Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 71-3




Tả Tây ngồi ở một bên một mình uống rượu, híp lại đôi mắt nhìn toàn bộ đại sảnh, Văn Nhân Mặc nói chuyện cùng Phong Hạ hắn tự nhiên nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng nổi lên một chút khinh thường. Tả Tây hắn từ trước đến giờ đều tự bản thân làm việc trong quân doanh, cho dù cùng các vị Tướng quân Nam Hoàng cũng chưa bao giờ quá thân thiết, càng không bao giờ nói chuyện quân sự với người ngoài. Phong Hạ là một đối thủ mà hắn tôn kính, nhưng tuyệt đối không phải là bằng hữu.

Về phần Văn Nhân Mặc, Tả Tây cười trừ, bất quá là một tiểu tử hơn hai mươi mà thôi.

“Phụ thân, người cười rất quỷ mị, cũng không sợ nửa đêm có quỷ đến gặp?” Tả Vân không biết ở đâu đến ngồi bên cạnh Tả Tây, tự mình động thủ cầm lấy bầu rượu rót vào chén cho mình, cười mỉm hỏi.

Tả Vân ngồi xuống, nhìn phương hướng Tả Tây đang nhìn, khuôn mặt tươi cười càng thêm khoa trương, “Nga, đây không phải Phong tướng quân cùng Văn tướng quân sao? Thế nào? Phụ thân sợ Văn tướng quân đoạt hết nổi bật?”

Tả Tây một mặt bất đắc dĩ lắc đầu, tại sao hắn lại thu nhận một nghĩa tử cả ngày cà lơ phất phơ như thế này chứ, vẫn sớm làm hắn đi quân doanh rèn luyện thì hơn.

“Ngươi bây giờ còn chưa tiến vào quân doanh của Văn Nhân mặc, chờ sau đại tế ta sẽ hạ mệnh lệnh chính thức. Hiện tại an phận chút cho lão tử, chuyện trong kinh thành tốt nhất đừng có nháo loạn cái gì, Không có việc gì làm đừng có chọc đến người kia.”

Tả Vân làm bộ như không hiểu: “Chọc đến người kia, người kia nào a? Phụ thân nói là Tam hoàng tử hay vẫn là công chúa điện hạ?”

Tả Tây biến sắc, bàn tay khẽ động một cái tát trực tiếp xuất ra, Tả Vân giống như đã sớm đoán được né tránh một cái, phẫn nộ nói: “Phụ thân, sao người có thể đánh một chưởng như vậy vào nghĩa tử của người chứ, sớm muộn gì ta cũng bị đánh đến choáng váng đầu óc!”

“Choáng váng mới tốt, để ngươi tỉnh ta còn sợ bị làm mất mặt!”

“Tả Tây tướng quân, hổ phụ có bao giờ sinh khuyển tử. Tả Vân là một người có tài cán năng lực, chỉ là hắn thích nhàn tản mà thôi. Chờ khi nhập quân danh được rèn luyện thích đáng, nhất định là tiền đồ sáng lạn.” Long Thanh Dương không biết khi nào ngồi gần cạnh hai phụ tử, nhìn Tả Tây mỉm cười.

Tả Vân nhân cơ hội trực tiếp giơ lên ngón tay cái với Long Thanh Dương, chạy nhanh rời khỏi nơi này, Tả Tây nhìn nghĩa tử mình bắt đầu nhảy nhót, bất lực tòng tâm.

(Haha, anh đáng yêu quá đi!)

“Tam hoàng tử điện hạ tán thưởng.”

Long Thanh Dương cười cười, cùng Tả Tây nâng chén nói vài câu chuyện, lúc này mới rời đi.

Người còn chưa đi xa, hắn bị một lực đại vô cùng mạnh mẽ kéo lại, nhất thời ra khỏi chủ điện, Tả Vân kéo Long Thanh Dương đi đến một góc tối, đôi mắt hoa đào lóe ánh sáng rọi: “Chúng ta có phải huynh đệ hay không?”

