Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 60: Ngày sinh nhật cảm động




Nhìn bộ dạng tò mò bát quái của Tống Miễn, Long Vân Thấm không khỏi trừng mắt bất lực,, nhớ lại bộ dạng Long Thanh Dương giống hệt như vậy, có phải là được di truyền hay không?

“Sư phụ, ngài rất thích nói chuyện bát quái sao?”

Trên mặt Tống Miễn hiện lên hai rạng mây đỏ vô cùng khả nghi, thần sắc vẫn trấn định như cũ, “Ngươi nói vậy là có ý gì! Vi sự làmuốn tốt cho ngươi, nếu thực sự ngươi quả thực có tính toán vi sư có thể cho ngươi một số lời khuyên để tham khảo, miễn chon ha đầu ngươi vừa xuất môn lập nghiệp liền thê thảm, chưa làm được cái gì đã phá sản…”

Long Vân Thấm nghe vậy cười khanh khách, vờ như mình ngớ ngẩn, “Vật càng không thể nói cho sư phụ nghe, nếu để ngươi tham dự, đến lúc ta thất bại không phải làm mất hết mặt mũi người sao. Vẫn là để đồ nhi tự mình cần nhắc đi, nếu thất bại cũng là một mình ta mất mặt a..”

--- ---

Đến lúc chạng vạng, Long Vân Thấm trở về phủ Công chúa.

Đồ ăn tối đã chuẩn bị tốt từ lâu, đồ ăn gồm có một món canh và một ít đồ.

Long Vân Thấm nhìn nhìn cảm thấy có chút kì quái. Nàng cũng không để ý gắp lên một đũa thức ăn, lại rất nhanh nhíu lại chân mày, “Hạ Vũ, tay nghề của ngươi khi nào kém như vậy?”

Cư nhiên có mùi khét, hơn nữa canh này….Lại nhìn sang bát canh có vật thể không xác định trôi nổi, Long Vân Thấm vẫn là không dám đưa thìa đi xuống.

Hạ Vũ bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng có chút nóng nảy nói: “Công chúa nếm thử canh này xem như thế nào?”

Long Vân Thấm nhìn bộ mặt khẩn trương của Hạ Vũ, không nỡ lòng từ chối liền múc một thìa đưa vào miệng, canh vừa vào trong miệng, phốc….toàn bộ văng ra ngoài.

“Khụ…khụ…” Long Vân Thấm cầm lấy khăn lau miệng, cười như không cười nhìn nha đầu đang cực độ khẩn trương trước mặt, “bản cung nếu nhớ không nhầm, ngươi vừa được cái ăn tàn phá hại cũng đại khái không làm ra cái dạng thức ăn này đâu.”

Thứ này, không phải Hạ Vũ làm.

Làm cho một người nhát gan như Hạ Vũ bức dạng thức ăn này lên cho nàng, nàng không khỏi nghi hoặc, đây là chủ ý của ai?

“Xuân Lan đâu?”

“Xuân Lan đang bận…a…đang bận!” Hạ Vũ nói quanh co một hồi, cuối cùng lấy khăn tay che miệng lắc đầu, trong mắt tràn đầy quỷ dị mơ hồ. Long Vân Thấm để hết biểu hiện này trong mắt, trong lòng nghi hoặc càng sâu.

Sao lại thế này.

“Nói thật!” Long Vân Thấm sắc mặt lạnh lùng bỗng nhiên đứng dậy, tầm mắt nhìn về phía sau thì thấy Đông Mai đang bưng một mâm đồ ăn khác vào trong phòng, nghe được một tiếng quát của Long Vân Thấm thì sợ tới mức ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Nhưng nhìn mâm đồ ăn trên đất sợ hãi, chứ không phải sợ hãi Long Vân Thấm.

“Công chúa điện hạ, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không cầm chắc.”

Hạ Vũ hạ mắt nhìn, trong lòng run sợ, nhìn mâm đồ ăn vô cùng thê thảm kia suýt nữa thì khóc thành tiếng.

“Công chúa…”

“Làm sao?



Bước chân Long Vân Thâm có chút vội, nàng chạy nhanh hướng phòng bếp mà đi, đi nhanh đến mức nàng không biết nên phải dừng như thế nào, trái tim đập nhanh đến lợi hại.

Trong lòng nàng lúc này rất phức tạp, vui mừng, kích động, đau lòng, ngoài ý muốn….

Cảm giác nói không nên lời, nàng muốn đi xem tất cả những thứ này, nhưng cũng sợ phải đối diện với nó.

Hạ Vũ cùng Đông Mai chạy sau người nàng, nhìn Long Vân Thấm dừng lại, các nàng không nhịn được mở miệng, “Công chúa nhanh lên.”

Long Vân Thấm lắc đầu, dưới chân đột nhiên như đeo trì, nàng nhìn ánh sáng trong phòng bếp mà thần sắc hoảng hốt. Thời điểm Xuân Lan đi ra ngoài liền nhìn thấy công chúa nhà mình đứng cách đó không xa đang ngẩn người.

“Công chúa?” Xuân Lan nâng một cái tráp đựng đồ ăn vừa chuẩn bị ra ngoài.

Nhìn thấy Long Vân Thấm thì căng thẳng trong lòng, nhịn không được nhìn vào trong nhà bếp.

“Công chúa người thế nào đến đây?”

“Trong phòng bếp còn có người khác sao?”

Xuân Lan lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, Long Vân Thấm đã hiểu rõ liền phất tay nói, “Các ngươi đều lui ra đi.”

