Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 7




Editor: Bánh Tai Heo (Wattpad: Banhtaiheo)

"Nói bậy. Cái gì mà chơi đùa?" Thái Hoàng Thái Hậu giận nàng, "A ca và cách cách là thân phận tôn quý, ngươi là mẹ lại khen ngược, hình dung con mình hệ như món đồ chơi."

Thái Hậu cười sáng lạn nhìn Vân Tú, đột nhiên nhớ tới cái gì, quan tâm hỏi: "Ngày hôm trước có phải ngươi nửa đêm bừng tỉnh hay không? Đã truyền thái y đến xem chưa? Hôm qua ngủ có ngon không?"

Có người đã bẩm báo cho bà, nên Thái Hậu đặt chuyện này ở trong lòng, nhớ rất rõ.

Vân Tú trong lòng cảm động, vội vàng đáp lời: "Phiền ngài quan tâm rồi, không bị gì đâu ạ. Hôm qua cũng ngủ rất ngon......"

Thái Hậu dặn dò nói chú ý thân thể, nàng cười đáp vâng. Hàn huyên thời gian cũng được một chén trà nhỏ, Thái Hoàng Thái Hậu vỗ vỗ tay Tô Ma Lạt Cô: "Dận Kỳ đâu?"

Lão thái thái trong lòng hiểu rõ như gương sáng, Nghi phi chắc chắn là nhớ nhi tử, bà cũng vui mừng để hai mẹ con ở chung nhiều hơn.

Nỗi lòng người mẹ a, ai cũng giống nhau!

Đôi mắt Vân Tú sáng ngời, có chút đứng ngồi không yên, hai vị trong phòng nhìn thấy, lòng càng mềm đi vài phần.

Tô Ma Lạt Cô cười nói: "Lão tổ tông, a ca đang ở Noãn các chơi đùa, lão nô liền dẫn ngài ấy lại đây."

Đang nói, bên ngoài liền vọt vào một cái hạt đậu nhỏ tròn, hạt đậu mặc xiêm y màu đỏ, mặt mày thanh tú, trắng trắng mịn mịn, rất là đáng yêu.

Dận Kỳ còn chưa chạy tới chỗ Vân Tú, trong mắt sáng lấp lánh, cao hứng phấn chấn mà kêu: "Mẫu thân!"

......

Dận Kỳ năm tuổi của nàng!

Hốc mắt Vân Tú thoáng chốc liền đỏ.

Trong mộng, Dận Kỳ đặt mình bên ngoài vòng xoáy đoạt vị, người hiểu chuyện thông minh, chắc chắn phải được trọng dụng...... Nhưng hắn trước vì cầu tên tuổi cho Nghi thái phi mà bận rộn bôn ba, sau lại vì Dận Đường mà đi khắp nơi cầu tình, cuối cùng bị tân đế khinh thường, cho hắn một chức vụ hèn kém, một chiếu chỉ ấn định cả đời hắn.

Tiểu Cửu từ nhỏ được nuôi dưới gối nàng, còn Dận Kỳ thì lớn lên trong mắt Thái Hậu, tình cảm mẹ con coi như liền bị ngăn trở một tầng, nhưng đứa nhỏ này lại vô cùng thiện lương và hiểu chuyện, lòng hiếu thuận đối với nàng nàng một chút cũng không thua Tiểu Cửu.

Muốn nói điều mà Vân Tú tiếc nuối nhất trong mộng, chính là quá cưng chiều Dận Đường, nuôi hắn thành một Hỗn Thế Ma Vương; đối với Dận Kỳ thì ngược lại, chỉ hận khi còn bé không đủ yêu thương hắn, sau khi hắn lớn lại không có vì hắn mà tính toán nhiều hơn.

Thật may, thật may trời cao báo mộng, cho nàng cơ hội làm lại từ đầu!

Bởi vì trước mặt đang có hai vị Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu, nên Vân Tú phải cố khống chế nỗi lòng, nhanh chóng đem nước mắt nghẹn trở về, bày ra tươi cười ôn nhu.

Đứa nhỏ này, hắn biết nàng mang thai, nên kịp thời mà ngừng lại, sợ nhào tới lại va chạm đệ đệ muội muội.

Nàng sao có thể không đau lòng hắn?

Vân Tú kéo tay Dận Kỳ qua, sờ sờ vò vò thịt nạc trên mặt hắn, ánh mắt nhìn về phía nhi tử vô cùng nhu hoà như có thể chắt ra nước: "Dận Kỳ cao lên rồi, cũng cứng cáp hơn nữa. Nói cho mẫu thân nghe, gần đây ăn cái gì tốt vậy hả?"

