho phép nàng làm càn đủ thứ, tình cảm dành cho tiểu Ngũ và tiểu Cửu cũng rất chân thật...... Lại thêm việc đồng ý phong tần, khiến cho Vân Tú cảm thấy cảm kích.

Vì lúc sắp sinh, đột nhiên Vân Tú nghe được tin Dận Kỳ rơi xuống nước, do đó mất bình tĩnh, mạnh miệng nói tất cả những lời "Ác ngôn" đại bất kính ra.

Giờ nghĩ lại, đây không phải là nàng giận chó đánh mèo sao?

Trong mộng và hiện thực, hai thứ hoàn toàn bất đồng. Bây giờ hiện thực đã thoát ly khỏi quỹ đạo, Hoàng Thượng sẽ không còn nói ra lời "Nghi phi ương ngạnh bất kính" nữa, nếu nàng vẫn tiếp tục hận mãi không buông tha, thì có vẻ nàng là người không đúng.

Sự kháng cự cùng bài xích ban đầu đều hóa thành sự bất đắc dĩ, ở thời điểm đó, đột nhiên thái tử mê mang đến gần, hỏi nàng "Cô gia nên làm như thế nào", Vân Tú liền tỉnh ngộ.

Ngày sau, chỉ vì tranh chức hoàng đế tương lai, mà các a ca đấu đá tính kế lẫn nhau, thiên hạ không một ngày được an ổn. Nàng hạ quyết tâm, nếu đã đưa ra chủ ý cho Thái Tử gia, chắc chắn sẽ không trơ mắt mà nhìn ngôi vị hoàng đế của thái tử và vị trí thái phi của nàng trôi đi mất!

Ban đầu, Vân Tú đã cẩn thận cân nhắc qua, nàng giúp thái tử, chỉ là xuất phát từ lợi ích, vì để bảo toàn cho bản thân, bảo vệ cho mấy hài tử.

Tiểu Ngũ chắc chắn không có khả năng kế thừa vị trí đó, tiểu Cửu...... Tiểu Cửu thì còn chưa biết ai đang trốn trong thân thể của hắn đây! Tuy càng tiếp xúc càng quen thuộc, nàng cũng đã suy đoán được phần nào, nhưng hiện vẫn chưa xác nhận được, không nên quá manh động.

Nếu đúng như nàng nghĩ, ha hả, vậy chắc sẽ mệt mỏi rồi đây.

Trở lại chuyện chính, Nhân Hiếu Hoàng Hậu mất sớm, thái tử cũng không thân với nương nương nào. Giúp hắn đăng cơ, đầu tiên là vì danh chính ngôn thuận, thứ hai, là vì không có ai sau này là Thái Hậu đè nặng nàng, nàng sẽ làm Thái phi yên yên ổn ổn, không bị ai gây khó dễ.

Hiện tại thái tử còn nhỏ, vẫn chưa bị Tác Ngạch Đồ dắt mũi khiến Hoàng Thượng thất vọng. Cố gắng duy trì hắn, không phải đỡ tốn sức hơn là duy trì a ca khác hay sao?

......

Thế nhưng sau này, mục đích ban đầu của Vân Tú cũng khác, nàng tiếp xúc với thái tử lâu hơn, cảm thấy trong lòng mềm mại, cũng thiệt tình chỉ điểm hắn mà không phải chỉ vì lợi ích bản thân nữa.

Dận Nhưng hiểu chuyện lại ngọt ngào, còn rất chiếu cố tiểu Ngũ tiểu Cửu, ai lại chán ghét đứa nhỏ này đây?

Nghĩ đến thái tử còn nhỏ đã mất nương, nàng càng thêm thương tiếc vài phần.

Nhưng tính toán cỡ nào cũng là lời nói suông, cuối cùng, thứ ảnh hưởng đến sự thay đổi ngôi vị hoàng đế, không phải triều thần, không phải ý dân chúng, mà là ý của Hoàng Thượng.

Lúc tranh đoạt ngôi vua, ai được lòng hoàng đế nhất, người đó sẽ chiếm được tiện nghi.

Huống hồ Hoàng Thượng sống rất thọ, đợi lúc hắn già đi, sẽ không thể không sinh ra kiêng kị đối với nhi tử. Để không thất bại trong gang tấc, nàng phải luôn chú ý mọi thứ mới được!

