Sủng Phi Cự Liêu

Chương 86: Ổ Cứng




Sau một tuần đoàn phim "Đan Phượng Triều Dương" khai máy, bộ phim "Ngăn Sát" Thẩm Thu Hoa lần đầu tham diễn bước vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, dự tính sẽ phát sóng vào kỳ nghỉ Quốc Khánh. Tuy suất diễn của Thẩm Thu Hoa không nhiều nhưng vẫn được mời họp báo. Nàng là người không thích một khi tiến tổ thì có hoạt động thương nghiệp. Nàng vốn không muốn đi nhưng Lư Tự nói đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của nàng cần phải coi trọng.

Nàng xin nghỉ với đoàn phim, tiểu đội bốn người xuất phát đến thành phố H tham dự cuộc họp báo. Lư Tự đến trước các nàng một ngày, đã đặt khách sạn cho mọi người.

Một thời gian không gặp, Lư Tự tiều tụy không ít. Hắn chỉ dẫn dắt một mình Thẩm Thu Hoa nhưng vẫn thấy rất mệt. Không phải Thẩm Thu Hoa không biết cố gắng mà là vì hắn quá sốt ruột. Luôn muốn để Thẩm Thu Hoa lập tức hot hơn. Dù sao hắn ở giới này đã lâu, hiếm khi gặp được một hạt giống tốt. Nhưng hắn gấp gáp cũng vô dụng, Thẩm Thu Hoa vẫn rất hệ Phật. Hơn nữa vì sức khỏe không tốt, Lư Tự cũng không dám sắp xếp nhiều công tác cho nàng sợ nàng quá tải.


"Tự ca, anh phải chú ý sức khỏe. Nếu không vậy đi, chờ buổi họp báo kết thúc anh tự cho mình nghỉ phép, ra ngoài du lịch hay ở nhà nghỉ ngơi cũng được, điều chỉnh lại trạng thái. Chờ anh cảm thấy ổn rồi lại tiếp tục làm việc." Kiếp trước, các nữ nhân trong hoàng cung cả ngày nhàm chán, am hiểu nhất chính là dưỡng sinh. Dù sao ai có thể sống đến cuối cùng chính là người thắng cuộc đời. Không đấu lại cô, cũng phải dày vò chết cô!

"Thu Hoa, anh sẽ nghỉ ngơi vào lúc thích hợp. Nhưng trước mắt anh phải phân tích tình thế hiện tại của em." Lư Tự cũng hiếm khi nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, khi ngồi trên máy bay, hắn đã chuẩn bị sẵn lời cần nói với Thẩm Thu Hoa. Là người đại diện, hắn cảm thấy vấn đề của Thẩm Thu Hoa không phải là không có năng lực mà là dã tâm của nàng không lớn.


"Tình thế? Sao nghe giống đánh giặc vậy." Dương Quỳnh bên cạnh tiếp lời.

"Cũng gần giống vậy." Biểu cảm của Lư Tự nghiêm túc: "Thu Hoa, còn có Dương Quỳnh, em cũng nghe luôn. Hiện tại hình thức nghệ sĩ quốc nội chính là nghệ sĩ lớn tuổi có thể diễn, nghệ sĩ trẻ tuổi sẽ tiến lên. Thu Hoa, em vào giới này quá muộn, không chiếm được ưu thế về tuổi tác. Bình thường nữ diễn viên ở độ tuổi của em hẳn đã có thành tích. Nhưng hiện tại em chỉ vừa nhận được vai chính của phim truyền hình. Vì hình tượng của em dẫn đến rất nhiều hạn chế, chẳng hạn em chỉ có thể diễn một kiểu nhân vật, kịch bản để chọn cũng vì thế mà ít đi. Hơn nữa, phim cung đấu em am hiểu nhất đã vào trạng thái bão hòa. Dù em đóng hay không cũng sẽ không có nhiều chỗ tốt. Em nhìn xem, xét nhiều khía cạnh như vậy, tình thế của em rất không lạc quan."


Thẩm Thu Hoa hơi nâng mày: "Cho nên là?"

Lư Tự gõ bàn nói: "Cho nên em phải cố gắng lên, em phải tranh đua!"

"Thu Hoa còn chưa đủ cố gắng sao?" Dương Quỳnh lại ngắt ngang.

"Em hiểu ý Tự ca." Lời này là nói với Dương Quỳnh. Nàng xoay người nhìn Lự Tư. "Tự ca, em thừa nhận bản thân làm việc hơi lười nhác. Về sau em sẽ cố gắng tích cực hơn chút. Nhưng vẫn mong anh thủ hạ lưu tình, đừng sắp xếp quá nhiều công tác gần kề nhau, em thật sự không có nhiều sức."