Tiếng Mông của Dận Kỳ thì lưu loát, nhưng tiếng Mãn lại có chút gập ghềnh, hắn bẻ ngón tay cao hứng nói: "Dận Kỳ ăn đến phình bụng! Hoàng tổ mẫu cho thịt nướng ăn, lão tổ tông cho bánh ăn......"

Nói một hồi, Dận Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vân Tú, quên hết chữ trong đầu, ngơ ngác thật thà nói, "Mẫu thân, người hôm nay thật là đẹp mắt quá."

Vân Tú sửng sốt, sao tự nhiên nói gì thế này?

Hài tử nói năng loạn xạ thành thật lại vô tri chọc cho cả phòng đều cười ha hả.

Thái Hoàng Thái Hậu cười đến ngã trái ngã phải, ai da ai da mà kêu, "Dận Kỳ của chúng ta mới năm tuổi, mà đã biết đẹp hay không à!"

Tô Ma Lạt Cô cảm kích nhìn Vân Tú.

Mỗi khi Nghi chủ tử đến đây, luôn mang lại tiếng cười cho mọi người, hơn nữa có Ngũ a ca ở bên, tinh thần lão tổ tông đều tốt hơn vài phần. Lão tổ tông tuổi đã cao, coi như sống thọ nhưng sức khoẻ cũng không như dĩ vãng nữa, khó có lúc cười to thoải mái như vậy, nếu tinh thần cứ thế thì sẽ giúp ngài ấy càng sống lâu hơn.

Không chỉ có Tô Ma Lạt Cô nghĩ vậy, Khang Hi đang dẫn theo tiểu thái tử Dận Nhưng tiến đến thỉnh an cũng rất ngạc nhiên.

Hắn ngăn tiểu thái giám đang tính thông báo, hỏi: "Ai ở bên trong?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, là Nghi phi nương nương."

Dận Nhưng đi theo sau lưng hắn, trong nháy mắt, liền cảm giác được hơi thở của Hoàng A Mã nhu hòa rất nhiều.

Thái tử điện hạ khẽ rũ mắt, mọi người đều nói Nghi phi được sủng ái, nguyên lai lời này không phải tin đồn vô căn cứ.

......

Đi theo tiếng cười, Khang Hi nhanh bước vào trong phòng, thái tử nhắm mắt theo đuôi phía sau.

"Hoàng Thượng tới à, ô kìa, còn có Dận Nhưng." Thấy Khang Hi cùng Thái Tử, Thái Hoàng Thái Hậu cười đến híp mắt, hiền hoà nói, "Đừng hành lễ, mau ngồi, mau ngồi."

Vân Tú đang tươi cười liền cứng đờ, Hoàng Thượng tại sao lúc này lại đến Từ Ninh Cung? Không có đạo lý.

Nàng đã tính thời gian rất chuẩn, tránh đi thời gian bãi triều, theo lý thuyết mà nói đường nào cũng sẽ không gặp được hắn.

Cái vận khí cứt chó này!

Nàng đàng phải buông cánh tay mập mạp của Dận Kỳ ra, đứng dậy nói: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng...... Bái kiến thái tử......"

Dận Kỳ tròn vo cũng chào theo.

Thái tử vội vàng nói: "Nghi phi nương nương vạn phúc, Ngũ đệ vạn phúc."

Hài tử này mới mười tuổi, giọng vẫn còn non nớt, nhưng cử chỉ lại rất chỉnh chu, có thể nói phong tư lỗi lạc.

"Mau miễn lễ." Khang Hi lập tức liền hiểu, Nghi phi đây là tới thăm Tiểu Ngũ.

Ánh mắt quét qua Vân Tú, trước mắt Khang Hi liền sáng ngời, chỉ cảm thấy tâm tình suиɠ sướиɠ, quay đầu cười nói: "Lão tổ tông, Mẫu phi, trẫm vừa khảo giáo học vấn của vài vị a ca, nên tới chậm một chút."

Sau khi giải thích xong, hắn lại nói: "Chỉ là từ xa đã nghe thấy tiếng cười...... Có chuyện gì vui ư, kể trẫm nghe một chút chứ?"