Nàng đứng ở một chỗ không xa, đếm từng bước một đi về phía trước, bất quá chỉ là khoảng cách hơn mười bước chân lại giống như thật khó khăn đối với nàng. Giống như trải qua thật lâu, cuối cùng Long Vân Thấm tựa vào cạnh khung cửa, nhìn bóng lưng quen thuộc ở giữa màn khói mơ hồ, trong phòng bếp, bóng dáng quen thuộc đỏ, Long Vân Thấm đỏ mắt.

Long Vân Thấm, ngươi may mắn đến nhường nào, có một người quan tâm ngươi như vậy!

Nàng chưa từng nghĩ tới, hắn có thể tự tay xuống bếp, vì nàng nấu đồ ăn.

Lăng Triệt rõ ràng là một Nhiếp Chính vương! Hắn luôn kiêu ngạo bất tuân, cao quý như hắn, tự tin như hắn, làm sao có thể ở một địa phương như nhà bếp nấu đồ ăn chứ!

Nam nhân mặc y bào đỏ thẫm, kéo ống tay lên ngồi xổm xuống cầm lấy khúc tre rỗng, thổi thổi vào trong bếp, rồi sau đó vội vội vàng vàng chạy tới mở ra một cái chảo, chiên sào cái gì, mỗi âm thanh kia giống như dừng ở đáy lòng nàng, phát đau, chúa xót, cảm động.

Lăng Triệt đột nhiên cảm thấy cái gì, quay đầu, cách một tầng khói đặc nhìn thấy bóng dáng nữ tử tựa trên khung cửa, hắn không nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhưng mà tim nhảy dựng một cái.

“Sao ngươi lại tới đây.”

Nhìn qua một lượt làm gì thấy thân cảnh ba cung nữ kia nữa, Lăng Triệt buông xẻng xào sang một bên bước qua, rốt cục nhìn rõ nữ tử kia, mày nhíu lại, “Như thế nào lại khóc?”

Lăng Triệt nâng tay lên muốn lau nước mắt cho nàng, kết quả hắn phát giác tay mình sinh đầy dầu mỡ, liền nhanh buông xuống.

Trong lòng Long Vân Thấm sụp đổ lợi hại, nàng chạy nhanh về phía trước nhào vào trong lòng hắn, đầu vùi vào trong ngực hắn, “Ngươi làm cái gì vậy?”

Hắn đối nàng tốt, nàng biết. Hắn như thế nào tuy không nói ra, nàng đều có thể cảm nhận được, Càng như thế nàng càng quý trọng, bởi vì nàng biết phần tình cảm này đến không dễ.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lăng Triệt có thể làm ra chuyện như vậy, loại chuyện như này ở cổ đại rất là kinh thế hãi tục! Nam nhân xuống bếp, đây là chuyện không thể được. Huống chi với thân phận như hắn!

KHông nói đến đế vương, nói đến quan thần trong triều, cả đời này của bọn họ đều chưa có đi vào đi.

Duy độc có nam nhân đang ôm nàng, hắn lại làm như vậy, vì nàng.

“Đợi chút!” Lăng Triệt đẩy ra nữ tử trong lòng, chạy vào trong bếp mở ra nắp một cái chảo, nhìn một đoàn thứ gì trong đó liền bất mãn, “Hỏng rồi, nhừ quá!”

Long Vân Thấm nghe vậy đến gần, chỉ thấy trong chảo, nào tương nào nguyên liệu, loạn thành một đoàn.

“Nấu lại một nồi nữa.”

Long Vân Thấm nghe vậy nhanh tay ngăn cản, nhìn bộ dáng của Lăng Triệt lúc này, vạt áo có chỗ dính tàn rau, trên mặt dính bụi nồi lem luốc, búi tóc trên đầu có chút loạn… Một thân y bào đẹp đẽ cao quý, đã bẩn loạn không còn hình dáng gì. Nàng không muốn hắn tiếp tục nấu cái gì nữa, ngực âm ỉ đau đớn, nàng lôi kéo hắn một đường đi ra khỏi phòng bếp.

Mang theo người trở về nội phòng, nàng lấy khăn ấm lau mặt cho hắn, “Vì sao?”

Lăng Triệt sửng sốt, rồi lập tức cười cười, “Ngươi quên ngày hôm nay là ngày nào à?”

Nàng nghi hoặc, suy nghĩ hồi lâu vẫn là lắc đầu.

Lăng Triệt vừa đứng dậy rửa tay vừa cười, “Hôm nay là sinh nhật của ngươi.”

Sinh nhật của nàng? Lễ cập kê của nàng không phải yến tiệc đều bày đầy đủ sao, không phải đã sớm qua rồi?

Lăng Triệt không có phát hiện ra sự khác thường của nàng, hắn vươn tay đụng chạm trên mặt nàng, có chút đau lòng nói: “Nha đầu ngốc, quên thật hay là không nghĩ tới vậy?”

“Lễ cập kê tổ chức rồi.”

Lăng Triệt châm chọc một tiếng, hiện thời đang chuẩn bị đại hôn cho Long Mộ Hi, đại khái không ai từng nhớ hôm nay mới là sinh nhật của nàng đi. Nghĩ rằng nàng không đề cập đến chuyện này liền quên hết, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực, “Lễ cập kê bất quá là chúc mừng trước mà thôi, hôm nay mới là ngày sinh nhật chính thức của ngươi.”

Hắn nhìn nàng, gằn từng tiếng, “Ai quên đều không quan hệ, ta nhớ là được.”