Lư Tự lắc đầu: "Thu Hoa, người khác thì luôn mong người đại diện có thể giúp mình mau chóng hot lên. Em thì ngược lại chỉ muốn thanh nhàn. Em phải biết rằng, thời kỳ hoàng kim của diễn viên nữ chỉ có vài năm. Một khi qua 30, em rất khó nhận được vai diễn gánh phim." Lời này không sai. Diễn viên nam 30 tuổi là độ tuổi tốt nhất, kỹ thuật có, nhan sắc có, cố gắng nhất định sẽ có chút thành tích. Nhưng diễn viên nữ thì khác. Qua 31 thì phải đi diễn vai trưởng bối. Dù có bản lĩnh nhận vai chính diễn thiếu nữ thì người xem cũng không xem.
Nhắc đến việc này, Thẩm Thu Hoa chỉ có thể thở dài. Kiếp trước nàng lấy sắc thờ người, đã sớm ngán những ngày này. Nàng cho rằng đến hiện đại, có thể dựa vào năng lực của mình làm việc. Không nghĩ đến bước vào giới giải trí vẫn là nơi nhìn mặt. Lần này không phải dùng mặt lấy lòng một mình hoàng đế mà là lấy lòng người trong thiên hạ. Ngẫm lại thật bi ai, vì sao mình trốn ở đâu cũng không thoát?

Thẩm Thu Hoa im lặng, không khí có chút xấu hổ. Lư Tự tự giác thấy mình hơi nặng lời, tính nói đỡ: "Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, em có năng lực. Chỉ thiếu chút tàn nhẫn. Không đạt mục đích thề không bỏ."

Dương Quỳnh không chịu nổi nói: "Tự ca, em cảm thấy Thu Hoa hiện tại khá tốt, không thiếu phim đóng. Dù không so được với đại minh tinh nhưng vẫn xem như là tiểu minh tinh. Hà tất phải đi tranh những hư danh đó? Cả ngày tựa như gà chọi, nhìn thôi cũng mệt."
"Dương Quỳnh, anh còn chưa nói em. Hai người các em mỗi ngày như Phật, còn tiến vào giới giải trí làm gì? Giới này chính là như vậy, mỗi ngày luôn thay đổi. Các em như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui. Vẫn có rất nhiều diễn viên nhỏ tuổi đang chờ thượng vị." Lư Tự thật sự phục hai người này. Chẳng lẽ cả hai không gấp sao?

Thẩm Thu Hoa biết Lư Tự vì gấp gáp cho mình nên mới nói lời này. Thật ra ngẫm lại cũng phải, dù sao nàng cũng đã bước vào giới giải trí, nếu không có chút danh khí chẳng phải là uổng công lăn lộn sao. Thẩm Thu Hoa nàng đến bây giờ cũng không có lúc không biết cố gắng như vậy.

"Được. Tự ca, nếu anh đã nói như vậy. Nên nhận công tác gì anh làm chủ là được, em sẽ cố gắng phối hợp."

Lời của Thẩm Thu Hoa cũng không làm Lư Tự vui bao nhiêu. "Thu Hoa, chuyện này không phải mình anh có thể quyết định. Anh tin dù anh sắp xếp bao nhiêu công tác cho em, em đều sẽ làm tốt. Nhưng chuyện này là nằm ở em, em phải tàn nhẫn. Như vậy người khác mới có thể cảm nhận được quyết tâm của em."
Thẩm Thu Hoa gật đầu: "Tự, ca, cái này em chỉ có thể nói em sẽ cố gắng."

Lời cũng đã nói hết. Nói thêm sẽ không thú vị. Lư Tự thấy Thẩm Thu Hoa đồng ý thì bắt đầu nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh lập tức nhấc tay: "Tự ca, em nhất định sẽ giống Thu Hoa, trong lòng luôn có sự quyết tâm, không quên những kỳ vọng thiết tha mà anh đã ân cần dạy bảo."

Lư Tự thấy Dương Quỳnh bắt đầu nói phét, lắc đầu: "Em đó, thân thủ tốt như vậy, thật sự lãng phí!"

Lư Tự rời đi. Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Có phải Tự ca quá nghiêm khắc không?" Dương Quỳnh hỏi.

"Chị phải hiểu cho anh ấy. Với tình hình hiện tại của em, nhận bộ "Đan Phượng Triều Dương" cũng không giúp đỡ em nhiều. Muốn thượng vị, muốn chiếm được một vị trí cho dàn diễn viên nữ nhất định phải nhận kịch bản hay. Nhưng với thành tích trước mắt của em, kịch bản hay vốn không đưa đến tay em. Tình hình như vậy cũng khó trách anh ấy gấp gáp."
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Tạo thành những quang ảnh loang lổ trên bàn. Ngón tay của Thẩm Thu Hoa di chuyển tới lui trong quang ảnh. "Hiếm lắm mới tìm được một người đại diện có tâm nghiệp với nghề, chị đừng luôn trách người ta."

Quả nhiên, Dương Quỳnh vừa có chút bất mãn với thái độ của Lư Tự. Nghe Thẩm Thu Hoa nói vậy, chút bất mãn vừa rồi tan thành mây khói.

"Chị đau lòng em thôi."