"Còn không phải là Dận Kỳ sao!" Thái Hậu vui tươi hớn hở, "Đứa nhỏ này, tuổi mới bao nhiêu đâu liền biết phân chia xấu đẹp." Nói xong, Thái Hậu liền thuật lại lời nói non nớt của Dận Kỳ.

Tiểu thái tử bả vai run run, ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại đang cố gắng ngăn bản thân cười ra tiếng.

Khang Hi vô cùng buồn cười, vẫy tay gọi Dận Kỳ tiến lên, sờ sờ cái túi bên hông của hắn, khó có lúc được thân mật với Hoàng Thượng khiến Dận Kỳ ngớ người ra, hô lên: "Hoàng A Mã."

Không ai thấy được động tác nhỏ của Hoàng Thượng —— một bên đáp lại hài tử, một bên liếc nhìn Vân Tú một cái.

Cái liếc mắt nhẹ kia, dường như lộ ra rất nhiều tình ý.

Chỉ có Lương Cửu công công lặng lẽ cúi đầu, cảm thấy có chút ê răng......

Nghi phi nương nương nhẹ hít một hơi, khuôn mặt bạch ngọc dường như ẩn ẩn mà phiếm đỏ hồng.

Gì nữa đây!

Lại tới nữa. Ánh mắt như vậy, ai mà trụ nổi chứ?

Vân Tú muốn cất bước bỏ chạy, nhưng Dận Kỳ ở chỗ này, nàng lại luyến tiếc. Vì thế liền nghĩ ra một biện pháp, nàng nâng bụng, ý cười đầy mặt mà hành lễ, "Hoàng Thượng đến đây chắc chắn có chuyện quan trọng, thần thiếp muốn mang Dận Kỳ đến Thiên Điện chơi. Lão tổ tông, ngài thấy thế nào?"

Thái Hoàng Thái Hậu rất vừa lòng với Vân Tú hiểu chuyện, sao lại không đồng ý?

Bà cười tủm tỉm gọi một đống cung nhân đến hầu hạ mẹ con hai người, cũng dặn dò Dận Kỳ nói: "Mẫu thân ngươi đang có mang đệ đệ, đừng làm cho nàng mệt, có biết không?"

Dận Kỳ lảnh lót mà đồng ý: "Dận Kỳ biết ạ!"

Mấy ngày rồi không gặp nương, hắn có thật nhiều thật nhiều lời nói muốn nói riêng với nương a.

Hai mẹ con gắn bó cầm tay mà đi xa, Dận Kỳ nhảy nhót, như con nghé con hoạt bát lạnh lợi, Khang Hi nhìn mẹ con các nàng, biểu tình ôn hòa từ ái.

Hắn khi trẻ để chết non quá nhiều a ca, tính từ Dận Thì, đứa nào nuôi lớn cũng không dễ dàng, huống chi là khỏe mạnh, không bị bệnh không gặp tai ương?

Tiểu Ngũ khoẻ mạnh kháu khỉnh, không sợ sệt e dè, một tiếng Hoàng A Mã vừa kêu trung khí mười phần, làm người chính trực.

Chỉ là Dận Kỳ được nuôi dưới gối thái hậu, đã lớn như vậy, tiếng Mông thì nói lưu loát, tiếng Mãn lại nói không thông, đến nỗi tiếng Hán thì một chữ cũng nghe không hiểu.

Điểm khởi đầu tự nhiên liền so với chúng huynh đệ thấp một chút.

Nghi phi lại không oán giận hắn câu nào, cũng không nhúng tay vào việc giáo dục Dận Kỳ. Mỗi khi đến Từ Ninh Cung thăm Dận Kỳ, đều dỗ cho lão tổ tông cùng Thái Hậu vui vẻ ra mặt, cũng chưa từng mượn việc này mà tranh công.

Nghĩ một hồi, Khang Hi quay đầu lại, hiền từ nói với tiểu thái tử: "Trẫm nói, sau này ngươi phải chiếu cố Ngũ đệ nhiều một chút, trong vòng một năm, Dận Kỳ phải biết đọc sách."

Thái tử lặng lẽ thu hồi ánh mắt trên người Vân Tú, gật đầu đáp ứng.

Trong lòng hắn nghĩ, Hoàng A Mã quả nhiên yêu thích Nghi phi nương nương, rồi sau đó là vô vàn hâm mộ ——

Ngũ đệ tuy không sống cạnh nương, nhưng lại có nương luôn nhớ thương hắn. Nếu nương của hắn* vẫn còn sống, cũng sẽ đối xử tốt với hắn* như vậy đúng không?