Nhưng mà có một vấn đề, bây giờ nàng vẫn còn trẻ, tránh né sủng ái và làm mặt lạnh vẫn được đi. Nhưng tầm mấy chục năm nữa, nàng đã già khụ rồi, lại còn phải lo việc duy trì thái tử, chen vào phân tranh đến đen cả mắt, lúc đó hết sắc rồi, muốn khóc cũng không ra nước mắt......

Sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, Vân Tú cân nhắc thêm vài đường, cuối cùng đưa ra một chủ ý tuyệt diệu.

Những cảnh trong mơ đó đã khiến nàng ám ảnh quá sâu. Nên việc hết lòng yêu thương là không có khả năng, nhưng nàng có thể làm một tri kỉ nha, trở thành người Hoàng Thượng tin cậy nhất, thân cận nhất.

Địa vị của một tri kỉ rất cao cả, cho dù không được sủng nữa, nhưng chắc chắn không ai dám đắc tội.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Vân Tú cảm thấy biện pháp này như là tự vả mặt mình, ngọn lửa trong lòng thoáng ỉu xìu, cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Thôi bổn cung đổi ý vậy.

Nàng xanh mặt, lạnh giọng phân phó: "Thụy Châu, làm cho Hoàng Thượng một chén canh hạt sen bách hợp rồi đưa qua, cho hạt sen nhiều chút, làm đặc sệt mới được."

Canh này tiêu hoả, kỳ thật Nghi phi nương nương tính làm cho chính mình ăn.

Nếu là người ngoài cuộc, nhìn sắc mặt Vân Tú lúc nói những lời này, còn tưởng nàng muốn đưa một chén độc dược đến Càn Thanh Cung ấy chứ......

Dận Đường nằm ở bên cạnh đang gặm chân thoáng chốc trừng lớn mắt, đau khổ mà a a vài tiếng, chân đột nhiên đá lên trời, nước miếng ngăn không được mà chảy xuống dưới.

Nương, sao ngài lại cúi đầu trước lão gia tử cúi đầu?!

Cửu gia còn phản ứng đến như vậy, Thụy Châu cũng không thua kém chút nào. Nàng rụt rụt cổ, thật cẩn thận hỏi câu: "Nương nương, thứ lỗi cho nô tỳ nghe không rõ, ngài nói là hạt sen, ý là hoàng liên* hay sao ạ?"

*hoàng liên: một loại thảo dược rất đắng

"......" Vân Tú hít sâu một hơi, sắc mặt càng trắng toát, "Bổn cung còn chưa đến mức muốn tìm chết."

Đổng ma ma nén cười trừng mắt liếc Thụy Châu một cái, Thuỵ Châu ngượng ngùng thỉnh tội, vội vàng nhanh như chớp mà chạy.

Bên đầu kia, Khang Hi uống canh hạt sen bách hợp mà Vân Tú đưa tới, chỉ cảm thấy buồn bực đi xa, nóng giận diệt hết, cả người ấm áp, tản ra hơi thở ôn hoà đến không thể ôn hoà hơn.

Vạn Tuế Gia lộ ra ý cười vui sướng, khiến cho Lương Cửu công công trộm nhìn mà âm thầm líu lưỡi, hắn nghĩ, chén canh đó của Nghi phi nương nương, không khác gì thuốc tiên a.

Sau khi Cửu a ca chào đời, trái tim treo trên cành cao của Lương Đại tổng quản cuối cùng cũng được thả xuống dưới.

Hắn thiếu chút nữa là rưng rưng nước mắt, một chén canh này, không phải là dấu hiệu xoá tan đi hiềm khích lúc trước sao?

Hai vị tổ tông rốt cuộc cũng hòa hảo như lúc ban đầu, hắn cũng không phải lo lắng đề phòng mà hầu hạ. Cảm tạ Thiên Đế, cảm tạ Phật Tổ, nô tài rốt cuộc cũng được nhìn thấy ánh sáng, không phải ăn đòn roi nữa rồi!

Khang Hi uống xong chén canh tiêu tan hoả khí rồi, cười cũng cười xong rồi, lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.

Hắn cây bút lông mới tinh, chấm chấm vào chu sa, cúi đầu phê sổ con được tấu, vừa phê vừa nói: "Lúc Ô Nhã thị ở cữ, đem người rửa sạch nội cung, nhổ hết mấy cái đinh của các nàng."

"Các nàng" ở đây chính là những phi tần, tiểu chủ không an phận; Lương Cửu công công nói thầm.