Long Thanh Dương đỡ cái trán thở dài, vừa rồi hắn không nên đi qua giải vây làm gì, “Ta hối hận vừa rồi giải cứu ngươi.”

Khóe miệng Tả Vân nhếch lên, thật không vừa lòng xuất một quyền đi qua, lại bị Long Thanh Dương một chiêu tiếp được: “Được lắm Long Thanh Dương, ta với ngươi từ nhỏ lớn lên, ngươi vậy mà tâm từ ẩn dấu đủ sâu, ta còn tưởng rằng ngươi không có tâm tư chú ý đến nữ nhân, nguyên lai trong lòng ngươi đã coi trọng một người, thật sự là……ngô..ngô..”

Long Thanh Dương trực tiếp che miệng Tả Vân, hung hăng trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo: “Câm miệng, không biết đây là nơi nào sao? Nói cái gì đều được chắc!”

Tả Vân một phen gỡ bàn tay của hắn ra, hắn khi nào thì quan tâm đến nơi này là đâu rồi. Tả Vân hắn tương đối chú ý tới sự tình của huynh đệ mình, khó lắm mới biết được Long Thanh Dương có người trong lòng, đây chính là đại tin tức, kích thích cực kì!

“hắc, nói đi, ngươi cùng hoàng tử Xích Viêm quốc gần đây làm cái gì?”

Long Thanh Dương trắng mắt, không để ý tới xoay người đi vào chủ điện, Tả Vân nhìn người kia cứ như vậy bỏ đi thì kinh ngạc không tin, hắn dám bỏ mình lại chỗ này?

“Thật là không có nhân tính mà!” Tả Vân bất mãn, nhưng cũng không có sinh khí.

“Ngươi không nói, ta không tự hiểu được chắc!” Tả Vân cười đắc ý, đối với tình báo của bản thân rất hài lòng.

“Nga? Tự hiểu được cái gì vậy?”

Thân thể Tả Vân có chút cứng đờ, nhìn nữ tử từ trong chỗ tối đi ra thì kinh ngạc vô cùng, hắn vừa rồi cư nhiên không phát giác ra có người.

" Công chúa điện hạ? " Nàng sao lại ở chỗ này?

Long Vân Thấm cười từng bước đến gần, thành công nhìn được gương mặt bất cần đời của Tả Vân biến sắc, nàng không có công phu như bọn họ, nhưng nói đến việc che dấu hơi thở, nàng không phải không làm được.

" Tả công tử còn không trả lời vấn đề của bản cung. "

" Ha ha, vấn đề kia, có vấn đề gì sao? " Tả Vân hận không thể khâu lại cái miệng của mình, sự việc này làm sao có thể để Long Vân Thấm biết được, nếu để Long Thanh Dương biết bí mật của hắn bị người tra được, không phải sẽ tìm mình trả thù sao? Nếu Long Thanh Dương xuất thủ, này là thật...

Nhất thời Tả Vân tiến không được, lùi không xong. Hắn thực sự rất muốn nói cho Long Vân Thấm, dù sao loại bí mật kích thích người ta như thế này mang đi chia sẻ sẽ làm tâm tình hắn khoái trá vô cùng, nhất là bí mật của huynh đệ tốt của mình a, nói cho thân muội muội của hắn, càng thú vị hơn nữa!

Nhưng Long Thanh Dương là huynh đệ từ nhỏ, làm như vậy có phải không được tốt lắm.

Long Vân Thấm đem nét mặt không ngừng biến hóa của Tả Vân thu hết vào mắt, một lát hưng phấn, một lát ưu sầu, một lát lại bày ra bộ mặt oán phụ, nhìn nàng hết do dự lại kiên quyết. Nam nhân này chẳng những lắm lời, biểu cảm của hắn cũng thực phong phú.