*hắn ở đây là Tiểu thái tử Dận Nhưng.

......

Vân Tú cùng Dận Kỳ vừa đi, Thái Hoàng Thái Hậu câu đầu tiên nói ra đó là: "Nghi phi là một nha đầu tốt."

Thái Hậu cũng đồng ý gật gật đầu.

Khang Hi vuốt ve khối ngọc ban chỉ, chỉ cười mà không nói chuyện, Thái Hoàng Thái Hậu tức khắc hơi hơi hiểu rõ, cười tủm tỉm chọt chọt hắn: "Ngươi nha."

Uống ngụm trà, Khang Hi cùng hai vị Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu nói về chuyện tuyển tú, Thái Tử ngồi ngay ngắn ở một bên nghiêm túc nghe.

"Hoàng quý phi và quý phi đang có mang trong người, không nên lao tâm, trẫm nghĩ,  tuyển tú năm nay không cần làm lớn. Liền để cho lão tổ tông cùng Mẫu phi quản lý, nhìn xem có quý nữ nhà nào đến tuổi, thì chọn người kết hôn cho nàng. Còn hậu cung, thì tạm không tuyển người......"

Ra là vì việc này.

Thái Hoàng Thái Hậu bừng tỉnh bật cười: "Kỳ Kỳ Cách, ngươi nhìn xem, Hoàng Thượng còn sai sử lão bà tử ta đây đến làm việc cho hắn này."

Kỳ Kỳ Cách là tên của Tháu Hậu.

Phải biết rằng, việc tuyển tú từ trước đến nay đề là chức trách của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng hiếu thuận, đây là cho các nàng mặt mũi rồi. Thái Hậu liền cười: "Mẫu phi, ta từ trước đến nay đều mặc kệ thế sự, nào biết trình tự gì? Lúc nào cũng kè kè cạnh ngài thôi. Ngài liền đáp ứng Hoàng Thượng đi."

Thái Hoàng Thái Hậu cười cười, xua xua tay tỏ vẻ đồng ý.

Khang Hi thở dài nhẹ nhõm, Tô Ma Lạt Cô trong lòng thầm gật đầu.

Lão tổ tông tinh thần không như ngày xưa nữa, cả ngày nhàn rỗi càng không có khí lực.

Hôm nay vui vẻ ngoài ý muốn, nhưng Nghi phi nương nương đâu thể ngày nào cũng đến đây đâu?

Có chuyện cần phải làm như thế này, tinh thần chắc chắn sẽ khác.

——

Muốn nói hài tử mà Khang Hi thương tiếc coi trọng nhất, không thể nghi ngờ chính là thái tử Dận Nhưng.

Từ nhỏ đã ôm hắn tự mình giáo dưỡng, sau khi hắn lớn cũng vì hắn sửa chữa Dục Khánh Cung, ngày ngày đều hỏi đến cuộc sống hằng ngày của hắn, có thể nói là tận tâm tận lực.

Mỗi khi rảnh rỗi, Khang Hi sẽ buộc thái tử  bên người, dạy hắn cách làm người, cách đối nhân xử thế; Cũng đặc cách tự giảng bài cho hắn trong Thượng Thư Phòng, Thượng Thư Phòng khắp nơi là văn thư, để hắn học đến miệt mài không ngừng nghỉ.

Thái tử thông tuệ, sớm ý thức được địa vị của mình, hắn cũng cố gắng làm tròn bổn phận, quyết tâm tương lai làm một Hoàng Đế tốt.

Trừ Đại a ca Dận Thì không thế nào nói chuyện hợp, Tam a ca Dận Chỉ đã nhập học đọc sách, Tứ a ca Dận Chân lại tương đối thân thiết với thái tử nhất, có chuyện gì đau đầu phiền não, hắn liền tìm thái tử kể lể một phen.

Thái tử cũng thích cái người đệ đệ này, có cái gì ăn ngon, chơi vui, đều sẽ chia cho hắn một phần.

Dận Chân rõ ràng cảm thấy, từ lúc hoàng quý phi mang thai, thái độ đối với hắn tuy thân thiết nhưng lại không bằng lúc trước.

Hắn đá đá hòn đá nhỏ, vừa tan học liền lén lút nói những lời này với thái tử.

Thái tử làm sao không biết suy nghĩ của hoàng quý phi?

Con nuôi và con đẻ, khác nhau một trời một vực.