Hoàng Đế dừng một chút, lại nói: "Truyền lệnh trẫm, cho Minh Châu và Tác Ngạch Đồ cùng nhau chấn chỉnh Nội Vụ Phủ, điều tra Bao y thế gia...... Nếu có bao che, mũ cánh chuồn của bọn họ cũng đừng đội nữa."

Giọng điệu tuy nhàn nhạt nhưng lại ẩn chứa gai nhọn lạnh lẽo.

Một người là Minh Tướng một người là Tác Tướng, hai người cùng nhau làm, chắc chắn sẽ mâu thuẫn không phục nhau. Minh Châu sẽ đem mấy cái đinh của Hách Xá Lí thị rút sạch sẽ, Tác Ngạch Đồ cũng sẽ cào sạch hết thế lực của Đồng gia và Nạp Lạt gia, còn Ô Nhã gia, bọn họ lại càng không cố kỵ.

Hậu cung, nên tẩy rửa một phen rồi.

......

Đức phi, Hoàng Thượng thế nhưng không gọi Đức phi mà gọi Ô Nhã thị.*

*gọi ở đoạn 7 đếm từ câu này lên á mọi người, sợ mọi người rối không hiểu =)). Chỗ này đang tả tiếng lòng công công nha

Lương Cửu công công còn chưa kịp cảm thán liền nghe được mấy câu sau. Hắn chậm rãi gục đầu xuống, che lại sóng to gió lớn trong lòng, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đây là muốn rửa sạch toàn bộ hoàng cung a!

Hắn nhanh vỗ vỗ cổ tay áo, cúi đầu khom người nói: "Nô tài...... Tuân chỉ."

Cùng lúc đó, tại võ trường của Thượng Thư Phòng, ánh mặt trời dần ngả về Tây, gió nhẹ thổi tới mát mẻ, khoá học cưỡi ngựa bắn cung từ trưa cũng gần kết thúc.

Tiểu thái tử đầu cổ đầy mồ hôi, sau khi xuống ngựa, liền nhận lấy khăn, cầm lấy lau lung tung trên gò má, lại ừng ực ừng ực nốc mấy hớp nước lạnh.

Thái tử đứng ở sát khu nghỉ ngơi, đang muốn xắn ống tay áo lên cho mát, đột nhiên, Đại a ca Dận Thì cưỡi một con ngựa thành niên gào thét mà đến, khoảng cách cực gần, thổi lên từng trận bụi đất trộn lẫn với mùi của ngựa, tất cả đều hướng vào cả người hắn mà ập xuống.

"......"

Thái tử xoay người, không nhịn được mà ho khan.

Dận Thì vội vàng thít chặt dây cương, như là bây giờ mới thấy hắn, lưu loát nhảy xuống ngựa, chắp tay hổ thẹn nói: "Xin lỗi nhị đệ! Mới vừa rồi Đại ca cưỡi ngựa đến mê mẩn, làm ngươi bị sợ hãi......"

Cái xưng hô "Nhị đệ" này là xưng hô mà thái tử chán ghét nhất.

Theo như tôn ti lớn nhỏ, vì hắn là trữ quân của Đại Thanh, nên đầu tiên phải là bắn rồi mới đến Dận Thì đệ đệ!

Vào những trường hợp long trọng có nhiều người, Dận Thì đều kêu hắn là Thái Tử gia, đến khi không có ai cố kỵ thì gọi như hiện tại.

Lúc trước, mỗi khi Đại a ca nói lời này, luôn kích cho tiểu thái tử xanh mét mặt mày, siết chặt hai tay, nhưng hôm nay lại khác nhau rất lớn.

Thật vất vả mới ngừng ho khan, thái tử nghẹn giọng, xua xua tay, cười nói: "Đại ca thích cưỡi ngựa bắn cung, cô gia cao hứng hưng phấn còn không kịp, nào có chịu kinh hách gì đâu? Tình nghĩa huynh đệ chúng ta ấy mà, đừng tỏ ra xa lạ thế."

Dận Thì tức khắc nghẹn trân trối, chậm rãi trợn to mắt, đem lời tính nói nuốt vào trong bụng.

Tình nghĩa huynh đệ? Cao hứng còn không kịp?

Dận Nhưng uống lộn thuốc hả?!

Bởi vì quá mức khiếp sợ, Đại a ca nín lặng thật lâu, sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng vô cùng dị ứng, hơn nửa ngày mới miễn miễn cưỡng cưỡng đáp lại một câu: "Ngươi nói...... Rất đúng."