Thẩm Thu Hoa kéo tay cô: "Dù sao em cũng không làm diễn viên cả đời. Vất vả mấy năm cũng không sao. Như vậy sau này về già còn có thể xem lại các tác phẩm lúc trẻ. Em thấy chuyện này hẳn sẽ không tệ."

Lời này như nhắc nhở Dương Quỳnh. Cô lập tức lên mạng mua một ổ cứng dung lượng lớn nhờ Tề Duyệt tải hết những phim ảnh của Thẩm Thu Hoa vào.

"Chị Quỳnh, chị lại muốn làm gì vậy?"
"Em đừng lo nhiều, làm theo lời chị là tốt rồi. Chuyện này không phải dễ như ăn bánh với em sao?" Dương Quỳnh muốn giữ lại tất cả những tư liệu của Thẩm Thu Hoa. Sau này khi hai người không còn trong giới giải trí, khi bị các fans quên lãng, còn có hình ảnh để nhớ về.

Tề Duyệt gõ bàn phím: "Chị muốn tất cả các bộ phim truyền hình chị Thu Hoa diễn đúng không? Chỉ cần tham gia đều tải xuống?"

"Không chỉ phim truyền hình, còn có show, quảng cáo, phỏng vấn, em cứ tải hết chúng về."

Tề Duyệt ra dấu OK: "Cho em vài ngày, bảo đảm làm chị hài lòng."

Buổi họp báo "Ngăn Sát" được tổ chức tại một trung tâm. Thẩm Thu Hoa vẫn mặc trang phục của Nhất Sắc Tài, phối với nét đẹp cổ điển của nàng làm minh diễm động lòng người. Nàng có rất ít suất diễn trong phim này nhưng chúng lại là hai cảnh lớn của phim. Một là cảnh đánh diễn, hai là cảnh vũ đạo. Hai cảnh này nàng đều tự mình diễn, không sử dụng thế thân, cái này khiến đạo diễn Đặng Diệp Chu vô cùng coi trọng.
Cách mấy tháng không gặp, nhóm diễn viên gặp lại vô cùng vui vẻ. Nữ chính Lý Thơ Ngâm là nhân vật tiêu điểm. Mấy tháng trước rộ lên tin tức nàng chia tay với bạn trai nhà giàu, tin tức này còn được chính nàng thừa nhận. Tuy đã là chuyện của vài tháng trước nhưng phóng viên thích nhất là phỏng vấn chuyện tình cảm. Người xem cũng thích xem.

Ở cửa phòng nghỉ, Thẩm Thu Hoa và Lý Thơ Ngâm gặp nhau. "Chị Thơ Ngâm, gần đây khí sắc chị không tệ nha." Thẩm Thu Hoa chào hỏi trước.

"Thu Hoa, mấy tháng không gặp, em ngày càng xinh đẹp." Lý Thơ Ngâm đi đến kéo tay nàng đến sân khấu.

Dương Quỳnh đi theo sau hai người, rất để ý cánh tay đang kéo tay Thẩm Thu Hoa của Lý Thơ Ngâm.

Tại cửa lên sân khấu, diễn viên đang đứng chờ đợi xuất hiện. Chỉ đạo võ thuật Từ Bằng nhìn thấy Dương Quỳnh, tươi cười chào hỏi: "Tiểu Dương, cô thật không được nha!"
Dương Quỳnh không hiểu chuyện gì, mình đã làm chuyện gì có lỗi với Từ chỉ sao? Vì sao cô không nhớ gì cả.

"Từ chỉ, mong anh cho chút manh mối để tôi còn đoán." Dương Quỳnh bắt đầu chơi xấu.

"Không phải cô nói sẽ không làm diễn viên sao? Vậy chuyện cô đóng phim là thế nào?" Từ Bằng cũng không phải giận thật, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Nếu lần này là mình khai quật thì phần ân tình, sau này khi cần cô cũng dễ nói chuyện.

Dương Quỳnh gãi đầu: "Từ chỉ, hôm nay là buổi họp báo, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ đi."

Từ Bằng đưa tay điểm cô, cũng không nói nữa. Mọi người trò chuyện, bỗng chốc đã trôi qua mười phút. Nhân viên công tác dẫn mọi người theo thứ tự lên sân khấu.

Dương Quỳnh làm trợ lý, chỗ ngồi ở phía sau. Thẩm Thu Hoa bị Lý Thơ Ngâm lôi kéo, ngồi trước một ghế.
"Khoảng thời gian trước mọi người đều nói em đấu đổ Lý chủ nhiệm của tổng cục xem như vì dân trừ hại." Lý Thơ Ngâm không để tâm nói nhưng đang nhắc nhở Thẩm Thu Hoa, có người tính chuyện Lý chủ nhiệm rơi đài lên người nàng.

Thẩm Thu Hoa mỉm cười: "Chị Thơ Ngâm, người khác không vừa mắt em, em chỉ có thể cố gắng tự mình vượt qua thôi." Lời này biểu đạt nàng không để ý, cũng nhắc nhở Lý Thơ Ngâm, không cần lảng tránh phóng viên.