“Cái kia, nếu ta nói, công chúa điện hạ sẽ cam đoan không lộ ra ngoài chứ?”

Trái tim nhỏ của Tả Vân cuối cùng vấn không nhịn nổi kích thích, hắn thực chất muốn càng nhiều người biết bí mật của Long Thanh Dương càng tốt.

Long Vân Thấm gật đầu, xem như cam chịu.

Tả Vân mừng rõ, ở lúc Long Vân Thấm kinh ngạc thì trực tiếp kéo nàng tới một địa phương hẻo lánh, sau đó thầm thì gì đó vào trong tai nàng, hoàn toàn không có một chút hình tượng công tử nhà quân nào, hơn nữa một chút cố kị nam nữ khác biệt đều không có.

Long Vân Thấm chưa kịp phát hỏa đã bị những lời nói của Tả Vân hấp dẫn sự chú ý, nàng một mặt không thể tin: “Ngươi nói cái gì?”

“Thật sự, ta nhìn tận mắt rõ ràng a, tuyệt đối không sai được. Long Thanh Dương vài lần lén lút gặp hoàng tử Xích Viêm quốc kia, mấy lần ở Thiên Hương lâu ta còn nhìn thấy bọn họ kẻ qua người lại, nói cái gì yêu thương, thân bất do kỉ, đây không phải là có vấn đề hay sao?”

Tả Vân vừa nói xong lập tức cả người buồn nản: “Ta thật không thể tưởng tượng được a, ngươi nói Tam ca của ngươi tuấn tú lịch sự, năng lực xuất chúng, tâm tư thế nào lại sai lệch như vậy! Hắn nếu thực sự thích cái tiểu tử kia, thì phải là… chậc chậc…không cần nói Hoàng thượng đương nhiên không đồng ý, hoàng đế Xích Viêm quốc cũng sẽ không ưng thuận. Nghe nói Thượng Quan Phược Vân là hoàng tử được sủng ái nhất a..”

Long Vân Thấm nhìn Tả Vân, đột nhiên có loại xúc động muốn bổ đầu hắn ra nhìn một cái, não bộ của hắn có cấu tạo khác người bình thường ở chỗ nào, lại có thể nghĩ ra việc Long Thanh Dương cùng Thượng Quan Phược Vân có quan hệ mờ ám…

Nàng coi như đã từng tiếp xúc qua Thượng Quan Phược Vân, ánh mắt như độc xà kia tuyệt đối không thuộc về nam tử có loại tâm tư này. Mà nàng cũng tin tưởng phẩm giá của Long Thanh Dương.

“Tả công tử, bản cung có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

“Cái gì?”

Long Vân Thấm cười nói: “Ngươi rốt cục được dưỡng thành như thế nào, đầu óc thực có nhiều chỗ đặc biệt...khác ngươi."

Tả Vân kinh ngạc nghi hoặc, không rõ ý tứ của Long Vân Thấm, nhưng hắn có cảm giác đây không phải lời lẽ tốt đẹp gì. Hắn hừ một tiếng nói: “Ta làm sao mà biết được, từ khi phụ mẫu sinh ra đã là như thế.”

“May mắn ngươi không nói mấy lời này trước mặt tam ca, bằng không ta cam đoan ngươi chết sẽ rất khó coi.” Long Vân Thấm cười vỗ vỗ bả vai Tả Vân, Tam ca nói không sai, người này nhàn tản quá đến đầu óc sắp hỏng rồi, không có việc gì nên tự nhiên đi tìm việc không đâu, vẫn nên nhập ngũ rèn luyện mới tốt.

Nhìn Long Vân Thấm rời đi, Tả Vân lúc này mới hiểu ý tứ câu nói kia của nàng, đột nhiên giật mình đổ mồ hôi lạnh, quả thật là may mắn, nếu Long Thanh Dương biết hắn nói những lời này, thật sự dễ mất mạng a.