Thúc tổ phụ* thường nói, nếu hoàng quý phi sinh ra một a ca, thì địa vị thái tử của hắn liền có uy hiếp.

*Thúc phụ: là anh/em của cha.

Thúc tổ phụ: mình nghĩ là anh/em của ông nội.

Suy ra người mà Tiểu thái tử đề cập tới là anh em gì đó của hoàng đế tiền triều.

"Sinh nam hay sinh nữ không có cách nào biết trước được, việc này phải nói sau, việc trước mắt chính là ly gián hoàng quý phi và Tứ a ca......"

"Tứ a ca là con nuôi của Hoàng quý phi, nói gần hơn một bước, chính là một nửa con ruột, không thể không phòng bị!"

......

Nhớ lại lời nói của Thái phó Tác Ngạch Đồ, thái tử cũng không đành lòng nhìn Dận Chân buồn, trầm tư một lúc liền nói: "Tứ đệ à, hoàng quý phi nếu không muốn ngươi thân cận, thì ngươi liền chủ động thân cận nàng là được."

Tiểu thái tử lại nghĩ, nếu sờ sờ đệ đệ hoặc muội muội, thì Tứ đệ sẽ lại vui vẻ đúng không? Trước đó vài ngày, Nghi phi nương nương cùng Ngũ đệ cũng làm như vậy, Ngũ đệ rất là cao hứng nha.

Cái gì mà uy hiếp với không uy hiếp. Một tiểu oa nhi còn chưa sinh ra, câng phải lo lắng sao?

Thúc tổ phụ đúng là hết sức buồn lo vô cớ!

Ở Từ Ninh Cung trở về, thái tử rất cảm động với tình mẫu tử của Vân Tú, nhón chân mong chờ tin tốt của Tứ đệ.

Ai ngờ học xong, Dận Chân dầu môi rầu rĩ không vui, nhìn thấy hắn, buồn buồn mà kêu một tiếng "Nhị ca".

"Lại làm sao vậy?" Thái tử cả kinh, để cung nhân tránh đi, kéo hắn vào một góc.

Dận Chân đem tình hình hôm qua ở Thừa Càn Cung nói một lần, rồi tiu nghỉu nói: "Mẫu phi bảo vệ bụng, né tránh tay của ta......"

Là hài tử lớn lên trong hoàng cung, sao lại ngây thơ không hiểu thế sự được. Sau kho rời khỏi chỗ mẫu phi hắn liền nghĩ lại, Dận Chân làm sao không nhận ra Chân ma ma nói dối hắn?

Trong lúc nhất thời, muôn vàn ủy khuất nảy lên trong lòng.

Nhưng hắn không thể nói, chỉ có thể buổi tối núp trong ổ chăn trộm khóc.

"Nhị ca, mẫu phi có hài tử thân sinh, vậy nàng còn đối tốt với đệ không?" Dận Chân nhỏ giọng khụt khịt, nói ra sợ hãi giấu ở đáy lòng, "...... Đức mẫu thân có Lục đệ, nàng không cần ta nữa. Ta chỉ có mẫu phi thôi."

Năm ấy hắn 4 tuổi, biết được hoàng quý phi không phải nương thân sinh của mình, Dận Chân cảm thấy trời đất như sụp đổ. Vô cùng thương tâm, hắn đối với mẫu thân thật sự cũng ngóng trông, tò mò, cũng từng trộm chạy tới Vĩnh Hòa Cung nhìn nàng.

Nhưng hắn thất vọng rồi.

Đức mẫu thân nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt, còn không nóng bỏng bằng mẫu phi; Đến khi nhìn về phía Lục đệ lại hoàn toàn bất đồng.

"Mẫu phi nói, Đức mẫu thân một chút cũng không thích đệ, thậm chí là hận đệ......"

Sau khi trải qua chuyện đó, Dận Chân liền hiểu rõ, hoàng quý phi tuy không phải mẹ ruột, nhưng lại hơn hẳn mẹ ruột là Đức phi!

Nhưng hiện giờ, mẫu phi mà hắn có cũng sẽ mất đi sao?

Dận Chân đôi mắt hồng lên hệt con thỏ, thái tử chân tay luống cuống, cảm thấy chính mình đưa ra cái chủ ý ngu như bò.

Cô gia thất sách quá!

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Người lớn thật loanh quanh lòng vòng, cô gia không hiểu nổi.

——————

Editor cũng có lời muốn nói:

Sao thương mấy đứa nhỏ ghê =((.