Tất cả mọi người đều nhìn sang đây, ngay cả Tứ a ca đang học lên ngựa và Tam a ca đang cau mày cầm cương bên kia cũng chú ý tới.

Dận Chỉ nhìn thấy Đại a ca cùng thái tử đứng chung, nội tâm liền e ngại, sợ hai người nói chuyện không hợp nhau liền lao vào đánh đấm. Dận Chân lo lắng xem xét thái tử, kéo ống tay áo của Tam a ca: "Chúng ta qua xem......" Nhìn xem Đại ca cùng Nhị ca đang nói cái gì.

Tam a ca dù không muốn, vẫn là bị lôi đi.

Thấy Dận Thì hơi hơi xanh mặt, thái độ của thái tử càng thêm thân thiết.

Thoáng thấy Tam đệ Tứ đệ đang cùng đi đến, hắn tươi cười hiền hoà: "Vài ngày trước, cô gia có viết một bài văn, sau khi Hoàng A Mã xem qua liền ban thưởng cho mấy con ngựa con tốt nhất, đang đặt ở Dục Khánh Cung. Cô gia biết Đại ca rất thích ngựa mã, không bằng cô gia dắt đi xem, sau đó cho Đại ca chọn một con, Đại ca thấy sao?"

Liếc nhìn thần sắc thái tử, đúng là rất chân thành, nhưng nghe kỹ một chút, ý hắn là gì đây hả?

Ý muốn khoe ra tài học của chính mình, rồi còn được Hoàng A Mã sủng ái đúng không?

Dận Thì đen mặt, cứng rắn nói "Không cần", sau đo liền xoay người, phóng lên ngựa nhanh chóng rời đi.

Thái tử nhu hòa mà nói câu "Đại ca đi thong thả", khiến hai hạt đậu nhỏ vừa đến nổi cả da gà!

Dận Chân nhìn dáng vẻ này của Nhị ca, miệng hơi há hốc, trong đầu nghi hoặc mà nhìn.

Chỉ nghe thái tử cười mỉm chi nói: "Tam đệ, Tứ đệ, theo Nhị ca đến Dục Khánh Cung xem ngựa con đi, thích con nào nhất thì chọn! Hà Trụ Nhi, đến Từ Ninh Cung thỉnh Ngũ a ca luôn."

Tiểu Thất cùng tiểu Bát quá nhỏ, đợi bọn hắn lớn một chút thì rủ sau......

Nói xong, thái tử ngừng lại một chút, "Cũng phái người đến Vĩnh Hòa Cung một chuyến, hỏi xem tiểu Lục có muốn chọn luôn không? Ngựa con rất ngoan, sẽ không đá người."

Nghe vậy, Dận Chỉ đột nhiên hưng phấn, vui sướng mà hô câu "Cám ơn Nhị ca", Dận Chân thì gục đầu xuống, có vẻ có chút không cao hứng.

Thái tử đương nhiên biết vì sao Tứ đệ không cao hứng.

Khe khẽ thở dài, hắn kéo Dận Chân đến một bên, nhỏ giọng nói: "Đức phi nương nương mới sinh tiểu cách cách...... Nghe nói muội muội mới sinh của ngươi rất yếu, cần phải dưỡng tỉ mỉ. Cứ như vậy, Đức phi đâu còn thời gian để coi chừng Lục đệ nữa? Chúng ta làm ca ca, chính là nên chăm cho hắn, sao ngươi phải khó chịu a?"

Đúng là hắn có khó chịu!

Nhưng Dận Tộ cũng đâu thích hắn.

Dận Chân ngoài miệng không nói, nhưng khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.

Hắn mím môi, móc móc ngón tay, hồi lâu mới ấp úng nói: "Vậy nghe Nhị ca. Ta đối xử tốt với Lục đệ chút là được......"

Gì đây, thái độ không tình nguyện này, cứ như là cô gia ép buộc hắn vậy.

Thái tử biết Dận Chân "Nghĩ một đằng nói một nẻo", cười tủm tỉm vỗ vỗ vào túi quang não của tiểu Tứ, dỗ dành nói: "Ngoan ngoan! Nghe Nhị ca, đều nghe Nhị ca là được. Nhìn ngươi xem, miệng trề đến mắc cái thúng cũng được rồi đấy, còn không mau chỉnh đốn lại đi?"

Sau đó cất cao giọng nói: "...... Tam đệ, đi thôi!"

———

Đôi lời editor:

Thái tử hài xỉu =)))